Nhiều Lần Nhảy Qua Bờ Vực Tử Vong Để Công Lược Bệnh Kiều


Chử gia truyền thừa gia tộc bằng văn học, nhưng Chử Lạc Tâm giống như là sinh nhầm đường vậy.

Từ nhỏ hắn ta đã thích những kiếm khách du hiệp trong truyện Đường, mơ ước một ngày nào đó có thể cầm kiếm đi đến chân trời góc bể, hoặc nếu không thì dấn thân vào binh doanh, dùng thanh kiếm của mình để giết chết những kẻ man rợ.
Chính bởi vì như thế, hắn ta vẫn luôn cực kỳ sùng bái Cao Gia Nhị Lang tiếng tăm lừng lẫy này.
Nghe nói, trước đó vài ngày có tặc tử mò vào hoàng thành muốn hành thích quan gia, may là Cao gia Nhị Lang phản ứng nhanh chóng, đưa ra quyết định dứt khoát là giết chết tặc nhân trước mặt hoàng thượng.
Loại uy phong này, mỗi lần nhớ tới đều khiến cho hắn ta sôi trào nhiệt huyết, giống như chính mình cũng từng trải qua rồi.
Màn che bị kéo ra, có thể nhìn thấy rõ ràng bên ngoài trướng.
Tích Thúy ngồi trước bàn, tay cầm chén trà, nhìn cảnh xuân ngoài trướng, thờ ơ nghe Chử Lạc Tâm nói chuyện với Cao Khiên, khá là dễ chịu.
Giữa đường đột nhiên có người vào trướng tìm Cao Khiên, dường như lại có chuyện quan trọng.
Cao Khiên muốn đi, Chử Lạc Tâm không tiện ở lại lâu, cũng theo hắn ta rời đi.
Tới gần buổi trưa, Cao Oánh cuối cùng cũng về tới trướng, nhưng Cao Khiên vẫn chưa trở về.
Hầu phu nhân phân phó hạ nhân bày tiệc rượu dưới tàng liễu, bảo mọi người cùng nhau đến uống rượu.
Phong tục dân gian ở Đại Lương tương đối cởi mở, việc nam nữ ngồi cùng bàn không phải là chuyện lạ.
Lúc Tích Thúy ngồi xuống, Vệ Đàn Sinh vừa vặn ngồi ở đối diện nàng, còn Ngô Hoài Phỉ lại ngồi bên cạnh nàng, Tích Thúy chào hỏi Ngô Hoài Phỉ, lại nhìn về phía Vệ Đàn Sinh.

Thấy Tích Thúy đang nhìn mình, hắn ta mỉm cười dịu dàng và ấm áp.
Đối với nội dung bữa tiệc này nàng có ấn tượng, đợi lát nữa trên bữa tiệc phải làm tửu lệnh, còn Ngô Hoài Phỉ sẽ trổ hết tài năng ở đây, giành được sự kính trọng của các quý tộc trong kinh.  
Dù sao cũng là nữ chính, Ngô Hoài Phỉ từ nhỏ đi theo ân sư học y, thật ra là thánh thủ đương thời tới thôn quê, đồng thời cũng là một kỳ nho bác học.
Nàng ấy có thiên tư thông minh, đi theo ân sư vừa học y vừa học văn.

Cho tới hôm nay, mới tỏa sáng rực rỡ trong bữa tiệc này.

Nhìn Ngô Hoài Phỉ ngồi cách đó không xa, Tích Thúy lẳng lặng nghĩ.

Sân nhà của Ngô Hoài Phỉ thì nàng chỉ cần làm khán giả cổ vũ thôi.
Trong bữa tiệc quả nhiên có người đề nghị làm tửu lệnh.
Dòng này lệnh từ là “xuân”, chữ ở đâu câu là “xuân”, luận ngâm theo thứ tự.
Không có gì khó khăn cả.
Chử Lạc Tâm ngâm một câu, "Xuân giang thủy triều liên hải bình".
Ngô Hoài Phỉ nhìn chén rượu trước bàn, ngâm một câu: “Xuân phong tống noãn nhập Đồ Tô".
Mọi người lần lượt ngâm nga, đến lượt Tích Thúy, ánh mắt mọi người không khỏi đều nhìn về phía nàng.
Dù sao đều nghe nói Cao gia tam nương tính tình ngu xuẩn, mặc dù Cao gia phái người chỉ dạy, nhưng vẫn chẳng biết mấy chữ.
Thanh niên tăng nhân ngồi ở đối diện nàng, lặng lẽ nhìn nàng không rời mắt.
Tích Thúy: "Xuân...!Xuân ngủ không nhận ra bình minh?”
Nàng quả thật không có văn hóa, nhưng điều duy nhất hiện lên trong đầu chỉ có bài thơ của Mạnh Hạo Nhiên.
Tuy rằng không có chút kiến thức nào, nhưng nói chung cũng qua.
Từng vòng từng vòng trôi qua, đại đa số câu thơ đều đã được mọi người ngâm qua, chỉ còn lại chẳng có bao nhiêu bài.

Mọi người nhao nhao bại trận.
Vệ Đàn Sinh suy nghĩ một lát, mỉm cười, cũng vứt quyền, lấy trà thay rượu tự phạt một chén.
Lúc này, trong bữa tiệc chỉ còn lại Ngô Hoài Phỉ và một thiếu nữ tuổi thanh xuân khác đang đối với nhau.

Đây là con gái của Chiêm Sĩ phủ Hạ Chiêm Sĩ, Hạ Diệu, là tài nữ lừng lẫy nổi danh trong kinh thành, cũng là tro pháo nhỏ tạo nên hào quang của nữ chính Ngô Hoài Phỉ trong đoạn tình tiết này.
Ngay cả Hạ Diệu đọc rất nhiều thi thư, lúc này cũng không khỏi phải suy tư một lúc mới có thể đối lại.

Còn y nữ không có tiếng tăm gì này lại có thể bật thốt lên đọc ra một ít thi từ lạ lẫm, khiến mọi người không khỏi nhìn nhau.
Sắp bị so sánh với Ngô Hoài Phỉ, thần sắc Hạ Diệu đã có chút khó coi.
Nhận thấy mọi chuyện cứ tiếp tục như vậy sẽ không có kết quả tốt đẹp, có người nhanh chóng giải quyết ổn thỏa mọi chuyện cho Hòa Diệu, thay đổi quy tắc và bắt đầu lại từ đầu.
Quy tắc lần này là yêu cầu người thứ nhất ngâm câu thơ có chữ “Xuân" đứng đầu, người thứ hai ngâm câu thơ có chữ “Xuân" ở vị trí thứ hai, vv…
Đến lượt Vệ Đàn Sinh, hắn không suy tư, ngâm một câu: “Liễu Sắc Xuân Sơn Ánh”
Lập tức nhận được một tràng pháo tay.
Câu nói này rất phù hợp với khung cảnh bữa tiệc bày dưới gốc liễu, xa xa là núi xanh.
Mà "Liễu sắc xuân sơn ánh" xuất phát từ "Xuân nhật thượng tức sự" của Vương Ma Cật, chính là một bài thơ thiền.
Câu này vừa nói ra, có người kinh ngạc nói: "Không hổ là Vệ gia Tam Lang tiếng tăm lừng lẫy trong kinh, quả thật là thiên tư bất phàm."
Lúc trước bị Ngô Hoài Phỉ vượt mặt, bây giờ danh tiếng lại bị hòa thượng này cướp mất.

Trong lòng Hạ Diệu bất bình, nhưng trên mặt lại cười nói: “Đọc thơ của tiền nhân thật sự không thú vị, chi bằng chúng ta cùng nhau thi viết câu đối uống rượu đi."
Đọc thơ thì Tích Thúy còn có thể lừa dối qua cửa, nhưng làm thơ thì nàng rất rõ ràng khả năng của mình thế nào.
Hạ Diệu tự mình ra lệnh, trước tiên làm một câu, những người còn lại hơi suy tư một chút rồi cũng làm theo.
Đợi đến lúc Tích Thúy, lại không khỏi tò mò, không biết Cao gia tam nương sẽ làm thơ như thế nào.
Chử Lạc Tâm nhìn về phía nàng, ánh mắt ẩn chứa lo lắng.

Tích Thúy lắc đầu, bưng chén rượu lên: “Ta ngu ngốc, không biết làm thơ, tự phạt một chén.

Trận rượu này ta không tham dự."
Hạ Diệu đột nhiên ngăn cản nàng, cười nói: “Nương tử không cần khiêm tốn, tùy tiện làm một câu là được, cái này đều sẽ được tính hết."
Tích Thúy giương mắt nhìn tài nữ nổi danh đã lâu trong kinh này.
Nàng ta thong thả ung dung, giống như quả thật không biết nàng không biết làm thơ, chỉ cho rằng nàng đang khiêm tốn mà thôi.
Trong lòng Tích Thúy rất rõ ràng, tính cách Hạ Diệu tự phụ và rất nhỏ nhen.

Chỉ vì thấy nàng và Ngô Hoài Phỉ quen biết nhau, hơn nữa còn có quan hệ rất tốt, lúc này mới giận chó đánh mèo với nàng, trút giận lên người nàng và lấy đó để tăng bốc mình lên.
Tất cả mọi người ở đây đều đang chờ xem nàng phản ứng như thế nào.
Chử Lạc Tâm nghe vậy không khỏi sửng sốt, không kìm được mở miệng nói: “Cao nương tử không muốn thì cô cần gì phải ép nàng."
Hạ Diệu còn chưa trả lời, Vệ Đàn Sinh lại thay nàng trả lời.
Hắn nhìn Chử Lạc Tâm mỉm cười nói, "Lục Lang ngươi nói sai rồi, sao lại cho rằng Hạ nương tử đáng ép buộc người khác như thế?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận