Nhiều Lần Nhảy Qua Bờ Vực Tử Vong Để Công Lược Bệnh Kiều


Tích Thúy: “Cam Lâm nương!”
Cho dù tính tình tốt đến đâu, bây giờ Tích Thúy cũng không kiềm chế được ý muốn mắng chửi người.
Hạ Diệu phản ứng cũng cực kỳ nhanh chóng: “Lục Lang ngươi hiểu lầm ta rồi, ta quả thật không có ý bức bách Tam Nương," mặt nàng ta lộ vẻ áy náy: “Tuy nhiên đúng là ta quá mức đường đột, ta sẽ xin lỗi Tam Nương..."
Nàng ta vốn còn cảm thấy chuyện này rất đáng ghét, nhưng bây giờ trông thuận mắt hơn rất nhiều.

Từ trước đến nay không thiếu người có học và mỹ mạo ngưỡng mộ nàng ta đến cửa cầu hôn, Hạ Diệu có chút tự mãn mà nghĩ, nhưng không ngờ vị hòa thượng này cũng có chút sáng suốt.
“Hạ nương tử đánh giá cao rồi" Tích Thúy không thể nhịn được nữa cắt đứt lời nàng ta: “quả thật ta không biết làm thơ."
“Một chén không đủ, ta sẽ tự phạt ba chén không biết có đủ không?"
Nói xong cũng không đợi Hạ Diệu phản ứng, bưng bầu rượu bạch ngọc nhỏ miệng trước mặt lên, dưới con mắt của Vệ Đàn Sinh, nàng rót liền ba chén rồi uống hết.
Ba chén vào bụng, sắc mặt Hạ Diệu tối sầm.
Nàng ta sinh ra xinh đẹp, cá tính thanh cao, từ trước đến nay không thiếu đám con cháu sĩ tộc đeo đuổi.
Nhìn thấy sắc mặt Hạ Diệu không tốt, trong đám người đã có kẻ sinh lòng bất mãn, cảm thấy tam nương tử này quá coi thường người khác, Hạ nương tử cũng là người ngây thơ không biết gì, nhưng nàng nghiêm túc như vậy khiến cho người ta không xuống đài được.
Có người nhìn không nổi nữa, lên tiếng: “Hạ nương tử cũng có ý tốt, Cao nương tử cô quá thiếu tôn trọng người khác rồi đấy.”
“Chính là như thế.


Mọi người chỉ muốn vui vẻ thôi.

Tại sao mọi chuyện lại phải nghiêm trọng như vậy?"
Bỗng nhiên Chử Lạc Tâm cũng đứng lên: “Trên bàn tiệc này tuy có người tài cao như Hạ nương tử, nhưng cũng có người không giỏi văn mặc như ta, nếu là đối thơ như thế, thì ta tiếp không nổi nữa."
Ngày thường xem nhiều những câu chuyện hào hiệp, thấy mọi người nhao nhao nghị luận một cô nương.

Chử Lạc Tâm nhìn không vừa mắt, sự hào hiệp nồng nhiệt kia rục rịch, tức giận bưng ly rượu lên, cũng uống liền ba ly: “Ta cũng tự phạt mình ba ly thế nào?"
Tích Thúy: …
Bị Chử Lạc Tâm cắt ngang, thay vì thư giãn thì bầu không khí lại càng căng thẳng hơn.
Mọi người bỗng dưng á khẩu không trả lời được.
Lúc này, đột nhiên Cao Oánh đập bàn, đôi mắt hình quả hạnh mở to, tức giận trừng mắt: "Các người nói lời này là có ý gì? Tam Nương không biết thì không biết thôi, vì vấn đề này mà các người muốn tranh cãi tới khi nào nữa?”
Nàng ta đã sớm không vừa mắt tính nết của Hạ Diệu này lâu rồi, tự cao tự đại, mắt cao hơn đỉnh đầu.

Nàng ta không thích Cao Di Ngọc, càng không quen nhìn Hạ Diệu giả ngu giả dại, giả vờ đáng thương.
Cao Oánh mở miệng, sự kiêu ngạo của những người xung quanh nói thay Hạ Diệu đột nhiên yếu đi.
Họ dám nói như vậy, vì họ thấy Tam Nương này không được sủng ái ở Cao gia, còn Cao Oánh thì lãnh đạm với nàng.

Hôm nay vừa thấy Cao Oánh thay nàng nói chuyện, họ cân nhắc thiệt hơn, tất nhiên là không dám nhiều lời nữa.
Mặc dù Chử Lạc Tâm thường làm việc bốc đồng, nhưng con người cũng không ngốc, ý thức được mình tùy tiện ra mặt như thế ngược lại sẽ bị người ta hiểu lầm, sau khi Cao Oánh mở miệng, hắn ta dừng một chút rồi nói tiếp: “Chi bằng thế này, nghe ta nói một câu, câu thơ này coi như xong, kế tiếp nên rút thăm phạt rượu, thế nào?"
Trong sự trầm mặc, Ngô Hoài Phỉ là người đầu tiên đồng ý: "Được, nghe theo Chử lang quân."
Mắt thấy bầu không khí đã có chút xấu hổ, Ngô Hoài Phỉ ngẩng đầu, những người còn lại nào không muốn, tất nhiên là đồng ý.

Sắc mặt Hạ Diệu cứng đờ, theo bản năng nhìn về phía Vệ Đàn Sinh.
Lại không ngờ hắn đang nhìn Chử Lạc Tâm và Cao tam nương, nhưng không thèm liếc nàng ta một cái.

Sắc mặt nàng ta có chút không nhịn được, phẫn nộ ngồi xuống.
Thùng đựng thăm trúc được bưng lên bàn.

Tổng cộng một trăm hai mươi nhánh, mặt trước khắc bảy câu thơ Đường, mặt sau khắc lệnh ước.
Chử Lạc Tâm bốc thăm trước, lắc một điếu, cầm lên xem, lập tức mỉm cười nói: “Cái này, nên là Cao Nhị Lang tới uống, nhưng Nhị Lang không có ở bàn, nên để ta uống vậy."
Mặt trước khắc dòng chữ “Hãy cầm cung với cánh tay và mũi tên ngang eo”, mặt sau khắc dòng chữ “Người tập võ uống một chén”.
Tính khí Chử Lạc Tâm tới nhanh đi cũng nhanh, vui vui vẻ vẻ uống thêm một chén, rồi giao ống ký cho vị ngồi bên cạnh.
Không khí trong bữa tiệc rốt cục dần dần trở nên thoải mái hơn.
Ngô Hoài Phỉ lắc ra một điếu "Nhặt đến ngẫm lại không người tặng", mặt sau khắc "Tự uống một chén", lập tức rót chén rượu uống cạn.
Ống ký chuyển tới tay Tích Thúy, Tích Thúy cũng có chút tò mò mình có thể lắc ra cái gì.
Nhặt cây thăm lên, chỉ thấy mặt trước viết: “Cùng Quân lưỡng thê chung một thân", rồi lật lại nhìn, không khỏi sửng sốt, mặt sau có khắc: “Cùng người ngồi đối diện uống một chén".
Ngồi ở đối diện nàng, ngoại trừ Vệ Đàn Sinh ra còn có thể là ai?
Nàng nhìn dáng vẻ của cây thăm ngà voi mà không nói lời nào, khiến người ta tò mò thúc giục.
“Lắc ra gì vậy, mau nói cho mọi người nghe đi.”
Tích Thúy nhìn thoáng qua Vệ Đàn Sinh: “Phía trên có khắc......!‘Cùng Quân lưỡng thê chung một thân’, ‘cùng người ngồi đối diện uống một chén’.”
Người ngồi đối diện?
Người ngồi đối diện không phải Vệ gia Tam Lang sao?

Mọi người có mặt đều tỏ ra bối rối.
Tuy nói Vệ Tam Lang hắn cạo đầu đi tu rồi, nhưng dù sao cũng là nam nhân, nào có đạo lý nam nữ xa lạ cùng uống một chén rượu.”
“Hay là......!Hãy quên lệnh ước này đi.”Có người đề nghị.
Chử Lạc Tâm cũng nhìn qua, thân thiết nói: “Tam nương, cô lắc thêm một điếu đi."
Tích Thúy cầm chiếc thăm nhìn Vệ Đàn Sinh.
Vệ Đàn Sinh đối diện với ánh mắt của nàng, đột nhiên cuộn ống tay áo lại, cầm chén rượu lưu ly trước mặt lên.
Hắn bưng chén rượu, nhìn về phía Chử Lạc Tâm, thần sắc thong dong nói: “Không cần phiền toái như thế, ta đã vào thiền lâm, chính là đệ tử ngồi dưới Phật Đà, dù sao cũng giống như uống một chén trà mà thôi, không cần phải kiêng dè điều này."
Áo cà sa của hắn buông thõng xuống, vẻ ngoài tuấn tú, trông rất thoát tục.
Nếu so đo những quy củ thế tục này, dường như cũng theo đó mà trở nên cổ hủ.
Chử Lạc Tâm lắc đầu: “Cái này không được, dù sao tam nương vẫn chưa xuất các, nếu như truyền ra ngoài thì không tốt với tam nương."
Hạ Diệu mỉa mai nói: “Chuyện này có gì không tốt, vẫn là ngươi không tin tưởng chúng ta?"
Về điểm này, Chử Lạc Tâm rất bướng bỉnh.
Nam nữ khác biệt, làm sao có thể để cho Cao nương tử và Vệ Đàn Sinh uống chung một chén.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận