Sơn phỉ mặt đen ôm hắn trở về nhà tranh rồi tự mình rời đi.
Từ chỗ hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, có thể nhìn thấy ánh lửa bên ngoài phòng.
Hắn biết những sơn phỉ kia lại ra ngoài đốt giết cướp bóc, chúng gọi đây là việc săn lùng thức ăn.
Trong những ngày này hắn đã chứng kiến sự hung ác và ngang ngược của đám người này, nếu như muốn chạy thì nhất định phải tĩnh tâm và lên kế hoạch cẩn thận.
Ít nhất, không thể lỗ mãng giống lần trước và khơi dậy sự nghi ngờ của chúng.
Trong dạ dày hắn vẫn rất khó chịu và trướng lên, có lẽ nguyên nhân là bởi vì mạnh mẽ nhét non nửa bát bí đỏ kia vào bụng.
Lâu lắm rồi hắn không có một hạt cơm một giọt nước nào, hôm nay thoáng cái đã ăn nhiều như vậy, đến buổi tối thì nôn mửa khắp nơi.
Khi nông xong, cuối cùng không nôn ra được gì nữa, trong miệng toàn là nước đắng.
Vệ Đàn Sinh lau miệng rồi thở hổn hển, ngồi dựa vào chân tường, cố gắng vận động đầu óc, suy nghĩ từng chút một về việc mình sẽ làm trong tương lai.
Qua đi qua lại giữa biên giới sinh tử mấy lần, hắn đã nghĩ ra.
Hắn không muốn chết, hắn muốn sống, ít nhất không thể chết ở nơi thế này, bị ném xuống núi cho dã thú ăn, chết một cách xấu xí như vậy.
Vệ Đàn Sinh toát mồ hôi lạnh, đè chặt dạ dày quặn đau rồi từ từ nằm xuống.
Ruồi muỗi vo ve khắp nơi, ngẩng đầu có thể nhìn thấy rơm rạ mốc meo.
Hắn đã quen với môi trường này.
Hắn cuộn tròn thân thể, vẻ mặt thờ ơ giống như chính mình cũng hóa thành một cây rơm rạ mốc meo mức nát loang lổ.
Hắn ngủ rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ.
Không biết kéo dài bao lâu, hắn đột nhiên nghe thấy sau lưng có vài tiếng xào xạc.
Vệ Đàn Sinh vô thức quay đầu, nhưng lại nhìn thấy một khuôn mặt được chiếu sáng bởi ánh nến mờ ảo bên cửa sổ.
Ban đêm, bất ngờ không kịp đề phòng đối mặt với một khuôn mặt như vậy, dù là ai cũng sẽ bị dọa giật mình.
Sắc mặt Vệ Đàn Sinh trắng bệch, mất một lúc hắn mới nhận ra đây chính là sơn phủ mà hắn đã gặp vào ban ngày.
Sơn phỉ kia đối diện với tầm mắt của hắn, bộ dáng giống như rất giật mình, lại có chút ngượng ngùng, gãi đầu bước vào.
“Không phải ta cố ý tới dọa ngươi.” Đặt giá nến trên tay xuống, Tích Thúy ngồi bên cạnh Vệ Đàn Sinh: “Ta đến xem ngươi có chạy trốn hay không thôi.”
“Ta sẽ không chạy trốn.
"Vệ Đàn Sinh nói như vậy.
Giọng hắn vẫn còn hơi khàn khàn.
Ở trước mặt thân thể to lớn mạnh mẽ của Tích Thúy, hắn thoạt nhìn yếu ớt tựa như một con bồ câu trắng, run run rẩy như một con bồ câu trắng rung chuyển trên cây chuối.
Ánh nến kéo thân ảnh Tích Thúy rất dài, lắc lư phản chiếu trên mặt đất, đủ để che phủ toàn bộ Vệ Đàn Sinh lại.
“Ngươi đừng sợ.”Vệ Đàn Sinh như vậy, khiến Tích Thúy có cảm giác khi dễ tiểu hài tử, nàng gãi đầu nói: “Chỉ cần ngươi không chạy trốn, ta sẽ không bắt nạt ngươi.
"
Mái tóc của hắn được bao phủ bởi một vòng cung mềm mại.
Tích Thúy chú ý tới tóc hắn đã rất lâu không gội nên rất nhiều dầu, có thể nhìn thấy có rất nhiều gàu.
Cho dù là nam phụ xinh đẹp bỏ thêm kính lọc cấp mười trong tiểu thuyết, không gội đầu thì nhìn cũng có phần thấy mà giật mình.
Huống chi mùi lạ trên người hắn còn rất nặng, bộ dáng hắn như vậy, Tích Thúy nhìn cảm thấy không được tự nhiên.
“Nếu ngươi ngoan ngoãn, Tích Thúy nói: “Ta sẽ dẫn ngươi đi tắm.”
Vệ Đàn Sinh sửng sốt.
Tắm ư?
Quả thật đã một tháng hắn không tắm rửa rồi.
Lúc mới đầu hắn còn cảm thấy khó chịu, nhưng sau khi ở trong nơi bẩn thỉu này một thời gian dài, dường như thói quen đã trở thành tự nhiên, đến tột cùng ngay cả chính hắn có mùi gì, Vệ Đàn Sinh cũng không ngửi ra được nữa.
Sơn phỉ mặt đen vỗ vỗ bộ ngực: “Tin tưởng ta, ta không lừa ngươi."
“Ngủ đi.
Ngủ dậy rồi, ngày mai ta sẽ dẫn ngươi đi tắm."
Hắn không có ý định rời đi.
Vệ Đàn Sinh phát hiện ra
Thật ra hắn không quá muốn để cho hắn ở lại đây.
Hắn không quen việc thân thiết với người khác, Vệ gia trọng lễ, cho dù là người một nhà cũng hiếm khi thân thiết với nhau.
Ngay sau khi Vệ Đàn Sinh chào đời, hắn được giao cho vú nuôi chăm sóc.
Còn về vòng tay của mẹ, đó chỉ là hình bóng mơ hồ của quá khứ trong ký ức hắn.
Phần lớn thời gian, hắn đều đứng cách bà ấy nửa bước chân, thỉnh an xong, liền đi làm chuyện của mình.
Cũng không phải là hắn chán ghét người khác tiếp cận.
Chỉ cần ở gần người khác, hắn sẽ cảm thấy không thoải mái.
Nhưng sự hấp dẫn khi được đi tắm đối với hắn mà nói thật sự quá lớn, Vệ Đàn Sinh đành phải cố ý bỏ qua sự khác thường kia, nghe xong lời của hắn rồi lại nằm xuống.
Nhìn xem, tiểu nam hài vừa tròn mười tuổi thật là dễ lừa gạt.Tích Thúy nghĩ thầm.
Hắn chẳng hỏi gì cả, chỉ ngoan ngoãn nằm xuống thôi.
Ở trên núi Biều Nhi đã lâu, nam đồng đã học được một bộ quy tắc sinh tồn, lúc không cần hỏi thì vĩnh viễn cũng sẽ không mở miệng.
Tích Thúy thu dọn một chút, cũng dọn dẹp cho mình một chỗ trống để có thể nằm xuống ngủ bên cạnh Vệ Đàn Sinh.
Bên cạnh có người nên Tích Thúy cảm giác an tâm hơn rất nhiều.
Chỉ là, nàng thật không ngờ Vệ Đàn Sinh ngủ rất không thoải mái.
Nửa đêm Tích Thúy bị tiếng nói mê bên cạnh đánh thức, dụi dụi mắt nhìn.
Vệ Đàn Sinh đang phát run.
Tích Thúy thử đánh thức hắn.
Vệ Đàn Sinh dường như đang gặp ác mộng, cuộn tròn thân thể nho nhỏ run rẩy kịch liệt.
Tích Thúy gặp rắc rối rồi.
Nàng chưa từng kết hôn, cũng chưa từng có con, gặp phải chuyện như vậy có chút luống cuống tay chân.
Không còn cách nào khác, Tích Thúy chỉ có thể ôm tâm trạng ngựa chết làm bác sĩ ngựa sống, ôm Vệ Đàn Sinh vào lòng, duỗi bàn tay to đầy lông vỗ lưng hắn từng chút một, miệng trầm thấp ngâm nga bài hát ru mẹ dỗ nàng ngủ khi còn bé.
Thân hình của nàng đủ lớn để có thể nghiêm túc ôm lấy Vệ Đàn Sinh.
Khuôn mặt nàng đang hát một bài hát ru có chút đáng sợ, may mắn thay bây giờ Vệ Đàn Sinh không thể nhìn thấy nàng.
Tích Thúy hát một lần lại một lần, không biết có phải có tác dụng hay không, tiểu nam hài trong lòng dần dần không còn run nữa, mà Tích Thúy cũng buồn ngủ nên ngủ luôn.
Lúc nàng tỉnh lại, đối diện với đôi mắt đen đến phát xanh của cậu bé trong vòng tay.
Nàng vẫn còn ôm Vệ Đàn Sinh.
Mùa hè nóng bức ôm Vệ Đàn Sinh ngủ một đêm, người nàng ra đầy mồ hôi và nhớp nháp.
Tích Thúy buông hắn ra với vẻ mặt tự nhiên.
“Tỉnh rồi?"
“Tỉnh rồi thì ta dẫn ngươi đi tắm.”
Ngày hôm qua đã đồng ý với Vệ Đàn Sinh, nàng nhất định phải thực hiện lời hứa của nàng.
Tích Thúy nửa ngồi xổm xuống muốn ôm lấy hắn.
Cậu bé xoay mặt đi nhẹ nhàng phun ra một chữ: “Bẩn."