Vệ Đàn Sinh có thể nhận ra tầm mắt của hắn ta.
Hắn vùi mình vào vòng tay của gã kia, cố ý khiến cho tứ chi của mình cứng ngắc một chút.
Quả nhiên, đôi tay đang ôm hắn siết chặt.
Hình như Lỗ Thâm rất thích cười.
Từ hôm qua trở đi, Tích Thúy đã nhìn thấy trên gương mặt hắn ta vẫn treo ý cười, trong đám trộm cướp thì nụ cười nho nhã của hắn ta có vẻ như rất thân mật, nhưng điều này không có nghĩa hắn ta là một người rất dễ ở chung, dù sao thì lúc hắn ta giết người cũng mang theo nụ cười thể hiện một sự tàn nhẫn và lệ khí.
Đối mặt với Lỗ Thâm lúc giết người còn mang theo ý cười, Tích Thúy không thể cũng không dám khinh thường hắn ta.
Vệ Đàn Sinh sợ hắn ta.
Tích Thúy ôm chặt hắn một chút.
Con khỉ ngồi xổm trên vai hắn ta không kiên nhẫn kêu xèo xèo hai tiếng.
Lỗ Thâm chỉ liếc Vệ Đàn Sinh một cái, dáng vẻ như không thèm để ý, rồi lại thu hồi tầm mắt, cười hỏi nàng: “Lão Lục, ngươi đi đâu vậy? Bình thường ăn uống thì ngươi là người tích cực nhất mà, sao hôm nay ăn cơm trưa ngươi lại tới trễ vậy?”
Tích Thúy học bộ dáng của những hảo hán rừng xanh trong phim truyền hình, cười hề hề hai tiếng.
Đưa một tay ra rồi duỗi bàn tay to lớn vỗ lên người Vệ Đàn Sinh: “Hắn thối quá nên ta dẫn hắn ra bên ngoài tắm rửa."
Có thể là do nàng khá căng thẳng nên tiểu nam hài trong lòng bị nàng vỗ đến rên rỉ một tiếng.
Có lẽ nàng không đủ may mắn để cho rằng Lỗ Thâm sẽ bị lời nói dối của nàng lừa gạt, thay vì bị Lỗ Thâm nhìn ra nói dối rồi rơi vào cùng một kết cục với thương nhân ngày hôm qua, chi bằng trực tiếp nói thật.
“Đại ca, ta để nó xuống rồi cùng ngươi trở về ăn cơm."
“Không cần.”
Tích Thúy sửng sốt: “Gì cơ?”
Lỗ Thâm cười nói: “Đưa nó đi cùng đi.”
……
So với ngày hôm qua thì cơm trưa hôm nay phong phú hơn không ít, trong cơm gạo lức trộn lẫn không ít gạo ngon trắng bóng, mặt trên đắp một tầng bã thịt, chỉ là đối với Tích Thuý mà nói, cơm này càng khó ăn hơn cả hôm qua.
Nàng không biết Lỗ Thâm bảo nàng mang Vệ Đàn Sinh tới ăn cơm rốt cuộc là có ý gì.
Nhưng xem ra Lỗ Thâm hình như chỉ thuận miệng nhắc tới, rồi bị những người khác hò hét kêu đi uống rượu.
Một đám người chen chúc trong một phòng ăn cơm, mùi mồ hôi thối cùng mùi dầu đan xen cùng một chỗ khiến cho người ta gần như muốn ói, bọn họ cũng không chê, tiếng cười mắng ầm ĩ lại càng muốn lật tung nóc nhà, tiếng mắng chửi đĩnh đạc đều là những lời không thể nghe lọt tai.
“Bây giờ có tiền rồi có thể xuống núi vui chơi một lần! Đại ca, khi nào thì huynh kiếm cho chúng ta chút tiền để tiêu xài vậy? "
Lỗ Thâm ngồi ở ghế đầu, uống hết một chén rượu, cười nói: “Ngươi sợ cái gì? Không thể thiếu phần ngươi đâu.
Hay là nói cả ngày ngươi đều xông vào nhà quả phụ, ăn uống miễn phí nên bị tú bà đuổi ra ngoài rồi."
“Vô nghĩa! Những kỹ nữ kia thấy gia gia ta anh dũng thần võ, ai cũng đều quấn quít lấy ta, cũng không chịu để cho ta xuống giường đâu nhé.”
Trong khi Tịch Thúy lơ đãng lắng nghe, nàng gom cặn dầu thịt vào trong bát, chỉ gắp mấy miếng dưa chua ăn.
Thịt bọn họ ăn đều là thịt mỡ, mỡ thịt vẫn thấm đến đáy bát, Tích Thúy ăn vài miếng thật sự cảm thấy ngấy muốn ói bèn dừng đũa mà nhìn qua Vệ Đàn Sinh.
Vệ Đàn Sinh cũng không kén chọn như nàng, có cái gì ăn cái đó, thịt mỡ trong bát đều ăn sạch sẽ.
Khi Vệ Đàn Sinh ăn xong, cơm trong bát Tích Thuý về cơ bản vẫn chưa được đụng tới bao nhiêu.
“Ngươi...!" Tiểu nam hài đột nhiên do dự mở miệng, giọng nói nhỏ nhẹ.
Vệ Đàn Sinh có thể chủ động mở miệng nói chuyện với nàng, Tích Thúy vui vẻ còn không kịp.
Điều này có nghĩa là những việc nàng làm không hề vô dụng, nàng vội lấy lại tinh thần hỏi hắn làm sao vậy.
Nam hài mím môi: “Còn ăn không?"
“Không ăn nữa, ngươi muốn ăn à?"
Tích Thúy sửng sốt, thấy hắn nhìn chén của mình, liền phản ứng lại.
Đối với những đứa trẻ ở độ tuổi của hắn, về cơ bản cha mẹ sẽ đuổi theo để cho chúng ăn.
Thật hiếm khi tìm được một đứa trẻ không kén chọn đồ ăn và ăn uống dễ dàng như hắn.
Nàng không muốn có người ăn đồ thừa của mình, đương nhiên cũng không muốn Vệ Đàn Sinh ăn chúng.
“Đưa bát cho ta.”Tích Thúy đưa tay: “Ta đi bới cơm cho ngươi."
Vệ Đàn Sinh lắc đầu rồi lại rụt về.
Tích Thúy không còn cách nào khác đành phải đưa đồ ăn sạch sẽ trong bát bỏ vào bát của Vệ Đàn Sinh.
“Ăn đi.”
“Cảm ơn ngươi.”Tiểu nam hài bưng bát lên, vẫn không quên lễ tiết, thấp giọng nói.
Tuy giọng nói của hắn nhỏ, nhưng vẫn có thể nghe rõ trong môi trường ồn ào.
Vệ Đàn Sinh ngoan ngoãn như vậy, cảm giác tội lỗi trong lòng Tích Thúy không khỏi sâu thêm một phần.
Vệ Đàn Sinh như vậy bảo nàng làm sao công lược đây.
Với ngoại hình hiện tại này của nàng mà đi công lược Vệ Đàn Sinh, căn bản là biến thái ấu dâm.
Tuy nhiên, dù cảm thấy tội lỗi đến đâu thì nàng vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ.
Nàng muốn về nhà, nàng không gặp phải một kẻ cặn bã, cũng không phải cô nhi gì cả.
Nàng có một gia đình hạnh phúc, cuộc sống rất hạnh phúc, người nhà còn đang chờ nàng, nàng không thể cứ ở trong một bài viết trên mạng được.
Chuyện này thật vớ vẩn.
Dục vọng muốn về nhà chiến thắng cảm giác tội lỗi trong lòng, Tích Thúy bắt đầu suy xét xem rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể giành được tín nhiệm và sự yêu thích của Vệ Đàn Sinh.
Điều kiện quyết định để hoàn thành nhiệm vụ là chính miệng Vệ Đàn Sinh nói với nàng những lời như "yêu" hoặc "thích".
Nhưng hệ thống không nói rõ "thích" có phải ám chỉ tình yêu hay không?
Hoặc những tình cảm khác có được hay không?
Tích Thúy cảm thấy không đơn giản như vậy.
Tuy nhiên nếu thật sự chỉ có tình yêu, nàng cảm thấy có thể cả đời này nàng cũng không về nhà được rồi.
Bây giờ nàng chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào hệ thống không điên cuồng như vậy.
Vệ Đàn Sinh ăn cơm xong nàng liền đưa hắn về phòng.
Hắn không thích hợp ở đây, quá ồn ào và những lời họ nói ảnh hưởng xấu đến hắn.
Lỗ Thâm gọi hắn tới ăn cơm xong lại gạt sang một bên.
Vệ Đàn Sinh ở đây giống như con dê con lạc vào bầy sói, không hợp nhau.
Đứng ở trước cửa nhà tranh, Tích Thúy suy nghĩ một chút rồi vẫn xoay người trở lại gian phòng lớn đang ăn cơm.
Nàng vừa vào phòng, Lỗ Thâm vẫn là người đầu tiên nhìn thấy nàng.
Hắn thật sự rất thu hút, lại ngồi ở vị trí đầu, muốn làm cho người ta không chú ý cũng khó.
“Quay trở lại rồi?" Rõ ràng Lỗ Thâm đang nói những lời này với nàng.
Tích Thúy gật gật đầu ra vẻ vô tư: “Đến bồi đại ca uống rượu."
Lỗ Thâm liền cười nói: “Vậy ngươi tới đúng lúc rồi.”
Nàng đang nghi hoặc sao lại tới đúng lúc, lại nhìn thấy Lỗ Thâm không ăn cơm uống rượu nữa, hắn ta dẫn một đám người trực tiếp xuống núi.
Một đám sơn phỉ không có bất kỳ ý muốn che giấu nào, không kiêng nể gì xuyên qua đường phố rồi dừng lại trước cửa một căn nhà
Căn nhà này nhìn qua cũng giống như những căn nhà bình thường không có gì khác biệt, nhưng khi bước vào nhìn thấy mấy nữ nhân ngồi đằng kia uống trà cắn hạt dưa, mới nhận ra rằng có một thế giới khác.
Tích Thúy nhìn mấy nữ nhân bôi phấn hồng và tô son trên mặt, trong lòng dâng lên một cảm giác quen thuộc kỳ quái.
Khi nhìn thấy mấy nữ nhân kia đến gần, Tích Thúy mới hiểu, hóa ra Lỗ Thâm ăn no uống đủ rồi sẽ dẫn bọn họ tới chơi gái.
Tâm tình Tích Thuý đột nhiên trở nên vô cùng phức tạp.