Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

“Con không muốn rời khỏi đây, không muốn rời xa ông bà, không muốn rời xa ba… không muốn rời xa… bạn bè…” Trình Trình càng nói càng nhỏ tiếng.

“Bạn bè?” Bắc Minh Thiện lạnh lùng nhướng mày, nghĩ đến cuốn truyện tranh thiếu nhi mà anh nhìn thấy trên giường của con trai mình đêm qua, không khỏi cau mày hỏi: “Cố Dương Dương?”

Trái tim nhỏ của Trình Trình kinh ngạc một cái, nhướng mày: “Sao ba biết Dương Dương?”

Bắc Minh Thiện hừ lạnh một tiếng: “Cái người cho con cuốn truyện tranh trí tuệ thấp đó?”

Trình Trình nhìn chằm chằm vào thần sắc của ba, đôi mắt không dám chớp lấy một cái, yên lặng mà gật gật đầu. Nghĩ chắc là ba đã nhìn thấy cuốn truyện tranh mà Dương Dương tặng cho cậu rồi.

“Bắc Minh Tư Trình, nếu như con không nỡ xa bạn con, vào bữa tiệc chia tay trước khi ra nước ngoài, ba có thể phá lệ mà cho cậu bé đó đến tham gia.” Bắc Minh Thiện vừa nói vừa đứng dậy: “Nhưng tiền đề là, sau khi con ra nước ngoài phải cắt đứt tất cả liên hệ với bạn bè trong nước của con, thân là người kế thừa tương lai của nhà Bắc Minh, ba không hy vọng con sẽ có những người bạn vớ va vớ vẩn!”

Khuôn mặt nhỏ của Trình Trình liền trắng bệch, trái tim co lại thật chặt, ngay cả hít thở mạnh cũng không dám.

“Ba…” Trình Trình rất muốn mở miệng phản bác ba, rất muốn lớn tiếng nói với ba, Dương Dương không phải là bạn bè vớ va vớ vẩn gì hết, Dương Dương cũng là con của ba đó!

“Không bàn cãi. Chỉ phá lệ một lần.” Bắc Minh Thiện lạnh lùng ngắt lời Trình Trình, sau đó lấy áo khoác ở sau lưng ghế lên, ưu nhã rời khỏi.

Trình Trình mím môi, khuôn mặt nhỏ càng lúc càng xoắn xuýt, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao lớn của ba, cậu thất vọng mà lẩm bẩm nói: “…Con không muốn ra nước ngoài, con không muốn rời khỏi đây…con muốn ở cùng với mẹ và em trai…”

*

Chạng vạng tối, gió mát hiu hiu.

Trong quán cơm Trùng Khánh, đông như trẩy hội.

Cố Hạnh Nguyên không chút hứng thú mà ngồi ở chiếc bàn tối qua mới ngồi, nhìn người đàn ông mặc vest ngồi đối diện.

Được rồi, đây là lần xem mắt thứ 12 của cô.

Người đàn ông tối nay, nghe nói là người quản lý của một công ty giải trí nào đó, 27 tuổi, có công việc ổn định, bố mẹ đều đã mất.

“Cô Cố xin chào, tôi tên là Lưu Thắng Thiên. Tôi hiện là một người quản lý của công ty giải trí Trành Thiên. Tôi và Lưu Ngọc từng là bạn học Trung học, khi cậu ấy giới thiệu cô cho tôi, tôi vốn chỉ ôm tâm lý đến xem thử thôi…” Lưu Thắng Thiên là một tên mắt nhỏ, vẻ ngoài trông có chút buồn cười: “Nhưng hồi nãy nghe cô Cố nói, muốn tìm một người chồng chung thuỷ với hôn nhân, hơn nữa phải yêu gia đình yêu con cái, điều này thật sự quá phù hợp với triết lý của tôi!”

Cố Hạnh Nguyên nhướng mày, đôi đũa kẹp trên tay ngừng lại một hồi, có chút bất ngờ Lưu Thắng Thiên vậy mà lại nói ra những lời này.

Lưu Thắng Thiên gãi gãi đầu, hắc hắc cười một lát, đôi mắt nhỏ híp lại thành một đường thẳng, gần như là không thấy mắt đâu luôn rồi: “Ba mẹ đã ra đi khi tôi còn nhỏ, tôi được ông bà nội nuôi lớn, cho nên đặc biệt khát vọng sự ấm áp của gia đình. Tôi cũng hy vọng có thể tìm được một người luôn ở bên khi hoạn nạn, đi hết cuộc đời này một cách bình bình phàm phàm. Nói thật, tôi đối với cô Cố, có thể nói là vừa gặp đã yêu….”

Một miếng đồ ăn, suýt chút nữa đã nghẹn trong cổ họng, Cố Hạnh Nguyên hắng giọng, lịch sự đáp: “Tôi rất cảm tạ sự hậu ái của anh Lưu đây, nhưng tôi nghĩ chúng ta vẫn cần thời gian tìm hiểu đối phương…”

“Ha ha, điều này là đương nhiên rồi. Hy vọng không có làm cô sợ.” Lưu Thắng Thiên cười híp mắt gật đầu: “Vậy chúng ta đừng xa cách nữa, chi bằng cô gọi tôi là Thắng Thiên, tôi gọi cô là Hạnh Nguyên đi.”

Cố Hạnh Nguyên nhẫn nhịn cảm giác dựng tóc gáy, cứng đờ mà gọi anh ta một tiếng: “Thắng Thiên.”

“Hắc hắc, Hạnh Nguyên.” Lưu Thắng Thiên lại ngại ngùng mà gãi gãi đầu: “Bình thường cô thích ăn những món ăn nào? Tôi thì thích ăn cay, tôi cũng thường xuyên cùng một số nghệ sĩ trong công ty đến quán cơm Trùng Khánh…”



*

Bên này, Tòa nhà Bắc Minh thị.

Bắc Minh Thiện vừa kết thúc một cuộc họp dài, đã là chiều tối rồi.

“Tổng giám đốc, trận chung kết cuối cùng của dự án ‘Ánh’ sẽ được tổ chức vào ngày mai, câu trả lời cuối cùng từ phía Cố Thị là cô Cố Hạnh Nguyên đã từ chức vì lý do cá nhân, vì vậy đội sẽ do Diệp Long thay thế dẫn đầu đến tham gia cuộc thi.” Vương Khải Nhân, bộ trưởng Bộ phận kiến trúc vẫn đang tận tâm tận chức báo cáo.

Ba chữ ‘Cố Hạnh Nguyên’ truyền vào trong màng nhĩ của Bắc Minh Thiện, trên khuôn mặt bình tĩnh của anh, có hơi cứng đờ.

Cái tên này dường như đã nhiều ngày không được nghe thấy rồi.

Từ ngày anh nhập viện, tính đến hôm nay…thì ra mới hơn 20 ngày thôi sao?

Nhưng sao anh lại cảm thấy, đã qua lâu giống như mấy năm rồi vậy?

Đôi con ngươi sâu thẳm liếc nhìn chiếc điện thoại đang nằm lặng lẽ trên bàn làm việc lớn, dường như đây đã trở thành thói quen trong những ngày này của anh.

Giống như là đang trông đợi một cuộc gọi nào đó gọi đến, nhưng từ đầu đến cuối đều không có.

Cô ấy là cái thá gì chứ?

Không có cô, cuộc sống của anh vẫn diễn ra tốt đẹp, không phải sao!

Với tính cách kiêu ngạo của anh, trừ khi cô cúi đầu trước, nếu không anh sẽ không bao giờ chủ động đến tìm cô!

Tuy nhiên, thái dương lại loáng thoáng có chút đau, anh theo bản năng nhíu mày: “Tác phẩm của Diệp Long đích thực là rất hiếm. Nó cũng rất gần với ý tưởng thiết kế ban đầu của dự án ‘Ánh’. Chỉ có điều, tại sao nó lại cố chấp muốn giúp Cố Thị chứ?”

Người phụ nữ Cố Hạnh Nguyên đó không phải từ chức rồi sao? Phủi mông đi, để lại một đống tro tàn cho người khác dọn, đây chính là tác phong của cô a!

Giống như những ngày anh nằm viện, không phải cô cũng hất tay áo, không mang theo một mảng mây màu sao? (Lặng lẽ rời đi, không có bất kỳ dây dưa)

Vậy, Diệp Long vẫn đang kiên trì giúp đỡ Cố Thị, tại sao chứ?

Vương Khải Nhân cũng gật đầu: “Tôi cũng rất nghi hoặc, với thực lực của Diệp Long, hoàn toàn có thể lấy danh nghĩa của mình đến cạnh tranh, căn bản không cần phải để hời cho Cố Thị như vậy.”

Bắc Minh Thiện cười khẩy một tiếng, ánh mắt khẽ híp lại, hiện lên một tia lạnh lẽo: “Hời?”

Trong hồ lô của Bắc Minh Diệp Long, rốt cuộc là đang chứa loại thuốc nào? (Có ý đồ gì)

*

Sau khi nghe Vương Khải Nhân báo cáo xong, Bắc Minh Thiện ra khỏi tòa nhà Bắc Minh Thị, sắc trời đã tối rồi.

Chiếc xe Hình Uy đã đợi sẵn bên đường.

Anh trực tiếp ngồi vào.

“Chủ nhân, bây giờ về nhà Bắc Minh sao?” Hình Uy nhìn kính chiếu hậu một cái, kể từ ngày đầu tiên sau khi chủ nhân xuất viện đã đến Dạ Ánh Nhất Phẩm qua thì cũng không về đó qua nữa, Hình Uy như mang máng đoán được điều gì đó, nhưng lại không chắc chắn, vì vậy khôn ngoan mà không đề cập bốn chữ Dạ Ánh Nhất Phẩm trước mặt chủ nhân.

Hình Uy nhìn chủ nhân mím môi, ánh mắt vẫn lãnh đạm như trước, anh ta lại nói tiếp: “Ông cụ nói đêm nay cậu cả và mợ cả cũng sẽ về nhà Bắc Minh ăn cơm, chủ nhân ngài thấy…”

“Không về!” Bắc Minh Thiện không suy nghĩ mà trực tiếp ngắt lời của Hình Uy.

Hình Uy gật đầu, hoàn toàn không bất ngờ chủ nhân sẽ nói như vậy, thế là cẩn thận dè dặt mà hỏi: “Vậy, hay là chủ nhân về phòng tổng thống của khách sạn Daredevil Empire đi?”

Mi tâm Bắc Minh Thiện chợt nặng nề.

Đầu não loé qua cảnh tượng ở phòng tổng thống của khách sạn Daredevil Empire…khuôn mặt của người phụ nữ Cố Hạnh Nguyên đó hiện ra ở trước mắt mà không hề báo trước.

Anh nhớ, lần đầu tiên anh gặp cô, chính là ở cửa khách sạn Daredevil Empire

Lần đầu tiên cô nằm trên giường của anh, chính là ở căn phòng tổng thống đó.

Cảnh tượng đêm đó cô bởi vì thua cược, mà ở trước mặt anh, ngón tay cô từng li từng tí lột sạch quần áo …

Chết tiệt là cũng ở trong căn phòng tổng thống đó!

Mẹ nó, anh biết là mình không nên để cho một người phụ nữ xâm phạm vùng riêng tư của mình mà!

Trầm mặc một hồi lâu, anh nghiến răng nghiến lợi, giọng điệu lạnh lùng như bị nghiến ra từ kẽ răng “Không về chỗ nào hết, đi ăn cơm trước!”

Hình Uy nhận lệnh, khởi động chiếc xe, lách vào làn đường đông đúc …

Không biết xe đã đi bao lâu, Hình Uy rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà hỏi: “Chủ nhân…cái đó, đi đâu ăn đây?”

Ngay sau đó, trong xe lại là một sự im lặng chết chóc.

Cuối cùng, giọng nói lạnh lùng trầm thấp đó cũng cất lên—

“Nhà hàng Trùng Khánh.”

*

Trong nhà hàng Trùng Khánh, vẫn đang sục sôi ngất trời.

Để thể hiện rằng mình yêu ớt, Lưu Thắng Thiên đã ăn đến nước mắt lưng tròng.

Thỉnh thoảng lại lấy khăn giấy ướt lau khóe mắt, thỉnh thoảng lại cười híp mắt nói với Cố Hạnh Nguyên: “Ha ha, Hạnh Nguyên, chúng ta không chỉ có chung ý tưởng về hôn nhân, có chung ý tưởng giáo dục con cái, thậm chí cả khẩu vị ăn uống cũng giống nhau, chúng ta đúng là trời sinh một cặp a!”

Nghe thấy lời này của Lưu Thắng Thiên, Cố Hạnh Nguyên không khỏi ngượng ngùng nhếch nhếch khoé miệng.

Đối tượng xem mắt tối nay, coi như là người ‘hợp’ với cô nhất trong số 12 buổi xem mắt này. Cho dù cô có nói gì, Lưu Thắng Thiên vĩnh viễn đều cười híp mắt mà gật đầu, giơ tay tán thành lời của cô.

Thành thật mà nói, cô không có ôm bất kỳ hy vọng gì với việc xem mắt cả.

Nhưng Giang Huệ Tâm ép cô chỉ có hai lựa chọn, nếu như không phải giấu diếm Dương Dương, cô thấp tha thấp thỏm sợ bị phát hiện, nếu như không phải Trình Trình, cô không nỡ rời xa thành phố A vĩnh viễn sẽ không quay lại, thì cô căn bản sẽ không ẩn nhẫn mà chọn con đường lấy chồng này đâu.

Nhưng nếu đã phải gả cho một người đàn ông, vậy chi bằng gả cho một người bổn phận thật thà, càng huống hồ ba mẹ Lưu Thắng Thiên đều đã mất, ngay cả mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu cũng không thể xảy ra, cô nghĩ có lẽ sẽ thuận lợi hơn một chút.

“Ha ha, tối nay tôi thật sự rất là vui.” Lưu Thắng Thiên hưng phấn mà khươ tay múa chân, không ngừng mà tiếp tục kể cho Cố Hạnh Nguyên một số chuyện vui: “Liên quan đến ớt, tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện rất là vui. Không biết cô có biết siêu sao Thiên vương Antony Bắc Minh không?”

Ngón tay của Cố Hạnh Nguyên chợt khựng lại, ngước mắt lên nhìn Lưu Thắng Thiên một cái, cô cứng nhắc mà mỉm cười: “Biết, nhưng không quen.”

“Ai yo!” Lưu Thắng Thiên đột nhiên tỉnh ngộ mà vỗ vỗ trán: “Antony là siêu sao Thiên Vương, người trong nước không ai không biết, nhưng người chân chính quen biết với anh ta thì thật sự rất ít, tôi đúng là ngốc quá, sao lại hỏi câu hỏi ngu ngốc thế này chứ? Ha ha, Hạnh Nguyên nè, nói cho cô nghe nha, Antony cũng là một nghệ sĩ của công ty chúng tôi! Có lần Antony nhận một quảng cáo, đại diện một nhãn hiệu mì ăn liền bò cay nổi tiếng, nhưng Antony không thể ăn cay, nhưng ý tưởng sáng tạo của quảng cáo đó cần phải quay cảnh Antony ăn ớt, cô đoán xem thế nào?”

Lưu Thắng Thiên nói đến nước miếng tung bay, Cố Hạnh Nguyên khó chịu, không có hứng thú lắm, nhưng vẫn lịch sự đáp: “Thế nào?”

“Ha ha! Tìm tôi làm thế thân a!” Lưu Thắng Thiên lại bắt đầu mặt mày hớn hở: “Cảnh quay mì cay được đưa vào miệng thực ra là do tôi quay đó, nhưng mà lúc lộ mặt thì đổi thành Antony…”



*

Hình Uy lái xe đến nhà hàng Trùng Khánh.

“Chủ nhân, đến rồi.” Hình Uy không có ý định xuống xe như mọi khi, bình thường anh luôn đợi chủ nhân ở trên xe.

Lần này, anh tưởng Bắc Minh Thiện sẽ mở cửa và xuống xe một mình đi ăn như trước.

Nhưng không ngờ, Bắc Minh Thiện vậy mà lại mở miệng nói: “Hình Uy, cậu đi gọi món đi. Phần hai người.”

Hình Uy có chút ngạc nhiên, chủ nhân luôn quen ở một mình vậy mà lại bắt đầu… không quen rồi sao?

Hình Uy nhanh chóng giả vờ như không có chuyện gì mà gật đầu: “Vâng, chủ nhân.”

Cả hai ra khỏi xe.

Hình Uy kính cẩn đi trước Bắc Minh Thiện để dẫn đường.

“Hoan nghênh quý khách!” Cô tiếp tân mỉm cười một cách máy móc.

Đôi chân thon dài của Bắc Minh Thiện vừa nước vào nhà hàng Trùng Khánh thì theo bản năng ngừng lại.

Một mùi quen thuộc ập đến. Anh nhớ lại tình cảnh tối hôm đó đến đây ăn cơm với người phụ nữ Cố Hạnh Nguyên kia…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui