“Bạn ấy thật là đáng thương, bị người ba da đen của bạn ấy ngược đãi, bị đánh sưng mặt đến giờ còn chưa hết sưng nữa đấy ”
“Ừ” Giang Tuệ Tâm biết có một số đứa trẻ bị bạo lực gia đình rất nặng, vì thế bỗng nhiên sinh ra lòng thương xót: “Vậy để bác sĩ Trần khám thử xem thế nào?”
“Bà nội yên tâm. Vết thương của bạn ấy qua hai ngày nữa sẽ khỏi, nhưng vết thương trong lòng bạn ấy cần có thời gian bù đắp. Ba của bạn ấy thật sự quá ác độc ác với bạn ấy! ” Lúc nói câu này cậu bé còn nghiến răng nghiến lợi, thể như đang nói về một ông bố vô lương tâm nào đó. Sau đó cậu lại mỉm cười, nói tiếp “Cho nên hôm nay thời tiết rất mát mẻ, con chuẩn bị dẫn bạn ấy đến khu vui chơi dành cho trẻ em.”
Trình Trình vẫn chưa nói xong đã bị ông cụ Bắc Minh đột ngột cắt ngang: “Làm bậy! Trình Trinh mau cắt đứt quan hệ bạn bè với người này ngay. Con bé không xứng đáng làm bạn của con!”
“Oa oa” Trình Trình đột nhiên trề miệng khóc lên, cậu nhóc trở nên ngang ngược, bướng bĩnh: “Ông nội nói không giữ lời!”
Giang Tuệ Tâm vừa nghe cậu nhóc khóc, trong lòng cũng bối rối theo, bà nắm tay ông cụ: “Chính Thiên, nhìn ông dọa đứa bé rồi kìa, được rồi, được rồi. Trình Trình đừng khóc nữa, ông bà nội hứa với con, trước khi con ra nước ngoài sẽ để cho con được chơi vui vẻ với người bạn nhỏ của mình.”
“Tuệ Tâm” ông cụ Bắc Minh vểnh ria mép, trợn mắt ngăn cản.
Giang Tuệ Tâm lắc đầu: “Chúng ta đã hứa với Trình Trình thì không được đổi lời, Chính Thiên mấy ngày nay ông chiều theo ý Trình Trình đi. Nói thật, tôi cũng không nỡ đưa nó ra nước ngoài đâu.”
Ông cụ Bắc Minh chau mày, trợn mắt nhìn chằm chằm nhóc quỷ da đen kia, lại nhìn gương mặt khóc tức tưởi của cháu trai mình, hết cách chỉ đành mềm lòng: “Haiz, bỏ đi. Ông mặc kệ các các con đấy.”
Cuối cùng ông cụ Bắc Minh vẫn giơ tay đầu hàng dưới sự khóc lóc ầm ĩ của cháu trai.
Chiếc xe hơi cao cấp chậm rãi lái khỏi nhà họ Bắc Minh.
Cuối cùng Trình Trình và Dương Dương cũng bắt đầu một ngày tuyệt vời của mình.
Giang Tuệ Tâm dặn đi dặn lại ba người làm đi theo bọn họ. Trừ ba người làm đáng ghét này ra, tất cả mọi thứ khác thoạt nhìn cực kỳ hoàn mỹ.
Đương nhiên chuyện này hoàn toàn không bô gồm em gái da đen đang ngồi yên lặng trong xe.
Ha ha, không sai. Lúc ông cụ Bắc Minh và Giang Tuệ Tâm lần đầu tiên thấy em gái da đen này, thì cô bé da đen Dương Dương tối qua đã trở thành cô bé da đen Trình Trình lúc này.
Chuyện này bắt đầu từ lúc tối qua khi em gái da đen Dương Dương vô tình tè lên mặt người làm, Sau giấc ngủ dài ngon giấc, cậu bé vô tâm hoàn toàn quên mất chuyện tối qua.
Khi Trình Trình tới tìm cậu, khuốn mặt của Dương Dương đã trắng đen lẫn lộn, drap giường cũng bị trét thành một màu đen thảm hại.
Tính cách hời hợt của Dương Dương rất dễ để lộ sơ hở.
Trình Trình bất đắc dĩ không thể làm gì hơn là tự mình ra trận, để cho Dương Dương giả mạo cậu.
Trên thực tế, sáng nay cũng nhờ Dương Dương diễn sâu trước ông bà nội. Đó phải nói là khóc đến long trời lở đất, đúng là mất mặt mà.
Trình Trình gần như không thể nhìn nổi nữa nhưng không ngờ lại có hiệu quả.
Chao ôi, thế giới này vẫn còn những kẻ vô liêm sỉ như vậy sao!
Chiếc xe bảo mẫu chạy êm ru trên đường thẳng tiến đến khu vui chơi trẻ em.
Trong xe bảo mẫu giống như một căn phòng nhỏ từ sô pha, TV, tủ lạnh tất cả không thiếu gì cả.
Dương Dương giống như chú khỉ con, vui vẻ nhảy nhót.
Trình Trình vẫn ngồi lặng im nhìn Dương Dương trong lòng không khỏi thầm thở dài.
Bỗng nhiên cậu bắt đầu nghi ngờ trước khi mình ra nước ngoài Dương Dương sẽ để lại cho mình mộng đẹp hay ác mộng đây?
Bên trong khu vui chơi trẻ em, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Trình Trình nhìn thấy rất nhiều ba mẹ dẫn con cái đi chơi, ai nấy mặt mày rạng rỡ, đột nhiên cậu cảm thấy hơi ghen tỵ.
Mà cậu và Dương Dương lại có ba người làm mặt không có cảm xúc kính cẩn đi theo.
Nhưng chuyện này không ảnh hưởng tới tâm trạng của Dương Dương.
Dương Dương giống như một đứa trẻ bị thả rông, chơi vui đến quên trời quên đất.
“Ơ, em gái da đen này, chúng ta chơi tàu lợn nhé?” Bởi vì ba người làm cứ đi theo sau lưng, Dương Dương chỉ đành gọi Trình Trình là em gái da đen, không ngờ cậu gọi đến nghiện luôn.
Trình Trình liếc mắt nhìn Dương Dương: “Không đi.”
“Hử? Sợ à? Quỷ nhát gan. Không phải nói phải giữ lại kỷ niệm đẹp sao? Huống chi người ta nói trẻ em không ngồi tàu lượn siêu tốc thì làm sao có tuổi thơ hoàn chỉnh được?”
Sắc mặt Trình Trình hơi cứng ngắc, nhìn vào đường ray uốn lượn cao chót vót kia khẽ nhếch môi: “Anh không muốn ”
“Ai yo, đi đi, đừng do dự nữa! Nếu anh nôn em sẽ lấy túi cho anh.” Vẻ mặt Dương Dương phấn chấn kéo tay Trình Trình.
Chờ sau khi người làm mua vé xong, hai anh em một người nhảy tót lên chỗ ngồi, còn một người thì túm váy leo lên.
Sau khi đã thắt dây an toàn xong, tàu lượn dần dần tăng tốc trượt trên đường ray.
Trình Trình giương mắt lên nhìn trời, đột nhiên cậu cảm thấy mình rất gần với những đám mây, thì ra bầu trời lại đẹp đến vậy.
Tàu lượn theo đường ray, bắt đầu leo qua những ngọn núi sau đó lại lao xuống biển hết đợt này đến đợt khác.
“A a a a ”
Bên tai Trình Trình truyền đến nhiều tiếng gào thét. Đó là tiếng gào thét của các du khách khác.
Trình Trình nhìn những đám mây này, cảm thấy cậu như đang dạo chơi trên bầu trời, đúng là chơi cực kỳ vui. Có lẽ cuộc sống của cậu quá mức yên lặng lại quá mức tẻ nhạt cho nên bị khích thích mạnh mẽ bởi những lần xốc lên cao rồi trượt xuống thấp, khiến cậu cảm thấy cực kỳ phấn chấn.
Nhưng mà Trình Trình lại không ngờ Dương Dương ở bên cạnh lại giơ tay tháo nón che nắng của cậu ra.
“Ọe, ọe, ọe…”
Vừa lúc nãy Dương Dương còn tự xưng mình can đảm cỡ nào thế mà lúc này lại đang ôm mũ che nắng của cậu nôn không ngừng. Trình Trình cạn lời, đây là mũ hoa nhí của cậu đấy.
Rốt cuộc tàu lượn cũng dừng lại.
Vẻ mặt của Trình Trình vẫn luôn bình tĩnh.
Ngược lại là Dương Dương nôn đến hai chân mềm nhũn, sau khi đỡ hơn một chút thì trả lại cái mũ đã bị cậu ói bẩn đến nỗi không nỡ nhìn, sắc mặt Dương Dương trắng bệch nói:”Ầy, trả anh này!”
Trình Trình ghét bỏ lắc đầu, dứt khoát không nhận.
“Là chính cậu không muốn đấy nhé!” Dương Dương nhếch môi cười, sau đó thoải mái vứt nón hoa kia vào thùng rác bên cạnh.
Trình Trình đột nhiên cảm thấy đạo cụ che tóc giả của mình hy sinh rất anh dũng, giống như lớp ngụy trang đang bị xé bỏ từng chút một.
Đã thế thằng nhóc này còn không biết xấu hổ kêu người làm: “Đến đây chụp một tấm hình kỷ niệm của tôi và em gái da đen trước tàu lượn nào!”
Bọn họ đã làm dáng xong.
Tách tách!
Trong bức ảnh đó đã lưu lại kỷ niệm mãi mãi của hai anh em: trên gương mặt trắng bệch vì nôn thốc nôn tháo của Dương Dương là nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời, lại còn tạo dáng ngón tay hình chữ V lỗi thời, còn Trình Trình lại mang khẩu trang, mặc váy dài, cứng ngắc đứng bên cạnh Dương Dương như con rối.
Chỉ là không ai nhìn thấy được dưới lớp khẩu trang kia là khóe miệng hơi cong cong của cậu mà thôi.
Sau khi hai đứa bé chơi thỏa thích một hồi, Dương Dương mới phát hiện, anh trai Trình Trình của cậu mặc kệ là chơi tàu lượn, tàu hải tặc, hay đu quay tóm lại là bất kỳ trò chơi trên không nào Trình Trình cũng chơi rất bình tĩnh.
Chỉ là chuyện đó cũng hoàn toàn không ảnh hưởng tới tâm trạng vui ngất ngây của Dương Dương, cậu bé còn vui vẻ kéo Trình Trình chụp hình ở mỗi chỗ mà bọn họ chơi qua.
Mà ngớ ngẩn nhất chính là trừ phông nền thay đổi ra, tư thế ngón tay hình chữ V của cậu em và gương mặt như con rối của cậu anh giống nhau như đúc, gần như là được từ một bức ảnh gốc mà ra.
Sau khi lăng lốc một hồi hai anh em lại không biết mệt đi đến trước ngôi nhà ma.
“Đi vào không?” Dương Dương nhe răng hỏi.
Trình Trình dừng bước chân lại, vẫn như trước đó lắc đầu: “Không đi.”
“Haiz, anh không biết đổi từ gì mới hơn sao” Dương Dương trừng mắt, kéo chặt Trình Trình đi về phía ngôi nhà ma: “Không phải lần nào anh cũng tỏ vẻ có chết cũng không chơi sao? Nhưng kết quả cuối cùng là lần nào anh cũng bình tĩnh hơn em, ngược lại người bị dọa run chân vẫn là em thôi.”
Rốt cuộc Dương Dương cũng kéo Trình Trình vào ngôi nhà ma.
Cuối cùng, Dương Dương tức giận đi ra: “Hừ, Đây là nhà ma gì chứ? Hoàn toàn chẳng đáng sợ một chút nào. Răng nanh của cương thi kia rất giả phải không? Lúc nữ quỷ kia bay tới, sợi dây thép trên lưng rất rõ ràng có đúng không? Diêm Vương trong điện Diêm Vương lúc lộ ra con ngươi màu xanh lá cây kia cực kỳ giả có thấy không? Này, em gái da đen anh nói có phải không?”
Dương Dương quay đầu lại liếc mắt nhìn, lúc này mới nhìn thấy Bắc Minh Trình Trình đang dựa bên cạnh thùng rác, gỡ khẩu trang xuống nôn thốc nôn tháo.
Cái ai ngờ Trình Trình không sợ bay lượn trên bầu trời mà chỉ sợ vào địa phủ.
Sau đó hình ảnh hai anh em chụp hình trước ngôi nhà ma đã trở thành thế này: Trình Trình khom người xuống thùng rác bên cạnh không ngừng nôn thốc nôn tháo, nhưng Dương Dương lại đứng bên cạnh, lần này nụ cười sáng lạng hơn cả tạo hình chữ V.
Đây đúng là những kỷ niệm đẹp đẽ nhất thời thơ ấu, đương nhiên chỉ đối với một mình Dương Dương mà thôi.
Trong ngày nắng đẹp này, hai đứa bé không hiểu thế giới người lớn Trình Trình và Dương Dương đang chơi đến quên trời quên đất ở khu vui chơi trẻ em, bọn họ cố gắng tạo ra những kỷ niệm tốt đẹp nhất trước khi ra nước ngoài.
Mà Bắc Minh Thiện ba ruột của hai đứa bé cũng trong ngày hôm đó, mới sáng sớm đã lái xe rời khỏi nhà họ Bắc Minh.
Dọc đường đi Hình Uy đã báo cáo lại tất cả những tài liệu liên quan đến nhà họ Cố mà suốt đêm qua anh ta điều tra được.
Ánh mắt của Bắc Minh Thiện vẫn lạnh lẽo, sâu thẳm trước sau như một.
Chiếc Hummer màu đen, uy nghiêm lại khiêm tốn lái thẳng đến đồn cảnh sát Thành Bắc của thành phố A.
Bởi vì nhà họ Bắc Minh có mạng lưới giao thiệp khổng lồ trong giới quân sự và chính trị, trước khi bọn họ đến đó đã bảo các phòng ban có liên quan gọi điện thoại báo trước một tiếng, cho nên lúc Bắc Minh Thiện ra vào đồn cảnh không gặp trở ngại gì.
Hình Uy đi theo bên cạnh ông chủ, hùng hổ, ngạo nghẽ đi thẳng vào văn phòng làm việc của Lương Hữu đội trưởng đội cảnh sát hình sự.
Lương Hữu cúp điện thoại, vừa nãy giám đốc cảnh sát đã cố ý dặn dò nhất định phải nghiêm túc xử lý vụ án của Lý Lục Bình. Anh ta ngước mắt nhìn người đàn ông lạng lùng vừa bước vào nói: “Chắc hẳn vị này chính là ngài Bắc Minh Thiện cậu hai của nhà họ Bắc Minh rồi.”
Bằng không ai có khả năng khiến đích thân giám đốc công an thành phố gọi điện thoại đến như vậy chứ?
Bắc Minh Thiện vẫn luôn thờ ơ, anh ngồi xuống chiếc ghế da trước bàn làm việc của Lương Hữu, không nói một lời, nhìn anh ta bằng vẻ mặt lạnh lùng.
Hình Uy đứng bên cạnh gật đầu, lịch sự nói: “Nếu đội trưởng Lương biết ông chủ của tôi, chắc hẳn cũng đoán được mục đích chúng tôi đến đây lần này. Vậy tôi cũng không ngại đi thẳng vào vấn đề, nghe nói người đích thân bắt cô Cố Hạnh Nguyên chính là đội trưởng Lương?”
Lương Hữu gật đầu, khẽ cười nói: “Không sai, quả thật Cố Hạnh Nguyên chính là do tôi bắt về.” Anh ta thầm nghĩ Cố Hạnh Nguyên, nghi phạm của vụ án này đúng là có một hậu thuẫn quá mạnh. Sau đó anh ta nói tiếp: “Thông qua điều tra của cảnh sát chúng tôi và những chứng cứ mà chúng tôi thu thập được cộng với lời buộc tội của nhân chứng, chúng tôi có lý do tin rằng Cố Hạnh Nguyên là kẻ bị tình nghi giết Lý Lục Bình, nếu ngài Bắc Minh đặc biệt đến đây là để nộp bảo lãnh cho Cố Hạnh Nguyên thì thật sự xin lỗi. ”
“Không phải nộp bảo lãnh! Là muốn anh thả người!” Bắc Minh Thiện lạnh lùng cắt ngang lời Trương Hữu.
“Thả người?” Lương Hữu cất cao giọng. “Đây là một vụ án hình sự nghiêm trọng. Ngay cả việc bảo lãnh còn phải chờ xem có được thông qua hay không chứ đừng nói chi đến việc thả người! Tôi biết ngài Bắc Minh rất có năng lực nhưng giết người thì phải chịu tội, mọi công dân đều bình đẳng trước pháp luật.”