Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Cùng điếu thuốc, anh như bị câu chữ ấm áp trong lời văn của cô hấp dẫn, lật từng trang từng trang…

Anh lại vì giọng điệu khinh thường đàn ông nồng nặc trong quyển sách của cô mà cảm thấy phẫn nộ, cũng vì sự chiều chuộng sâu sắc của cô đối với con mà vô cùng ghen tỵ.

Trong sách, ghi chép quá trình gian khổ từ lúc cô mang thai cho đến khi sinh, lại đến những trải nghiệm tâm đắc khi nuôi con. Cùng với luôn không quên nhắc nhở những bà mẹ đơn thân bị đàn ông vứt bỏ, phải vì con mà trở nên dũng cảm, trở nên kiên cường…

Đây thật sự là một quyển sách xoa dịu phụ nữ, anh không phủ nhận.

Chỉ là, điều anh băn khoăn là ——

Bây giờ, những người từng xem cuốn sách này, toàn bộ đều biết Bắc Minh Thiện anh chính là người ba không được đó!

Người phụ nữ này là quyết tâm phá nát ngàn năm đạo hạnh của anh sao!

Giáng sinh trôi qua, tất cả lại khôi phục sự bình tĩnh vốn có.

Cho tới hôm trước tết nguyên tiêu, một tin tức lại khơi dậy phong ba thành phố A.

Ngôi sao điện ảnh quốc tế mới nhất – Lạc Kiều về nước.

Hai năm rồi, Tô Ánh Uyển dựa vào thế lực của Bắc Minh Thiện, mặc dù mức độ yêu thích giảm nhiều so với hai năm trước, nhưng vẫn là một mình độc đại!

Lạc Kiều hào quang về nước, rõ ràng là bơm một liều thuốc hưng phấn cho giới giải trí thành phố A! Ai cũng mong ngóng vị minh tinh điện ảnh mới này đánh vỡ cục diện hiện tại.

Sân bay bị truyền thông và fan vây đến con ruồi cũng không lọt.

Cố Hạnh Nguyên lái xe, một bóng người trùm khăn che mặt, đeo kính râm, lén lén lút lút, ôm túi hành lý to chen từ cửa sau sân bay ra——

“Kiều Kiều!” Cô nhíu mày, thấp giọng gọi.

“Ai ui, mình trùm thành thế này rồi mà cậu cũng nhận ra?” Lạc Kiều tháo kính râm, lộ ra khuôn mặt tinh xảo.

Tiếp đó, chân tay lưu loát lên xe Cố Hạnh Nguyên.

So với ngũ quan diễm lệ của Lạc Kiều, Cố Hạnh Nguyên lại thanh thuần hơn một chút.

“Mình còn cho rằng cậu ít nhất cũng lái một chiếc Bugatti Veyron tới, sao lại lái xe nát thế này?” Lạc Kiều vừa lên xe liền bắt đầu ghét bỏ.

“Đại tiểu thư, tiền của tôi chỉ đủ mua loại xe này!”

“Ai ui, Thiện nhị nhà cậu nhiều tiền nha, mượn một chiếc lái cũng không sao…”


“Lạc, Kiều!” Người nào đó rõ ràng ra uy rồi.

“Được rồi! Không nói chuyện này nữa.” Lạc Kiều không để ý nhún vai.

“Tại sao lại chọn khoảng thời gian này về nước? Cậu ở nước ngoài quay xong hết rồi?”

“Không quay nữa! Những diễn viên nước ngoài đó quá phiền rồi, giống như một ngày không đánh rắm hai lần thì không cam tâm! Cho nên mình quyết định, mình phải về nước phát triển, thuận tiện giúp cậu đá đi tiện nhân Tô Ánh Uyển đó——”

Két ————

Tiếng thắng xe gấp gáp vang lên.

“Cậu nói gì?” Cố Hạnh Nguyên không nhịn được cất cao giọng.

“Hì, đừng căng thẳng như vậy mà, mình cũng nghĩ xong rồi, đầu tiên đá Tô Ánh Uyển đi, sau đó lại quyến rũ Thiện nhị nhà cậu, tố cáo anh ta ngoại tình, như vậy cậu không phải có thể giành lại quyền giám hộ hai đứa bé rồi sao?”

Cố Hạnh Nguyên trừng mắt Lạc Kiều, cắn răng từng chữ: “Tiểu thư à, anh ta còn chưa kết hôn, làm sao tố cáo anh ta ngoại tình?”

“Ồ…cũng đúng. Vậy thì tố cáo anh ta cưỡng hiếp!”

“Cậu?”

“Không sai!”

Cố Hạnh Nguyên lạnh lùng liếc trắng mắt: “Cô Lạc, xin hỏi cậu chuẩn bị dùng chiêu xô ngã sư phụ cậu để xô ngã Bắc Minh Thiện sao?”

“No no no! Sơn nhân tự có diệu kế! Hì hì hì…”

“Đừng làm loạn nữa, Kiều Kiều! Chuyện quyền giám hộ tự mình sẽ nghĩ cách…”

Cố Hạnh Nguyên cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.

Lạc Kiều là sư muội nhỏ của Vân Chi Lâm, hai năm trước lúc Cố Hạnh Nguyên ở châu Âu, đã từng ở nhà Lạc Kiều hơn ba tháng.

Cho tới sau này cô dẫn Dương Dương tham gia lễ trao giải Trình Trình năm đó đoạt giải thưởng lớn hội họa ở Sydney, bị Bắc Minh Thiện ngoài ý muốn đụng phải hai đứa bé…Cố Hạnh Nguyên liền về nước, Lạc Kiều lại tiếp tục ở châu Âu học hỏi, cho tới khi tốt nghiệp.

Ai cũng không nghĩ tới, một người mới lần đầu ra ngoài xã hội như Lạc Kiều lại dựa vào thực lực của mình mà thành công trở thành minh tinh điện ảnh mới quốc tế.

Hai năm rồi, Lạc Kiều chỉ cần có thời gian, thì sẽ bay đi thăm Cố Hạnh Nguyên và bảo bối nhỏ, hai người liền kết thành tình nghĩa sâu đậm như vậy.


Lần này Lạc Kiều về nước, rõ ràng nằm ngoài dự đoán của Cố Hạnh Nguyên.

“Đúng rồi, mình còn có chuyện quên cho cậu biết, mình ký hợp đồng với truyền thông Họa Ý rồi.” Lạc Kiều nghịch móng tay xinh đẹp, nói.

“Truyền thông Họa Ý? Đó hình như là công ty giải trí dưới trướng Bắc Minh thị đi?” Cố Hạnh Nguyên lại chấn động.

Lạc Kiều cười hì hì gật đầu: “Thật thông minh, nói cách khác, Thiện nhị nhà cậu, sẽ là ông chủ mới của Lạc Kiều mình!”

Cố Hạnh Nguyên da đầu tê rần: “Kiều Kiều, cậu thật sự không cần hi sinh như vậy…”

“Yên tâm, cậu không cần lo lắng, mau mau mau, dẫn mình đi xem hai tên nhóc đẹp trai nhà cậu, tạm biệt ở Châu Âu năm đó, mình chưa từng nhìn thấy chúng nữa, thật sự nhớ chết mình rồi…”

Cố Hạnh Nguyên lại khởi động xe, lắc đầu, thở dài: “Nếu cậu muốn xem, tự mình đến nhà Bắc Minh.”

“Mình mới không cần! Vậy mình đi xem bảo bối nhỏ nhà cậu…”

“Xin lỗi, cô Lạc, bảo bối nhỏ bây giờ vẫn chưa về nước…”

“A! Người mẹ không lương tâm…”

“Nếu không, mình đưa cậu tới chỗ Vân Chi Lâm? Mình về nước mấy ngày nay, cũng vẫn không có thời gian đi thăm anh ấy.”

“Đừng đừng đừng! Mình sợ nhất anh ấy cằn nhằn! Cậu không biết anh ấy bây giờ dài dòng bao nhiêu, năm đó cãi thua vụ kiện quyền giám hộ Dương Dương thay cậu, anh ấy chịu kích thích không nhỏ, hai năm nay tiến bộ rồi.”

“Thực ra…anh ấy thật sự không cần phải tự trách vì vụ kiện đó, năm đó quả thực là vì bản thân mình không thể cho đứa bé một tương lai đảm bảo, mới sẽ thua Bắc Minh Thiện…”

Lạc Kiều nghiêm túc nhìn Cố Hạnh Nguyên, vỗ vai cô: “Hạnh Nguyên, cậu đã không còn là cậu không có gì vào hai năm trước nữa! Cậu còn có mình!”

“Cảm ơn cậu, Kiều Kiều…”

Ba ngày sau.

Lúc Cố Hạnh Nguyên đang chuẩn bị viết quyển sách thứ hai, thì bỗng nhiên nhận được điện thoại khẩn cấp của Lạc Kiều ——

“Hạnh Nguyên, không hay rồi! Cậu mau tới cứu mình…”

Tiếp đó, sau khi nói địa chỉ liền không còn thanh âm.


Cố Hạnh Nguyên nhìn chằm chằm điện thoại, nhỏ Lạc Kiều có lúc điên điên khùng khùng, nói chuyện cũng không biết là thật hay giả. Nhưng nếu là thật, vậy cô ấy không phải lâm vào tù tội?

Suy nghĩ nửa ngày, Cố Hạnh Nguyên vẫn quyết định đi làm rõ.

Dựa vào địa chỉ Lạc Kiều nói ra cuối cùng, một tiếng sau, Cố Hạnh Nguyên đã tới nơi.

Lại không nghĩ tới là một nhà nghỉ suối nước nóng tư nhân trang hoàng nhã nhặn.

“Cô Cố, cô Lạc đã ở bên trong đợi cô rất lâu rồi.”

Cô mới vừa vào hội quán, đã có một người đàn ông đi tới, gật đầu với cô, dẫn cô vào một căn phòng ——

Giây phút cửa phòng đẩy ra, Cố Hạnh Nguyên liền nhìn thấy Lạc Kiều bị người ta treo trên không, bên dưới cách chân cô ấy khoảng mười mét, lại là một hồ băng bốc sương mù…

“Hạnh Nguyên, cứu mình, cứu mình…” Lạc Kiều giãy giụa trên không, vô cùng sợ hãi kêu.

Đột nhiên, binh ~ một tiếng.

Cửa sau lưng bị đóng lại.

Cố Hạnh Nguyên sững sốt, rũ mắt nhìn, mới phát hiện mình đang đứng trên một tấm đá, chỉ cần tiến về phía trước vài bước, thì có thể rơi vào trong hồ băng đó…trong mùa đông lạnh lẽo, hồ băng này đủ để đâm xuyên xương cốt người ta.

“Kiều Kiều, đã xảy ra chuyện gì? Sao cậu lại bị người ta trói ở đây?”

“Hạnh Nguyên…mình…mình…xin lỗi…” Lạc Kiều lắp bắp nửa ngày.

“Sao vậy?” Cố Hạnh Nguyên nhíu mày.

“Ai ui, cũng trách Bắc Minh Nhị Thiện đó…”

Lạc Kiều vừa nói tới một nửa, đột nhiên, giọng nói trầm thấp lạnh lẽo như ma quỷ từ sau lưng Cố Hạnh Nguyên truyền tới ——

“Sao cô không hỏi thử chị em tốt của cô, tại sao muốn hạ thuốc trong rượu của tôi?”

Cố Hạnh Nguyên quay phắt người lại, dáng người Bắc Minh Thiện thẳng tắp cách mình chỉ một mét!

“Là anh!” Cô tiềm thức lùi về phía sau hai bước.

Anh lại cong môi, tà ác ép sát cô, anh biết nếu cô còn lùi về sau vài bước, thì sẽ rơi vào trong hồ băng sâu mười mét!

Tuy nhiên, hạ thuốc?

Cố Hạnh Nguyên quay đầu trừng mắt Lạc Kiều, Lạc Kiều chột dạ bĩu môi. Cô nhóc đó định dùng phương pháp hạ thuốc làm Bắc Minh Thiện hôn mê, sau đó tố cáo anh cưỡng hiếp sao?

Trời ơi, đây là phương pháp ngu ngốc gì?


Người ta không tố cáo ngược lại cô chuốc thuốc cưỡng hiếp đã không tệ rồi!

“Bắc Minh Thiện, anh rốt cuộc đang chơi trò gì?” Hơi thở Cố Hạnh Nguyên có chút dồn dập, không quen anh áp sát như vậy.

“Chơi trò gì? Giống như đêm kim cương Mật Ái đó, cô hạ thuốc tôi, cô cho rằng người phụ nữ nào cũng có cơ hội hạ thuốc tôi?” Anh từng bước lại gần cô, bức cô không còn đường lùi: “Tôi không quên, đêm đó cô chơi đùa tôi thế nào, xem tôi thành cá mặn khô phơi trong công viên bên đường, hử?”

“Vậy cũng không liên quan tới Lạc Kiều! Anh thả cô ấy!” Cô biết, người đàn ông này sẽ không bỏ qua như vậy, nhưng cô không nghĩ tới Lạc Kiều lại cho anh cơ hội phản kích cô.

“Xem ra, cô thật sự rất để ý cô ta. Chỉ vì cô ta là sư muội nhỏ của Vân Chi Lâm?” Anh trầm mặt.

Anh xem ra đã nắm trong lòng bàn tay thân phận của Lạc Kiều, Cố Hạnh Nguyên không ngoài ý muốn: “Không phải! Vì cô ấy là bạn tốt của tôi!”

“Rất tốt! Vậy nói cho tôi biết, cô quay về rốt cuộc là muốn làm gì? Muốn đòi quyền giám hộ con?” Anh vươn tay ra, giữ chặt cánh tay cô, làn da trắng nõn của cô in lại dấu tay đỏ.

Cô hít sâu một hơi, mở đôi mắt sáng rực, không chút tránh né gật đầu: “Đúng! Tôi muốn con! Chỉ muốn con!”

“Cô có tư cách gì? Chỉ dựa vào quyển sách bán chạy cô viết? Chỉ dựa vào người ba có tiền có bối cảnh hắc đạo cô quen?” Anh cười trào phúng: “Đừng ngốc nữa, cô cho rằng cô đấu lại tôi sao?”

Cô cười lạnh nhìn anh, nắm chặt nắm tay ——

“Bắc Minh Thiện, không phải chỉ cần anh có tiền, thì có thể bá chiếm con, con cần sự quan tâm yêu thương mới có thể trưởng thành khỏe mạnh, mà thứ anh vừa khéo thiếu chính là sự yêu thương đối với con! Tôi tin pháp luật công bằng! Pháp luật chỉ đứng về phía người mẹ thật sự yêu thương con! Trừ khi anh có thể chứng minh anh cũng rất yêu con, nếu không, bất kể tốn bao nhiêu năm thời gian, tôi cũng nhất định sẽ cố hết sức khiến con quay về bên cạnh tôi!”

Con ngươi lạnh lùng của anh căng thẳng: “Tại sao cô nhất định muốn giành con với tôi?!”

Bị tay anh nắm đến đau đớn, cô rên rỉ một tiếng.

“Tại sao!” Anh thấp giọng gọi, lại tăng thêm sức lực.

“Vì tôi hận anh!” Cô buột miệng nói ra, lúc nói câu này, tim hung hăng đau đớn: “Tôi hận anh vô tình, hận anh máu lạnh, hận anh tình nguyện đoạt con khỏi cạnh tôi, cũng không chịu cho con một gia đình hoàn chỉnh, Bắc Minh Thiện, tôi hận anh…”

Lời cô vừa nói ra, tim anh như bị ngàn vạn kim châm hung hăng đâm vào!

“Đã vậy, thì hận tôi triệt để đi!”

Thoáng chốc, cô còn chưa kịp phản ứng lại, bàn tay to rắn chắc của anh hung hăng đẩy một cái ——

Thân thể Cố Hạnh Nguyên giống như dấu vết sao băng lướt qua, từ giữa không trung rơi xuống, tất cả đến quá ngoài ý muốn, quá nhanh chóng, quá điên cuồng——

“A——”

Theo tiếng thét kinh hoảng của Cố Hạnh Nguyên, cô cảm thấy thân thể mình bị anh hung hăng đẩy ra ngoài.

Đột ngột đến mức cô thậm chí không có thời gian suy nghĩ bất kỳ điều gì!

Ánh mắt hoảng sợ nhìn đường cong khóe môi lạnh lùng của anh, thân thể nhanh chóng bị kéo ra giữa không trung, bóng dáng thẳng tắp tươi cười anh tuấn của anh khắc sâu vào trong con ngươi cô, sau đó, thân thể chìm xuống…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận