"Ợ..." Dương Dương ợ hơi, nghẹn giọng.
"Sự thật chứng minh rằng, với một đứa nhóc hay thay đổi như em, chỉ cần ai đối xử tốt với em một chút đều có thế làm ba em" Trình Trình than thở.
"Hừ! Không phải mà..." Dương Dương yếu ớt phản bác lại: “Tình cảm của em và ba Chỉ Lâm khác mà...”
"Khác đến mức... thật sự có thể thay thế vị trí của ba sao?"
*,," Câu hỏi của Trình Trình làm Dương Dương im lặng, đôi mày nhỏ nhíu lại, một lúc lâu cũng không nói gì.
"Hôm đó ba sắp đính hôn, vì giận ba nên chúng ta mới tìm chú Chi Lâm giúp đỡ. Bây giờ ba đã hủy hôn với cái dì quái đản đó, chẳng phải chúng ta đã đạt được mục đích rồi sao? Chẳng lẽ em thật sự muốn chú Chi Lâm cưới mẹ về rồi trở thành ba dượng của em?"
"Ôi chao...em.." Dương Dương lắc đầu: “Anh đừng có hỏi em câu hỏi sâu sắc như thế... Khó hiểu quá đi.. "
"Dương Dương!" Trình Trình nhíu mày: “Bây giờ anh đi gọi điện thoại nói cho ba, mong ba có thể đuổi kịp và ngăn chú Chỉ Lâm lại”
"Ơ?" Dương Dương ngạc nhiên: “Bây giờ đổi thành lão ba chim chết đi ngăn chú Chi Lâm rồi sao?"
Đúng là thế sự xoay vần.
"Nếu không thì sao? Em và anh đi ngăn à?" Trình Trình liếc nhìn Dương Dương.
"Ơ, không muốn đâu..." Dương Dương khuất phục lắc đầu: “Vậy thì ba Chi Lâm sẽ nói em không có tình nghĩa mất! Ôi, mâu thuẫn quá đi.. "
"Đúng thế. Người ta sẽ nói chúng ta qua cầu rút ván... Trình Trình vừa gọi điện thoại vừa trả lời.
Dương Dương bĩu môi: “À, quên nói với anh, chẳng phải anh cứ bảo em là miệng qua đen sao? Vậy thì câu em chúc chú Chi Lâm cưới được mẹ cũng sẽ không thành đâu. Thế là an toàn rồi, yên tâm đi thôi... Ôi, ba Chí Lâm à, Dương Dương có lỗi với ba rồi..."
Hết kì nghỉ tết âm lịch, Bắc Minh thị bắt đầu hoạt động lại như ngày thường.
Ngày đầu tiên của năm mới Bắc Minh Thiện đến công ty đã mở một cuộc họp tập trung lãnh đạo cấp cao.
Bởi vì năm trước công trình Ánh đột nhiên bốc cháy, tổn thất nặng nề, thế nên vấn đề thứ nhất cần đối mặt đầu năm cũng hơi khó giải quyết.
Trong phòng họp lãnh đạo cấp cao.
"Mọi người đều nghỉ Tết xong rồi! Sau nhiều ngày thoải mái, bây giờ là lúc nên lên tinh thần rồi. Chuyện của công trình Ánh tôi cần điêu tra kĩ! Có vấn đề gì không?” Đầu ngón tay của Bắc Minh Thiện gõ vang lạch cạch lên bàn làm việc.
"Thưa chủ tịch, công trình Ánh được xây dựng ở thành phố S nên khi điều tra kĩ, có thể sẽ liên quan đến một vài đơn vị chính trị của thành phố S..."
Giám đốc phòng công tác quân chúng hơi khó xử: “Mạng lưới quan hệ của Bắc Minh thị ở thành phố A thì khỏi phải nói, nhưng ở thành phố S, có lẽ chúng ta chưa dám chắc lắm”
"Rõ ràng là lần này có người nhằm vào Bắc Minh thị! Biết rõ không thể dao động được địa vị của Bắc Minh thị ở thành phố A nên đành chuyển sang thành phố S, ra tay với công trình Ánh” Giám đốc xây dựng giận dữ nghiến răng.
Bắc Minh Thiện nhíu mày, hơi nheo mắt: “Hiện nay báo cáo điều tra do cảnh sát thành phố S đưa ra là gì?"
"Thưa... chủ tịch, vì chuyện nghỉ Tết nên mọi thông tin đều bị kéo dài”
"Rốt cuộc là bị kéo dài hay có người cổ tình trì hoãn đây?" Anh nhướng mày, lạnh giọng hỏi.
Bỗng chốc trong phong họp yên lặng đến mức như có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất.
Bắc Minh Thiện xoa trán: “Rốt cuộc tổ chuyên án được điều đi thành phố S là do ai phụ trách thế? Có người nào kịp thời báo cáo cho tôi không?"
"." Mọi người đều không dám lên tiếng.
Cuối cùng, giám đốc hành chính nhỏ giọng trả lời: “Chủ tịch à, vì lúc ăn Tết anh không ở trong nước, thế nên...
Đột nhiên điện thoại của Bắc Minh Thiện đổ chuông.
Là số của Trình Trình.
Bắc Minh thị nhướng mày theo bản năng.
Thấy con trai gọi điện thoại, anh hơi thây bất ngờ-
"Ba à.." Giọng nói trẻ con bình tĩnh của Trình Trình vang lên: "Con biết chắc ba rất bận bịu, nhưng con muốn hỏi là làm sao để đi tới ủy ban nhân dân vậy ạ?"
Trình Trình hỏi rất uyển chuyển.
Bắc Minh Thiện hơi ngạc nhiên, câm điện thoại, liếc mắt nhìn những người trong phòng họp, nhẹ giọng nói: “Sao bỗng nhiên hỏi chuyện này thế? Con đi ủy ban nhân dân làm gì?"
"Dạ.." Trình Trình dừng lại, còn chưa kịp trả lời thì nghe thấy giọng nói không kiên nhẫn của Dương Dương ở đầu kia điện thoại: “Ôi chao, lão ba chim chết à, Bắc Minh Tư Trình muốn báo cho ba một tiếng, ba Chi Lâm dẫn mẹ đi ủy ban nhân dân rồi...
"!" Ánh mắt Bắc Minh Thiện lạnh lẽo, đồ ngu cũng biết Vân Chỉ Lâm đi ủy ban nhân dân làm gì! Anh không nhịn được rít lên: “Đúng là tên khốn nạn!"
Tiếng mắng chửi này đến từ vị chủ tịch là quý công tử tao nhã kiêu ngạo, khiến cho người đứng đầu các phòng ban đều sững sờ, suýt nữa rớt cả hàm!
Rốt cuộc là ai có bản lĩnh thế vậy, làm cho chủ tịch giận dữ ra mặt?
Mọi người im như thóc, thở mạnh cũng không dám.
"Ba... Ba sẽ đi chứ?" Trình Trình nhỏ giọng hỏi.
Trên trán Bắc Minh Thiện nổi gân xanh, hỏi ngược lại Trình Trình: “Con mong thế sao?"
Trình Trình im lặng một lúc.
Dương Dương trả lời thay cậu. "Ba ngốc à! Lúc đó thì mong ba đi chứ sao! Nếu không sao Bắc Minh Tư Trình lại phải báo tin cho ba chứ?”
"Không phải hai con mong anh ta làm ba của hai con sao?" Bắc Minh Thiện cắn răng nói từng chữ.
Thì ra khi làm ba rồi thì cũng sẽ hẹp hòi và thù dai. Anh không thể quên được, cái hôm đính hôn với Phỉ Nhi, hai tên nhóc xấu xa đó đứng trước mặt anh cứ kêu "ba Chi Lâm" rồi lại “ba mới" như thế nào!
"Ôi chao, sớm biết lão ba ngu ngốc bụng dạ hẹp hòi rồi mà! Bắc Minh Tư Trình, cúp điện thoại đi! Để ba Chi Lâm làm ba mới của chúng ta là được rồi" Dương Dương bĩu môi, hừ, để coi ai ngoan cố hơn ai!
Trình Trình cầm điện thoại, hít thở sâu, sau đó nói-
"Ba à, trên đời này không có đứa trẻ nào thích ba dượng hay mẹ kế, con tin ba cũng như thế đúng không? Nếu không sao ba cứ luôn gọi bà nội là dì Tâm chứ không gọi mẹ? Còn việc ba có đi hay không, thì do ba quyết định nhé. Con chào ba"
Tút tút tút.
Bắc Minh Thiện trợn mắt nhìn cuộc gọi đã kết thúc, khớp ngón tay câm điện thoại vang lên từng tiếng răng rắc.
Mọi người trong phòng họp cũng không dám lên tiếng.
Cuối cùng, có một vị giám đốc không sợ chết hỏi: “Chủ, chủ tịch, xin hỏi cuộc họp còn tiếp tục không?”
Bắc Minh Thiện trợn mắt nhìn ông ta, mạnh mẽ ném điện thoại lên trên bàn làm việc!
"Tiếp tục đi!"
Cuộc họp tiếp theo tiếc tục diễn ra.
Chỉ là ánh mắt của Thiện gia vẫn cứ đăm đăm nhìn điện thoại, lòng dạ đã theo tới ủy ban nhân dân thành phố A từ lâu rồi...
Chết tiệt!
Không phải người phụ nữ này vừa đồng ý kết hôn thay sao?
Chẳng phải chỉ mới đeo nhẫn của anh được mấy ngày hay sao!
Anh đã nói nhiều lần rồi, anh nghiêm túc!
Rốt cuộc cô có nghe không thể, hả?!
Cô lại dám, dám đến ủy ban nhân dân với Vân Chi Lâm!!!
Cứ ba năm ngày lại gây rắc rối cho anh, người phụ nữ này không thể yên tĩnh một lúc sao!
"Thằng khốn!"
Đột nhiên Thiện gia gầm nhẹ một tiếng, mọi người sợ hãi thân hồn run rẩy.
Anh vừa trở lại đã bận rộn xử lí mọi việc là để dành ra nhiều thời gian chung sống với cô!
Dẫu sao một tháng đã trôi qua một tuân rồi, anh còn sốt ruột hơn bất kì ai khác.
Thiện gia giận đến mức xương vai lại đau rồi...
Người phụ nữ này, định đợi đến ngày chọc anh tức chết rồi mới chịu dừng lại không giày vò nữa đúng không?
Âm!
Tiếng tập tài liệu mạnh mẽ đập lên bàn làm việc.
Mọi người giật mình vì sợ.
Bông chốc Bắc Minh Thiện đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói ra một câu: “Tan họp!"
Rồi dồn dập bước đi mất...
Ủy ban nhân dân thành phố A.
Vân Chi Lâm dừng xe, trên môi nở nụ cười toe toét.
"Hạnh Nguyên, nhanh nào, câm sổ hộ khẩu, chúng ta xếp hàng đi"
Cố Hạnh Nguyên nhíu mày, suy nghĩ nên làm thể nào mới không tổn thương Chi Lâm đây?
"Còn ngây ra đó làm gì? Ngày đầu tiên ủy ban mở lại sau năm mới đấy, chắc chản có nhiều người xếp hàng lắm!" Vân Chi Lâm vừa nói vừa xuống xe, rôi đi vòng qua cửa xe bên kia, nắm tay Cố Hạnh Nguyên: “Nhanh nào...
"Chi Lâm, đợi chút...
Không chờ Cố Hạnh Nguyên nói xong, Vân Chi Lâm đã ôm cô vào lòng, đi thẳng tới cửa ủy ban nhân dân...
"Hạnh Nguyên, em biết mấy ngày nghỉ Tết này anh phải làm sao mới chịu đựng nổi không? Anh chờ ngày này lâu lắm rồi.." Vân Chỉ Lâm dịu dàng nói, thâm tình chân thành: “Nếu em do dự vì sợ anh sẽ chê bai ba đứa con của em, vậy em có thể hoàn toàn yên tâm! Còn nữa, nếu sau khi cưới em không muốn sinh con nữa, anh cũng không ép em. Anh sẽ xem con của em như con ruột, em còn lo lắng gì nữa?”
"Chi Lâm, thật ra em không tốt như thế đâu..." Cổ họng của Cố Hạnh Nguyên khàn khàn, câu nói của Vân Chi Lâm khiến cô tự thấy hổ thẹn. Đã nhiều lần cô tự hỏi bản thân, tại sao người cô yêu cứ không phải là Vân Chi Lâm?
"Không! Hạnh Nguyên, trong lòng anh em chính là người tốt nhất! Đừng hỏi anh tại sao, bởi vì tình yêu..." Anh ta ngừng lại, nở một nụ cười đẹp trai: “Không cần lí do!"
Khi Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên xuất hiện ở nơi đăng kí kết hôn, mọi người trong đại sảnh đều nhìn bọn họ với ánh mắt ngạc nhiên.
Thậm chí trong đám đông còn có người thì thầm-—
"Ôi, người đàn ông đó đẹp trai quá”
"Đàng gái cũng đẹp nữa!"
"Bọn họ cũng tới đăng kí sao?”
"Đúng là trai tài gái sắc"
Vân Chi Lâm cầm tay Cổ Hạnh Nguyên, tinh thân sảng khoái xếp hàng.
Trước mặt bọn họ đã có mười mấy cặp đang chờ rồi.
"Ôi, anh dẫn người yêu tới đăng kí đấy à?" Có người bắt đầu bắt chuyện.
Vân Chi Lâm mỉm cười rôi gật đầu: “Đúng vậy."
Cố Hạnh Nguyên muốn dứt ra khỏi tay anh ta, nhưng cũng không tiện để Vân Chỉ Lâm mất mặt trước mặt mọi người.
"Haha, người yêu anh xinh quá... Có điều trông hơi quen nhỉ... Lại có người nghi ngờ nói.
Thần kinh Cố Hạnh Nguyên căng thẳng, cúi đầu theo bản năng rồi nghiêng mặt sang một bên...
Dù gì cô cũng là một nhà văn từng xuất bản một cuốn sách bán chạy.
Huống chỉ, cô còn từng kiện cáo một người đàn ông tiền tài quyên thế ở thành phố A đã gây chấn động khắp thành phố.
"À, tôi nhớ ra rồi! Hình như cô ấy từng xuất hiện trên tỉ vi. "
"Người đẹp như thế, lên ti vi cũng bình thường thôi!"
"Không phải, tôi thật sự thấy cô ấy trên ti vi, hình như làm gì nhỉ... Ôi, sao nhất thời không nhớ ra chứ...
"Người tiếp theo"
"Hạnh Nguyên, cuối cùng cũng đến lượt chúng ta rồi!" Vân Chi Lâm nắm tay Cố Hạnh Nguyên, đi tới trước bàn đăng kí, Vân Chi Lâm ngồi xuống trước.
Cả người Cố Hạnh Nguyên đêu cứng ngắc, đứng không nhúc nhích.
"Sao thế? Qua đây, mau ngôi xuống đi" Vân Chi Lâm kéo tay cô, sau đó thì nở nụ cười với nhân viên đăng kí: “Cảm ơn, chúng tôi có thể bắt đầu rôi"
"Ở đây có hai tờ đơn, mỗi người một tờ, hai vị điền vào trước đi" Nhân viên đăng kí đưa đơn cho Vân Chi Lâm, đồng thời liếc nhìn Cố Hạnh Nguyên, nghi ngờ hỏi: “Nhà gái sao thế? Có phải là không đồng ý không?" Chuyện thế này, nhân viên công tác cũng chẳng lạ lùng gì.
"Không, không phải!" Vân Chi Lâm vội vàng phản bác: “Em ấy không khỏe lắm. Nhưng không sao, tôi sẽ giúp em ấy điền đơn"
"Chỗ kí tên phải do chính cô ấy kí!"
"Được".