Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Vì thế cô phất tay với Hình Uy để anh ta ngồi xuống, sau đó như trưởng bối dạy dỗ vãn bối: “Anh đúng là, Lạc Kiều trốn tránh anh thì anh phải chủ động đi tìm cậu ấy chứ. Bình thường anh tìm người giúp chủ nhân không phải rất nhanh nhẹn à, sao đổi lại thành mình lại dở thế. Nhớ kỹ, đối phó với cậu ấy, nhất định phải theo đuổi đến cùng.”

Hình Uy lập tức sửng sốt: “Theo đuổi đến cùng?”

“Ý của tôi là đừng bỏ qua, phải liều mạng theo đuổi cậu ấy có hiểu không.” Cố Hạnh Nguyên nói, đưa cho Hình Uy một bát canh.

Lúc này Trình Trình và Dương Dương đã rửa mặt xong chạy ra từ phòng vệ sinh.

Bốn người nhanh chóng ăn bữa sáng xong, Hình Uy nhìn đồng hồ trên cổ tay, sau đó nói với Cố Hạnh Nguyên: “Thưa cô, giờ đã không còn sớm nữa, cô xem xem muốn để cậu chủ nhỏ nào về với tôi?”

Cố Hạnh Nguyên vẫn phải đối mặt với vấn đề cô không muốn nhất.

“Mẹ, chẳng lẽ ba người chúng ta không thể ở cùng nhau sao?” Trong lời nói của Dương Dương mang theo chút luyến tiếc. Trước kia một mình đi theo mẹ, bây giờ có thêm một người anh, cậu cảm thấy mình không còn cô đơn nữa.

Cố Hạnh Nguyên gật nhẹ đầu, sau đó nặng nề nhìn Trình Trình và Dương Dương: “Mẹ và ba chia tay rồi, sau này sẽ không ở cùng nhau nữa. Chú Hình Uy tới đây là để đón một người trong các con trở về nhà tổ nhà Bắc Minh.”

“Vậy mẹ chọn ai ở lại bên cạnh mẹ vậy ạ?” Trình Trình ngồi trên sofa, nhìn Cố Hạnh Nguyên bằng đôi mắt to ngập nước.

Cố Hạnh Nguyên nâng tay lên, nhẹ nhàng sờ lên đầu Trình Trình, cậu nhóc có nét bình tĩnh giống như Bắc Minh Thiện.

Từ khi cậu được sinh ra, gần như còn chưa để mình nhìn kỹ mấy lần đã bị mang đi, từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh Bắc Minh Thiện.

Tuy cậu rất thông minh, nhưng dưới sự huấn luyện nghiêm khắc của Bắc Minh Thiện mới thành thế, mà cái giá phải trả là từ nhỏ đã mất đi tình thương của mẹ, mất đi niềm vui tuổi thơ.

Quay đầu nhìn lại Dương Dương, cậu là đứa nhỏ mình lén giấu Bắc Minh Thiện, lớn lên dưới sự che chở của mình. Tuy thường gây chuyện khiến mình tức giận, nhưng thử hỏi người làm mẹ nào sẽ thật lòng ghét con mình chứ, đều chỉ là miệng hùm gan sứa thôi. Tình thân giữa mẹ và con mãi mãi không thể dứt ra được.

Cố Hạnh Nguyên nhìn hai đứa con trai trước mặt, vẫn tiếc nuối giống hệt như lúc sinh bọn chúng ra, có lẽ bây giờ sẽ càng khó lựa chọn hơn.

“Thưa cô…” Nhìn thấy dáng vẻ do dự của Cố Hạnh Nguyên, Hình Uy ở một bên chỉ có thể lo lắng suông, chứ cũng không có cách gì.

Dương Dương nghe thấy giữa mình và Trình Trình phải có một người trở về nhà Bắc Minh thì cảm thấy khó chịu. Nhưng khó chịu xong, cậu đột nhiên nhớ tới chuyện Trình Trình lén giở trò trên buổi diễn văn nghệ ở trường hôm qua.

Thậm chí còn có những chuyện không vui với Trình Trình lúc trước.

Trình Trình thường bày ra dáng vẻ cậu chủ nhỏ nhà Bắc Minh, ra vẻ cao hơn cậu một bậc.

Cậu từng vì thế mà thấy không phục, cậu cho rằng chỉ cần trở thành cậu chủ nhỏ nhà Bắc Minh, dựa vào sự thông minh của mình chắc chắn sẽ còn tốt hơn Trình Trình nữa.

Trước kia ở bên cạnh mẹ nên không có cơ hội này, lúc mẹ ở bên ba xấu xa lại càng không có khả năng.

Nhưng bây giờ mẹ và ba chia tay rồi, sẽ có một đứa phải trở về nhà tổ.

Mắt Dương Dương lập tức sáng lên, cuối cùng cũng nhìn thấy hy vọng để trở về nhà tổ rồi.

Ngoài ra, một tính toán nhỏ của việc cậu muốn đến ở nhà tổ là vì: lúc trước sau khi hoá trang cho đen lại đi tới nhà tổ đã có rất nhiều món ăn ngon, một người tham ăn như cậu, có lẽ điều này còn có sức hấp dẫn hơn việc vượt qua Trình Trình nữa.

Nhưng cậu hơi khó xử, nếu mình chủ động nói muốn đi, có lẽ mẹ sẽ không đồng ý.

Vì Trình Trình xuất sắc hơn, còn lớn lên ở nhà Bắc Minh, tình cảm của nhà Bắc Minh với cậu sẽ sâu đậm hơn một chút.

Muốn tìm một lý do mới có thể để mình hợp tình hợp lý đến nhà Bắc Minh, cậu thấy hơi khó khăn.

Cái đầu nhỏ của Dương Dương vào những lúc gặp phải chuyện nghiêm túc đều rất ngớ ngẩn.

Đợi lúc rảnh rỗi lại trở nên rất nhanh nhẹn, điều này cả Trình Trình cũng cảm thấy không bằng…

Chẳng mấy chốc cậu đã nhớ đến lúc chọn đường chạy khi chạy đua trong trường học đều sẽ phải rút thăm, hơn nữa rút được đường chạy nào cũng không thể đổi ý nữa.

Rút thăm! Cách này là tốt nhất, nhưng phải đảm bảo được mình nhất định phải là người rút trúng thăm đến nhà Bắc Minh, còn phải nghĩ một cách hay, không thể để Trình Trình hay mẹ nhìn ra được.

À, có rồi, làm như vậy chắc chắn được.

Nghĩ đến đây, Dương Dương đột nhiên giơ tay nói: “Mẹ, mẹ đừng khó xử nữa, con nghĩ ra một cách hay rồi.”

Cố Hạnh Nguyên nghi ngờ nhìn Dương Dương: “Con có thể có cách hay gì, đừng làm loạn ở đây, đi sang một bên chơi với Trình Trình đi.”

Dương Dương bĩu môi, xem ra chiêu này của mình sắp thất bại rồi.

Trình Trình kéo ống tay áo của Cố Hạnh Nguyên: “Mẹ, cứ nghe thử cách của Dương Dương đi, có lẽ là một ý kiến hay thì sao”.

Nếu Trình Trình đã nói thay Dương Dương, vậy Cố Hạnh Nguyên cũng không nói thêm nữa: “Dương Dương, con nói xem nên làm sao?”.

Dương Dương cười hì hì: “Thật ra cách này rất đơn giản, chính là rút thăm.”

“Rút thăm?” Cố Hạnh Nguyên vừa giận vừa buồn cười, lúc quan trọng như vậy còn làm loạn thế nữa.

Đang lúc Cố Hạnh Nguyên muốn phủ định, Trình Trình lại nói với cô: “Cái Dương Dương nói cũng là một cách, như vậy mẹ cũng không cần muộn phiền việc nên giữ ai lại nữa.”

“Phải đó thưa cô, cậu chủ nhỏ nói đúng, nếu đã không nỡ, vậy có thể rút thăm xem sao.” Hình Uy cũng rất đồng ý với cách của Dương Dương.

Cố Hạnh Nguyên cau mày nói: “Dùng cách rút thăm thì quá không nghiêm túc rồi…”

Vào lúc Cố Hạnh Nguyên do dự không biết nên đưa đứa nhỏ nào về nhà Bắc Minh, Dương Dương lại nghĩ ra một cách hay mà cả Trình Trình và Hình Uy đều tán thành, đó chính là… rút thăm.

Cố Hạnh Nguyên lại cảm thấy cách này quá không nghiêm túc.

Trình Trình cứng rắn nói: “Mẹ, con đồng ý, nếu rút trúng phiếu là con trở về bên ông bà nội, con cũng sẽ không hối hận, đến lúc đó còn sẽ thường đến thăm mẹ.”

Dương Dương cũng nói theo: “Nếu để con đi theo ba xấu xa, con cũng chịu.”

Cố Hạnh Nguyên thấy hai đứa con trai đều quyết tâm như vậy cũng chỉ đành gật đầu đồng ý.

Dương Dương thấy mẹ gật đầu thì cực kỳ vui vẻ.

“Mẹ, mẹ đồng ý rồi, vậy cứ để còn viết thăm cho, vì cách này là con nghĩ ra mà.” Dương Dương vội nói.

Cố Hạnh Nguyên nghe thế cũng chiều ý cậu.

Xem ra sắp thành công rồi.

Cậu xin Hình Uy hai tờ giấy trắng và một cây bút, sau đó đứng cách xa bọn họ, lấy cớ là vì đề phòng có người nhìn lén.

Cậu nhanh chóng viết xong hai tờ giấy đi và không đi, vò thành hai cục giấy bằng nhau.

Cậu cầm cục giấy đi về, ra vẻ rất nghiêm túc nói: “Con đã viết đi và ở lên hai cục giấy này rồi. Nếu rút trúng đi thì sẽ đi theo chú đầu bếp trở về chỗ ông bà nội, nếu rút trúng ở thì có thể ở bên cạnh mẹ làm cục cưng.”

Nói xong, cậu bé để cục giấy trong lòng bàn tay, hai tay chắp vào nhau dùng sức lắc mấy cái, sau đó mở ra, ném hai cục giấy lên bàn trà.

Rồi nói: “Bây giờ có thể rút thăm rồi.”

Cậu nói vậy, nhưng cũng không nhúc nhích.

Ba người còn lại khó hiểu nhìn Dương Dương, cuối cùng Cố Hạnh Nguyên lên tiếng trước: “Cục cưng, sao con không rút một phiếu đi?”

Dương Dương ra vẻ khiêm tốn nói: “Thật ra con vốn muốn rút, nhưng con đột nhiên nhớ tới câu chuyện khủng long nhường lê mà thầy đã dạy.”

“Khủng long nhường lê”…

Trên đầu mọi người lập tức có mấy con quạ đen quạc quạc bay qua.

“Bắc Minh Tư Dương, cái đó kêu là Khổng Dung nhường lê ok.” Trình Trình trợn trắng mắt.

Dương Dương thấy thế thì nghĩ, nhìn kìa, nhìn kìa, Bắc Minh Tư Trình lại ra vẻ cậu chủ nhỏ nhà Bắc Minh mà giảng đạo rồi.

Tuy cậu bé nghĩ vậy, nhưng mặt ngoài vẫn ra vẻ ngượng ngùng.

“Nếu cục cưng Dương Dương đã nói thế, vậy cục cưng Trình Trình rút một phiếu trước đi.” Cố Hạnh Nguyên vội nói.

Trình Trình nhìn mẹ, duỗi tay tuỳ tiện cầm lấy một cục giấy.

Dương Dương vội vàng cầm lấy cái còn lại.

Cậu bé không vội xem tấm của mình viết gì, mà là thò đầu sang nhìn Trình Trình.

Lúc này Hình Uy và Cố Hạnh Nguyên cũng nhìn về phía Trình Trình.

Trình Trình cầm cục giấy, thật ra trong lòng cậu rất mâu thuẫn.

Một mặt cậu muốn ở lại bên cạnh mẹ, vì ở đây cậu mới cảm nhận được tình thương của mẹ và sự thoải mái vui vẻ chưa từng có trên người ba.

Nhưng một mặt khác, cậu cũng nhớ ông bà nội nhà Bắc Minh, thậm chí còn có mấy người hầu nữa, bọn họ đều rất tốt với cậu.

“Cục cưng, mau mở ra xem thử đi?” Lúc này Cố Hạnh Nguyên cũng cực kỳ căng thẳng.

Trình Trình chậm rãi mở cục giấy trong tay ra.

Khi nhìn thấy chứ bên trên, tất cả mọi người đều ngơ ngác.

Dương Dương chuẩn bị hai cục giấy giống nhau để rút thăm, một cái viết “đi”, một cái viết “ở”.

Cậu để cục giấy vào tay lắc mấy cái rồi ném lên bàn trà.

Trình Trình chọn trước.

Mọi người đều chú ý nhìn Trình Trình chậm rãi mở cục giấy trong tay ra, bên trong là chữ “ở” Dương Dương dùng bút viết xiêu xiêu vẹo vẹo.

Ở, vậy chứng tỏ Trình Trình sẽ ở lại bên cạnh Cố Hạnh Nguyên.

Cố Hạnh Nguyên nhìn tờ giấy, trong lòng hơi run lên. Nghĩ rằng tấm trong tay Dương Dương chắc chắn là “đi”.

Lúc này cô cảm thấy vui vẻ vì Trình Trình từ khi sinh ra đã rời khỏi mình lại trở về bên cạnh mình lần nữa, ngoài ra còn thấy lo lắng vì Dương Dương vẫn đi theo bên cạnh mình sắp phải sống cùng với Bắc Minh Thiện.

Sau khi nhìn thấy tờ giấy của Trình Trình, trên mặt Dương Dương hiện lên chút thất vọng: “À… nếu anh ấy ở lại bên cạnh mẹ, vậy con sẽ đi theo chú đầu bếp về lại bên cạnh ba xấu xa.” Nói xong, Dương Dương cũng không mở cục giấy ra mà nhét thẳng vào trong túi.

Cố Hạnh Nguyên ôm lấy Dương Dương, dù sao cậu cũng là một tay mình nuôi lớn, tuy rất nhiều lúc Dương Dương đều khiến cô thấy đau đầu, cũng khó tránh tức giận đến ngứa răng, đánh vào mông mấy cái.

Nhưng tình cảm giữa hai mẹ con vẫn rất sâu đậm.

“Cục cưng à, sau này còn sống với ba, mẹ rất lo giữa con và ba sẽ có nhiều mâu thuẫn. Con nhất định phải nhớ đến đó rồi cũng không giống lúc ở bên cạnh mẹ nữa. Làm chuyện gì cũng phải cẩn thận, nghiêm túc. Nhớ là đừng cãi lời ba con, nếu không ba con sẽ không nhẹ tay như mẹ đâu biết không?”

Dương Dương gật đầu, duỗi tay vỗ bả vai Cố Hạnh Nguyên an ủi: “Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ thu phục ba xấu xa, cùng lắm con nhường ba là được.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui