Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Chỉ thấy Bắc Minh Thiện đang ngồi sau bàn làm việc, khuôn mặt lạnh lùng của anh không chút biểu cảm, đôi mắt như ưng nhìn chằm chằm cô ta.

Điều này khiến Phỉ Nhi bất giác toàn thân ớn lạnh.

“Thiện, anh tìm em có việc?” Giọng Phỉ Nhi rõ ràng sợ hãi lại bất lực như thế.

“Mời cô Phỉ Nhi vào phòng nói chuyện với ông chủ.” Giọng nói của Hình Uy ở phía sau như u linh vang lên bên tai cô ta.

Phỉ Nhi bước chậm rãi, từng bước một vào thư phòng.

Bầu không khí trong thư phòng lạnh lẽo như vậy, lạnh tới mức khiến cô ta gần như cảm thấy hơi thở cô ta thở ra cũng sắp bốc lên sương trắng.

“Kẽo kẹt...”

Tiếng đóng cửa khiến trái tim Phỉ Nhi bắt đầu đập liên cuồng.

Nhìn dáng vẻ Bắc Minh Thiện trước mặt, cô ta mơ hồ có dự cảm không tốt.

Cô ta đang hoài nghi, có phải Bắc Minh Thiện đã phát hiện gì rồi không? Nhưng suy nghĩ này lập tức bị cô ta phủ định.

“Thiện, anh tìm em có việc gì sao?” Phỉ Nhi chậm rãi đi tới trước bàn làm việc, cẩn thận hỏi anh.

Bắc Minh Thiện nhìn cô ta, sau đó lạnh lùng nói: “Nghe dì Tâm nói buổi trưa em không thoải mái, không xuống ăn cơm.”

Phỉ Nhi gật đầu: “Em lúc đó cảm thấy hơi đau bụng, nhưng bây giờ không sao rồi.”

“Em đã đau bụng, vậy buổi chiều còn ra ngoài làm gì? Hơn nữa em còn động vào laptop của anh.” Bắc Minh Thiện nói, một bàn tay đặt trên bàn, ngón tay không ngừng gõ ra tiếng.

“Cộc...cộc...cộc...”

Thanh âm này như chiếc đồng hồ đếm ngược treo trên đỉnh đầu Phỉ Nhi.

Sắc mặt Phỉ Nhi lập tức khẽ thay đổi, cô ta lại bất giác vươn tay vào túi, nắm chặt USB. Sau đó lắp bắp nói: “Em, em buổi chiều cảm thấy tốt hơn một chút, vừa khéo có bạn kêu em ra ngoài. Về phần xem laptop của anh...”

Con ngươi cô ta chuyển động: “Đó là vì một mình em ở nhà quá nhàm chán, vừa khéo nghe bạn nói gần đây có một clip rất hot trên mạng, cho nên em muốn xem thử.”

Bắc Minh Thiện nhướn mày: “Ồ?”, động tác nhỏ đút tay vào túi của Phỉ Nhi cũng không che giấu được ánh mắt anh.

“Trong túi em đựng gì vậy?”

Câu này của Bắc Minh Thiện khiến khuôn mặt Phỉ Nhi hoàn toàn biến sắc, cô ta gần như cảm nhận được trán mình đã toát ra mồ hôi.

Nhưng cô ta khẽ cúi đầu: “Không, không đựng gì cả. Chỉ là đồ vặt không đáng gì thôi.”

Phỉ Nhi càng như vậy, Bắc Minh Thiện càng cảm thấy trong lòng cô ta có quỷ. Nhưng anh còn làm ra vẻ thoải mái nói: “Đã là đồ vặt không đáng gì, thì lấy ra xem thử.”

Nói rồi, anh ra hiệu với Hình Uy đứng phía sau Phỉ Nhi, Hình Uy gật đầu ý bảo hiểu rõ. Anh ta đi tới cạnh cô ta, chìa tay ra: “Cô Phỉ Nhi, có gì thì hãy giao ra đi.”

Phỉ Nhi lập tức kích động, cô ta hối hận tại sao lại mang theo USB bên mình, mà không phải xem xong đoạn clip đó liền hủy nó đi.

Bây giờ đồ nhỏ trong túi này đã trở thành thanh kiếm sắc bén treo trên đỉnh đầu cô ta, mà cô ta bây giờ không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể ngoan ngoãn giao ra, sau đó chờ đợi giây phút Bắc Minh Thiện cầm dao đâm xuống.

Phỉ Nhi lấy USB ra khỏi túi, run rẩy đặt vào trong tay Hình Uy.

Hình Uy đặt USB tới cạnh tay Bắc Minh Thiện.

Bắc Minh Thiện vươn tay cầm lấy, chậm rãi xoay nhìn, đây là một chiếc USB rất bình thường.

Anh mở laptop cắm USB, chỉ thấy bên trong có một file video đang lặng lẽ nằm đó.

Bắc Minh Thiện ngước mắt nhìn Phỉ Nhi, chỉ thấy thân thể cô ta dường như bắt đầu run rẩy, file video này rốt cuộc bên trong có nội dung gì, lại khiến cô ta căng thẳng như vậy.

Hai tiếng click nhanh chóng vang lên, phần mềm media mở ra, bắt đầu phát đoạn video đó.

Phỉ Nhi cũng không nhịn được nữa, cô ta có chút nôn nóng nói: “Thiện, chuyện là thế này, nghe em giải thích...”

Vừa nói tới đây đã thấy USB lóe sáng, sau đó chính là mùi khét tràn ra.

Bắc Minh Thiện khẽ nhíu mày, rút USB ra, chỉ thấy chỗ tiếp xúc có dấu cháy.

Phỉ Nhi cũng nhìn thấy, trái tim treo lơ lửng của cô ta lúc này mới thả lỏng.

May mắn mình không nói nhiều, may mắn USB xảy ra sự cố vào lúc này.

Bắc Minh Thiện nhìn USB rồi lại nhìn chằm chằm Phỉ Nhi: “Em tiếp tục nói đi, chuyện này rốt cuộc là thế nào?”

Phỉ Nhi thả lỏng, đương nhiên cũng không có gì cố kỵ nữa: “Em nghe bạn nói trên mạng có một video rất thú vị, muốn em giúp cô ấy tải. Em liền lấy USB, chỉ là em không có laptop nên em tới thư phòng tìm thử xem, không nghĩ tới laptop của anh ở đây, nên em tiện nay mở ra dùng.”

Nói tới đây, cô ta còn mặt mũi áy náy: “Thiện, thực sự ngại quá, không được sự cho phép của anh mà đã dùng đồ của anh rồi. Em đảm bảo, lần sau sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.”

Bắc Minh Thiện gật đầu: “Ừ, em cũng không cần tự trách như vậy. Chuyện này là anh thiếu sót, em ở nhà cả ngày, ngoại trừ tivi thì không có không có trò tiêu khiển nào khác. Như vậy đi, hai ngày nay em ra ngoài chọn một chiếc laptop, hóa đơn ghi chỗ anh là được rồi.”

Mây đen đầy đầu đều tản hết, Phỉ Nhi thầm vui mừng.

Không nghĩ tới chuyện này lại có thể trôi qua an toàn như vậy.

Màn đêm buông xuống, Anna nhẹ nhàng vỗ Cửu Cửu, Trình Trình cũng ngủ bên cạnh.

Bảo bối nhỏ cuối cùng đã về tới ngôi nhà thật sự của mình, nhanh chóng ngủ say.

Cố Hạnh Nguyên đang nghiêm túc ôn tập dưới ngọn đèn, Anna khẽ lùi ra khỏi phòng ngủ, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Cô ấy vào phòng bếp rót ly sữa đặt bên tay Cố Hạnh Nguyên.

“Cảm ơn.” Cố Hạnh Nguyên ngẩng đầu nhìn cô ấy.

“Cậu còn khách sáo gì với mình chứ, ngày mai cậu phải thi rồi, nhưng cũng đừng thức quá khuya. Mình đi nghỉ trước.” Anna ngáp một cái.

Cố Hạnh Nguyên gật đầu: “Cậu yên tâm đi, mình sẽ không thức quá khuya.”

Ngày hôm sau, Cố Hạnh Nguyên từ sofa ngồi dậy, tối qua dường như thức trắng cả đêm, cho tới năm giờ cô mới nằm lên sofa ngủ một lát.

Sáng sớm, Vân Chi Lâm mang bữa sáng tới nhà Cố Hạnh Nguyên, đợi mọi người ăn xong hết bữa sáng, anh ta đưa Cố Hạnh Nguyên tới trường thi.

Bắc Minh Tử Du hôm qua nói chuyện với người đàn ông đội mũ lưỡi trai xong thì cả đêm đều lên kế hoạch nên làm thế nào để vào được phòng ban cốt lõi của Bắc Minh thị.

Trước khi mặt trời lặn, anh ta cuối cùng đã nghĩ tới một cách.

Bắc Minh Thiện tới tập đoàn Bắc Minh thị rất sớm, vì ngày mai là ngày kết hôn của anh và Phỉ Nhi, hôm nay anh tập hợp tất cả người phụ trách của các phòng lớn tới phòng hội nghị sắp xếp công việc mấy ngày này, còn có phòng thiết kế xuất hiện vài vấn đề, tập hợp mọi người tới xem giải quyết thế nào.

Cuộc họp vừa diễn ra không bao lâu, cửa phòng hội nghị đã bị đẩy ra.

“Họp sớm như vậy lại không thông báo cho tôi. Chú hai, hình như chú không xem cổ đông lớn thứ hai là tôi đây ra gì.” Theo giọng nói, Bắc Minh Tử Du bước vào phòng hội nghị trong sự bảo vệ của bốn người đồ đen.

Giờ phút này, lúc anh ta lại xuất hiện lần nữa, bảo vệ của Bắc Minh thị đã không ngăn cản họ nữa.

Bắc Minh Thiện lạnh lùng nhìn anh ta: “Hội nghị hôm nay đều thảo luận chuyện nhỏ, không phiền cổ đông lớn như anh.”

Bắc Minh Tử Du kéo ghế tới ngồi xuống đối diện xéo với Bắc Minh Thiện: “Haha, chú hai, chú quá khiêm tốn rồi. Tôi chỉ là tận chút sức lực mà thôi, sao có thể so với chú chứ. Nghe nói ngày mai chính là ngày đại hôn của chú, hôm nay còn ung dung ngồi đây như vậy. Người biết thì nói chú tôn trọng sự nghiệp, người không biết e rằng còn cho rằng chú và thím hai tương lai có mâu thuẫn gì. Nếu chuyện này bị truyền thông biết được, vậy thì có cái cho họ nói rồi.”

Bắc Minh Thiện lạnh lùng cười: “Còn không nhìn ra, anh còn rất quan tâm đến mặt mũi của tôi.”

“Haha, tôi không phải vì quan tâm mặt mũi của chú, mà là quan tâm túi tiền của tôi. Nếu chú có scandal, cổ phiếu của Bắc Minh thị rớt giá, người chịu tổn thất chính là những cổ đông như chúng tôi, còn có những cổ đông nhỏ đáng thương.” Bắc Minh Tử Du nói rồi giơ tay lên.

Một người đồ đen phía sau anh ta rất phối hợp lấy ra một điếu thuốc, đặt vào trong tay anh ta, sau đó lấy hột quẹt châm lửa.

Bắc Minh Tử Du rít một hơi, sau đó nói với Bắc Minh Thiện: “Lần này tôi tới không phải để đấu võ mồm với chú, mà là hôm qua tôi xem một số tài liệu của Bắc Minh thị, phát hiện phòng thiết kế có rất nhiều hạng mục thiết kế đang tồn đọng. Chuyện này ảnh hưởng rất lớn tới thanh danh của Bắc Minh thị chúng ta.”

Bắc Minh Thiện ngước mắt nhìn anh ta: “Thật phiền anh để Bắc Minh thị trong lòng, anh đã cảm thấy phòng thiết kế có vấn đề, vậy tôi phải nghe thử cao kiến của anh rồi.”

Bắc Minh Tử Du thấy Bắc Minh Thiện mắc câu thì khẽ mỉm cười: “Không thể nói là cao kiến, thực ra cách của tôi cũng rất đơn giản, đó chính là tăng thêm nhân sự vào, chỉ cần đủ người, vấn đề tồn đọng cũng sẽ được giải quyết dễ dàng.”

Bắc Minh Thiện thấy lời anh ta nói cũng rất có lý.

Thực ra vấn đề của phòng thiết kế anh cũng sớm đã chú ý tới rồi.

Chỉ là bây giờ quá nhiều chuyện, tạm thời không có nhiều tinh lực để giải quyết.

Thứ hai chính là trong thời gian ngắn rất khó tìm thấy ứng viên phù hợp với yêu cầu của Bắc Minh Thiện.

Bây giờ Bắc Minh Tử Du đã nhắc tới chuyện này, chứng minh anh ta thật sự không phải nói năng linh tinh, bất kể anh ta rốt cuộc có mục đích gì, ít nhất anh ta đã nghiêm túc nghiên cứu vấn đề này.

Cho dù Bắc Minh Tử Du nói có lý, nhưng Bắc Minh Thiện vẫn là dáng vẻ thản nhiên: “Anh đã tìm thấy gút mắc và cách giải quyết của vấn đề, tôi muốn nghe thử cao kiến của anh.”

Bắc Minh Tử Du lạnh lùng cười: “Không thể nói là cao kiến, chỉ là tôi có ứng viên thích hợp, chỉ là...” Anh ta nói tới đây thì bộ dạng muốn nói lại thôi.

Bắc Minh Thiện chỉ nhìn anh ta, không lên tiếng.

Ngược lại Hình Uy không nhịn được nói: “Cậu Tử Du, cậu đã có ứng viên thích hợp sao lại không nói?”

“Tôi nói thì có thể thế nào, cho dù là vào lúc Bắc Minh thị nguy cấp nhất, cũng sẽ có người lấy ra ân oán cá nhân.” Bắc Minh Tử Du nói tới đây thì làm ra dáng vẻ bất đắc dĩ.

Sau đó anh ta lại thở dài một tiếng: “Haiz...làm con trưởng cháu trưởng của ông nội, tôi bây giờ cũng bất lực, chỉ có thể mở to mắt nhìn Bắc Minh thị đi vào con đường gian nan. Nhưng các vị ngồi đây vẫn phải có lòng tin, bởi vì Bắc Minh thị của các vị sẽ không lâm vào ngõ cụt.”

Những lời này của Bắc Minh Tử Du đã làm dao động không ít người đang ngồi.

Họ bắt đầu châu đầu ghé tai thảo luận.

Thấy Bắc Minh Thiện vẫn không chút động tĩnh, Hình Uy có chút nôn nóng.

Tình cảm của anh ta đối với Bắc Minh thị cũng không ít hơn người nhà Bắc Minh bao nhiêu: “Cậu Tử Du, cậu cũng nói rồi, cậu là người nhà Bắc Minh, bây giờ lại là cổ đông lớn thứ hai của công ty, đương nhiên không thể nhìn lợi ích công ty chịu tổn hại đi.”

“Đúng vậy, đúng vậy. Cậu Bắc Minh, cậu nói đi.” Người khác đang ngồi cũng phụ họa.

Đương nhiên, Bắc Minh Thiện vẫn không lên tiếng, anh đang xem Bắc Minh Tử Du làm sao diễn vở kịch này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui