Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Hình Uy ở bên cạnh nhìn hắn ta mắng: “Tôi thấy anh vẫn là nên thông minh một chút, như vậy mới có thể bớt chịu khổ. Nói, anh tên gì.”

Người đó không chút sợ hãi, mặt luôn mỉm cười: “Tôi tên Liễu Giang.”

“Liễu Giang, giữa tôi và anh hẳn không có thù oán gì. Anh gây chuyện ở khách sạn của tôi, hẳn là có người sai khiến anh đi.” Bắc Minh Thiện thấy Liễu Giang nói chuyện cũng sảng khoái, vậy cũng không cần uyển chuyển với hắn ta.

Liễu Giang gật đầu: “tổng giám đốc Bắc Minh, anh đoán không sai, có người sai tôi làm vậy.”

Hình Uy vừa nghe, quả nhiên là vậy, anh ta khom lưng nắm Liễu Giang lên: “Nói, ai là ông chủ đứng sau anh.”

“Hừ hừ, tôi giống với anh, chỉ là một con chó trong nhà ông chủ mà thôi, tôi cần nói cho anh biết sao.” Liễu Giang nhìn dáng vẻ tức giận của Hình Uy, vẫn duy trì mỉm cười.

“Anh tin tôi có thể đánh cho anh chỉ còn nửa cái mạng ngay bây giờ không, xem anh có còn cứng miệng hay không.” Hình Uy nói rồi tay nắm chặt thành nắm đấm, có thể nghe thấy từng khớp xương kêu ‘răng rắc’.

Bắc Minh Thiện thấy Hình Uy muốn ra tay, khẽ nhíu mày: “Hình Uy, dừng tay, cởi trói cho anh ta, lấy ghế tới cho anh ta.”

Anh nhìn ra, Liễu Giang này là một ‘miếng thịt dai’, ăn mềm không ăn cứng.

Hình Uy thấy ông chủ kêu anh ta dừng tay, dù trong lòng anh ta ngập tràn lửa giận cũng phải đè nén xuống, anh ta nặng nề thở ra một hơi.

Sau đó cầm ghế đặt phía sau Liễu Giang, ấn hắn ta ngồi xuống

Dây thừng nhanh chóng được cởi ra.

Liễu Giang lắc lắc cánh tay, bắt chéo chân nhìn Bắc Minh Thiện: “tổng giám đốc Bắc Minh, có phải anh có lời muốn nói với tôi không. Nhưng tôi nghĩ có khả năng anh sẽ thất vọng, mặc dù tôi không thể làm một con chó trung thành như người anh em này, nhưng tôi cũng là chịu ân huệ của người ta mà làm chuyện trung thành thôi.”

Hình Uy đứng bên cạnh, nghe thế nào cũng cảm thấy không thuận tai, nhưng ông chủ đã nói nên anh ta cũng chỉ có thể đè nén lửa giận.

Bắc Minh Thiện nhìn Liễu Giang, sau đó rút hai điếu thuốc, đặt một điếu vào miệng, điếu khác vứt cho hắn ta.

Liễu Giang có thể đêm tối một thân một mình xử lý Hoàng Tự, thân thủ của hắn cũng không phải bù nhìn, mặc dù bị trói một khoảng thời gian, cánh tay có chút tê rần, nhưng vẫn chuẩn xác bắt được điếu thuốc.

Hắn cũng không ngại ngùng nhét thuốc vào miệng, nghiêng đầu nói với Hình Uy: “Anh ở bên cạnh ngây ra làm gì, còn không châm lửa cho tôi.”

Hình Uy nhìn hắn khẽ híp mắt, nghiến răng nghiến lợi, thịt hai bên má khẽ giật giật. Thầm nói nếu không phải ông chủ có chuyện hỏi tên oắt này, mình hận không thể đánh hắn răng rơi đầy đất ngay lập tức.

Lúc Hình Uy châm lửa cho Bắc Minh Thiện, anh ra hiệu ánh mắt với anh ta, kêu anh ta lấy đại cục làm trọng, bình tĩnh đừng nóng.

Hình Uy hiểu rõ ý ông chủ, anh ta cũng chỉ đành đè nén lửa giận, xoay người châm lửa cho Liễu Giang.

Bắc Minh Thiện rít một hơi rồi nói: “Tôi biết làm ngành của các anh, bước ra là vì cầu tài mà không phải cầu danh, nếu anh có thể nói cho tôi biết ông chủ phía sau anh là ai, tôi sẽ cho anh con số này.”

Nói rồi, anh vươn ra ngón tay cái.

Liễu Giang cười, lỗ mũi phun ra khói trắng nhàn nhạt: “tổng giám đốc Bắc Minh, chúng tôi ra ngoài lăn lộn, quan trọng nhất chính là chữ ‘nghĩa’. Không phải dùng tiền là có thể thu mua.”

Thấy Liễu Giang biểu hiện ra dáng vẻ tràn đầy đại nghĩa, thật sự giống như loại người khó dùng tiền thu mua.

“Haha, có thể là anh Liễu hiểu lầm rồi. Tôi chỉ là muốn làm bạn với anh mà thôi. Nếu anh hợp tác với chúng tôi, con số tôi cho anh là ba tỷ. Thực ra giao dịch này giữa chúng ta đối với anh mà nói hẳn rất dễ dàng đã có thể đạt được, chỉ cần nhếch miệng một cái, số tiền này sẽ là của anh.”

Liễu Giang nghe thấy lời của Bắc Minh Thiện, dường như trong lòng hắn ta cũng có chút dao động.

Lúc này, Bắc Minh Thiện lấy trong túi ra tập chi phiếu và một cây bút, nhanh chóng viết một dãy số trước mặt hắn ta.

Sau đó cầm chi phiếu quơ quơ trước mặt hắn: “Anh Liễu, chỉ cần anh gật đầu, tờ chi phiếu ba tỷ này sẽ thuộc về anh.”

Liễu Giang nhìn tờ chi phiếu trong tay anh, khoé miệng giật giật, mày cũng nhướn lên.

Hắn cúi đầu trầm ngâm giây lát, lúc ngẩng đầu lên, khóe miệng hắn khẽ nhếch: “Tổng giám đốc Bắc Minh, anh nói không sai, ai lại đối đầu với tiền chứ. Huống chi, con số anh đưa ra quả thực cực kỳ hấp dẫn. Đối với tôi mà nói, quả thực cũng không có lý do gì có thể cự tuyệt. Nói đi, các anh rốt cuộc muốn biết chuyện gì?”

Bắc Minh Thiện gật đầu: “Thực ra tôi chỉ muốn biết, ai đã sai khiến anh làm vậy.”

Liễu Giang hít hơi thuốc, giống như lại đấu tranh tâm lý.

Hít mạnh một hơi, vứt phần còn lại xuống đất, giơ chân đạp tắt: “Được rồi tổng giám đốc Bắc Minh, thực ra người này tôi cũng không quen thuộc lắm, chỉ là mấy ngày trước khi chuyện xảy ra anh ta tới tìm tôi, muốn tôi tìm người động chút tay chân trên thang máy khách sạn Daredevil, chuyện còn lại tự anh ta giải quyết.”

“Anh xem có phải người này tìm anh không.” Bắc Minh Thiện nói rồi bèn lấy tấm hình của Đường Thiên Trạch trong kẹp tư liệu bên cạnh ra, kêu Hình Uy đưa sang.

Liễu Giang nhìn hình, xác nhận một chút rồi nói vô cùng khẳng định: “Là người này.”

Bắc Minh Thiện gật đầu, giao chi phiếu vừa viết cho Hình Uy, kêu anh ta đưa cho Liễu Giang.

Liễu Giang có chút không nén nổi kích động, lúc hắn cầm chi phiếu nhìn, sắc mặt lập tức biến đổi, hắn ngẩng đầu nhìn Bắc Minh Thiện: “Tổng giám đốc Bắc Minh, có phải anh đang đùa tôi không, vừa nãy rõ ràng đã nói là ba tỷ, sao bây giờ chỉ còn một tỷ rưỡi?”

Bắc Minh Thiện lạnh lùng nói: “Anh Liễu bình tĩnh đừng nóng. Tôi đưa ra con số này cho anh là có nguyên nhân, tôi còn hi vọng anh lên tòa làm nhân chứng giúp tôi, chỉ điểm người này.”

“Tổng giám đốc Bắc Minh, chuyện này hơi làm khó người ta đi. Tôi đã nói với anh là ai rồi, anh còn kêu tôi lên tòa chỉ điểm, đến lúc đó anh ta ngồi tù, tôi cũng vào theo. Đã vậy, tôi đành chịu thiệt một chút, cầm số tiền này không gặp người đó, xa bay cao chạy thôi.” Liễu Giang nhét chi phiếu vào túi chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Bắc Minh Thiện dùng ánh mắt ra hiệu với Hình Uy.

Hình Uy vươn tay đè hắn ngồi xuống.

Liễu Giang nhìn Bắc Minh Thiện mỉm cười: “Tổng giám đốc Bắc Minh, anh có ý gì, chuyện anh muốn biết tôi cũng nói với anh rồi, tôi còn chịu thiệt một tỷ rưỡi không đòi anh, anh còn muốn tôi thế nào?”

“Anh Liễu, tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi. Tôi quả thực muốn anh làm nhân chứng, nhưng tôi có thể đảm bảo cho anh hạ cánh an toàn, đến lúc đó tôi còn tặng anh một vé máy bay xuất ngoại. Thế nào, anh vẫn không tin tôi có năng lực này sao?” Bắc Minh Thiện chậm rãi nói. Anh cũng biết, người như Liễu Giang chỉ có chút yêu cầu này mà thôi, không cần hắn ta nói anh đã trực tiếp đưa cho hắn.

“Anh Bắc Minh, xem ra tôi thật sự hiểu lầm rồi. Anh không hổ là thương nhân kiệt xuất, cái gì cũng đã nghĩ sẵn thay tôi rồi. Đã vậy, tôi cũng chỉ đành một là không làm, hai là làm tới cùng. Tôi đồng ý làm nhân chứng cho anh.”

Câu này của Liễu Giang lập tức cho Bắc Minh Thiện một viên thuốc an thần. Chỉ cần có người này thì có thể trở thành vũ khí hữu hiệu nhất để đối phó Đường Thiên Trạch trên tòa.

Bắc Minh Thiện gật đầu, nhìn hắn ta: “Vậy chúng ta đã đạt thành hiệp nghị, hai ngày nay đành để anh thiệt thòi một chút, vì sự an toàn của anh, tôi sẽ sắp xếp một nơi an toàn để các anh ở tạm.”

Hoàng Tự vừa nghe liền khổ sở nói: “Ông chủ, nếu tôi ở cùng anh ta, vậy không phải không giữ được cái mạng nhỏ sao, anh ta căn bản chính là đến hại tôi...”

Liễu Giang lườm anh ta: “Anh yên tâm đi, chúng ta bây giờ ngồi trên cùng một chiếc thuyền, tôi sẽ không hại anh.”

Sau đó hắn ta lại nhìn Bắc Minh Thiện nói: “Tổng giám đốc Bắc Minh, tôi vẫn là rất tin tưởng anh. Đặc biệt là phương pháp đảm bảo an toàn của anh quả thực không tệ.”

Bắc Minh Thiện kêu Hình Uy sắp xếp nơi bí mật và an toàn để hai người tới ở.

Ngày hôm sau, anh lại gọi luật sư Âu Dương tới phòng làm việc của mình, nói đơn giản chuyện tối qua với anh ta.

Luật sư Âu Dương cau mày trầm ngâm giây lát rồi nói: “Anh đã tìm thấy hai nhân chứng, vậy chúng ta có thể khởi tố với tòa. Như vậy đi, tôi bây giờ đến tòa một chuyến.”

Anh ta nói xong bèn thu dọn hồ sơ liên quan, xoay người rời khỏi phòng làm việc.

Đợi sắp xếp xong mọi chuyện, Bắc Minh Thiện vươn người lười biếng, chuyển mắt nhìn Hình Uy: “Hôm qua không phải cậu đi tìm Lạc Kiều sao, sao nhanh vậy đã tới hiện trường rồi?”

Hình Uy lắp bắp: “Lúc đó tôi tới nhà cô chủ, nhưng nhà họ không có ai, tôi gọi điện cho cô chủ mới biết họ dọn tới nơi khác rồi.”

“Dọn tới nơi khác? Đang yên đang lành sao lại dọn nhà?”

Bắc Minh Thiện có chút không hiểu vò đầu.

“ông chủ, không phải dọn nhà. cô chủ nói nhà họ quá nhỏ, mấy người lớn lại thêm cậu chủ nhỏ Trình Trình không đủ ở. Cho nên ở nhờ nhà người khác.”

Sỉ nhục, thật sự là sỉ nhục. Mẹ của con Bắc Minh Thiện anh bây giờ lại tới mức phải ở nhờ nhà người khác, mặc dù họ bây giờ không ở cùng nhau, nhưng không phải anh đã đưa mẹ con họ tiền phí sinh hoạt đầy đủ sao, hoàn toàn có thể mua căn nhà lớn để ở, sao còn muốn đến nhà người khác ở nhờ chứ.

Bắc Minh Thiện khẽ nhíu mày: “Vậy cậu biết họ bây giờ ở đâu không?”

“Chuyện này...” Hình Uy nơm nớp nhìn anh, có chút chần chờ.

Anh ta biết quan hệ giữa ông chủ và Vân Chi lâm không tốt, hơn nữa giữa họ còn kẹp thêm cô chủ.

Nếu để ông chủ biết cô chủ bây giờ đang ở nhà Vân Chi Lâm, anh nhất định sẽ lập tức dẫn người xông tới nhà anh ta, giành lại cô chủ và cậu chủ nhỏ Trình Trình.

Bắc Minh Thiện thấy Hình Uy chần chừ, nhướn mày: “Sao vậy, có gì khó mở miệng?”

Hình Uy nuốt nước miếng. Nói thì nói, dù sao thì nếu ông chủ thật sự muốn điều tra cũng có thể tra ra. Như vậy còn không bằng mình nói.

“Ông chủ, cô chủ nói họ bây giờ ở chỗ Vân Chi Lâm.” Nói xong, anh ta cúi đầu, như đứa bé mắc lỗi, cắn răng chờ đợi người lớn phê bình.

Quả nhiên không ngoài dự liệu, Bắc Minh Thiện vừa nghe là ở nhà Vân Chi Lâm, tâm trạng vốn vui vẻ vì có thể xử lý Đường Thiên Trạch lập tức lại giăng đầy mây mù.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui