Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Anna nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên đã trở lại thì trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm: "Hạnh Nguyên, bây giờ cô chơi với Cửu Cửu đi, tôi xuống dưới chuẩn bị bữa trưa cho mọi người."

Cố Hạnh Nguyên gật đầu, sau đó nói với Anna: "Trưa nay làm phiền toái cô một chút, ngoại trừ bà Bắc Minh thì Bắc Minh Thiện và Hình Uy cũng tới."

"Ba cũng tới?" Dương Dương có chút bất ngờ.

"Đúng vậy, sao anh ta lại tới? Có phải chúng ta lộ dấu vết gì đúng không." Anna có chút lo lắng.

Vì che giấu Cửu Cửu nên sau khi bọn họ lên đây thì rất ít đưa cô bé ra ngoài, vẫn luôn ở trong phòng.

Nơi duy nhất có thể hít thở không khí trong lành và tắm nắng cũng chỉ có gác mái tầng ba.

"Không có như cô nghĩ đâu, khi nào bọn họ rời đi thì tôi sẽ nói rõ với cô."

Anna cũng biết hiện tại không phải thời điểm nói chuyện nên gật đầu đi xuống lầu.

"Mẹ, dưới lầu có ai tới vậy. Khi nào Cửu Cửu mới có thể đi xuống chơi với anh Trình Trình?" Cửu Cửu ở trên lầu chơi quá lâu nên có chút không kiên nhẫn.

Sao Cố Hạnh Nguyên có thể không biết, nhưng hiện tại đang trong thời điểm quan trọng, lúc này không thể thông báo gì được.

Cô nhẹ nhàng xoa đầu Cửu Cửu: "Cục cưng nhỏ, con không thể gặp người dưới lầu, nếu không sau này con không thể gặp mẹ được nữa."

Cửu Cửu ngửa đầu, đôi mắt to ngập nước, có chút không hiểu: "Mẹ, họ còn ghê gớm hơn ma quỷ trong nhà vệ sinh sao?"

Cố Hạnh Nguyên nghiêm túc gật đầu: "Cho nên con phải ngoan ngoãn ở đây chờ mẹ và anh được không, lát nữa mẹ phải đưa Dương Dương xuống đó."

***

Cửu Cửu nhìn mẹ, vừa rồi cô bé đã ở đây một mình quá lâu.

Trước kia luôn có người chơi với cô bé, cho dù ở đây cũng không sao, nhưng muốn cô bé một mình ở đây thì cô bé vẫn không quá tình nguyện.

Nhưng nếu mẹ đã nói vậy thì Cửu Cửu cũng chỉ có gật đầu: "Mọi người phải sớm lên đây đón con đó."

Cố Hạnh Nguyên hơi mỉm cười gật đầu nói với Cửu Cửu: "Không thành vấn đề, đến lúc đó mẹ sẽ tìm cơ hội thích hợp lên chơi với cục cưng nhỏ."

Cô nói xong thì đỡ Dương Dương từ dưới sàn nhà: "Chúng ta đi xuống thôi."

Cố Hạnh Nguyên và Dương Dương nhanh chóng xuống tầng một.

"Đứa bé nghịch ngợm này, chân bị thương còn chạy loạn khắp nơi, đúng là không làm cho người lớn bớt lo." Vẻ mặt Cố Hạnh Nguyên bất đắc dĩ.

"Không phải bởi vì nhà của chú đầu bếp quá đẹp sao." Dương Dương cũng phối hợp với mẹ.

Bắc Minh Thiện nhìn hai mẹ con một cái: "Ồ? Nhà này đẹp như vậy sao, hay là tôi cũng tham quan một chút."

Anh nói xong thì đứng lên.

Hình Uy có chút xấu hổ nói: "Ông chủ, anh nói giỡn sao, sao nhà này có thể so sánh với nhà của anh chứ."

Sắc mặt Cố Hạnh Nguyên, Trình Trình và Dương Dương lập tức thay đổi, nhất là Cố Hạnh Nguyên và Dương Dương thầm mắng mình nói chuyện không suy nghĩ.

Ba mẹ con biết Bắc Minh Thiện nói là làm, bọn họ muốn muốn tìm cách ngăn cản anh, nếu không thì sớm hay muộn cũng sẽ phát hiện ra Cửu Cửu.

Bắc Minh Thiện chỉnh lại quần áo, nói với Hình Uy: "Hay là cậu đưa tôi đi tham quan một chút? Đúng rồi, chắc cậu cũng lần đầu tiên tới đây, thật là thú vị."

Đúng lúc này, Anna đi ra từ nhà ăn: "Cơm trưa đã chuẩn bị xong, mọi người ăn cơm trước đi."

Thật ra sau khi Giang Tuệ Tâm đến đây, Anna biết bà muốn ở lại ăn cơm thì đã bắt đầu chuẩn bị, nguyên liệu nấu ăn có sẵn, hơn nữa cô ta đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ cần xào nấu một chút là được.

Tuy rằng có thêm Bắc Minh Thiện và Hình Uy, đối với cô ta mà nói cũng không phải là việc khó, hơn nữa nhanh chóng chuẩn bị xong.

Cố Hạnh Nguyên thầm thở phào nhẹ nhõm, mang theo nụ cười nịnh nọt đi đến bên cạnh Giang Tuệ Tâm: "Dì Tâm, chúng ta ăn cơm trước đi."

Nhà ăn ở đây không nhỏ hơn nhà cũ Bắc Minh bao nhiêu, một bàn có thể ngồi tám người, trên bàn bày các món ăn đầy đủ hương vị và màu sắc.

"Cậu là chủ nhà, cậu ngồi ở đây đi." Bắc Minh Thiện cũng không giọng khách át giọng chủ, nói Hình Uy ngồi ở vị trí chủ tọa.

Hình Uy nào dám ngồi ở đó trước mặt anh chứ, liên tục xua tay nói: "Anh là ông chủ của tôi, anh mới phải ngồi ở đó."

Bắc Minh Thiện hơi nhíu mày, đưa tay kéo ghế chủ tọa, sau đó ấn anh ta ngồi xuống: "Tôi nói cậu ngồi thì cậu cứ ngồi xuống."

"Ba ngồi ở đây đi." Trình Trình nói, nhường lại vị trí gần Cố Hạnh Nguyên.

Bắc Minh Thiện gật đầu, sau đó dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Trình Trình, không ai biết rõ ba bằng con.

Giang Tuệ Tâm ngồi đối diện bọn họ, bên cạnh là Anna. Chân Dương Dương vẫn chưa khôi phục nên để trống một chỗ cho cậu đặt chân.

Giang Tuệ Tâm cười tủm tỉm: "Sau khi ông cụ qua đời, đã lâu rồi chưa được ăn bữa cơm náo nhiệt như thế." Bà nói xong thì nước mắt không khỏi chảy ra. Bà lập tức lau khô.

Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên thấy vậy thì trong lòng có chút không dễ chịu.

Nhất là Bắc Minh Thiện, anh là chủ nhân nhà Bắc Minh, cục diện hiện tại anh không thể đổ trách nhiệm cho người khác.

Cố Hạnh Nguyên nhìn Giang Tuệ Tâm cũng thầm thở dài, bà đã lớn tuổi, ông Bắc Minh qua đời, chỉ có Bắc Minh Thiện bên cạnh, nhưng lại không thường xuyên trở về với bà, một mình bà ở nhà cũ Bắc Minh lớn như thế, đúng là một sự giày vò.

***

Không thể không nói tay nghề của Anna tiến bộ không ít, hương thơm ngào ngạt làm cho mọi người thèm ăn.

Nhưng chỉ có Cố Hạnh Nguyên, Trình Trình còn có Dương Dương lại không có khẩu vị.

Bọn họ lo lắng Cửu Cửu ở trên lầu có thể kiên trì được bao lâu, có cảm thấy nhàm chán hay không, đồ ăn có đủ cho cô bé ăn hay không.

"Hạnh Nguyên, sao cháu không ăn gì?" Giang Tuệ Tâm nhìn trong chén Cố Hạnh Nguyên vẫn sạch sẽ.

Bắc Minh Thiện hừ lạnh một tiếng: "Thê nào, em vẫn áy náy chuyện sáng nay sao? Như vậy cũng tốt, cứ từ từ tỉnh táo lại cũng có lợi cho sự an toàn của bọn nhỏ."

"Ăn cơm vẫn không chặn nổi miệng anh sao?" Cố Hạnh Nguyên thật sự cảm thấy phiền khi Bắc Minh Thiện mở miệng ngậm miệng, tên này cứ bắt được đuôi nhỏ của cô là không thả ra.

Bắc Minh Thiện nhướng mày quay đầu nhìn Cố Hạnh Nguyên một cái, nhưng anh không đáp trả.

Mà anh gặp đùi gà cho Trình Trình và Dương Dương: "Mẹ tụi con đang kiểm điểm bản thân, còn sao hai đứa cũng không ăn."

"..."

Trình Trình và Dương Dương không hẹn cùng không trả lời.

Ăn cơm xong, Giang Tuệ Tâm khen ngợi tay nghề nấu ăn của Anna không dứt miệng: "Nếu cô mở quán ăn thì chắc chắn làm ăn rất tốt."

Anna hơi mỉm cười: "Cảm ơn bà Bắc đánh giá cao tôi như thế. Thật ra tôi cũng chỉ nấu mấy ăn bình thường mà thôi, không hề cao cấp gì."

Bắc Minh Thiện lau miệng, anh lại nhìn xung quanh một phòng, dường như vẫn chưa quên chuyện tham quan nhà Hình Uy.

Lúc này trái tim Cố Hạnh Nguyên lại nhảy lên, cô lo lắng nhìn Bắc Minh Thiện.

Sao Bắc Minh Thiện có thể xem nhẹ dáng vẻ kia của Cố Hạnh Nguyên, hơn nữa cô càng biểu hiện như vậy, Bắc Minh Thiện càng muốn điều tra đến cùng.

Chắc chắn trong nhà này che giấu bí mật gì đó, cho nên Cố Hạnh Nguyên mới lo lắng như vậy.

"Hình Uy, cơm cũng ăn xong rồi. Hay là cậu đưa tôi tham quan một chút đi. Dì Tâm, cháu thấy dì cũng muốn đi vòng, hay là chúng ta cùng đi nhé?"

Giang Tuệ Tâm gật đầu: "Cũng được, hoạt động sau khi ăn cơm."

Nếu Bắc Minh Thiện muốn thăm quan, Cố Hạnh Nguyên có thể tùy tiện tìm cớ lấp liếm cho qua, nhưng nếu Giang Tuệ Tâm cũng có hứng thú, vậy thì không làm gì được.

Hơn nữa cô lại không phải chủ nhà, mà là Hình Uy và Lạc Kiều. Hiện tại Lạc Kiều nghỉ ngơi trên lầu, Hình Uy chắc chắn không dám cãi lời ông chủ.

"Tôi đi lên dọn dẹp một chút, trên đó có hơi bừa bộn." Cố Hạnh Nguyên thấy không ngăn cản được nên tìm cớ đi lên đó trước để giấu cục cưng nhỏ.

Giang Tuệ Tâm mỉm cười xua tay: "Hạnh Nguyên, người một nhà cả." Bà nói xong thì kéo tay Cố Hạnh Nguyên.

Sau đó lại nói với Trình Trình: "Nào, đi với bà nội."

Xem ra Trình Trình cũng không thể lên lầu thông báo trước.

Cố Hạnh Nguyên nhíu mày, chẳng lẽ hôm nay cục cưng nhỏ sẽ bị phát hiện sao?

Cô thấp thỏm đi theo mọi người vào thang máy.

Bắc Minh Thiện nhấn lầu ba, Cố Hạnh Nguyên hoảng hốt, cẩn thận nói một câu: "Sao không tham quan lầu hai?"

"Lầu hai là phòng ngủ, có gì đáng coi chứ."

Lần này xong rồi, bọn họ muốn nhân lúc anh tham quan lầu hai mà lén lên lầu ba nghĩ cách giấu Cửu Cửu đi cũng không được.

Thang máy hiện lên tầng ba, cửa thang máy mở ra, Bắc Minh Thiện nhìn khung cảnh trước mắt thì không khỏi hơi hơi chau mày.

Cố Hạnh Nguyên vẫn nhắm mắt, cô không dám nhìn khung cảnh trước mắt.

"Em có thể giải thích cho tôi được không?" Mọi người đi ra thang máy, Bắc Minh Thiện nói với Cố Hạnh Nguyên.

***

Cố Hạnh Nguyên chỉ cảm thấy bầu trời sập xuống.

Lúc này Trình Trình và Dương Dương cũng cảm thấy bất ngờ.

Mặc dù lầu ba cũng là một tầng, nhưng chỉ là gác mái.

Không gian rất lớn, sở dĩ thiết kế như vậy bởi vì chỗ này thích hợp vận động, nóc nhà có mấy tấm kính cửa sổ lớn, có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài, mở ra có thể hít thở không khí mát mẻ.

Từ khi Cố Hạnh Nguyên và Lạc Kiều dọn vào, bọn họ vẫn giữ nguyên hiện trạng, ngoại trừ Lạc Kiều nói Hình Uy đặt thêm mấy thiết bị tập thể dục cho trẻ em thì không có gì cả.

Nói cách khác, đừng nói giấu một người ở đây, một con nhó nhỏ hoặc là mèo nhỏ cũng không được.

"Trình Trình, hay là con giải thích đi?" Bắc Minh Thiện nhìn Cố Hạnh Nguyên chột dạ.

"Ba, ở đây chỉ có đồ chơi và mâm đồ ăn." Trình Trình chậm rãi nói

Cố Hạnh Nguyên lập tức sững sốt, cô mở mắt ra chỉ thấy không gian trống rỗng, không có bóng dáng của cục cưng nhỏ.

Trước mặt bọn họ chỉ là mấy thiết bị tập thể dục, còn có mấy búp bê vải của Cửu Cửu hay chơi, còn lại mứt hoa quả và mâm đồ ăn trống trơn.

Bắc Minh Thiện nhướng mày: "Con chơi sao?" Đánh chết anh cũng không tin con trai mình chơi thứ này.

"Mấy thứ đó của Lạc Kiều, bình thường cô ấy lên đây sẽ mang theo. Lúc hoạt động cũng sẽ đói bụng, cho nên không thể thiếu ăn uống." Cố Hạnh Nguyên vội vàng giải thích.

Trong phòng cô gái có mấy búp bê vải gì đó cũng là chuyện bình thường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui