Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Khóe miệng Bắc Minh Thiện hơi nhếch lên, lại nhìn về phía Cố Hạnh Nguyên: "Ồ? Vừa rồi tôi thấy em chột dạ, không lẽ ở đây có thứ gì đó không muốn cho tôi thấy?"

Nếu Cửu Cửu không ở chỗ này, đầu óc Cố Hạnh Nguyên nhanh chóng hoạt động: "Tôi không muốn anh nhìn thấy mấy thứ này, không phải anh vẫn luôn coi thường mấy thứ đồ chơi này sao. Đến lúc đó ai biết anh lại châm chọc chúng tôi gì chứ."

Lúc này Giang Tuệ Tâm cũng giúp đỡ Cố Hạnh Nguyên nói chuyện: "Thiện, cháu xem cháu quát lên làm cho Hạnh Nguyên sợ như thế. Sau này cháu phải chú ý một chút."

Bắc Minh Thiện nhìn Cố Hạnh Nguyên nói với Hình Uy: "Cậu nhìn đi, xem ra cô ta đã chuẩn bị làm mẹ, cậu cần phải nắm chắc cơ hội, đừng đến lúc đó đứa bé không nhận người ba này."

Chỗ này không có gì xem, Bắc Minh Thiện lại xoay người vào thang máy.

Cố Hạnh Nguyên liếc Bắc Minh Thiện một cái: "Không lẽ anh muốn tham quan tầng hai chứ, ở đó chỉ là phòng ngủ mà thôi."

Không biết hôm nay Bắc Minh Thiện chập dây thần kinh nào, luôn đối đầu với Cố Hạnh Nguyên khắp nơi, chỉ cần cô nói không cần thiết, anh đều có vẻ vô cùng nghiêm túc.

"Đương nhiên chúng tôi muốn xem, mấy người phụ nữ ở đây, Hình Uy phải kiểm tra một chút xem rốt cuộc nhà này có an toàn hay không, nếu lỡ xảy ra chuyện gì, cậu ta là chủ này không thể thoát khỏi trách nhiệm."

Rõ ràng anh xuất phát từ lòng hiếu kỳ, lại ném quả bóng cho Hình Uy.

Hình Uy cũng có chút xấu hổ nói: "Cô Cố, nên kiểm tra một chút."

*

Bắc Minh Thiện mang theo lòng hiếu kỳ mang theo mọi người xuống tầng hai.

Cục cưng Cửu Cửu không ở tầng ba, lúc này cô bé ở trong phòng ngủ của Lạc Kiều.

Sau khi Cố Hạnh Nguyên mang theo Dương Dương xuống lầu không bao lâu, cô bé cảm thấy nhàm chán, nhưng cô bé nhớ mẹ nói người dưới kia còn đáng sợ hơn ma quỷ nhà vệ sinh nên xóa đi suy nghĩ xuống tầng một.

Nhưng cô bé nên đi đâu đây? Cửu Cửu ôm bánh mì đã ăn được một nửa cau mày suy nghĩ một hồi.

***

Cửu Cửu suy nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định xuống tầng hai.

Cô bé xuống tầng hai, đối mặt với hàng lang và hai bên dãy phòng, cô vừa cầm bánh mì vừa mở từng phòng xem có phòng nào mở hay không.

Nhưng điều làm cho cô bé có chút thất vọng là mỗi phòng đều đóng lại, bởi vì cô bé quá nhỏ nên không với tới tay cầm.

Mặc dù chỉ cần nhẹ nhàng xoay tay cầm một chút là có thể mở ra.

Lúc cô bé định từ bỏ, quay lại tầng ba tìm một nơi để ngủ thì đúng lúc đi ngang qua phòng của Lạc Kiều.

Cô bé nghe thấy bên trong có tiếng động, vì thế tay nhỏ dùng sức đập cửa.

Cố Hạnh Nguyên đưa Lạc Kiều về phòng nghỉ ngơi, trên thực tế cô không hề buồn ngủ, nhưng muốn tìm một lý do để không nhìn thấy Hình Uy mà thôi.

Cô nằm trên giường lớn xem tivi, bữa trưa những người khác ở dưới lầu ăn cơm nhưng cô cũng không chịu đói.

Cô mở kho đồ ăn của mình ra, bên trong đầy đồ ăn vặt. Thậm chí còn có cơm và sủi cảo ăn liền.

Lúc này cô xem tivi có chút nhàm chán, cảm thấy hơi đói bụng nên lấy hộp cơm ăn liền.

Lúc cô định đi hấp đồ ăn thì nghe thấy cửa phòng ngủ có tiếng gõ cửa.

Cô nghĩ Cố Hạnh Nguyên tới đưa cơm cho mình.

Nhưng cô mở cửa ra thì thấy Cửu Cửu đứng ở cửa: "Dì Lạc Kiều, trên lầu rất nhàm chán, cháu muốn chơi ở chỗ dì."

Lạc Kiều cũng rất buồn chán, đúng lúc Cửu Cửu có thể làm bạn với mình: "Được, cháu mau vào đi."

Cô mở cửa cho Cửu Cửu vào: "Cục cưng nhỏ, cháu ăn thứ này có thể no sao? Chỗ dì có rất nhiều đồ ăn ngon, cháu muốn ăn gì thì cứ lấy đi."

Rất nhiều đồ ăn vặt bày ra trước mặt Cửu Cửu, cô bé cắn tay nhỏ của mình, nhìn món nào cũng muốn thử một lần, nhưng cuối cùng cô bé vẫn nhịn được.

"Dì Lạc Kiều, mẹ nói cháu không thể ăn nhiều đồ ăn vặt."

"Haha, không nghĩ tới cục cưng nhỏ lại kiên định như thế, không ăn đồ ăn vặt cũng được, dì nấu sủi cảo cho cháu ăn, chỉ cần sôi lên là có thể ăn." Lạc Kiều nói, vội vàng nấu cho Cửu Cửu.

Cửu Cửu bỏ bánh mì, sau đó bò lên giường lớn của Lạc Kiều, cầm điều khiển từ xa tìm xem có phim hoạt hình hay không.

Đúng lúc này, Lạc Kiều nghe thấy lối đi nhỏ truyền đến tiếng bước chân, cô đi tới mở một khe nhỏ thì thấy Bắc Minh Thiện đi phía trước, sau đó là Hình Uy và Cố Hạnh Nguyên.

Sao bọn họ không ở dưới lầu chứ, đến đây đi dạo làm gì.

Cô lập tức nhớ Cửu Cửu còn ở trong phòng mình, nếu Bắc Minh Thiện phát hiện thì coi như xong.

Cô đóng chặt cửa, sau đó nói với Cửu Cửu: "Cục cưng nhỏ, cháu mau trốn đi, mấy người mẹ con tới rồi!"

Sau đó cô vội vàng mở tủ quần áo của mình, chỉ tay với Cửu Cửu.

Cửu Cửu lập tức hiểu được, cô bé nhanh chóng nhảy xuống giường rồi chui vào tủ quần áo, may là tủ quần áo rất rộng, hơn nữa quần áo của Lạc Kiều không có nhiều, còn rất rộng rãi.

Sau khi Cửu Cửu trốn vào, Lạc Kiều treo quần áo lung tung, cho dù mở tủ quần áo cũng chỉ có thể thấy quần áo.

"Cục cưng nhỏ, cháu ở bên trong, không được lên tiếng nhé." Lạc Kiều vẫn không quên dặn dò một câu.

Sau đó cô nhẹ nhàng đóng tủ quần áo lại.

Bắc Minh Thiện bày ra dáng vẻ cấp trên đi kiểm tra, anh đều mở từng phòng ra xem.

Phòng của Lạc Kiều là phòng cuối cùng cũng là phòng lớn nhất.

"Ông chủ, không cần xem phòng cô ấy đâu, có lẽ cô ấy đang nghỉ ngơi." Hình Uy cũng không muốn quấy rầy Lạc Kiều nghỉ ngơi.

Nhưng anh ta vừa nói xong thì nghe thấy phòng Lạc Kiều truyền đến tiếng tivi.

***

"Xem ra hiện tại cô ta vẫn rất tỉnh táo." Bắc Minh Thiện hơi mỉm cười.

Qua nhiều phòng như thế, Cố Hạnh Nguyên không phát hiện bóng dáng của Cửu Cửu.

Hiện tại cô bé chắc chắn ở trong phòng Lạc Kiều, có lẽ bởi vì Lạc Kiều cảm thấy quá nhàm chán nên tìm Cửu Cửu tới làm bạn.

Cô nghe trong phòng truyền đến tiếng tivi thì trái tim đập thình thịch.

"Có lẽ Lạc Kiều mở tivi nhưng đã ngủ rồi. Cô ấy thường xuyên như vậy." Cố Hạnh Nguyên vội vàng giải thích.

Nhưng Cố Hạnh Nguyên càng giải thích càng khiến Bắc Minh Thiện cảm giác cô muốn che giấu gì đó.

Tuy rằng anh không rõ rốt cuộc đó là gì, nhưng chắc chắn đó là thứ không muốn cho anh biết.

Anh đứng ở cửa phòng Lạc Kiều, không định rời đi.

Giang Tuệ Tâm cũng cảm thấy có chút không ổn, làm gì có ai muốn tham quan phòng ngủ của chủ nhà chứ.

"Thiện, dì thấy chúng ta nên xuống lầu đi, dì hơi mệt." Bà muốn dùng cớ này để mọi người cùng đi xuống.

"Trình Trình, Dương Dương, hai đứa đưa bà nội xuống đi." Tên Bắc Minh Thiện lại nói con trai đưa bà Bắc Minh xuống.

Xem ra anh rất quyết tâm.

Cố Hạnh Nguyên hơi chau mày, sau đó nói với hai đứa nhỏ: "Hai con đưa bà nội xuống đi, nhớ kỹ nhất định phải chăm sóc cho bà nội biết không. Ba mẹ gặp dì Lạc Kiều rồi xuống sau."

Trình Trình và Dương Dương gật đầu: "Bà nội, chúng ta xuống trước đi."

Cố Hạnh Nguyên thấy mấy người Giang Tuệ Tâm đi rồi thì bất chấp gõ cửa phòng Lạc Kiều.

Một lát sau, cửa mở ra.

Lạc Kiều mặc đồ ngủ đứng ở cửa, cô quan sát Bắc Minh Thiện từ trên xuống, tính tình của cô không tốt như Hình Uy hoặc là Cố Hạnh Nguyên.

"Không biết Bắc Minh Tổng đến chỗ tôi làm gì?" Cô khoanh tay trước ngực.

Bắc Minh Thiện hơi mỉm cười: "Cũng không có gì, Hình Uy lo lắng chỗ mấy người không an toàn, kiểm tra xem có tai hoạc ngầm gì hay không."

Lạc Kiều vẫn ngăn ở cửa, không định tránh ra: "Ồ? Không biết đây là ý của Bắc Minh Tổng hay là ý của anh ta?"

Cô nói xong thì liếc Hình Uy một cái.

Hình Uy giống như chuột thấy mèo, cơ thể lùi lại phái sau mấy bước.

Ánh mắt Bắc Minh Thiện nhìn trên bàn đối diện có hai phần đồ ăn vẫn bốc hơi trong phòng Lạc Kiều.

"Không nghĩ tới sức ăn của cô không nhỏ, ăn cả hai phần sao? Nếu cô đói bụng thì vì sao không xuống lầu ăn chung với chúng tôi chứ." Ánh mắt của Bắc Minh Thiện cũng đủ sắc bén.

Cố Hạnh Nguyên đoán chắc Cửu Cửu đang ở trong phòng cô, hơn nữa Lạc Kiều còn chuẩn bị cho cô bé ăn.

Không cẩn thận sẽ lộ tẩy.

Lạc Kiều không hoảng loạn như Cố Hạnh Nguyên, cô xoay người đưa phần đồ ăn cho Bắc Minh Thiện: "Bắc Minh Tổng nhìn đi, có chút đồ ăn như thế sao có thể ăn no chứ. Nếu tôi đi xuống ăn chung với mọi người, tôi sợ một số món ăn không ảnh hưởng với người lớn chúng ta, nhưng lại có ảnh hưởng với đứa nhỏ trong bụng tôi."

Lạc Kiều nói cũng không phải hoàn toàn không có lý.

Bắc Minh Thiện gật đầu: "Nếu như vậy thì tôi không quấy rầy cô ăn nữa." Anh nói xong thì xoay người đi.

Lạc Kiều lại hào phóng: "Bắc Minh Tổng, nếu anh đã tới thì ăn một chút đi?"

"Cảm ơn ý tốt của cô, nếu cô muốn thì để Hình Uy ở đây với cô là được." Bắc Minh Thiện nói xong thì kéo tay Cố Hạnh Nguyên đi về phía thang máy.

"Ông chủ..." Hình Uy thấy ông chủ không định cho mình đi theo.

Giữa ông chủ và Lạc Kiều, anh ta đứng ở giữa, có chút khó xử và đau khổ.

Bắc Minh Thiện kéo Cố Hạnh Nguyên đến thang máy, cửa vừa đóng lại thì Cố Hạnh Nguyên hỏi anh: "Bắc Minh Thiện, rốt cuộc anh có ý gì?"

***

Bắc Minh Thiện bỏ hai tay vào túi quần hơi mỉm cười: "Tôi chỉ muốn tạo cơ hội cho bọn họ mà thôi. Cô cho rằng tôi có sở thích kỳ lạ đi xem phòng ngủ của người khác sao?"

Cố Hạnh Nguyên nhìn anh một cái, nhưng không nói gì.

Nhưng trong lòng lại nghĩ: "Anh còn thiếu sở thích kỳ lạ sao?"

Nhưng cô vẫn có chút lo lắng cho cục cưng nhỏ. Được rồi, nếu đã như vậy cũng chỉ có thể theo số trời.

"Mấy đứa xuống rồi sao? Hình Uy đâu?" Giang Tuệ Tâm thấy chỉ có Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên xuống dưới, không khỏi có chút khó hiểu.

"Cháu nói Hình Uy ở lại với Lạc Kiều." Bắc Minh Thiện cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, chỉnh lại áo khoác của mình một chút.

"Dì Tâm, buổi chiều cháu còn có việc nên không ở đây lâu được. Khi nào Hình Uy xuống dưới thì nói cậu ta trở về là được." Bắc Minh Thiện biết Hình Uy chắc chắn không được ở lại.

Giang Tuệ Tâm cũng đứng lên: "Nếu vậy thì dì cũng về." Bà nói xong thì kéo tay nhỏ Trình Trình: "Trình Trình, sau này phải thường xuyên về thăm bà nội."

Trình Trình dùng sức gật đầu.

"Sao mọi người đi hết rồi? Tôi vừa chuẩn bị một mâm salad hoa quả." Anna đi ra từ nhà ăn, bưng một tô lớn bằng pha lê, bên trong đựng đầy trái cây đủ màu.

Dương Dương vừa thấy có ăn thì cũng không quan tâm có về hay không, nhảy vài bước tới trước mặt Anna.

Anna mỉm cười đưa muỗng cho cậu: "Quỷ tham ăn, vừa rồi có phải cháu ăn cơm chưa no đúng không."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui