Nháy mắt tâm trạng tăng vọt, trên mặt mang theo nụ cười chỉ người chiến thắng mới có.
Triệu Tịnh Di thấy xếp hạng này, lòng cô bé cũng không kiềm được mà hơi hụt hẫng.
Thật không ngờ, như vậy cũng có thể để cậu ta trở mình đạt được thành công.
Nhưng vì thể diện của con gái, mặt cô bé hơi đỏ lên, sau đó cãi cối: "Này có gì đặc biệt hơn người chứ, cậu vẫn xếp hạng thấp hơn tôi thôi."
Dương Dương cười hì hì gật đầu: "Đúng vậy, tớ xếp hạng thấp hơn cậu. Nhưng lúc trước chúng ta đánh cược là tớ giành được một trong ba vị trí đứng đầu, chứ không phải tớ vượt qua cậu. Cho nên, bây giờ tớ đã thắng cậu. Nãy cậu đối xử với tớ thế nào, bây giờ tớ cũng hỏi cậu một câu: Người không nhận thua à."
Mặt Triệu Tịnh Di đỏ bừng nhìn Dương Dương, lại quay đầu nhìn Trình Trình.
Tiền cược của vụ này là nếu cô bé thua, sẽ làm tay sai của Trình Trình, nghe lời cậu bé sai bảo.
Trình Trình giờ cũng ý thức được điều này, cậu bé hơi xấu hổ.
"Dương Dương, anh thấy bỏ qua đi. Đều là vì nâng cao thành tích, vụ đánh cược như thế này thì hai bên đều thắng rồi, cái khác đừng so đo. Bây giờ cũng trễ rồi, nên về nhà ăn cơm." Vừa nói cậu vừa vươn tay kéo Dương Dương đi ra cổng trường.
Dương Dương né tay anh trai, cậu bé hơi tức giận, cậu bé chính là người thắng lớn nhất, sao có thể bỏ qua mối thù bị sỉ nhục lúc nãy: "Trình Trình, em cố gắng như vậy là vì ai à, còn không phải muốn cho anh có đàn em phù hợp sao. Vậy mà giờ anh muốn làm người tốt."
"Được rồi, hai người không cần cãi, tôi nhận còn không được sao. Dù sao cũng không phải gọi cậu." Triệu Tịnh Di cũng không phải loại con gái thua không nhận.
Cô bé xoay người nhỏ giọng kêu Trình Trình: "Đại ca".
Dương Dương thấy bộ dạng cô bé, lập tức thấy rất thú vị, cậu cố ý nhướng cổ, để tay lên lỗ tai: "Vừa rồi cậu gọi cái gì, sao tớ lại không nghe thấy à?"
Trình Trình trừng mắt nhìn Dương Dương một cái: "Cậu ấy là con gái, kêu một tiếng là được rồi, em còn không chịu bỏ qua."
"Uy, mấy cậu có nghe hay không a?" Dương Dương xoay người hỏi Ngô Tiểu Nhị và Rebecca đi theo bên cạnh cậu bé.
"Tớ..." Tuy Ngô Tiểu Nhị không biết Dương Dương và Triệu Tịnh đây là làm sao nhưng cậu biết Dương Dương thắng, Tịnh Di phải nhận Trình Trình làm đại ca.
Này thật là, hai người họ đánh cược, kéo mình vào làm cái gì.
Cậu bé hơi hối hận vừa rồi chạy lại đây làm gì.
Nhưng chuyện tới giờ, cậu cũng phải bày tỏ thái độ thôi.
Dương Dương rõ là làm khó Triệu Tịnh Di, cậu bé thấy có hơi quá rồi, nhưng cũng không xích mích người khác, dù sao người ta là con gái, không thể so với con trai, vẫn phải cho chút thể diện.
Nghĩ đến đây, cậu bé nhỏ tiếng nói: "Tớ, tớ nghe thấy."
Dương Dương bất ngờ nhìn cậu ta, không nghĩ tới lúc này cậu ta lại nói giúp cô bé.
Dương Dương không để ý cậu ta, nhìn Rebecca.
"Rebecca, cậu có nghe không?"
Rebecca không nghĩ nhiều như vậy, cô bé lắc đầu nói: "Tớ không nghe thấy."
***
Mắt Dương Dương nhìn cô bé tán thưởng, xem ra vẫn là Rebecca đứng ở bên phía mình.
"Ngô Tiểu Nhị không biết chuyện giữa chúng ta, cho nên không thể nghe lời cậu ta. Lúc ấy chỉ có bốn người chúng ta ở đây, cho nên lời của Rebecca mới là chứng cớ. Không phải là kêu một tiếng rõ ràng thôi, cũng không mất miếng thịt nào của cậu."
Triệu Tịnh Di giận đến mặt đỏ bừng, hung dữ trừng mắt nhìn Dương Dương, sau đó quay đầu lớn tiếng kêu Trình Trình lần nữa: "Đại ca".
Kêu xong, đã rưng rưng nước mắt lưng tròng sắp khóc rồi.
Cô bé cúi đầu, không để ý đến ai chạy về phía cổng trường.
Trình Trình thấy Triệu Tịnh Di dần chạy đi, bóng lung vẫn là giơ tay chùi nước mắt, trong lòng thấy rất xin lỗi cô bé.
Hiện tại xem ra chỉ có thể đợi sau này an ủi cô bé thật tốt.
"Dương Dương, em làm hơi quá đáng rồi, cậu ấy là con gái." Lúc này Trình Trình lại bắt đầu răn dạy Dương Dương.
Dương Dương bỏ tay vào túi, bộ dạng không chút để ý: "Trình Trình, làm như vậy đều là vì tốt cho anh mà, sao lại làm như em là người xấu rồi. Đúng thật là làm người tốt quá khó."
Nói xong cậu quay đầu nhìn Rebecca một cái: "Đi, tớ mời cậu ăn kem ly."
Sau đó kéo tay cô bé đi ra cổng trường.
Ngô Tiểu Nhị biết Dương Dương giận mình, thật ra cậu bé cũng không phải cố ý, hơn nữa cậu bé cảm thấy Dương Dương không cần phải... so đo với một cô gái.
Nhưng chỉ là cậu bé đâu biết giữa Dương Dương và Triệu Tịnh Di có nhiều mâu thuẫn lớn như thế nào.
Trình Trình đồng tình nhìn Ngô Tiểu Nhị: "Cậu không cần để ý nó, tính nó là như vậy."
*
Dương Dương dẫn Rebecca vừa tới cổng trường, chợt nghe tiếng loa ô tô cách đó không xa vang lên.
Cậu bé còn tưởng là chú tài xế vẫn luôn đưa đón họ, vừa định nói ông ấy đưa Trình Trình về trước.
Nhưng theo âm thanh nhìn lại, làm cho cậu thấy kinh ngạc chính là xe của ba lại đậu tại đó.
Có phải ba đến đón họ không.
Dương Dương nhìn Rebecca, thở dài nói: "Xem ra hôm nay tớ không thể mời cậu rồi, ba tới đón tớ."
Rebecca mỉm cười: "Không sau, vậy hẹn lần sau đi." Nói xong cô bé xoay người đi về một hướng khác.
Dương Dương nhìn theo bóng cô bé, có chút mất mát đi về phía xe Bắc Minh Thiện.
Sau khi cậu lên xe, kêu một tiếng: "Ba."
"Sao, có phải ba đến phá hư cuộc hẹn của con." Bắc Minh Thiện bình thản nói, không có trách cứ hay tức giận gì."
Lúc này Trình Trình cũng theo sau ra khỏi trường đi tới, Bắc Minh Thiện như thường lệ kêu Trình Trình lên xe.
Nhưng chỉ là sau khi Trình Trình lên xe, Dương Dương lại nhích người nhỏ bé của cậu sang bên phía cửa xe bên kia.
Bắc Minh Thiện ngồi phía trước qua thị kính thấy được điều mờ ám này.
Miệng anh hơi nhếch lên, không biết giữa hai đứa con ngồi ghế sau lại phát sinh mâu thuẫn nhỏ gì.
Con nít là vậy, có đôi khi thân mật khăng khít, nhưng một lát sau không biết sẽ vì chuyện gì, mà bắt đầu không thèm nhìn nhau. Sau đó lại làm hòa.
"Hai đứa thi như thế nào?" Bắc Minh Thiện nói xong, khởi động xe, chạy về nhà tổ Bắc Minh gia.
Nhắc tới cuộc thi, Dương Dương lập tức có tinh thần lại: "Ba, con nghĩ ba nên thưởng cho con. Lần này thi con được 295 điểm, đứng thứ ba cả khối."
Bắc Minh Thiện nhíu mày: "Hả? Là thật sao?"
"Cái này còn có giả sao."
***
Bắc Minh Thiện nhìn Dương Dương, nhíu mày. Biết Dương Dương tuyệt đối không dám lấy chuyện này ra nói giỡn. Hơn nữa ngay sau khi cuộc thi kết thúc, anh cũng đã nhận được. Tin nhắn về thành tích và xếp hạng của Dương Dương.
"Thành tích là không giả, nhưng câu trả lời của câu hỏi viết đầy cả tay." Trình Trình vẫn tức giận vì vụ cược của Dương Dương và Triệu Tịnh Di, thuận miệng đã nói một câu.
Những lời này đối với Dương Dương, giống như tạt một thau nước lạnh vào tim cậu vậy.
Đây không phải trước mặt tố giác cậu sao. Nhưng cậu cũng hơi hối hận bản thân mình sau khi cuộc thi kết thúc không có thủ tiêu ‘chứng cứ phạm tội ’.
Tuy mình xác thật không chép, nhưng mấy thứ này vẫn có thể gây ra một ít hiểu lầm.
Cậu theo bản năng hơi rụt tay lại.
Bắc Minh Thiện cũng nghe ra ý trong lời của Trình Trình.
Thông qua kính chiếu hậu thấy nét mặt khẩn trương của Dương Dương và hành động nhỏ trong vô thức.
Anh đậu xe bên đường, giọng nói hiền lành bỗng trở nên có chút nghiêm khắc "Giơ tay ra cho ba xem."
"Ba, tay có gì đẹp đâu." Dương Dương cười gượng nghĩ cho qua.
Nhưng cậu nghĩ sai rồi, Bắc Minh Thiện sao có thể là người dễ bị lừa chứ.
Người anh dần phát ra khí lạnh. Anh thấp giọng lặp lại câu: "Đưa tay ra."
Lời nói không cho phép cãi lại, ngay cả Trình Trình cũng nhận ra ba giận rồi.
Cậu bé hơi hối hận mình nói lời này, vốn nghĩ trước mặt ba dọa chơi thôi, nhưng không ngờ ba lại làm thật.
Trình Trình quay đầu nhìn Dương Dương, trong mắt đầy hối lỗi.
Đồng thời Dương Dương cũng nhìn cậu ta một cái, nói thầm: chuyện xấu liền đều do anh gây nên.
Lời ba không thể cãi, cậu hơi chần chờ giơ tay mình ra.
Bắc Minh Thiện cúi đầu vừa thấy, ở trên tay nhỏ vốn trắng nõn, viết kín chữ.
Anh nhìn đến đó, cắn chặt răng. Trán nổi lên gân máu. Thực hiển nhiên anh rất tức giận chuyện này.
Thật sự là không ngờ, con Bắc Minh Thiện anh, vì cuộc thi vậy mà làm chuyện xấu hổ này.
Thấy ba im lặng không nói, hai người con trai cũng không dám lên tiếng.
Bắc Minh Thiện nhìn đường trước mặt, hơi cau mày, anh cuối cùng cũng kiềm chế được cảm xúc của mình. Khởi động xe tiếp tục chạy về nhà tổ Bắc Minh gia.
Dọc đường đi, trong xe vô cùng im lặng, im lặng đến Dương Dương cảm thấy có khí lạnh phổi về mình, không dám nghĩ sau khi về nhà ba sẽ làm gì cậu.
Lúc này, điện thoại của Trình Trình vang lên, lập tức phá tan im lặng trong xe.
Cậu nhìn trộm ba đang lái xe, chỉ thấy mặt ba lạnh lùng.
Sau đó lấy điện thoại ra nhìn, là mẹ gọi.
"Mẹ, con là Trình Trình, mẹ có chuyện gì sao?"
Dương Dương vừa nghe là mẹ gọi tới, tinh thần uể oải trở nên tốt hơn.
Ngay cả Bắc Minh Thiện, sắc mặt anh cũng trở nên bình thường một chút.
Trình Trình cầm điện thoại: "Dạ, chúng con một lát là về tới nhà. Mẹ cũng chú ý an toàn." Nói xong liền cúp điện thoại.
Sau đó nhỏ giọng nói với Bắc Minh Thiện nói: "Ba, mẹ nói một lát đến nhà ông bà nội thăm chúng ta."
"Ừ, ba biết rồi." Bắc Minh Thiện lên tiếng.
Dương Dương vừa nghe mẹ tới, như vậy lần nguy cơ này của mình đã giải trừ rồi.
***
Lúc Bắc Minh Thiện vừa dừng xe trong vườn nhà tổ Bắc Minh gia, cửa xe đã mở ra.
Lúc anh mới đưa hai con trai xuống xe chuẩn bị vào nhà, chợt nghe tiếng xe từ ngoài cổng bắc truyền tới.
Ngay sau đó một chiếc xe gần như theo sát sau họ chạy vào sân.
Trình Trình nhìn lại, đúng là mẹ lái xe tới. Cậu dừng chân, nói với Bắc Minh Thiện: "Ba, mẹ tới."
Bắc Minh Thiện nhìn lại, cửa xe vừa mở, một đôi trắng nõn thon dài từ trên xe bước ra, màu đen giày cao gót vững vàng đạp trên mặt đất.
Ngay sau đó liền thấy Cố Hạnh Nguyên từ trong xe đi ra. Hôm nay cô mặc bộ tây trang vừa vặn màu đen, bên trong là áo viền hoa trắng, một chiếc váy đen vừa qua gối. Giống như cô gái văn phòng trong sách.
Bắc Minh Thiện không nhịn được cau mày, trong ấn tượng của anh, bộ đồ này, cô không có mặc đi làm.