“Chúng tôi cũng không phải là vô duyên vô cớ đến bắt người, nói cho anh biết chúng tôi có nắm giữ chứng cứ xác thực.”
Bắc Minh Diệp Long gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía Bắc Minh Thiện: “Chú hai, chú yên tâm đi, tôi sẽ tìm luật sư tốt nhất để đảm nhiệm vụ kiện này cho chú. Về phần khoảng thời gian này chú không có ở đây… Tôi là đại cổ đông thứ hai của Bắc Minh thị, nên phải có trách nhiệm với nhiệm vụ quan trọng này.”
Bắc Minh Thiện nhìn Bắc Minh Diệp Long cười lạnh, không ngờ đến anh ta đã lộ ra cái đuôi của mình nhanh như vậy.
“Diệp Long, cậu có biết là tại sao ngày hôm nay tôi lại mở cuộc họp này hay không, chính là vì tuyên bố chuyện tiếp nhận chức vụ tổng giám đốc của Bắc Minh thị.”
Lời vừa mới nói ra, tất cả mọi người đều chấn động.
Bắc Minh Thiện quay đầu lại nhìn hai người cảnh sát: “Tôi sẽ đi với các người, nhưng mà mong hai người chờ một chút, tôi phải sắp xếp chuyện trong tay mình cái đã.”
Dù sao thì uy lực của Bắc Minh Thiện vẫn còn đó, hai người cảnh sát cũng chừa lại chút ân tình cho anh.
“Được rồi, nhưng mà mong anh nhanh lên một chút, thời gian của chúng tôi có hạn, đừng có làm khó cho chúng tôi.”
Bắc Minh Thiện gật đầu, sau đó nhìn tất cả những người phụ trách của bộ phận đang ngồi ở đây: “Bây giờ tôi tuyên bố, người được chọn để tiếp nhận vị trí Bắc Minh tổng thị của tôi.”
Anh nói xong, đưa tay nắm lấy tay của Cố Hạnh Nguyên ở bên cạnh.
Thân thể của Cố Hạnh Nguyên bỗng nhiên run lên, cô bắt đầu có chút sợ hãi, không phải là cái thằng cha Bắc Minh Nhị lại muốn mình xử lý cái vụ này đây chứ.
Không riêng gì Cố Hạnh Nguyên, ngay cả Bắc Minh Diệp Long nhìn thấy động tác này của anh, ánh mắt đắc ý của anh ta cũng lập tức thay đổi.
Bắc Minh Thiện nhìn đám người, sau đó chậm rãi nói: “Hiện tại tôi tuyên bố người tiếp nhận vị trí tổng giám đốc chính là Cố Hạnh Nguyên.”
“Oành…”
Hội trường lại xôn xao lần thứ ba.
“Tôi phản đối!”
Âm thanh này lấn át giọng nói của mọi người.
Đám người tập trung nhìn vào, chính là Cố Hạnh Nguyên.
Sự phản đối của Cố Hạnh Nguyên dường như cũng nằm trong dự liệu của Bắc Minh Thiện, anh rất bình tĩnh: “Em có thể nói cho tôi nghe lý do được không?”
Cố Hạnh Nguyên chính xác không muốn vị trí này.
Đó là bởi vì trong lòng của cô vô cùng rõ ràng, mình không có cái não giống như Bắc Minh Thiện, nếu như Bắc Minh thị ở trong tay của chính mình thì cũng chỉ có thể đi vào cái chết.
Nếu là như vậy, sao cô có thể xứng đáng gặp ông cụ Bắc Minh dưới suối vàng được đây.
…
Cố Hạnh Nguyên cảm thấy mình thật sự không thể là người đảm nhiệm được chức tổng giám đốc, huống hồ gì cô cũng hiểu được một vài chuyển ở trong đồn cảnh sát.
Biết cái chết của mẹ mình có liên quan đến Bắc Minh Thiện, trước khi chuyện này vẫn còn chưa điều tra rõ ràng cô cảm thấy vẫn còn nên duy trì một khoảng cách với anh mới được.
“Tôi cảm ơn ý tốt của anh Bắc Minh. Các vị phụ trách bộ phận ngồi ở đây, mọi người đều biết tập đoàn Bắc Minh thị là do ông Bắc Minh Chính đã bỏ ra tâm huyết cả đời mới tạo dựng nên, tôi biết năng lực của mình có hạn, hiểu biết với Bắc Minh thị cũng không nhiều, bất cứ người nào ngồi ở đây cho dù là từ năng lực hay từ thâm niên thì đều có năng lực để đảm nhận vị trí tổng giám đốc này hơn tôi. Tôi thấy vẫn là nên chọn ra một người trong nhóm người phụ trách đi.”
Bắc Minh Thiện nhìn thoáng qua Cố Hạnh Nguyên, lông mày hơi nhếch lên. Anh đã nghĩ đến là cô sẽ từ chối đề nghị này của mình, nhưng mà lại không nghĩ tới cô lại có lý do thoái thoát như vậy.
“Nếu như Bắc Minh tổng hiện tại bởi vì một vài chuyện mà không thể tiếp tục lãnh đạo tập đoàn Bắc Minh thị, vậy thì chắc chắn phải có một người đến chủ trì đại cục. Trợ lý Cố nói không sai, hiểu biết của cô ấy có thể không đảm nhiệm chức vụ này, chúng ta cũng coi như là những người gạo cội của Bắc Minh thị, không thể nhìn sau khi Bắc Minh tổng đi rồi mà Bắc Minh thị liền sụp đổ. Vì vậy, thật sự nên có người trong chúng ta có thể đảm nhận vị trí tổng giám đốc.” Sau khi tiếng nói của Cố Hạnh Nguyên vừa mới dứt, lập tức có một người tiếp lời.
Bắc Minh Thiện nhìn thoáng qua người vừa mới nói: “Dựa theo những gì ông vừa mới nói, xem ra là trong lòng của ông đã có người thích hợp hơn trợ lý Cố rồi?”
Người kia cười xấu hổ, dù sao hiện tại Bắc Minh Thiện vẫn còn chưa chính thức từ chức khỏi vị trí tổng giám đốc, mình đã nhảy ra trước rồi.
“Bắc Minh tổng, cậu cũng không cần phải hiểu lầm đâu, tôi chẳng qua là đang suy nghĩ cho tương lai của Bắc Minh thị thôi. Mà lần này cậu đi, trong lòng của chúng tôi vẫn thấy rất khó chịu, về phần vấn đề ứng viên, tôi suy nghĩ một chút, chỉ có điều là vẫn suy nghĩ chưa kĩ.”
Bắc Minh Thiện cười lạnh: “Nếu như là cách nghĩ chưa chín chắn, vậy thì ông còn nói để làm cái gì nữa, ít nhất là suy nghĩ của tôi đã trải qua sự cân nhắc. Không sai, thời gian đến Bắc Minh thị của trợ lý Cố không bằng những người lâu năm đang ngồi ở đây, nhưng mà thông qua sự quan sát và hiểu biết trong khoảng thời gian này của tôi đối với cô ấy, cô ấy có năng lực như thế, huống hồ gì mọi người cũng đều biết trợ lý Cố quản lý công trình xây dựng, thiết kế và tài vụ của Bắc Minh thị chúng ta. Tôi phân tích từ ba báo cáo tình huống công việc giữa ba bộ phận của cô ấy đưa cho tôi xem, cô ấy đã có thể xử lý tốt ba bộ phận này, vậy thì tôi nghĩ là cô ấy cũng có năng lực để đảm nhiệm những bộ phận khác.”
Bắc Minh Thiện vừa mới dứt lời, có một người đứng lên từ trong góc của hội trường. Thoạt nhìn ông ta đã hơn năm mươi tuổi, là một nhân viên lâu năm của Bắc Minh thị: “Suy nghĩ của Bắc Minh tổng quả thật không sai, nhưng mà dù sao trợ lý Cố cũng là phụ nữ, chuyện khác thì không nói đến, chỉ dựa vào sức khỏe mà nói là vô cùng có hạn. Tập đoàn Bắc Minh thị của chúng ta không thể so sánh với các tập đoàn khác, tập đoàn khổng lồ, công việc bận rộn, hiện tại lại có hợp tác với tập đoàn GT, công việc cần xử lý sắp tới lại nhiều gấp đôi. Thử hỏi xem mấy người đàn ông như chúng tôi sao có thể nhẫn tâm để một cô gái xông pha chiến đấu về phía trước được chứ, hiện tại tôi có một ứng viên không tệ, có thể tiếp nhận vị trí Bắc Minh tổng thị, cậu ta còn trẻ và cũng có triển vọng, vô cùng nhiệt tình, tôi tin tưởng là nếu như cậu ta tiếp nhận vị trí tổng giám đốc, vậy thì nhất định có thể làm cho tập đoàn Bắc Minh thị bước lên một giai đoạn cao hơn.”
Bắc Minh Thiện nhẹ gật đầu: “Giám đốc Lưu nói cũng không phải là không có lý, hơn nữa tôi nghe thấy là ông có lòng tin đối với người này.”
…
Giám đốc Lưu vừa mới phát biểu nhẹ gật đầu: “Không sai, cảm thấy là người này quả thật có năng lực để làm chuyện đó, dù là cậu ta không sánh bằng Bắc Minh tổng, nhưng mà so sánh với các người phụ trách như chúng tôi thì hơn hẳn. Không chỉ có như thế, người này còn là cổ đông đứng thứ hai của Bắc Minh thị.”
Lời này vừa mới nói ra, tất cả những người đang ngồi đây đều biết người mà ông ta đang nói tới là ai.
Lúc này trên mặt của Bắc Minh Diệp Long cũng lộ ra biểu cảm đắc ý.
Anh ta nhìn thoáng qua giám đốc Lưu đề cử cho mình, xem ra mình đã không chọn lầm người, vào thời điểm này mà còn có thể nói vài lời giúp cho anh ta.
Nhưng mà bây giờ anh ta phải làm ra vẻ khiêm tốn một chút, Bắc Minh Diệp Long lắc đầu nói: “Giám đốc Lưu xem trọng tôi rồi, tôi nào có năng lực giống như ông đã nói chứ, tôi cũng chỉ là vừa làm vừa học hỏi mà thôi, còn có rất nhiều thứ tôi cần phải học hỏi từ từ những người có kinh nghiệm như bọn ông ở Bắc Minh thị. Nếu như nói là có tư cách và tài năng, tôi cho rằng ông Bắc Minh Triều Lâm, ba của tôi càng phù hợp hơn.”
Bắc Minh Triều Lâm nghe xong lời đề cử của con trai mình, ông ta không khỏi nhìn về phía của Bắc Minh Thiện.
Chỉ nhìn biểu cảm lúc này của anh cũng không phải là dễ coi, ông ta có thể nhìn ra được cho dù là con trai Diệp Long của mình hay là mình làm cái chức tổng giám đốc của Bắc Minh thị thì anh cũng sẽ không hài lòng.
Bởi vì nguyên nhân rất đơn giản, Bắc Minh Thiện đã bỏ ra một cái giá đắt mới có thể đuổi mình khỏi Bắc Minh thị, còn cướp đi tất cả cổ phần của mình.
Bây giờ anh lại vướng vào một vụ kiện cáo liên quan đến mạng người, chỉ dựa vào tính cách của Bắc Minh Thiện, anh tuyệt đối sẽ không trả đồ vật trong tay lại.
“Tôi nghĩ là vẫn nên để Diệp Long đảm nhiệm chức vụ Bắc Minh tổng thị mới là thích hợp nhất, tôi nhớ là lúc ba còn trên đời ông ấy rất thích Diệp Long, tôi chỉ cần ở bên cạnh giúp đỡ nó làm việc là được rồi.”
“Đúng vậy đúng vậy đó, nếu như cậu chủ Diệp Long có thể lên làm tổng giám đốc mới của Bắc Minh thị, chuyện đó không còn gì tốt hơn nữa.”
Những người khác đang ngồi ở đây nhìn thấy thế cục hiện tại đều đang có xu hướng nghiêng về phía của Bắc Minh Diệp Long, cũng đành phải đồng loạt hô theo.
Mặc kệ những người này có thật lòng ủng hộ Bắc Minh Diệp Long thăng chức hay không, ít nhất chờ đến sau khi Bắc Minh Diệp Long lên chức rồi thì cuộc sống của mình cũng có thể tốt hơn một chút.
Bắc Minh Thiện nhìn màn trình diễn của tất cả những người có mặt ở đây, cũng không hề có biểu cảm gì.
“Bốp bốp…”
Vài tiếng vỗ bàn vang dội làm cho thân thể của tất cả mọi người vì đó mà chấn động.
Bọn họ đều nhìn về phía của Bắc Minh Thiện.
“Các người không cần phải thảo luận nữa đâu, tôi đã đưa ra quyết định rồi, vị trí tổng giám đốc này sẽ không phải là của Bắc Minh Triều Lâm, sẽ càng không phải là của Bắc Minh Diệp Long, nếu như trợ lý Cố không đồng ý tiếp nhận vị trí này, vậy thì cứ để cô ấy tạm thời tiếp nhận một đoạn thời gian đi. Trợ lý Hình có thể giúp cô giải quyết các công việc của tập đoàn GT, về phần những chuyện còn lại cứ chờ tôi trở về một lần nữa rồi cân nhắc rồi định đoạt.”
Bắc Minh Thiện nói xong thì lại nhìn những người đang ngồi trước mặt mình: “Tan họp.”
Sau khi nói xong, anh đứng dậy nhìn luật sư đang đứng ở bên cạnh: “Những chuyện còn lại, mọi người giải quyết đi.”
Sau đó lại nói với hai người cảnh sát ở bên cạnh: “Tôi xử lý xong rồi, chúng ta đi thôi.”
“Ông chủ…” Hình Uy lo lắng nhìn Bắc Minh Thiện, không biết chuyến đi này của anh đến lúc nào mới có thể trở về.
Cái này dù sao cũng là tội danh không rõ, có quá nhiều yếu tố không chắc chắn.
Bắc Minh Thiện dừng bước lại nhìn thoáng qua Hình Uy: “Hãy giúp đỡ Hạnh Nguyên, đối với năng lực của mọi người, tôi thấy rất yên tâm.”
Nhìn Bắc Minh Thiện cùng với hai người cảnh sát dần dần đi xa, cho dù là Hình Uy hay là Cố Hạnh Nguyên, hoặc là những người khác còn ở lại trong phòng họp, tâm trạng đều có chút nặng nề.
…
Người trong phòng họp dần dần tản đi.
Cuối cùng cũng chỉ còn lại có Cố Hạnh Nguyên, Hình Uy cùng với ba luật sư.
“Cô chủ, chúng ta cũng nên trở về rồi, còn có rất nhiều công việc giờ cô xử lý.” Hình Uy nhỏ giọng nhắc nhở Cố Hạnh Nguyên một câu.
Cố Hạnh Nguyên giống như là đang ở trong sương mù.
…
Trong phòng làm việc của Bắc Minh Thiện.
Cố Hạnh Nguyên lại trở về căn phòng quen thuộc này một lần nữa, nhưng mà lúc cô nhìn thấy mỗi một món đồ đều có cảm giác lạ lẫm.
Tại sao cho dù là mình đã từ chối chức vụ tổng giám đốc này rồi, cho dù là tạm thời cũng chẳng làm thay đổi được quyết định của Bắc Minh Thiện.
“Cô chủ, việc đã đến nước này rồi, vậy thì cô cũng không cần phải từ chối nữa đâu. Ông chủ đã để cô tạm thời thay thế vị trí của anh ấy đến quản lý Bắc Minh thị, vậy đã nói rõ dựa vào năng lực của cô có thể quản lý được Bắc Minh thị, ông chủ rất yên tâm. Thật ra cô cũng không còn phải lo lắng, trước khi đi không phải ông chủ đã nói tôi sẽ giúp đỡ cô rồi à, cô cứ can đảm mà làm đi.”
Hình Uy luôn luôn trung thành với Bắc Minh Thiện, cho dù là sự giao phó của anh thì cũng sẽ toàn tâm toàn ý mà hoàn thành.
Hiện tại Cố Hạnh Nguyên thật sự có nói cái gì cũng không làm nên chuyện, xem ra là mình cần thiết phải nán lại một đoạn thời gian ở vị trí tổng giám đốc này rồi.
Cô trở về vị trí của mình chuẩn bị bắt đầu làm việc.
Hình Uy chỉ chỉ vào vị trí của Bắc Minh Thiện: “Cô chủ, bây giờ cô đã trở thành tổng giám đốc tạm thời, phải ngồi ở chỗ đó giống như ông chủ vậy.”
Cố Hạnh Nguyên quay đầu nhìn thoáng qua vị trí đó, trên ghế ngồi đã không còn bóng dáng của Bắc Minh Thiện, nhưng mà ở trên bàn làm việc vẫn còn đặt một chồng tài liệu như cũ.