Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Anna nhíu mày suy ngẫm những gì Lạc Kiều nói. Lời cô ta nói không hẳn là vô lý.

Tuy Lạc Kiều không biết tình hình hiện tại của Bắc Minh Thiện nhưng Anna thì biết.

Nên thay Cố Hạnh Nguyên tính toán cẩn thận về cuộc sống sau này.

Đúng vào lúc này, họ nghe thấy tiếng ô tô mơ hồ vọng vào từ bên ngoài,

Cố Hạnh Nguyên đã quay lại, tinh thần mọi người đang ngồi đều chấn động.

“Các con, mấy đứa không ai được kể chuyện vừa nãy cho mẹ các con biết nghe chưa, nhất định phải giữ bí mật. Còn nữa, Trình Trình và Dương Dương, hai đứa đừng treo cái mặt đấy lên. Nhất định phải tỏ ra như không có chuyện gì hết biết chưa.” Anna lập tức dặn dò ba đứa nhỏ mấy câu.

Trình Trình, Dương Dương đều gật đầu lia lại.

Bên ngoài nhanh chóng vang lên tiếng mở cửa.

“Các con, mẹ đã về rồi.”

Cố Hạnh Nguyên bước vào, hô lên. Đây cũng chính là thời gian hạnh phúc nhất của cô ngày hôm nay.

Ba đứa nhóc đều nhảy xuống ghế, chạy về phía phòng khách.

Anna và Lạc Kiều nhìn nhau một cái, sau đó cô đỡ Lạc Kiều ra khỏi phòng ăn.

“Mẹ, mẹ, ma ma…” Ba đứa nhóc giống như diễn viên nhí trời sinh, vây lấy Cố Hạnh Nguyên vui sướng gọi.

“Các cục cưng hôm nay ở nhà có ngoan ngoãn nghe lời dì Anna không?”

Cô vừa nói vậy, vẻ vui sướng trên gương mặt ba đứa nhóc lập tức biến mất, bọn chúng nhìn nhau một cái, sau đó gật đầu nói: “Bọn con rất ngoan.”

“Ha ha, mấy đứa mà ngoan thì đúng là mặt trời mọc đằng tây. Không nói đến người khác, Dương Dương ở nhà chán có thể ngoan ngoãn được hay sao.” Cố Hạnh Nguyên nói, cúi người ôm lấy Cửu Cửu.

Dương Dương như bị bóc mẽ, cặp lông mày nhướng lên, sau đó bướng bỉnh lè lưỡi một cái.



Cố Hạnh Nguyên nhìn Dương Dương: “Biết ngay là con không chịu ngồi yên mà. Có phải đã gây phiền phức cho dì Anna rồi đúng không?”

“Dương Dương rất ngoan, không gây phiền phức gì cho tôi cả. Có ba đứa nhỏ này căn nhà cũng trở nên đầy sức sống.”

Vừa dứt lời, Anna đã đỡ Lạc Kiều bước tới.

“Aiz, biết ngay cô sẽ nói đỡ cho nó. Vậy tôi mặc kệ nhé, nếu cô đã nói vậy thì có khổ có mệt tôi cũng không ra mặt giúp cô đâu.” Cố Hạnh Nguyên cười nói.

Lúc này, đằng sau cô, Hình Uy cũng đã bước tới. Anh ta vừa thấy Lạc Kiều cũng ở đây liền vội vã thả đống đồ trên tay xuống bước đến bên cạnh cô ta.

“Anna, để tôi.” Nói xong anh vươn tay cẩn thận đỡ Lạc Kiều.

“Chậc chậc chậc… Hai người đủ chưa hả, ngày nào cũng diễn đi diễn lại cảnh này trước mặt tôi và Anna. Có điều đã nói rồi, không phải tôi nói tốt cho Hình Uy đâu, chứ một ông chồng tốt như anh ấy, Kiều Kiều cô lãi to rồi đó.” Cố Hạnh Nguyên ôm Cửu Cửu đi về phía phòng khách.

Lạc Kiều cũng không chịu yếu thế nói: “Nguyên Nguyên, mấy lời hay đều bị cô cướp hết rồi. Nếu hai người ghen tỵ với chúng tôi thì nhanh tìm lấy một người đi, chồng ơi anh nói đúng không, nào, chúng ta hỏi thăm nhau một chút nào, ưm…”

Nói xong cô ta chu miệng về phía Hình Uy.

Hành động này khiến cho Hình Uy mặt đỏ bừng, hôn cũng không được mà không hôn cũng không được.

“Oa, không dành cho thiếu nhi…” Dương Dương kêu lên một tiếng, sau đó vươn tay che mắt mình lại. Có điều cậu nhóc vẫn bướng bỉnh chừa lại một khe hở.

Cố Hạnh Nguyên cũng ôm Cửu Cửu xoay người qua một bên: “Kiều Kiều, cô đừng có mà quá đáng nhé, ở đây còn có trẻ con.”

Lạc Kiều quay lại cười: “Hí hí, tôi chỉ muốn thỏa mãn các cô thôi mà. Giờ tôi đói rồi, mau đi ăn thôi.”

Anna mỉm cười nhìn bọn họ, nhẹ nhàng lắc đầu. Trong cái nhà này, ai cũng dở hơi như vậy. Mình chẳng khác gì cô giáo mầm non.



Lại hai ngày nữa trôi qua, hai ngày này Cố Hạnh Nguyên đều đi sớm về trễ.

Hình Uy vì thế cũng bận rộn theo.

Có điều coi như cũng thuận lợi, công việc tổng giám đốc với Cố Hạnh Nguyên vốn có vẻ nặng nề, thậm chí khó mà đảm nhiệm được.

Tuy nhiên nhờ có sự trợ giúp của Hình Uy, cô dần dần cũng nắm được bí quyết, hơn nữa thời gian trước đây Bắc Minh Thiện để cô quản lý phòng Thiết kế, phòng Công Trình và phòng Kế Toán, yêu cầu cô rất nghiêm khắc, giờ lại giúp cô quen dần với công việc này, hơn nữa ngày càng thuận buồm xuôi gió.

Không riêng gì Cố Hạnh Nguyên cảm thấy bất ngờ, Bắc Minh Triều Lâm và Bắc Minh Diệp Long cũng thấy ngạc nhiên.

Bắc Minh Diệp Long còn từng ảo tưởng, nếu Cố Hạnh Nguyên ngồi không vững vị trí này, để cho người ngành khác thấy hoặc ít nhiều gây ra một chút nhiều loạn.

Vậy thì anh ta càng dễ tạo uy tín trong mắt người khác, cũng càng dễ được đề cử thành tổng giám đốc tập đoàn Bắc Minh Thị.

Giờ thì xem ra kế hoạch hoàn mỹ của anh ta dường như đã sụp đổ.

Có lẽ nên nghĩ cách để Bắc Minh Thị xảy ra chút hỗn loạn?

Trong lúc Bắc Minh Diệp Long đang ngồi trong phòng làm việc suy tính xem bước tiếp theo nên làm gì, điện thoại của anh ta bỗng vang lên.



Đã rất lâu rồi không có ai gọi điện cho Bắc Minh Diệp Long, nhất là người này.

Anh ta còn tưởng rằng, kể từ lúc mình đứng vững chân trong Bắc Minh Thị, người kia sẽ không còn chỉ tay năm ngón với mình nữa.

Đẩy ngã Bắc Minh Thiện chính là mục tiêu cuối cùng của anh ta. Hơn nữa, đối với Bắc Minh Diệp Long, cho dù người này không ra lệnh cho anh ta, anh ta cũng sẽ nghĩ đủ mọi cách.

Mà hiện giờ, Bắc Minh Thiện mới bị dẫn đi mấy ngày, người này lại bất ngờ gọi điện cho anh ta. Có nhiệm vụ gì mới ư, hoặc có chuyện gì khác muốn nói với mình?

“A lô, có chuyện gì không?” Thái độ của Bắc Minh Diệp Long có vẻ cũng không mấy hữu hảo, dù người này đã từng cung cấp tài chính, giúp anh ta thăng cấp.

“Ha ha, cậu Bắc Minh, sao tôi nghe giọng cậu mất hứng thế? Có phải Bắc Minh Thiện cho cậu xỏ vào một đôi giày chật rồi đúng không?” Đường Thiên Trạch lúc này đang ngồi trong tóa nhà đối diện với tòa Bắc Minh Thị.

Chuyện Bắc Minh Thiện bị đưa đi, anh ta vẫn chưa biết. Bởi vì chuyện này xảy ra quá đột ngột, hơn nữa toàn bộ Bắc Minh Thị đều thực thi việc bảo mật với bên ngoài.

Không vì điều gì khác, tất cả đều sợ nếu công bố chuyện này ra ngoài, đối với Bắc Minh Thị mà nói, đó là một đòn mạnh.

Từ thị trường chứng khoán đến các mối làm ăn đều sẽ chịu ảnh hưởng nghiêm trọng. Ngoài ra, những doanh nghiệp đang nhăm nhe Bắc Minh Thị cũng sẽ hành động.

Nếu cục diện như vậy xảy ra, chưa nói đến việc Cố Hạnh Nguyên không thể đối phó được, cho dù Bắc Minh Thiện có xuất hiện lần nữa cũng khó mà xoay chuyển trời đất.

Cuộc đấu của tập đoàn Bắc Minh Thị cũng chỉ giới hạn trong đấu tranh nội bộ, khi toàn bộ tập đoàn gặp phải nguy cơ, mọi người vẫn đồng lòng đối ngoại.

Đây cũng là lý do tại sao Bắc Minh Thị có thể tồn tại nhiều năm như vậy, mặc cho bên ngoài có bấp bênh thế nào vẫn sừng sững không ngã.

Bắc Minh Diệp Long lắc đầu, giọng nói có chút thâm trầm: “Anh ta chẳng làm gì tôi cả. Giờ đầu anh ta chỉ có quan tòa.”

Khóe miệng Đường Thiên Trạch hơi cong lên, anh ta rất thích nghe những “tin tức tốt” như Bắc Minh Thiện dính vào phiền phức.

“Cậu Bắc Minh, nếu cậu không ngại, có thể kể cho tôi nghe được chứ? Để tôi vui vẻ một chút.”

Bắc Minh Diệp Long không ngờ người này lại có hứng thú với Bắc Minh Thiện như vậy. Có điều ngẫm lại cũng phải, trước đây bọn họ nâng đỡ mình, không phải là vì tập đoàn Bắc Minh Thị, mà là muốn hạ gục Bắc Minh Thiện.

Nhờ vậy, anh ta mới có hy vọng đoạt lại Bắc Minh Thị từ Bắc Minh Thiện.

Bắc Minh Diệp Long suy nghĩ một chút sau đó nói: “Kể thì cũng không phải không thể, mấy ngày nay anh ta dính phải kiện tụng. Giờ đã bị bắt giam rồi.”

Đường Thiên Trạch nghe vậy cảm thấy có chút ngoài ý muốn: “Cậu nói Bắc Minh Thiện đang dính phải kiện tụng? Ha ha, năm nay anh ta làm sao vậy? Ba lần bảy lượt lên tòa, chẳng lẽ tòa án là do nhà anh ta mở à? Lần này anh ta lại có chuyện gì?”

“Mưu sát.”

“Mưu sát…” Đường Thiên Trạch không khỏi hít một hơi lạnh.

Mấy ngày nay bởi vì Lý Thâm có việc, anh ta đi theo hai người ra nước ngoài, mới vừa quay lại.

Đường Thiên Trạch gọi điện cho Bắc Minh Diệp Long, hỏi thăm Bắc Minh Thiện có hành động gì không, không ngờ lại nhận được tin này.

“Người bị hại là ai?” Đường Thiên Trạch dường như mơ hồ có cảm giác chẳng lành.

Bắc Minh Diệp Long lắc đầu: “Không biết là ai, giờ cảnh sát còn chưa tiết lộ. Có điều chắc là mấy ngày nữa sẽ có kết luận.”



Đường Thiên Trạch gật đầu: “Tội danh mưu sát không hề nhỏ, xem ra anh ta khó mà ra ngoài được, dù năng lực của anh ta có mạnh đến đâu, chờ đến lúc anh ta ra ngoài cũng phải mấy thập niên sau rồi. Vậy thì tôi cũng phải chúc mừng cậu, là cổ đông lớn thứ hai của Bắc Minh Thị, sẽ hợp lý trở thành tổng giám đốc của Bắc Minh Thị thôi.”

Mới nhắc đến chuyện này, Bắc Minh Diệp Long như bị chọc trúng tâm sự, anh ta thở dài: “Anh đừng nói giỡn, vị trí tổng giám đốc của Bắc Minh Thị, khi Bắc Minh Thiện bị dẫn đi đã chỉ định cho người của anh ta rồi.”

Việc này nằm ngoài dự liệu của Đường Thiên Trạch.

Dựa theo kế hoạch, nếu Bắc Minh Diệp Long thực sự có thể tống cổ Bắc Minh Thiện, anh ta có thể trở thành người tiếp nhận chức vụ tổng giám đốc.

Chẳng lẽ ở Bắc Minh Thị lại xuất hiện một nhân vật còn lợi hại hơn Bắc Minh Diệp Long?

“Nếu vậy thì cậu Bắc Minh, có thể nói cho tôi biết người tiếp nhận chức vụ tổng giám đốc là ai không, có lẽ tôi có thể giúp cậu một tay được đấy.”

Đường Thiên Trạch vừa thốt ra câu này, giống như mở ra một cánh cửa tràn ngập ánh sáng cho Bắc Minh Diệp Long, anh ta bỗng trở nên phấn chấn.

“Tổng giám đốc của Bắc Minh Thị, là trợ lý đặc biệt của anh ta.”

“Cậu đang nói đến người tên là Hình Uy kia?” Đường Thiên Trạch lập tức nghĩ đến anh.

Trong tập đoàn Bắc Minh Thị này, chỉ có Hình Uy là thân cận nhất với Bắc Minh Thiện, hơn nữa, cho dù có bất cứ chuyện gì, anh ta cũng sẽ tham dự. Nếu như nói anh ta thay thế vị trí của Bắc Minh Thiện cũng không khó lý giải.

“Không phải anh ta. Là trợ lý đặc biệt mới của anh ta, cũng là lãnh đạo trực tiếp của tôi, Cố Hạnh Nguyên.” Bắc Minh Diệp nói đến đây, trong lòng lại nhấp nhô từng đợt.

Nếu như Đường Thiên Trạch nói là sự thật, nếu anh ta có thể giúp mình đoạt lại vị trí tổng giám đốc, vậy thì chắc chắn anh ta sẽ phải xuống tay với Cố Hạnh Nguyên.

Đối với Bắc Minh Diệp Long mà nói, anh ta không hề muốn Cố Hạnh Nguyên phải chịu thương tổn gì, bởi vì sâu trong nội tâm của anh ta vẫn giữ chút tình cảm với cô, chưa từng phai nhạt.

“Cố Hạnh Nguyên!” Đường Thiên Trạch lẩm nhẩm tên của cô, đôi mắt thoáng chốc mở to, thật không ngờ cô lại đến Bắc Minh Thị làm tổng giám đốc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui