Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Khi Cố Hạnh Nguyên thấy hai người bọn họ xông vào, lại cảm giác được bọn họ đến đây 80% là vì chuyện của mẹ.

Đúng là sóng trước chưa yên, sóng sau lại tới, mình còn đang phát rầu vì chuyện của tập đoàn Gia Mậu, bọn họ lại qua.

Nhưng nếu người đã tới, cô không có lý nào lại chặn ở ngoài cửa.

Sau khi Hình Uy nghe thấy Cố Hạnh Nguyên nói vậy, cũng chỉ đành tránh sang một bên, nhường đường cho bọn họ.

“Hình Uy, anh cầm những tài liệu này qua sắp xếp lại, tôi nói chút chuyện với bọn họ.”

“Cô…” Hình Uy còn muốn nói gì đó, nhưng đã thấy Cố Hạnh Nguyên đưa một chồng tài liệu về phía anh ta.

Anh ta cũng chỉ đành cầm tài liệu tới: “Cô chủ, tôi ở ngoài cửa, nếu có chuyện gì cần dặn tôi đi làm, cô có thể gọi tôi bất cứ lúc nào.”

Anh ta nói vậy với Cố Hạnh Nguyên, một mặt là để cô biết mình ở bên ngoài, nếu có gì không ổn có thể trực tiếp gọi mình.

Mặt khác anh ta cũng nói cho đám người Lý Thâm nghe, để bọn họ biết không nên làm loạn.

***

Hình Uy đi ra khỏi văn phòng, từ bên ngoài rất cung kính đóng cửa văn phòng lại.

Cố Hạnh Nguyên nhìn bọn họ, chỉ vào sô pha dùng để đãi khách ở cách đó không xa: “Mời hai người ngồi đi. Các người tìm tôi có chuyện gì?”

Lúc này, Lý Thâm đâu để ý tới chuyện ngồi xuống nữa, ông ta nói: “Có phải mẹ con đã mất không?”

Quả nhiên bọn họ tới là vì chuyện này. Cô bình tĩnh khẽ gật đầu: “Đúng, mấy ngày hôm trước bà ấy đột nhiên qua đời.”

“Vậy sao con không nói sớm cho ba biết? Bà ấy không chỉ là mẹ của con, còn là…” Lý Thâm nói đến đây thì chợt dừng lại.

Cố Hạnh Nguyên lạnh lùng nhìn ông ta: “Ông là gì của bà ấy? Chồng hay người yêu? Năm đó, sau khi ông rời khỏi bà ấy, ông đã không phải là gì của mẹ tôi nữa. Mấy ngày qua, ông đừng tưởng thái độ của tôi đối với ông tốt một chút, ông lại cho rằng tôi sẽ tiếp nhận ông. Nếu thật là vậy, bản thân ông tưởng nhầm rồi. Tôi cho ông biết, tôi làm vậy chẳng qua là để cho mẹ tôi tốt hơn một chút thôi. Tôi không muốn để cho bà ấy nhìn thấy giữa tôi và ông còn có gì bất hòa. Bây giờ thì tốt rồi, mẹ đã đi, tôi cũng không cần thiết phải che giấu làm gì nữa.”

Lời Cố Hạnh Nguyên nói lại giống như từng cái gai sắc bén đâm thật sâu vào trái tim của Lý Thâm.

Lý Thâm cắn chặt răng và nhíu mày. Ông ta phát hiện mình không ngờ lại không nói được gì cả.

Lúc này, Đường Thiên Trạch thấy dáng vẻ đau lòng này của sư phụ, anh ta cảm thấy chuyện Cố Hạnh Nguyên làm lúc này có hơi quá đáng.

“Nguyên, dù sao sư phụ cũng đã lớn tuổi như vậy rồi, cô đừng dùng những lời lẽ như vậy kích thích ông ấy được không? Mục đích lần này chúng tôi tới đây chỉ là muốn hỏi xem chuyện mẹ cô qua đời có liên quan đến Bắc Minh Thiện hay không? Có phải Bắc Minh Thiện đã hại chết mẹ cô không? Nếu đúng, tôi sẽ làm tất cả người nhà Bắc Minh phải đền mạng cho bà ấy.”

Đường Thiên Trạch nói một hồi, bắt đầu trở nên tàn nhẫn.

Những lời này cũng khiến cho Cố Hạnh Nguyên thấy sợ hãi không nhỏ. Nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại. Cô nhìn Đường Thiên Trạch và cười lạnh: “Làm người nhà Bắc Minh đền mạng cho mẹ tôi à? Vậy Trình Trình, Dương Dương, còn cả…” Tên Cửu Cửu đã đến bên miệng, cô lại cố gắng nuốt xuống, sau đó nói tiếp: “Có phải cũng nên để chúng đền mạng cho mẹ tôi không?”

Đường Thiên Trạch vừa nghe vậy, trán lập tức đổ mồ hôi lạnh. Anh ta liên tục xua tay: “Nguyên, cô hiểu nhầm ý của tôi rồi. Mặc dù Trình Trình và Dương Dương là con của Bắc Minh Thiện, nhưng chúng cũng là con của cô, hơn nữa còn là cháu ngoại của sư phụ. Tôi làm sao có thể gây bất lợi cho chúng chứ? Tôi chẳng qua là…”

“Đủ rồi!” Còn không chờ Đường Thiên Trạch nói hết, Cố Hạnh Nguyên đã mở miệng quát anh ta.

“Bắc Minh Thiện đúng là đã bị bắt. Mẹ cũng bất ngờ qua đời. Thậm chí bên phía cảnh sát có chứng cứ chứng tỏ Bắc Minh Thiện gây ra chuyện này còn mơ hồ. Nhưng trước khi cảnh sát có kết luận, còn chưa thể hoàn toàn nhận định chuyện này có liên quan đến Bắc Minh Thiện.”

Cố Hạnh Nguyên bị đả kích cực lớn vì chuyện mẹ qua đời, vẫn cố gắng hết sức để duy trì sự bình tĩnh của mình.

Lý Thâm nhắm mắt lại và khẽ lắc đầu, sau đó lại lập tức mở ra. Đôi mắt giống như mắt chim ưng nghiêm khắc nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Mọi người đều nói con gái lớn không giữ được. Những lời này quả nhiên là không sai. Bắc Minh Thiện cậu ta đối xử với mẹ con như thế, bây giờ không ngờ con lại nói đỡ cho cậu ta. Con làm như vậy, lẽ nào không sợ mẹ con ở trên trời thất vọng đau khổ sao? Khụ khụ…”

Lý Thâm tức đến mức người cũng run rẩy, hơn nữa còn ho dữ dội.

***

Đường Thiên Trạch vội vàng giơ tay ra đỡ lấy người Lý Thâm: “Sư phụ, chú ý sức khỏe đã.”

Lý Thâm muốn dùng lực hất bàn tay Đường Thiên Trạch đang đỡ mình ra. Chỉ là bây giờ ông ta tức giận đến mức chẳng còn sức lực gì nữa.

“Nguyên, bất kể con rốt cuộc có nhận ba hay không, điều này không sao cả. Từ trước đến nay ba chưa từng hy vọng gì. Nhưng con đừng quên là ai hại chết mẹ con! Ba nói cho con biết, ba sẽ không bỏ qua chuyện này đâu. Trước khi ba làm ra hành động gì đó, con tốt nhất nên lựa chọn xem mình cuối cùng muốn đứng ở bên nào đi. Nếu con chọn sai đội ngũ, ba sẽ không quan tâm con có phải là con gái ruột của ba không. Chỉ cần có thể trả thù cho Lục Lộ, ba sẽ áp dụng mọi hành động cần thiết.”

Lý Thâm nói xong liền xoay người đi về phía cửa.

Đường Thiên Trạch quay đầu nhìn Cố Hạnh Nguyên, hơi nhíu mày và khẽ thở dài, sau đó đi theo Lý Thâm ra khỏi văn phòng.

Bọn họ vừa mới ra khỏi cửa, Hình Uy lại đi đến.

Anh ta thấy dáng vẻ Lý Thâm có phần rất tức giận. Hơn nữa anh ta vẫn luôn canh ở ngoài cửa, ít nhiều cũng nghe được một chút về cuộc nói chuyện giữa bọn họ. Anh ta không nhịn được mà toát mồ hôi thay cho Cố Hạnh Nguyên.

Anh ta không biết Lý Thâm sẽ áp dụng loại thủ đoạn nào, nhưng đã biết rõ thủ đoạn của Đường Thiên Trạch đê tiện tới mức nào.

Anh ta có hơi căng thẳng nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Cô chủ, cô không sao chứ?”

Vẻ mặt Cố Hạnh Nguyên có chút nghiêm trọng. Lời Lý Thâm nói vẫn để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng cô.

Cô nhìn Hình Uy, sau đó khẽ lắc đầu: “Tôi không sao.”

*

Lý Thâm dẫn theo Đường Thiên Trạch rời khỏi tòa nhà Bắc Minh thị.

Đường Thiên Trạch lái xe rất ổn định. Anh ta cẩn thận xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn thấy vẻ mặt hết sức khó coi của Lý Thâm.

“Sư phụ, bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào? Có nên áp dụng hành động gì đối với Bắc Minh thị không? Bây giờ con còn chưa rút tài chính mà chúng ta đã cung cấp cho Bắc Minh Diệp Long về.”

Lý Thâm suy nghĩ một lúc mới nói: “Con tạm thời đóng băng tài chính cung cấp cho Bắc Minh Diệp Long lại. Chờ xem quyết định tiếp theo của Nguyên. Đây cũng là một cơ hội cuối cùng cho con bé.”

*

Buổi trưa, Cố Hạnh Nguyên đã xử lý xong mọi công việc trong tay. Cô đứng dậy, đi tới trước mặt Hình Uy: “Buổi chiều anh có chuyện gì cần làm không?”

Hình Uy lắc đầu: “Không. Xin hỏi cô chủ có chuyện gì cần tôi làm à?”

Cố Hạnh Nguyên khẽ gật đầu: “Tôi nghĩ chúng ta cần phải đi qua bệnh viện một chuyến.”

“Đi bệnh viện sao?”

“Đúng, không phải Bắc Minh Triều Lâm và Bắc Minh Diệp Long nói đang nằm viện vì bị bệnh sao? Chúng ta đi qua thăm bọn họ một chút.”

Hình Uy khẽ gật đầu: “Được. Vậy cô chủ định bao giờ thì đi?”

“Sau bữa trưa.”

*

Tại biệt thự của Bắc Minh Triều Lâm.

Lúc này, Bắc Minh Triều Lâm đang ngồi trên sô pha với con trai Bắc Minh Diệp Long, nhàn rỗi xem ti vi.

Lan Hồng đã chuẩn bị xong một bàn thức ăn.

Từ sau khi hai ba con bọn họ nói có bệnh cần tĩnh dưỡng, Lan Hồng cũng mượn cớ phải chăm sóc bọn họ để xin nghỉ.

Cũng may chuyện phòng Tài vụ đều là vài chuyện lặt vặt, gần đây không có chuyện gì quan trọng cần bà ta phải tự mình xử lý.

“Diệp Long, chúng ta đã xin nghỉ mấy ngày, có phải chúng ta cũng nên trở lại xem thử không?” Bắc Minh Triều Lâm có phần bất an hỏi con trai của mình.

Dáng vẻ Bắc Minh Diệp Long ngược lại nhanh không chậm nói: “Ba, ba tạm thời đừng sốt ruột. Mấy ngày nay Bắc Minh thị chắc hẳn đã xảy ra vấn đề rồi. Con thật ra muốn xem thử chủ tịch mới nhậm chức của chúng ta sẽ ứng phó thế nào.”

“Diệp Long, quan hệ giữa con và Nguyên Nguyên trước kia không như bây giờ.” Lan Hồng nói.

***

Bắc Minh Diệp Long vốn có chút không vui lại lập tức trở nên dịu dàng.

Đúng vậy, quan hệ giữa anh ta và Cố Hạnh Nguyên trước kia không tệ.

Nhưng thời gian trôi qua, mọi thứ đều thay đổi. Bây giờ bọn họ lại đứng ở phía đối lập.

“Mẹ, có rất nhiều chuyện mẹ đều không biết đâu. Bây giờ Nguyên đã thay đổi rồi, không còn là cô ấy trước đây nữa. Bây giờ cô ấy đã chung phe với chú hai, đứng ở phía đối lập với con.”

“Diệp Long, mẹ đã từng gặp Nguyên Nguyên vài lần. Thông qua tiếp xúc giữa mẹ và cô ấy, mẹ cảm thấy người thay đổi không phải là Nguyên, mà là con đấy.”

Bắc Minh Diệp Long thấy hơi bất ngờ trước lời của mẹ. Nhưng anh ta vẫn gật đầu: “Mẹ, có lẽ là con và Nguyên Nguyên đều có chút thay đổi. Nhưng sự thay đổi của con là do chú hai ép mà ra. Làm người nhà Bắc Minh, chú ấy làm việc khó tránh khỏi quá tuyệt tình đi. Chú ấy cướp đi cổ phần của ba, thậm chí còn đuổi ba ra khỏi nhà Bắc Minh. Nếu ba ở nhà, ông nội chắc hẳn đã không bị người ta hại chết.”

Bắc Minh Triều Lâm nghe được những lời này, trong lòng lại thấy phiền: “Diệp Long, chuyện đã qua thì không cần nói nữa.”

“Vì sao không nói chứ? Nguồn gốc của những chuyện này đều từ tay chú hai mà ra. Nếu không phải chú ấy đuổi tận giết tuyệt chúng ta, con tuyệt đối không làm vậy với chú ấy. Cho dù chú ấy chỉ lấy đi cổ phần của ba, không đuổi chúng ta ra khỏi nhà Bắc Minh, con cũng sẽ không đối xử với chú ấy như vậy.”

Bắc Minh Diệp Long nói tới đây thì điện thoại đột nhiên đổ chuông. Anh ta cầm điện thoại lên nhìn. Đó là người trong Bắc Minh thị gọi cho anh ta.

Từ sau khi bọn họ mượn cớ ốm không tới làm việc, đã sắp xếp một tai mắt ở xung quanh Cố Hạnh Nguyên, tới theo dõi từng cử chỉ hành động mỗi ngày của cô ở Bắc Minh thị.

Lúc này, người cung cấp thông tin gọi điện thoại cho anh ta, sẽ không phải là Cố Hạnh Nguyên có hành động gì mới chứ?

“Alo, có chuyện gì sao?”

“Báo cáo cậu Bắc Minh, vừa rồi sau khi chủ tịch gặp hai người trong văn phòng, buổi trưa, cô ta lại đi cùng Hình Uy ra ngoài. Tôi nghe lén được cuộc nói chuyện giữa bọn họ. Dường như bọn họ tính sau khi ăn cơm sẽ tới bệnh viện đấy.”

“Tới bệnh viện à? Anh xác định chứ?”

“Vâng, tôi nghe được rất rõ ràng.”

“Được, tôi biết rồi.” Bắc Minh Diệp Long nói xong, vẻ mặt nhất thời biến đổi, sau đó nói với Bắc Minh Triều Lâm: “Ba, chúng ta phải nhanh chóng đi qua bệnh viện một chuyến.”

Bắc Minh Triều Lâm nhìn con trai với vẻ khó hiểu. Ông ta chỉ thấy sắc mặt con trai có hơi khẩn trương.

“Cố Hạnh Nguyên dẫn theo Hình Uy đi tới bệnh viện. Nếu con đoán không sai, bọn họ tính tới thăm chúng ta đấy. Bây giờ chúng ta phải nhanh chóng tới bệnh viện.” Bắc Minh Diệp Long nói xong, đã mặc áo khoác của mình vào.

Vẻ mặt Bắc Minh Triều Lâm cũng trở nên khẩn trương theo. Ông ta cũng vội vàng thay quần áo.

“Hai người không ở nhà ăn cơm à?” Lan Hồng hỏi.

“Không. Mẹ, mẹ cũng phải nhanh chóng đi theo bọn con qua đó. Nếu muộn sẽ bị lộ mất.”

*

Cố Hạnh Nguyên và Hình Uy ăn qua loa, sau đó ngồi xe của Hình Uy đi về phía bệnh viện.

Dọc đường đi, bọn họ đều không nói gì.

Cố Hạnh Nguyên ngồi ở bên cạnh, nhíu mày.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui