Lấy điện thoại qua xem xét thấy là của khách sạn Daredevil Empire gọi tới, Hình Uy cảm thấy có chút kỳ quái, bình thường bọn họ sẽ rất ít gọi điện thoại cho mình, không phải là bên kia đã xảy ra chuyện gì đó chứ?
Nghĩ đến đây, anh ta nhận điện thoại: “Có chuyện gì không?”
Giám đốc sảnh nghe thấy giọng nói của Hình Uy, mặc kệ là đối phương có nhìn thấy hay không, trên mặt lập tức tràn đầy nụ cười: “Trợ lý Hình, là tôi đây, tôi có chuyện muốn nói với anh một chút. Cậu chủ nhỏ Trình Trình đến chỗ của chúng tôi, cậu ấy muốn gặp ông Mạc tổng giám đốc của tập đoàn GT, xin hỏi là có thể…”
Hình Uy nghe thấy Trình Trình đang ở khách sạn Daredevil Empire, cảm thấy có chút bất ngờ, có điều là rất nhanh liền trả lời lại: “Anh cứ nghe lời của cậu ấy đi, sau này cậu ấy có tới đó thì cho dù gặp ai cũng không cần phải ngăn cản.”
“Vâng vâng, anh cứ làm việc của anh đi, tôi không làm phiền nữa.” Giám đốc sảnh nhận được sự đồng ý của Hình Uy thì cũng xem như là yên lòng.
Anh ta cúp điện thoại, vẫn duy trì nụ cười đi vào trong khu nghỉ người dành cho khách nhẹ gật đầu với Trình Trình: “Cậu chủ nhỏ Trình Trình, đã để cậu phải chờ lâu rồi, công việc của tôi đã được sắp xếp xong xuôi, bây giờ tôi dẫn cậu đến đó tìm ông Mạc.”
Bọn họ đi vào trong thang máy, rất nhanh liền đi đến tầng lầu nơi mà Mạc Cẩm Thành đang ở, giám đốc sảnh dẫn theo Trình Trình đi đến cửa của phòng tổng thống, nhỏ giọng nói: “Cậu chủ nhỏ Trình Trình, chính là chỗ này.”
Nói xong thì anh ta giơ tay lên nhẹ nhàng nhấn chuông cửa.
Sau khi tiếng chuông cửa reo lên, rất nhanh liền nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh, sau đó cửa liền được mở ra.
Mạc Cẩm Thành xuất hiện đằng sau cánh cửa, ông ta nhìn thấy giám đốc sảnh đang đứng ở cửa thì hỏi: “Xin hỏi là có chuyện gì không?”
…
“Xin lỗi ông Mạc, đã làm phiền ông nghỉ ngơi, tôi đến đây là bởi vì có người muốn gặp ông.”
Mạc Cẩm Thành lại cảm thấy có chút bất ngờ, bọn họ ở thành phố A ngoại trừ có vài người quen biết thì cũng không còn có người nào biết là mình ở đây.
Nhưng mà ông ta vẫn lịch sự nói: “Vậy được rồi, cậu mời người đó đến đây đi.”
Giám đốc sảnh quay người lại đẩy Trình Trình đến trước mặt của mình, thật ra anh ta cũng không thể xác định sau khi Mạc Cẩm Thành nhìn thấy Trình Trình thì sẽ có phản ứng như thế nào, nhưng mà Hình Uy cũng đã cho phép rồi thì chắc là cũng không có chuyện gì lớn đâu nhỉ.
“Ông Mạc, là cậu ấy, là con trai của Bắc Minh Thiện – tổng giám đốc Bắc Minh thị chúng tôi, Bắc Minh Tư Trình.”
Mạc Cẩm Thành cúi đầu xuống nhìn thấy là Trình Trình đến, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười: “Trình Trình, cháu đến đây, mau vào đây ngồi đi.” Nói xong ông ta đưa tay ra vịn vào bả vai của Trình Trình dẫn cậu đi vào trong phòng.
Nhưng mà vẫn không quên quay đầu lại nói với giám đốc sảnh: “Cảm ơn cậu nha, không biết là cậu có còn chuyện gì khác nữa không?”
Phản ứng của Mạc Cẩm Thành hoàn toàn làm cho giám đốc sảnh nhìn đến ngây người, anh ta không ngờ đó là Mạc Cẩm Thành lại quen với Trình Trình, xem ra là Mạc Cẩm Thành và Bắc Minh Thiện ngoại trừ là bạn hợp tác với nhau mối quan hệ riêng cũng rất thân thuộc.
Anh ta duy trì nụ cười nhẹ nhàng khoát tay: “Tôi không còn chuyện gì khác.” Nói xong anh ta quay người rồi đi.
Mạc Cẩm Thành dẫn Trình Trình vào trong phòng sau đó đóng kỹ cửa lại: “Trình Trình, ngày hôm nay cháu đến đây là có chuyện gì vậy, tại sao lại không gặp Dương Dương, Cửu Cửu và mẹ của cháu nữa?”
Không đợi Trình Trình trả lời, Dư Như Khiết ở trong phòng cũng đã bước ra: “Trình Trình đến đây à.”
Trình Trình lễ phép nhẹ gật đầu với Dư Như Khiết: “Cháu chào bà nội.” Sau đó lại nhẹ gật đầu với Mạc Cẩm Thành, chỉ có điều là có vẻ như muốn nói rồi lại thôi.
Đó là bởi vì mặc dù hiện tại bà nội đang ở cùng một chỗ với Mạc Cẩm Thành, nhưng mà trong lòng của cậu chỉ có duy nhất một ông nội đó chính là Bắc Minh Chính.
Mạc Cẩm Thành vừa liếc mắt liền nhìn ra được chút tâm tư nhỏ của Trình Trình, nhưng mà ông ta cũng không để ý cái gì, chỉ cười một cái rồi nói: “Cháu cứ gọi ông là ông nội Mạc đi.”
“Ông nội Mạc.”
“Trình Trình, cháu đến chỗ của bà là có chuyện gì à?” Dư Như Khiết lôi kéo bàn tay nhỏ của Trình Trình ngồi xuống trên ghế sofa.
Biểu cảm của Trình Trình có vẻ hơi khó xử, nhưng mà sớm muộn gì tất cả mọi người đều sẽ biết chuyện của ba, vậy thì cũng không cần thiết phải giấu diếm nữa.
“Bà nội, ông nội Mạc, bà ngoại qua đời rồi.”
Đối với chuyện này, Dư Như Khiết và Mạc Cẩm Thành cũng đã biết từ lâu: “Chuyện này ông bà đã biết rồi, cháu đến đây là bởi vì nói cho ông bà biết chuyện này đó à?”
Trình Trình lắc đầu: “Bà ngoại qua đời, ba cũng là bởi vì chuyện này mà bị cảnh sát bắt đi.”
Sắc mặt của Dư Như Khiết và Mạc Cẩm Thành đều thay đổi, nhất là Dư Như Khiết, có làm như thế nào bà ta cũng không nghĩ đến con của mình lại có liên quan đến cái chết của Lục Lộ.
“Trình Trình, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy, mau nói cho bà biết đi.”
Trình Trình liền nói hết tất cả những gì mình biết ra, nói hết cho Dư Như Khiết nghe.
Sau khi nghe xong Mạc Cẩm Thành nhíu chặt lông mày, thật sự là không hiểu cái gì cả: “Giữa thằng bé Thiện và Lục Lộ có thể có thù oán gì chứ, huống hồ gì bà ấy nằm viện không phải đều là do một tay nó chuẩn bị ư.”
“Trình Trình, cháu có biết là chứng cứ cảnh sát đến bắt giữ ba của cháu hại bà ngoại của cháu là gì không?” Dư Như Khiết hỏi
Trình Trình cẩn thận suy nghĩ lại, đột nhiên nhớ đến cái gì đó sau đó mới nói: “Hình như là cháu nghe thấy bọn họ nói là hộp cơm gì đó, có lẽ là có liên quan đến chuyện này.”
…
“Trình Trình, cháu nói cái gì chứ? Ba của cháu bị bắt lại có liên quan đến hộp đựng thức ăn?” Dư Như Khiết vừa nghe đến đây sắc mặt của bà ta lập tức thay đổi.
Trình Trình cũng nhìn thấy biểu cảm của bà nội thay đổi, cậu còn tưởng rằng là bà nội bởi vì sau khi biết được ba vào tù cho nên mới có biểu hiện như vậy.
Nhưng mà cậu vẫn nghiêm túc gật đầu: “Dạ đúng vậy bà nội, bà nội yên tâm đi, cháu tin tưởng là ba chắc chắn vô tội, chắc chắn là sau lưng của ba còn có một người.”
Sau khi Mạc Cẩm Thành biết tin tức này thật ra cũng khiếp sợ, chỉ có điều là ông ta bình tĩnh hơn nhiều.
“Như Khiết, có phải là thân thể của em có chút không thoải mái không, nếu không thì đi vào trong nghỉ ngơi một lát đi?” Ông ta nhìn thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của Dư Như Khiết, sợ hãi là bà sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Dư Như Khiết nhìn Trình Trình rồi lại nhìn Mạc Cẩm Thành, hai hàng nước mắt nhanh chóng chạy xuống.
“Cẩm Thành, em biết là anh quan tâm em, chỉ là em nợ thằng bé Thiện nhiều lắm, em không muốn để cho nó bởi vì chuyện này còn phải gánh vác thay cho em.”
Trình Trình ở một bên nhìn thấy bộ dạng của bà nội, nghe thấy lời nói của bà thật sự là càng ngày càng không thể hiểu được, nhưng mà hình như là chuyện của ba có liên quan gì đến bà nội.
“Bà nội, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy, sao cháu lại không hiểu gì hết?”
Dư Như Khiết nhẹ nhàng thở ra: “Nguyên nhân của chuyện này đều bắt nguồn từ bà, lúc đó bà ngoại của cháu vẫn còn đang nằm viện mà bà thì đã xuất viện rồi, mẹ của cháu bận rất nhiều việc không có thời gian đến chăm sóc cho bà ngoại của cháu, cho nên bà thỉnh thoảng sẽ đến đấy thăm bà ấy. Khoảng thời gian gần đây bởi vì sức khỏe của bà không thoải mái, cho nên không có đi thăm bà ấy, có điều là ngày nào bà cũng sẽ để ba của cháu mang chút canh bổ đến cho bà ấy, hộp cơm mà lúc nãy cháu vừa nói chắc có lẽ là do bà đã kêu ba cháu mang qua.”
Trình Trình sững sờ, có làm như thế nào cậu cũng không nghĩ tới được đáp án sẽ là như thế này, cậu nhỏ giọng hỏi: “Bà nội, vậy tại sao bà lại muốn hại chết bà ngoại chứ?” Đây cũng là câu hỏi mà cậu không muốn hỏi nhất, cho dù là bà nội hay là bà ngoại hai người bọn họ đều là người thân của mình, cậu không muốn bất kỳ người nào trong bọn họ phải xảy ra chuyện.
Dư Như Khiết đau đớn lắc đầu: “Bà chưa từng nghĩ đến muốn hại chết bà ngoại của cháu, thật ra thì bà cũng không biết rốt cuộc chuyện này là như thế nào nữa.”
Dư Như Khiết nói xong lại đứng dậy.
“Như Khiết, em muốn làm cái gì?” Mạc Cẩm Thành cũng vội vàng đứng dậy theo, ông ta sợ là bà bởi vì biết Bắc Minh Thiện bị bắt sẽ làm ra chuyện gì đó ngốc nghếch.
Từ tận trong đáy lòng của Trình Trình cũng không tin là bà nội sẽ hại ba hay là bà ngoại, cho dù là mình với bà cũng chỉ gặp nhau có một hai lần, nhưng mà khí tức phát ra từ trên người của bà nội rất bình thản, rất dễ chịu.
Huống hồ gì hiện tại hai tay của bà cũng không có, cho dù là muốn đi hại người thì cái đó phải cần có năng lực hành động mới có thể làm được.
Hình như là chuyện này không đơn giản như vẻ bề ngoài.
“Bà nội, trước tiên bà không cần phải gấp gáp, cháu tin tưởng là bà cũng vô tội, chỉ có điều là chuyện này quá kỳ quái, để cháu suy nghĩ cẩn thận lại đã.”
Đầu óc của cậu nhanh chóng xoay chuyển, phân tích tất cả thông tin mà mình đã biết.
Dư Như Khiết và Mạc Cẩm Thành đều đứng nguyên tại chỗ nhìn Trình Trình, lời của cậu cũng đã nhắc nhở bọn họ chuyện này xảy ra không hề đơn giản.
Sau khi Trình Trình suy nghĩ một trận thì mới nói: “Ông nội Mạc, bà nội, cháu cảm thấy là chắc chắn đằng sau chuyện này còn có một người thứ ba, có lẽ là sau khi tìm được người này rồi thì chân tướng của toàn bộ mọi chuyện mới có thể được rõ ràng.”
“Trình Trình, cháu nói cái gì chứ, còn có người thứ ba?”
…
Dư Như Khiết có chút kỳ quái mà hỏi, bà ta chưa từng nghĩ đến phương diện này: “Nhưng mà hộp cơm đó là do bà đã kêu ba của cháu lấy từ chỗ của bà mà.”
“Đúng vậy đúng vậy, ông với ba của cháu cũng đã từng tiếp xúc với nhau, là một người rất cẩn thận, tuyệt đối sẽ không để bất cứ người nào động tay động chân dưới mắt của nó.” Mạc Cẩm Thành bổ sung thêm.
Ông ta nói rất khách quan, cũng không phải là vì muốn bảo vệ cho người nào đó thì sẽ nói hoặc là làm một vài truyện trái với lương tâm.
Trình Trình gật gật đầu: “Cháu và ba đã sống bên nhau nhiều năm như vậy, cháu cũng hiểu ông ấy rất rõ, cháu rất đồng ý với cách nói của ông nội Mạc, nhưng mà hình như là hai người không nghĩ đến một vấn đề khác.”
Nói đến đây, sắc mặt của cậu mang theo áy náy nói với Dư Như Khiết: “Bà nội, những lời mà cháu nói tiếp theo có lẽ sẽ làm tổn thương đến bà, cháu mong là bà đừng để ý.”
Dư Như Khiết nhẹ gật đầu: “Không có chuyện gì đâu Trình Trình, có lời gì thì cháu cứ nói ra đi.”
“Bà nội, cháu có một nghi vấn hai cánh tay của bà hành động bất tiện, vậy thì sao bà có thể nấu canh cho bà ngoại được vậy?”
Vấn đề này của Trình Trình đã nhắc nhở Dư Như Khiết.
Vừa rồi bọn họ đều vẫn luôn suy nghĩ sau khi canh được đưa qua thì có người nào đó làm chút chuyện ở trong, nhưng tuyệt đối không ngờ đến trước lúc đó lại có thay đổi gì.
Nhưng mà nghĩ đến đây hình như là Dư Như Khiết lại nhớ ra cái gì đó, nhưng mà rất nhanh liền liên tục lắc đầu tự nhủ: “Bà tin là cũng không thể nào là bà ấy, bà ấy sẽ không hại Lục Lộ.”
Lông mày của Trình Trình hơi nhíu lại, mặc dù là nghe không rõ bà nội đang nói cái gì, nhưng mà từ đôi ba câu vẫn có thể nghe ra được hình như là còn có một người khác nữa.
“Bà nội, có phải là còn có một người nữa không? Rốt cuộc người đó là ai vậy, rất có thể đây chính là nhân vật mấu chốt của chuyện này.”
Không đợi Dư Như Khiết mở miệng Mạc Cẩm Thành lập tức nghĩ đến một người, chỉ là ông ta cũng cảm thấy không có khả năng, nhưng mà ông ta vẫn nói tên của người kia ra khỏi miệng: “Như Khiết, người mà em nói có phải là Giang Tuệ Tâm không vậy.”
Sao trong chuyện này còn có dính líu đến bà nội ở nhà cổ nhà họ Bắc Minh, đúng là bình thường bà cũng sẽ thường xuyên nấu canh cho bọn cậu uống, nhưng mà cũng không có ai bởi vì vậy mà xảy ra chuyện gì.
Huống hồ gì bà nội ấy vẫn luôn rất hòa nhã với mọi người, nếu như kết nối bà với vụ án này cũng để cho Trình Trình không thể tiếp nhận được.