“Không, thật sự không cân nhắc nữa. Cảm ơn thầy Trương.”
“Ừ… Tiếc quá… Em Cố Dương Dương giỏi như thế…”
Trình Trình đứng ở một bên, nín thinh không nói gì.
Biểu cảm vừa rồi của mẹ, cậu đều quan sát rất tỉ mỉ.
Giống như lời thầy Trương nói, ba mẹ đều hy vọng con mình thành tài, cậu tin mẹ cũng như vậy.
Nếu đã như vậy, vậy vì sao mẹ còn từ bỏ bình xét top 10 học sinh tiêu biểu chứ?
Xem ra, dường như không đơn giản nha…
Thăm con xong, Cố Hạnh Nguyên mới yên tâm.
Một đường đi không ngừng nghỉ đến tòa nhà Bắc Minh thị.
Dù sao hôm nay trước khi trời tối, sự an toàn của mẹ vẫn nằm trong tay Bắc Minh Thiện.
Không ngờ rằng, vừa bước vào thang máy, khuôn mặt trắng phấn nghìn năm của Linda liền lọt vào tầm mắt!
“Cố Hạnh Nguyên!” Khuôn mặt Linda tái xanh, quay lại, ném đơn từ chức vào mặt Cố Hạnh Nguyên: “Tôi biết ngay cô đang chơi tôi!”
Sau đó, giậm đôi cao gót mười phân, tức giận đùng đùng rời đi!
Tờ đơn từ chức kia bay trong không trung, cuối cùng rơi vào trong tay Cố Hạnh Nguyên.
Haizz…
Cô khẽ thở dài, sớm biết thế, tối qua không nên từ chức trước toàn dân thiên hạ, quả nhiện hôm nay thật sự trở thành một trò cười!
Cắn chặt răng, ưỡn thẳng lưng, cô chọn trở thành một con đà điểu vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, đi về phía phòng làm việc của Bắc Minh Thiện…
Trong phòng làm việc.
“Khốn nạn! Đến ông đây con cũng không tin?” Tiếng gầm đầy giận dữ của Bắc Minh Chính giống như tiếng chuông lớn, tiếng gậy gõ xuống sàn nhà vang lên cộc cộc.
Bắc Minh Thiên vẫn cứ nhướn mày kiếm, dường như không hề thấy chút phiền nào trước sự tức giận của ba mình, khuôn mặt đẹp trai vẫn không có biểu cảm gì như trước.
“Con chỉ làm theo trình tự, ba ký tên thôi, rất đơn giản.”
Bắc Minh Chính nhìn hợp đồng chuyển nhượng cổ phần trước mắt, đôi mày hoa râm nhíu chặt lại.
Dường như thằng hai muốn ông ký vào hợp đồng bán nước vậy, khiến ông cảm thấy cực kỳ xoắn xuýt: “Hay là, con trai, vẫn nên chờ thằng cả về nước rồi nói…”
Bắc Minh Thiện không vui, nhướn cao mày: “Ba ký trước đi! Chờ anh ấy về nước, tự con sẽ bảo anh ấy ký vào phần của anh ấy.”
Ông cụ vẫn nhíu mày, không hạ bút xuống.
Ôi, đều trách già rồi mờ mắt, lúc trước ông lại thề thốt nhất định có thể thắng thằng hai, kết quả thì sao?
Cái gai Tô Ánh Uyển thì nhổ được rồi, nhưng cổ phần của thằng cả cũng bồi theo.
Thật sự là thành cũng nhờ Cố Hạnh Nguyên, bại cũng tại Cố Hạnh Nguyên!
Nhìn chằm chằm hợp đồng, ông cụ cắn chặt răng, lấy hết dũng cảm, ký lên dòng chữ rắn rỏi – tên mình!
Về sau, ông chỉ có thể dùng cách khác để bồi thường cho cả nhà thằng cả thôi.
Bắc Minh Thiện hài lòng, thu lại phần hợp đồng chuyển nhượng.
Xoay người, đặt vào trong tủ bảo hiểm cỡ lớn trong góc tường, khóa lại.
Ông cụ liếc thằng hai, không cam tâm nói một câu: “Thằng hai, nếu con đến con bé Cố Hạnh Nguyên cũng chịu lên giường, vậy Bùi Huyền Kim cũng…”
Ai ngờ, đôi mắt đen láy của Bắc Minh Thiện lạnh lùng nhìn qua.
“Con và Sunny chia tay rồi, đây không phải là chuyện ba muốn sao? Vì thế, đừng được nước mà làm tới!”
Ông cụ bĩu môi, đúng vậy, ông luôn không đồng ý thằng hai và cái người phụ nữ họ Tô kia qua lại với nhau!
Thế nhưng thằng hai lại có ý làm trái ý ông, ông càng không đồng ý, thằng hai lại càng vơ vào!
Quả thật làm ông tức đến mức bạc cả đầu!
Tiếc là đấu 10 năm với thằng hai, vẫn không bằng con bé Cố Hạnh Nguyên đấu 10 ngày!
Ôi…
Ông cụ không thể không thở dài, quả nhiên phụ nữ là mầm tai họa.
“Vậy về sau, con muốn tiếp tục với Cố Hạnh Nguyên sao?” Ông cụ nhướn cao mày, biểu cảm cũng không vui.
Mắt Bắc Minh Thiện khẽ động, không đợi anh trả lời, bỗng nhiên…
Cốc cốc cốc!
Ba tiếng gõ cửa.
Không cần đoán, cách gõ cửa với tiết tấu y như máy móc, lại mang chút rụt rè này, tuyệt đối chỉ có người phụ nữ Cố Hạnh Nguyên kia mới làm ra được.
Ánh mắt Bắc Minh Thiện bất giác dịu lại, trầm giọng nói: “Vào đi.”
Cố Hạnh Nguyên nghe tiếng đáp mà đi vào…
Khi cô vừa vào cửa liền thấy ông cụ Bắc Minh đang nhíu mày, khuôn mặt cực kỳ đáng sợ, cô liền ngây người.
Trái tim nhỏ bất an, đập mạnh.
Từ sau khi ân ái với Bắc Minh Thiện, dường như có tật giật mình, cô bất giác mím môi, cung kính chào hỏi ông cụ: “Ông cụ Bắc Minh, chào ông.”
“Hừ!” Ông cụ bất mãn tức giận, hừ một tiếng, không nhìn thằng vào cô.
Bắc Minh Thiện ngước mắt, không nói tiếng nào, trái lại, nói với ông cụ: “Ở đây không có chuyện của ba nữa, ba có thể về rồi.”
Bắc Minh Chính ngạc nhiên trừng to mắt!
Lửa giận bỗng cháy bừng bừng!
Người phụ nữ này vừa đến, thằng hai liền đuổi ba già này đi?
Cắn chặt răng, ông cụ trừng mắt hung dữ nhìn Cố Hạnh Nguyên!
Cả người Cố Hạnh Nguyên run lên, cảm thấy bản thân cực kỳ vô tội. Thật sự không biết đã làm gì đắc tội ông cụ rồi.
“Cố Hạnh Nguyên, nộp hết sổ ghi chép mấy ngày nay của cô lên đây, hiện giờ tôi chính thức đuổi việc cô, ngày mai cô không cần đến làm thư ký cho thằng hai nữa!” Bắc Minh Chính nói vang từng chữ, dù sao Cố Hạnh Nguyên là do ông mời tới.
Nếu thằng hai đã đuổi ông đi, vậy ông cũng đuổi con nhóc này đi! Hừ!
Cố Hạnh Nguyên ngạc nhiên nhìn Bắc Minh Thiện, phát hiện mày anh nhíu chặt, không nói năng gì.
Trong lòng xẹt qua cảm giác lạnh lẽo không tê, cô cho rằng… ít nhất anh cũng giữ cô lại…
Đối mặt với yêu cầu của Bắc Minh Chính, cô căn bản không thể từ chối, cũng không có lập trường để nói không.
Chỉ đành gật đầu: “Vâng, giờ tôi đi lấy cho ông.”
Nói xong, cô lấy ra một quyển sổ ghi chép nhỏ trong túi, tay run run đưa cho Bắc Minh Chính.
Thậm chí còn không dám nhìn vào mắt Bắc Minh Thiện.
Bắc Minh Thiện liếc qua, quyển sổ ghi chép màu đen, không phải là quyển sổ cô ôm trên sofa, giấu giấu diếm diếm, lén lút viết gì đó sao?
Một dự cảm không lành xẹt qua, anh đi tới, giằng lấy quyển sổ trong tay ông cụ…
“Thằng hai, con quá đáng rồi…” Bắc Minh Chính tức giận trừng mắt, nhưng dù sao thằng hai cũng cao lớn, ông lại già rồi, đương nhiên không giằng lại được, đành bỏ đi.
Bắc Minh Thiện lười để ý đến ba mình, ngón tay thon dài lật mở quyển sổ.
Đôi mắt lạnh lùng lướt qua từng trang giấy.
Sắc mặt cùng ngày càng trầm xuống!
Cố Hạnh Nguyên đứng ở bên cạnh, trái tim run rẩy, mồ hôi ròng ròng.
Bụp~
Tiếng gập mạnh quyển sổ.
Khuôn mặt Bắc Minh Thiện âm trầm, hờ hững nói: “Ba, xe của Hình Huy đã chờ ở dưới tầng.” Ý đuổi khách đã rất rõ ràng. Ngón tay anh giữ lấy quyển sổ, hoàn toàn không có ý đưa cho Bắc Minh Chính.
Ông cụ tức đến mức mặt lúc xanh lúc trắng.
Chỉ đành chống gậy rời đi, khi lướt qua Cố Hạnh Nguyên, ông hung dữ trừng mắt nhìn cô: “Cô, ngày mai không cần đến Bắc Minh thị làm nữa! Tiền công của cô, tôi sẽ bảo trợ lý chuyển khoản cho cô!”
Cố Hạnh Nguyên run sợ gật đầu: “Biết rồi ạ, ông cụ… Cảm ơn.”
Cuối cùng cô vẫn nói một tiếng cảm ơn, không ngờ ông cụ lại trả tự do cho cô!
Thế nhưng sự “tự do” này đến hơi đột ngột, đột ngột đến mức có chút không chân thật.
Đến nỗi cô không hề vui mừng như trong tưởng tượng.
“Không cần cảm ơn tôi, ngược lại tôi phải cảm ơn cô, làm loạn đến chướng khí mù mịt! Hừ!” Ném lại câu trách cứ lạnh lùng, ông cụ tức giận rời đi.
Lòng Cố Hạnh Nguyên hơi ngổn ngang, trước kia không phải ông cụ Bắc Minh còn khen cô phá rối rất tốt sao?
Giờ sao lại trách cô làm loạn đến chướng khí mù mịt rồi?
Sau khi ông cụ rời đi, trong phòng làm việc yên tĩnh đến mức hơi đáng sợ.
Cố Hạnh Nguyên chỉ cảm thấy đôi mắt lạnh của Bắc Minh Thiện, đáng sợ như muốn ăn tươi nuốt sống cô…
Bộp~
Tiếng quyển sổ đập mạnh lên bàn làm việc.
Cố Hạnh Nguyên sợ đến mức cả người run lên.
Khuôn mặt kia của Bắc Minh Thiện âm trầm đến đáng sợ! Hơn nữa còn từng bước ép sát cô: “Cố Hạnh Nguyên, cô giải thích thế nào vể quyển sổ ghi chép này?”
Cô sởn tóc gáy lùi lại: “Cái đó… quyển sổ này có gì để giải thích chứ? Chỉ là một quyển sổ ghi chép bình thường thôi…”
Dáng người cao lớn của anh ép cô lùi đến cửa, bàn tay to thuận thế nhấc cô lên: “Quyển sổ ghi chép bình thường?”
“Ừ ừ, chính là…” Cô vội vàng gật đầu liên tục, ý lạnh trong mắt anh đâm lên từng tấc da thịt cô, lạnh buốt.
“Cái gì gọi là cơ mặt Bắc Minh Thiện chắc chắn bị tê liệt, nhân cách chắc chắn là thấp kém?” Anh nghiến chặt răng, đọc lại những gì mình thấy trên quyển sổ ghi chép, vẻ bình tĩnh trước giờ trên khuôn mặt đẹp trai nứt ra từng chút một!
“Á…” Cô rụt cổ lại, thật sự sợ tên này tức giận sẽ đập cô một phát.
“Cấp dưới sốt cao còn ép phải viết báo cáo, Bắc Minh Thiện hà khắc đến mức biến thái, hử?” Ánh mắt của anh lại càng lạnh hơn nữa.
“Ư…” Khí thế của cô lại càng kém đi.
“Còn nữa, Bắc Minh Thiện khinh nhờn cấp dưới nữ trong nhà vệ sinh, quả thật là cực kỳ bi thảm?” Anh cứ một lát lại đọc lại dòng chữ khiến người khác tức giận trên quyển sổ kia, thật sự hận không thể bóp chết người phụ nữ trước mặt!
“A…” Chân của cô bắt đầu mềm đi, được rồi, cô thừa nhận, thật ra quyển số kia là quyển sổ ghi “tội” của Bắc Minh Thiện.
Chớp mắt, anh bỗng ném mạnh cô lên sofa…
Cố Hạnh Nguyện bị ném đến mức đầu quay mòng mòng.
Khó khăn lắm mới tỉnh táo lại, vậy mà lại thấy anh đang cởi thắt lưng: “Anh anh anh muốn làm gì…”
Ánh mắt âm lạnh của anh liếc nhìn người phụ nữ với khuôn mặt trắng bệch trên sofa, cực kỳ tức giận, nhanh chóng cởi thắt lưng ra…
“Người phụ nữ đáng chết, cô lại dám nói đây chỉ là một quyển sổ bình thường?”
Lời vừa dứt, anh liền nhào tới…
“Này này, Bắc Minh Thiện… Trong quyển sổ đó đều là sự thật có được không… A, anh làm gì thế…”
Anh không để ý đến sự vùng vẫy của cô, ngón tay ngang ngược cởi bỏ quần áo của cô.
“Sự thật? ĐM cái gì gọi là Bắc Minh Thiện đi đái mất 1 phút, bắn xa nhất khoảng 2m, ngắn nhất chắc là ướt giày mình, phán đoán bước đầu là sau 30 năm có thể sẽ bị viêm tuyến tiền liệt?”
Khi anh thấy dòng này, quả thật tức điên lên, người phụ nữ này thật sự là kỳ lạ!
Việc không kể to nhỏ, đến loại chuyện tế nhị như này mà cô cũng dám viết vào.
Quan trọng nhất là, cuối cùng còn báo cáo cho ông cụ nhà anh!
“Đây chính là sự thật mà cô nói? Cố Hạnh Nguyên, ĐM con mắt nào của cô thấy tôi đi đái? Còn dám rủa tôi bị viêm tuyến tiền liệt, có tin ông đây xử cô không?”
Cô bị dọa hồn bay phách lạc.
Co rúm lại trốn sang bên cạnh anh, thật sự sợ người đàn ông này tức lên sẽ giết chết cô!
“…” Huhu, ai bảo ngày thứ hai cô đi làm, anh lại dám bắt nạt cô chứ!
Còn nói cái gì mà đi vệ sinh mà thôi, cũng không phải là nhìn trúng cái loại vô lại như cô, cô nhất thời tức giận mới viết lung tung…
Anh thật sự bị cô ép đến phát điên, nếu không phải vừa rồi anh kịp thời giằng lấy quyển sổ từ tay ba minh, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi!
Mạnh mẽ, anh rút bảo bối của mình ra, bàn tay mạnh mẽ tách đùi cô ra…
“A… Bắc Minh Thiện, anh anh muốn làm gì…”
“A… Đau quá… Bắc Minh Thiện, cái đồ khốn nạn nhà anh…”