Cô dùng sức hôn lên khuôn mặt nhỏ bé của mỗi đứa bé một cái, một loại sung sướng sau khi mất đi lại có được khó có thể nói nên lời.
“Mẹ, là ba ba cứu bọn con từ chỗ bọn xấu ra.” Cửu Cửu đột nhiên nói ra một câu là Cố Hạnh Nguyên cảm thấy có chút giật mình.
Cửu Cửu không phải vẫn luôn rất sợ Bắc Minh Thiện sao, sao có thể gọi anh chứ, có thể là tên nhóc này vừa rồi qá sợ hãi, có chút thần trí không rõ ràng.
Bọn nhỏ đã an toàn, Cô Hạnh Nguyên lại nhìn Mạc Cẩm Thành và Dư Như Khiết ngồi trong xe. Cô cảm thấy có chút ngại.
“Trình Trình, con và Dương Dương dẫn theo em gái đến bên kia chơi một lúc trước, đừng chạy xa. Mẹ nói mấy câu với ông bà nội.”
Nói xong cô đứng dậy đi về phía Mạc Cẩm Thành. Về phần Bắc Minh Thiện vẫn luôn đứng bên cạnh, cô hình như xem như là không thấy vậy.
Ở đằng sau, Bắc Minh Thiện cũng thật sự có thể chịu đựng được, vẫn luôn trầm mặc.
“Cha nuôi, dì Như Khiết. Thật sự là rất xin lỗi, vừa rồi con chỉ lo cho bọn nhỏ. Hai người có bị thương gì không.” Cố Hạnh Nguyên rõ ràng có hơi ngại ngùng, nhưng mà quan tâm đến hai người.
Mạc Cẩm Thành mỉm cười: “Không sao, con cũng không phải không biết xuất thân từ cha nuôi là gì, mấy tên nhóc này không thể làm gì được chúng ta.”
“Anh còn khoe khoang cái gì, cũng đã là cục xương già rồi, nếu thật sự động thủ anh cũng không ổn.” Dư Như Khiết trêu đùa ông mấy câu, sau đó nói với Cố Hạnh Nguyên: “Bọn dì đều không sao, làm mẹ sao có thể không quan tâm đến con của mình chứ. Bọn dì đều là người làm cha làm mẹ, cũng có thể hiểu được, cho nên không cần phải xin lỗi.”
Nói đến đây, Dư Như Khiết hơi hạ giọng xuống một chút nói: “Nguyên, chuyện hôm nay cũng thật thiệt thòi cho Thiện rồi.”
Vừa nhắc đến Bắc Minh Thiện, Cố Hạnh Nguyên lập tức không vui: “Nếu như không phải anh ta hôm nay dẫn bọn nhỏ ra ngoài chơi, sao lại gặp chuyện như vậy. Sáng sớm lúc ra cửa, con cũng đã nói không cho phép bọn họ ra ngoài.”
“Nguyên, dì cũng không phải là nói chuyện giúp Thiện. Dì chỉ đứng trên lập trường một người từng trải mà nói: Con làm như vậy là không được. Đứa bé cũng không phải là của riêng con, cũng là của Thiện. Nó là ba của bọn nhỏ, cũng có quyền lợi đưa bọn nhỏ ra ngoài. Hơn nữa chuyện này cũng vô cùng có lợi với sự phát triển khỏe mạnh của bọn nhỏ. Thiện cũng chính là một ví dụ tốt, từ lúc nó còn nhỏ dì đã rời khỏi nó. Nó có thể xem là một đứa bé lớn lên trong gia đình mồ côi, cho nên cũng tạo ra tính cách của nó hư vậy. Hôm nay con xem nó cũng đã thay đổi, nó cũng bắt đầu đối xử tốt lắm với bọn nhỏ, đây chẳng phải là chúng ta hy vọng nhìn thấy nhất sao. Bọn nhỏ cũng cần tình thương của ba.”
***
Tình thương của ba, bọn nhỏ ngoại trừ tình thương của mẹ còn cần tình thương của ba. Luận điệu này giống như là thứ Cố Hạnh Nguyên nghe được ở chỗ Anna.
Dì Như Khiết và Anna đều nói không sai, hoàn cảnh phát triển tốt nhất cho đứa bé, chính là một gia đình đầy đủ, có tình thương của mẹ cũng phải có tình thương của ba.
Nhưng mà, trong quá trình trưởng thành của mình, cô đối với cái danh xưng “ba” này vô cùng căm hận. Cảm giác như vậy hoàn toàn đến từ người cha Cố Kiệt Đại.
Rất nhiều năm trải qua, trải nghiệm đối với tình yêu của cha với cô cũng không tốt lắm. Nói một cách khác, thì phải rất tệ, thậm chí là vô cùng hỏng bét.
Vì cái mà ông ta gọi là “sự nghiệp”, chính mình trong tay ông ta giống như là một công cụ…
Ngoại trừ người cha trên danh nghĩa của mình này, còn một người khác là cha đẻ Lý Thâm nữa.
Cảm giác đối với ông ta, thì Cố Hạnh Nguyên chỉ có hận. Bởi vì năm đó ông ta bỏ mẹ mình, để cho một mình mẹ vượt qua hoàn cảnh gian khổ hơn hai mươi năm dài lê thê.
Thời gian đó chính là tuổi xuân đẹp nhất của mẹ, cứ như vậy phí hoài đi. Cho đến phút cuối cùng trong sinh mệnh của mình, mặc dù ông ta bắt đầu ở bên cạnh mẹ, nhưng cũng không thể nào hóa giải được hận ý đối với ông ta trong lòng mình.
Hai người “ba” này, thật là làm cho Cố Hạnh Nguyện cảm thấy tê dại, có một người ba như vậy, xem như không có còn tốt hơn.
Về phần Bắc Minh Thiện, thái độ và cách đối đãi của anh với bọn nhỏ, cho đến nay cô cũng chưa từng thuận mắt. Mặc dù anh ta không giống như là hai người ba của mình vậy, một người hám lợi, một người tình thân nhạt nhẽo.
Bắc Minh Thiện có thể cho bọn nhỏ hoàn cảnh sinh hoạt và học tập tốt nhất, nhưng lại ít qua lại với bọn họ, những chuyện vẫn luôn bận rộn kia vĩnh viễn không thể dừng lại được.
Duy chỉ làm Cố Hạnh Nguyên cảm nhận được chút tình thương của ba ấm áp, lại là người cha nuôi Mạc Cẩm Thành này của cô. Lúc mình tuột xuống dốc nhất, sự xuất hiện của ông ấy giống như là một ngọn đèn sáng, hơn nữa còn ở bên cạnh dì Như Khiết. Chuyện này làm cô một lần nữa cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.
Hôm nay, dì Như Khiết bảo mình cho Bắc Minh Thiện một cơ hội, để anh ta hoàn thành trách nhiệm của người ta đối với bọn nhỏ. Cô thật sự có chút không tiện từ chối.
Đương nhiên, sau khi trải qua chuyện này, cô cũng dần dần phát hiện thái độ của Bắc Minh Thiện đối xử với bọn nhỏ đã thay đổi nhiều, mặc dù thái độ của anh đối với mình vẫn có thứ phải bảo lưu.
Nhìn vẻ mặt chần chờ của Cố Hạnh Nguyên, biểu hiện của Dư Như Khiết vô cùng khoan dung. Làm một người mẹ, thật sự bà cũng muốn làm gì đó cho con trai mình. Tận mắt nhìn thấy vô số chuyện mà con trai mình làm, cũng không thể bù đắp nổi tổn thương mà anh tạo ra.
Bà không yêu cầu xa vời được con trai tha thứ, chỉ hy vọng trong lòng an bình.
Có thể bởi vì sự vô dục vô cầu này của mình, cuối cùng đổi lấy một tiếng “mẹ” từ chính miệng Bắc Minh Thiện.
Trong lòng Cố Hạnh Nguyên giãy dụa xong rồi, cuối cùng vẫn phải cho Dư Như Khiết mặt mũi, miễn cưỡng gật nhẹ đầu: “Dì Như Khiết, tâm ý của dì con hiểu được. Đúng như dì hy vọng, con cũng hy vọng anh ấy có thể làm một người cha tốt, ít nhất sẽ không giống như con còn nhỏ, cũng không cần giống như anh ấy lúc còn bé.”
Dư Như Khiết nhìn Cố Hạnh Nguyên, đây là cô gái tốt đến thế nào, lương thiện đến thế nào. Thiện có thể gặp được cô bé thật sự là phúc khí tu luyện mấy đời.
Chẳng qua là giữa bọn họ ngoại trừ gắn kết bởi ba đứa nhỏ, dường như cũng không có liên hệ gì khác. Đương nhiên còn có tập đoàn Bắc Minh Thị, nhưng mà cũng chính là vì tập đoàn Bắc Minh Thị, lại kéo xa cự ly của bọn họ.
***
Đưa mắt nhìn Mạc Cẩm Thành đưa Dư Như Khiết và ba đứa bé rời đi, nhanh chóng không nhìn thấy tung tích chiếc xe.
Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên không khỏi liếc nhau một cái, nhưng mà Cố Hạnh Nguyên nhanh chóng dời ánh mắt đi.
Cô đi đến trước xe mình, đưa tay mở cửa ra: “Mặc dù anh không đếm xỉa phản đối của tôi đưa bọn nhỏ ra ngoài. Nhưng mà tôi vẫn muốn nói với anh một tiếng cảm ơn.”
Bắc Minh Thiện ra vẻ rất nhẹ nhàng nhún vai: “Là người làm ba của bọn nhỏ, tôi không cho rằng hôm nay dẫn bọn nhỏ ra ngoài có vấn đề gì. Hơn nữa, lúc bọn nhỏ gặp phải vấn đề nguy hiểm, tôi ra tay cũng là nên làm. Cho nên em cũng không cần phải nói cảm ơn gì với tôi.”
Ánh mắt của anh một khắc cũng không rời khỏi Cố Hạnh Nguyên, anh hơi dừng lại, khóe miệng hơi nhếch lên: “Nếu như em muốn cảm ơn tôi..”
“Bốp…”
Không đợi Bắc Minh Thiện nói hết lời, Cố Hạnh Nguyên đã ngồi vào trong xe rồi, hơn nữa còn nặng nề đóng cửa xe lại. Cô chỉ biết, không thể cho con người Bắc Minh Thiện chút sắc mặt tốt, nếu không anh ta sẽ thuận thế mà lên trời.
Đối mặt với sự từ chối lãnh khốc của Cố Hạnh Nguyên, Bắc Minh Thiện đã sớm tập mãi thành quen rồi, anh cũng xoay người lên xe mình.
Hai chiếc xe một trước một sau rời khỏi bãi đỗ xe của khu vui chơi, đi về phía hội trường chỉ định của tập đoàn Gia Mậu hôm nay.
Cuộc gặp ăn trưa lần này tập đoàn Gia Mậu đặt địa điểm tại sân thượng trên tầng cao nhất của tập đoàn.
Sau khi Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên đến, được nhân viên trực tiếp dẫn lên tầng cao nhất.
Lúc này, trong tay Bắc Minh Thiện đã có thêm một ly chân cao, trong ly là rượu nho màu đỏ sậm. Anh một tay cầm ly rượu, một tay nhét vào trong túi quần, cơ thể thẳng tắp.
Anh đứng ở bên cạnh lan can, đón gió đánh vào mặt, lại có thể nhìn phố xá phồn hoa dưới chân thành phố A, cùng với một kiến trung nằm trong sương mù — tập đoàn Bắc Minh Thị.
Cố Hạnh Nguyên cũng không có nhã hứng như anh, chuyện vừa xảy ra vẫn chưa thể làm cô hoàn toàn bình tĩnh lại được. Cô một mình ngồi trong phòng trên sân thượng ngắm nhìn xung quanh phòng.
Đây là một căn phòng gần như trong suốt, từ nóc đến vách tường, đều làm từ thủy tinh, ngồi ở đây cũng có thể thưởng thức được cảnh đẹp của thành phố.
Chủ yếu nhất là ở đây không cần phải chịu đựng thử thách như Bắc Minh Thiện.
” Ha ha…thật sự là xin lỗi, tôi đến muộn. Hôm nay có cuộc họp quan trọng không thể chậm trễ.” Theo tiếng xin lỗi ồn ào của mấy người có chức vị, một người đi với mấy người nhân viên đến trước phòng ngắm cảnh của Cố Hạnh Nguyên trước.
Người đến Cố Hạnh Nguyên cũng không nhận ra, nhưng có thể nhìn ra được ông ta hẳn là tổng giám đốc tập đoàn Gia Mậu.
“Xin chào, không cần phải khách khí, chúng tôi cũng vừa đến.” Cố Hạnh Nguyên vội đứng lên, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ nhàng.
Đối mặt với cuộc gặp cao cấp như vậy, cô cũng là lần đàu. Cho nên vẫn có vẻ vẫn còn chút căng thẳng và câu nệ.
“Tôi tự giới thiệu trước, tôi họ La, là tổng giám đốc tập đoàn Gia Mậu. Ngài hẳn là cô Cố Hạnh Nguyện tổng giám đốc tân nhiệm của tập đoàn Bắc Minh Thị. Từ sau khi chúng tôi hợp tác với quý tập đoàn, tôi vẫn bề bộn nhiều việc, thế cho nên nhóm tổng giám đốc thay thế hợp tác chuyện lớn như vậy, tôi cùng còn chưa biết.”
La tổng cười tủm tỉm nói, ông ta đưa cái tay lớn về phía Cố Hạnh Nguyên.
“La tổng thật là khách sáo.” Cố Hạnh Nguyên cũng mỉm cười. Nhưng mà cô từ trong nụ cười của La tổng hình như còn thấy được cái gì đó khác, loại cảm giác này làm cho mình cảm thấy có chút không thoải mái. Nhưng mà vì lễ phép, vẫn là đưa tay ra.
***
Lúc Cố Hạnh Nguyên và La tổng của tập đoàn Gia Mậu bắt tay nhau, cô lại cảm thấy… cảm giác xấu kia càng thêm rõ ràng.
“Ha ha, tôi đã sớm nghe nói cô Cố và Bắc Minh tổng năm đó có một đoạn chuyện cũ, dường như cũng không vui vẻ,” La tổng tươi cười rạng rõ, sau khi cầm tay Cố Hạnh Nguyên cũng không nỡ buông ra.
*
La tổng của tập đoàn Gia Mậu, người ở vị trí cao tránh không được cũng sẽ có không ít chuyện phong lưu. Chỉ là ông ta lại không có hứng thú với mấy người trẻ dung mạo xinh đẹp lại dính sát vào.
Ngược lại là có cảm giác nồng đậm với hành vi “đục khoét” như vậy. Ông ta có một bộ lý luận của mình, là đàn ông phải là người chinh phục.
Muốn chinh phục không chỉ là tiền tài của đối thủ, mà còn cả người phụ nữ của đối phương…
Đối với “sở thích” này của ông ta, trong nghề bao nhiêu người đều biết, chẳng qua là cũng chưa ai gặp, thì không thể nói thế nào.
Lần này do tập đoàn Bắc Minh Thị phụ trách hạng mục đầu tư của tập đoàn bọn họ xem như cũng đến lúc kết thúc, vốn ông ta không hề định đến tổ chức hoạt động lần này.
Nhưng mà trùng hợp, ông ta lại nghe thấy tin tức Bắc Minh Thiện ra khỏi tập đoàn Bắc Minh Thị trên TV, hơn nữa người tiếp nhận lại là một người phụ nữ trước nay chưa từng nghe đến tên.
Không chỉ như thế, dáng vẻ của Cố Hạnh Nguyên cũng để lại ấn tượng khắc sâu trong đầu óc của La tổng.”