25.07.2015
Hà Ngưng Xu gập quyển sách lại, ngẩng đầu nhìn Du Hựu Noãn đang ngồi đối diện, mái tóc cắt ngắn kiểu bob khiến cô trông trẻ ra hẳn, dường như chỉ mới 20 tuổi, khác hoàn toàn so với Du Hựu Noãn của lần gặp đầu tiên.
Lúc đó Du Hựu Noãn đã cạo trọc đầu và trải qua hai lần phẫu thuật mở hộp sọ. Phần trung tâm ký ức của cô bị thương tổn, cuộc đời trở nên trắng xóa như một trang giấy chưa dính vết mực, chỉ chờ người ta vẽ lên lại. Mà Hà Ngưng Xu chính là y tá chăm sóc cô tại bệnh viện Noãn Nhân.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hựu Noãn.” Hà Ngưng Xu nhẹ nhàng nói: “Hôm nay đọc đến đây nhé?”
Du Hựu Noãn ôm hai chân ngồi trên chiếc ghế mây đan, cằm tỳ lên đầu gối, mí mắt cụp xuống, lông mi cong cong như dẻ quạt hắt xuống mí dưới, ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu lên chiếc váy mỏng màu xanh của cô, đẹp tựa bức tranh sơn dầu vô giá.
Thật đúng là một vẻ đẹp hiếm có trên đời, Hà Ngưng Xu thở dài.
“Hựu Noãn, chúng ta nói chuyện chút nhé?” Hà Ngưng Xu hỏi cô. Ngôn ngữ của Du Hựu Noãn hồi phục khá tốt, đã có thể giao tiếp với người khác mà không gặp trở ngại nào nữa rồi. Du Hựu Noãn là người trưởng thành, sau khi trải qua nửa năm đầu khó khăn nhất, trí lực của một người trưởng thành và những ký ức tiềm ẩn trong ý thức sẽ giúp cô nhanh chóng lấy lại khả năng sinh hoạt của mình. Hơn nữa, cũng đã gần hai năm kể từ khi vụ tai nạn xe hơi đó xảy ra rồi.
Du Hựu Noãn nhìn về phía Hà Ngưng Xu, nghe cô ta nói tiếp: “Đây là danh sách bạn bè trước kia của cô, anh Tả đã cung cấp thông tin rất đầy đủ và chi tiết rồi. Cô có muốn hẹn gặp họ không?”
Du Hựu Noãn còn chưa trả lời cô ta thì đã nghe thấy âm thanh cổng mở, cô lập tức nhảy khỏi ghế, chạy chân trần ra ngoài đường, quả nhiên thấy được xe của Tả Vấn đang tiến vào cổng.
Tả Vấn bước xuống xe, trên người mặc một bộ vest màu xám được đặt may thủ công, cổ áo sơ mi hơi hé mở.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bộ com-lê luôn có thể mang lại cho người đàn ông vẻ quyến rũ nhưng tiết chế, nhưng cổ áo sơ mi hơi hé mở có thể biến sự cám dỗ tiết chế ấy trở nên hờ hững, uể oải.
Hơn một năm nay, Du Hựu Noãn đã xem rất nhiều tạp chí và phim truyền hình, người mẫu nam có thân hình giống Tả Vấn, Du Hựu Noãn nhìn thấy cũng không ít, nhưng tất cả đều thiếu đi cái sức hấp dẫn trên người Tả Vấn.
Sức hấp dẫn của mấy người mẫu nam ấy quả thực khiến người ta chỉ muốn “cưỡi” lên vòng eo đó, nhưng sức hấp dẫn của Tả Vấn khiến cánh phụ nữ không chỉ muốn “ngược đãi” vòng eo của anh mà còn muốn điên cuồng chiếm lấy trái tim anh.
Du Hựu Noãn nhìn Tả Vấn, ai có thể ngờ rằng người đàn ông lịch lãm cao quý trước mặt cô đây, một người tung hoành thống trị trên thương trường, có khả năng hô mưa gọi gió lại chỉ xuất thân từ một gia đình bình thường.
Du Hựu Noãn liếc nhìn vành tai đỏ ửng và dáng vẻ luống cuống của Hà Ngưng Xu bên cạnh rồi thầm nghĩ, mình không cần một y tá chăm sóc như thế này nữa.
“Chồng ơi.” Du Hựu Noãn tiến lên nắm lấy tay Tả Vấn.
Tả Vấn nhíu mày nhìn đôi chân trần trắng như tuyết của Du Hựu Noãn. Anh chậm rãi nhưng kiên quyết rút cánh tay ra khỏi tay cô, nhàn nhạt “ừm” một tiếng rồi đi về phía biệt thự.
Du Hựu Noãn không để bụng hành động này của anh, cô chạy theo sau Tả Vấn, hí hửng nói: “Hôm nay anh về sớm quá.”
Tả Vấn chỉ nới lỏng cổ áo sơ mi mà không đáp lại cô.
Du Hựu Noãn dùng ngón trỏ nhẹ nhàng khều khều tóc mái của mình: “Hôm nay em thay đổi kiểu tóc mới, anh thấy thế nào?”
Tả Vấn nghe xong liếc Du Hựu Noãn một cái rồi nói: “Cũng được.” Vẫn tiếc chữ như vàng như thế.
Du Hựu Noãn nhìn Tả Vấn lên tầng hai để thay quần áo. Lâu như vậy rồi mà người đàn ông này hầu như không bao giờ nói quá ba từ với cô. Cô rất thắc mắc, không hiểu tại sao ban đầu cô lại cưới Tả Vấn. Một chàng trai nghèo, khô khan không hiểu chuyện tình cảm, cũng chẳng phải người có tài hùng biện như Tả Vấn, làm thế nào mà theo đuổi được cô nhỉ?
Du Hựu Noãn đã xem album ảnh của mình, những bức ảnh thể hiện rất rõ cô là một người hoạt bát, hướng ngoại. Từ việc đi trượt tuyết, lặn, cưỡi ngựa cho tới săn bắn… không có gì là cô chưa từng thử, vậy sao lại có thể kết hôn với một người nghiện công việc, một tuần làm việc tám mươi tiếng như Tả Vấn được cơ chứ?
Lẽ nào chỉ vì Tả Vấn đẹp trai?
Du Hựu Noãn lắc đầu, cô và Tả Vấn đã kết hôn mười năm rồi. Tả Vấn của mười năm trước là dáng vẻ như thế nào nhỉ? Du Hựu Noãn tự động phác họa trong đầu mình hình dáng của một anh nông dân ra thành phố làm việc, dù có đẹp trai đến đâu cũng phải có quần áo đẹp giúp đỡ.
Chỉ là “mười năm Hà Đông, mười năm Hà Tây”, Tả Vấn của bây giờ không còn là chàng trai nghèo năm đó nữa rồi. Du Hựu Noãn nhớ đến tin đồn về Tả Vấn mà cô đã đọc được trên tờ báo lá cải do Hà Ngưng Xu “vô tình” mang đến sáng nay.
Với khả năng tài chính của Tả Vấn hiện nay, chơi đùa với các nữ minh tinh cũng là điều bình thường, không có mới là điều bất thường. Du Hựu Noãn cúi đầu nghịch móng tay mình, cô có thể đoán ra được cuộc hôn nhân của mình và Tả Vấn trước kia có lẽ đã tồn tại vấn đề rất lớn.
Nhưng đó đều đã là quá khứ, Du Hựu Noãn thậm chí còn không nhớ trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì. Cô muốn có một khởi đầu mới, mỗi người sống sót sau tai nạn đều xứng đáng có một khởi đầu mới mà, đúng không?
Du Hựu Noãn ngồi ở bàn ăn đợi Tả Vấn. Tả Vấn thay quần áo xong, sau khi xuống lầu thì lập tức ngồi xuống đối diện Du Hựu Noãn.
Chiếc ghế chính trên bàn ăn bị bỏ trống theo lẽ đương nhiên. Theo như Du Hựu Noãn được biết, ba cô đã qua đời hơn bốn năm trước. Đáng lẽ Tả Vấn phải được thăng chức lên chủ nhân của biệt thự trên núi này từ lâu rồi, nhưng hơn một năm nay, mỗi lần ăn cơm ở nhà, anh đều ngồi chỗ đối diện với cô.
Du Hựu Noãn cắn đũa ngạc nhiên, lẽ nào Tả Vấn chưa bao giờ coi mình là chủ nhân của nơi này ư?
Du Hựu Noãn nhìn Tả Vấn rồi hỏi: “Tại sao ngày trước chúng ta lại kết hôn?” Thật không thể tin được cô lại kết hôn sớm như vậy, lúc ấy cô mới hai mươi tuổi thôi mà.
Trước nay tốc độ ăn của Tả Vấn khá nhanh. Du Hựu Noãn còn chưa động đũa mà anh đã ăn được hai bát cơm rồi: “Ba em ép em gả cho anh.”
Miệng Du Hựu Noãn há to đến mức có thể ngậm được một quả trứng, cô nói mà không kịp suy nghĩ: “Không thể nào!” Ba cô cũng đâu có mất trí, sao ông lại ép cô con gái như hoa như ngọc của mình – là cô, gả cho một chàng trai nghèo được cơ chứ. Ba cô có âm mưu gì với Tả Vấn ư?
Tả Vấn không thèm để ý đến cô.
Đến khi Tả Vấn ăn xong đi vào thư phòng rồi mà Du Hựu Noãn vẫn đang suy nghĩ về vấn đề này. Cuối cùng, Du Hựu Noãn loại bỏ hết thảy mọi lý do không thể xảy ra và chỉ còn sót lại duy nhất một khả năng. Dù có khó tin đến đâu nhưng rất nhiều cuốn sách đều dạy chúng ta rằng, nếu loại bỏ đi tất cả các lý do thì những lý do còn lại, dù có vẻ vô lý đến đâu cũng sẽ thành đúng.
Tả Vấn kết thúc cuộc họp qua điện thoại, vừa trở về phòng tắm rửa thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Đã muộn vậy rồi, người duy nhất dám gõ cửa chỉ có thể là Du Hựu Noãn, Tả Vấn nằm xuống giường, lựa chọn điếc có chọn lọc.
Sau khi không nhận được phản hồi, tiếng gõ cửa dồn dập nãy giờ cuối cùng cũng dừng lại.
Sau khi nghe được tiếng bước chân Du Hựu Noãn rời đi, anh mới mở mắt ra, day day lông mày.
Nhưng có lẽ Tả Vấn cảm thấy yên tâm hơi sớm, chẳng mấy chốc anh đã nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa.
Du Hựu Noãn nhẹ nhàng dùng chìa khóa mở cửa phòng Tả Vấn. Đèn trong phòng không bật, nhờ có ánh trăng xuyên qua cửa sổ mà cô nhìn được người đang nằm trên giường. Du Hựu Noãn lặng lẽ bước vào phòng tắm.
Tả Vấn mở mắt, bật dậy một cách cáu kỉnh.
Nhưng khi Du Hựu Noãn từ phòng tắm đi ra, Tả Vấn đã nằm xuống ngủ rồi. Cô nghiêng đầu, nhẹ nhàng đi vào phòng thay đồ của Tả Vấn, chọn một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt mặc vào, xắn tay áo lên tận khuỷu tay, sau đó quay lại bên giường Tả Vấn, không hề ngại ngùng mà nằm xuống cạnh anh.
“Trở về phòng của em đi.” Tả Vấn không thể giả vờ ngủ được nữa.
“Anh vẫn chưa ngủ à?” Du Hựu Noãn chống khuỷu tay xuống đỡ người dậy rồi ghé sát vào Tả Vấn. Cổ áo của chiếc sơ mi không vừa người cũng hé mở một khoảng lớn do chuyển động của cô, để lộ ra khung cảnh trắng xóa tuyệt đẹp.
Tả Vấn lại lạnh lùng lặp lại: “Trở về phòng của em đi.”
Du Hựu Noãn chớp mắt, lông mi dài cong vút như cánh bướm đuôi hổ, đôi mắt long lanh ánh nước: “Tả Vấn, anh không có nhu cầu sao?”
Màn đêm có thể che giấu sắc mặt của con người, cũng khiến Du Hựu Noãn dám to gan nói ra những lời khiến người ta phải mặt đỏ tai hồng như vậy
Tả Vấn thực sự rất muốn ném Du Hựu Noãn ra ngoài, nhưng nghĩ đến việc cô đã phải trải qua hai cuộc phẫu thuật não, anh hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại rồi nói: “Hựu Noãn, cơ thể em vẫn chưa hồi phục.”
Du Hựu Noãn thì ngược lại, lời nói ra không làm cho người ta ngạc nhiên đến chết thì không thôi: “Đầu em có vấn đề, nhưng cơ thể em thì không có vấn đề gì mà. Anh là chồng em, em nên thực hiện nghĩa vụ của một người vợ mới phải.” Du Hựu Noãn tiến gần hơn về phía Tả Vấn.
Tả Vấn nhắm mắt lại. Anh phát hiện ra, tốt hơn hết là không nên nói chuyện với cô nữa. Mùi hương đặc trưng trên cơ thể Du Hựu Noãn dần dần lan nhanh trong không khí, thật khiến cho người ta bức bối khó chịu.
Nếu một người phụ nữ không mặc gì bên trong mà chỉ khoác lên người chiếc áo sơ mi của đàn ông, mà người đàn ông đó vẫn thờ ơ được thì đó thực sự là một vấn đề lớn.
Du Hựu Noãn cau mày, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Có khi nào, anh mới là con ruột của ba em, còn em thì được ba nhận nuôi không. Ba muốn anh nhận tổ quy tông, lại không muốn làm em tổn thương nên mới ép em gả cho anh?”
Tả Vấn đứng dậy, hơi thô bạo kéo Du Hựu Noãn đứng dậy cùng: “Đừng suốt ngày xem mấy bộ phim truyền hình đấy nữa.”
Tả Vấn mở cửa đẩy Du Hựu Noãn ra ngoài nhưng lại làm cô loạng choạng lùi lại, đầu đụng vào khung cửa. Đầu cô đau nhói, bàn tay vô thức sờ lên chỗ bị đụng, bỗng bắt gặp ánh mắt lo lắng của Tả Vấn.
Lúc này Du Hựu Noãn mới nhớ ra đầu cô từng bị thương, đương nhiên cũng mong manh hơn bình thường.
“Đau quá!” Nước mắt nói rớt là rớt ngay được, với kỹ năng diễn xuất và khuôn mặt của mình, Du Hựu Noãn có thể đóng vai nữ chính trong phim của Quỳnh Dao được rồi.
Tả Vấn tiến lên trước một bước, bàn tay xoa phía sau đầu cô: “Đụng vào vết thương rồi sao? Có chóng mặt không? Có buồn nôn không?”
Dáng vẻ Du Hựu Noãn đau đớn đến không nói nên lời, cơ thể trượt xuống theo khung cửa. Tả Vấn bế cô lên đặt lên giường, dùng tay còn lại gọi điện thoại đến bệnh viện.
“Anh đưa em đi bệnh viện.” Tả Vấn định bế Du Hựu Noãn lên.
Du Hựu Noãn rưng rưng nước mắt đưa tay nắm lấy vạt áo anh, đáng thương nói: “Không, em không mặc…”
Mất một lúc Tả Vấn mới hiểu ý của Du Hựu Noãn, khóe mắt anh giật giật: “Đợi anh chút.” Tả Vấn nhanh chóng đến phòng Du Hựu Noãn rồi quay lại, trên tay cầm theo một chiếc váy ren mỏng đáng yêu.
“Em có thể tự mặc được không?” Tả Vấn hỏi cô.
Du Hựu Noãn lấy tay chạm vào đầu, khuôn mặt đầy vẻ đau đớn, nhưng vẫn cắn môi dưới cứng rắn gật đầu, dáng vẻ “tàn nhưng không phế” có thể sụp đổ bất cứ lúc nào của cô khiến Tả Vấn cũng phải ngượng ngùng khi ép buộc một bệnh nhân.
Tả Vấn nhanh chóng giúp Du Hựu Noãn luồn váy từ dưới chân lên, vài giây là xong. Toàn bộ quá trình không hề có cảnh mặt đỏ tim đập như Du Hựu Noãn tưởng tượng. Trong mắt Tả Vấn, cô giống như một khúc gỗ vậy.
Không những thế Tả Vấn còn giúp cô mặc quần, nhanh chóng “đóng gói” cô đưa lên xe.
Du Hựu Noãn nhắm mắt phẫn nộ trừng anh. Người đàn ông này thực sự quan tâm đến sự sống chết của cô. Cô không biết nên vui hay nên buồn trước “chủ nghĩa nhân đạo” của Tả Vấn nữa.
“Đầu còn đau không?” Tả Vấn cúi đầu hỏi Du Hựu Noãn đang nằm trên chân anh, sau đó quay ra căn dặn tài xế: “Lái xe nhanh chút.”
Tuy dáng vẻ Du Hựu Noãn ỉu xìu ốm yếu nhưng thực chất đầu cô đã không còn đau nữa rồi, chỉ là trong lòng lại rất khó chịu. Chồng cô thực sự không màng đến sự quyến rũ của người phụ nữ là cô, hơn nữa điều này còn xảy ra sau khi Du Hựu Noãn trở nên có hứng thú với người đàn ông trầm tĩnh kiệm lời này.