Nhìn bên trái, rẽ bên phải

Khi Bạch Tuyên mua đồ ăn trở về, có rất nhiều người quen chủ động gọi điện thoại cho bà ấy: “Cô Bạch, con dâu bà hiếm khi tới đây nên đi mua đồ ăn ngon cho con dâu à?”
 
Bạch Tuyên hơi sửng sốt, nhưng nhớ tới bác gái Vương miệng rộng thì cũng bình thường trở lại rồi mỉm cười gật đầu.
 
“Sáng sớm đã nhìn thấy ông Tả ra ngoài câu cá rồi, con dâu bà là người thành phố, có lẽ chưa từng ăn cá sông thật sự bao giờ đâu nhỉ?” Hoàn cảnh sinh thái hiện tại đã bị phá hỏng nên bác gái trấn nhỏ tự nhiên có một cảm giác ưu việt với người thành phố.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng khi quay người lại, bác gái Hà lại bắt đầu nhiều chuyện với bác gái Quách, bà chị Hoàng và mấy người hàng xóm khác: “Cô con dâu bà ấy xinh đẹp thật đấy, nhiều năm liền chưa về đây, e là coi thường nhà ông Tả nhỉ?”
 
“Nghe nói Tả Vấn mở công ty trong thành phố, kết hôn mười năm trước rồi, vợ của cậu ta năm nay chắc cũng 30 rồi nhỉ?” Bác gái Hà vỗ chân nói: “Không phải đâu, tôi vừa mới gặp mặt, nhìn cô gái kia cùng lắm chỉ mới 23, 24 mà thôi, không lẽ là con giáp thứ mười ba tìm tới nhà sao?”
 
“Ui trời, sao mà to gan thế, con gái con đứa bây giờ đúng là.” Bà chị Hoàng thổn thức.
 
Du Hựu Noãn bỗng từ cô con dâu xinh đẹp biến thành kẻ thứ ba xinh đẹp nhưng suy đồi đạo đức chỉ trong chớp mắt.
 
“Hầy, thời buổi này đàn ông vừa có tiền là đồi bại liền.” Bà chị Lý cảm thán, bà ấy nhớ tới cô con gái lớn tuổi Quách Hiểu Trân của mình liền thấy đau đầu. Tả Vấn đã bắt đầu hư hỏng mà Quách Hiểu Trân vẫn chưa yêu đương.
 
Bác gái Quách gật đầu, nói với vẻ mặt thần bí: “Nhất định là tới nhà ép vua thoái vị mà.”
 
Du Hựu Noãn nhìn ra ngoài ban công thấy Bạch Tuyên xách giỏ rau sắp đi tới dưới lầu, cô vội vàng chạy xuống: “Mẹ, để con xách giúp mẹ.” Nói xong, Du Hựu Noãn nhận lấy giỏ rau trong tay Bạch Tuyên.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không cần không cần đâu.” Bạch Tuyên xua tay.
 
Du Hựu Noãn đương nhiên muốn nịnh nọt nên cướp lấy, hai người cứ thế đẩy qua đẩy lại, cuối cùng Bạch Tuyên cũng lười làm ra chuyện mất mặt xấu hổ dưới lầu với Du Hựu Noãn, bèn dứt khoát giao giỏ rau cho Du Hựu Noãn.
 
Có điều Du Hựu Noãn không tính được sức nặng của giỏ đồ ăn này, vừa cầm lên tay là cô đã biết không xong rồi, tay mềm nhũn ra, giỏ rau rơi bịch xuống đất.
 
“Trứng của tôi!” Bạch Tuyên mất hết thần thái, hô lớn.
 
Du Hựu Noãn sợ tới mức rụt vai lại, lấy tay che miệng, không dám cử động, chỉ có thể nhỏ giọng xin lỗi: “Con xin lỗi.”
 
“Cô càng giúp càng hỏng việc, đang yên lành ở thành phố H, chạy tới đây làm gì chứ?” Bạch Tuyên tức mà không có chỗ trút giận.
 
“Ngày mai con đi ngay.” Du Hựu Noãn vội vàng nói.
 
Bạch Tuyên nghe xong càng tức hơn, chiều nay Tả Vấn về nhà, Du Hựu Noãn mà đi thì Tả Vấn chắc chắn cũng muốn đi, thằng bé khó khăn lắm mới về nhà một chuyến, Du Hựu Noãn không thể buông tha cho con trai bà ấy sao?
 
Du Hựu Noãn vẫn chưa biết chuyện Tả Vấn về đây, cô nhìn gương mặt ngày càng khó coi của Bạch Tuyên, chỉ có thể thấp giọng nói:
 
“Vậy chiều nay con đi ngay nhé?”
 
“Chân mọc trên người cô, cô muốn đi thì ai ngăn cô được chứ?” Bạch Tuyên tức giận nói.
 
Du Hựu Noãn không nói gì nữa, ngồi xổm xuống rồi bắt đầu nhặt đồ ăn dưới đất. Nhìn lòng đỏ trứng gà ghê người chảy đầy đất, Du Hựu Noãn cố kìm nén cảm giác buồn nôn lại, nói: “Mẹ, con đi mua trứng gà mới nhé?”
 
“Cô có biết trứng gà trông ra sao không?” Bạch Tuyên châm chọc Du Hựu Noãn.
 
Du Hựu Noãn nào dám cãi lại, chỉ có thể giả vờ không nghe ra ý châm chọc của Bạch Tuyên: “Con biết, con biết.”
 
Du Hựu Noãn khó khăn lê thân mình, xách giỏ rau nặng trĩu lên lầu năm, lại cầm ví tiền đi xuống lầu. Nhưng khi đi tới cổng khu chung cư mới nhận ra, cô vẫn chưa hỏi Bạch Tuyên chỗ bán trứng gà ở đâu. Du Hựu Noãn nhún vai, cũng tại cô bị Bạch Tuyên dọa sợ.
 
“Chú ơi, cho hỏi mua trứng gà ở đâu ạ?” Du Hựu Noãn hỏi chú bảo vệ, khu vực này không có siêu thị lớn, đối với cô cả nhà họ Du thì trứng không thể bán ngoài chợ được.
“Cô là bồ nhí của Tả Vấn đấy à?” Ông chú kia nhìn Du Hựu Noãn với vẻ mặt không hài lòng.
 
Bồ nhí? Thị trấn nhỏ của bọn họ quen dùng từ bồ nhí để gọi vợ của người khác sao? Du Hựu Noãn cảm thấy có hơi kỳ lạ nhưng vẫn gật đầu.
 
Bác gái Hà và bà chị Hoàng đứng bên cạnh nghe xong liền liếc mắt nhìn nhau: “Tôi đã nói chắc chắn là kẻ thứ ba rồi mà.”
 
Bà chị Hoàng bước lên một bước, đi tới cạnh Du Hựu Noãn: “Em mua trứng gà sao? Ở chợ bán thức ăn có đó, đúng lúc chị cũng đi mua đồ ăn, tiện đường đưa em qua đó luôn.”
 
Du Hựu Noãn thấy bà chị Hoàng có ngoại hình khá đầy đặn, vẻ mặt hiền từ tươi cười nên không hề cảnh giác với cô ta. Trong lòng Du Hựu Noãn đã vô thức cho rằng, khu chung cư này thật sự như một gia đình lớn, đều quen biết nhau.
 
“Cảm ơn chị, chị ơi, cho hỏi phải xưng hô như thế nào ạ?” Du Hựu Noãn lễ phép nói.
 
“Chị họ Hoàng, mọi người đều gọi chị là chị Hoàng.” Bà chị Hoàng và Du Hựu Noãn sánh bước ra khỏi khu chung cư, chẳng qua đôi mắt của cô ta luôn liếc sang bụng Du Hựu Noãn, trong mắt cô ta, con giáp thứ mười ba dám tới cửa ép vua thoái vị, chắc chắn là đã có bầu mới có can đảm này. Tả Vấn đã ngoài ba mươi mà mãi chưa có con, cho nên cô gái trước mắt này rất có thể là mẹ dựa vào con.
 
Đương nhiên bà chị Hoàng không có gan trực tiếp vạch trần Du Hựu Noãn là kẻ thứ ba, dù sao mọi người đều muốn giữ thể diện. Hơn nữa bà chị Hoàng làm việc ở Tổ dân phố, làm rất nhiều việc công tác tư tưởng như vậy, biết uyển chuyển mới là vua.
 
“Tiểu Du à, năm nay em 24 tuổi sao?” Lời bà chị Hoàng nói hiển nhiên đang khen Du Hựu Noãn, Du Hựu Noãn mỉm cười gật đầu.
 
“Mấy cô gái ở thành phố lớn như bọn em đều xinh đẹp, lại có khí chất nữa.” Bà chị Hoàng tiếp tục nói.
 
Lúc này Du Hựu Noãn chỉ biết cảm thán người dân ở trấn nhỏ thật tốt bụng, hàng xóm láng giềng đều tốt.
 
“Các cô gái giống như em chắc chắn có rất nhiều người theo đuổi nhỉ?” Bà chị Hoàng lại hỏi tiếp.
 
Chuyện này thì Du Hựu Noãn không nhớ gì cả, nhưng trước mắt không có ai theo đuổi cô cả, huống chi cô còn có thân phận đã kết hôn: “Không có đâu ạ.”
 
“Khiêm tốn quá rồi. Nếu không có ai theo đuổi em, chị chặt đầu xuống làm cầu cho em đá.” Bà chị Hoàng nói như chém đinh chặt sắt.
 
Du Hựu Noãn không biết phải nói gì.
 
“Tiểu Du à, mặc dù xã hội hiện tại cười người nghèo chứ không cười gái điếm, nhưng mà con người có ai không muốn đường đường chính chính ưỡn thẳng sống lưng chứ, em nói có đúng không?” Bà chị Hoàng nói.
 
Du Hựu Noãn không hiểu vì sao đề tại lại đột nhiên chuyển sang cái này, cô chỉ có thể mỉm cười gật đầu.
 
“Có vài người bây giờ có tiền, nhưng không có nghĩa tương lai sẽ có tiền, nhưng một vài người nhất thời không có tiền lại rất có tiềm lực. Chỉ cần mở to mắt là có thể chọn ra những người tốt, cùng nhau cố gắng xây dựng sự nghiệp, sống cả đời với nhau thật là tốt mà, huống chi em còn xinh đẹp như vậy.” Bà chị Hoàng nói.
 
Du Hựu Noãn kinh ngạc nhìn bà chị Hoàng, vẫn không hiểu logic của người dân địa phương này, bởi vì Du Hựu Noãn hoàn toàn không ý thức được người khác có thể coi cô thành kẻ thứ ba chen chân vào mối hôn nhân người khác.
 
Bà chị Hoàng vỗ vai Du Hựu Noãn, chân thành nói: “Chị thấy em không phải một cô gái có lòng dạ xấu xa, chỉ là nhất thời đi nhầm ngã rẽ, nhưng đây chính là vết nhơ cả đời, sẽ bị người đời chỉ trỏ suốt đời, em cần phải suy nghĩ kỹ. Hôm nay cậu ta có thể vì em mà vứt bỏ vợ mình, ngày mai cũng sẽ có khả năng vứt bỏ em theo người khác, em nói có đúng không?”
 
Du Hựu Noãn kinh ngạc há hốc miệng, cô đã hiểu được phần nào ý của bà chị Hoàng, thầm nghĩ những người này suy nghĩ thật phong phú, xem quá nhiều bộ phim đạo đức gia đình lúc 8 giờ rồi sao? Du Hựu Noãn vừa định giải thích thì phía trước đã có người gọi bà chị Hoàng.
 
Bà chị Hoàng cảm thấy người thông minh không cần nói quá nhiều, dừng đúng lúc mới có phong thái cao thủ: “Tiểu Du à, em băng qua đường rẽ trái là tới chợ bán thức ăn rồi. Bên chị còn có việc nên đi trước nhá.”
 
Du Hựu Noãn nhìn bà chị Hoàng hấp tấp bỏ đi cùng với người khác, đành nuốt lời giải thích vào trong bụng.
 
Sạp nhỏ bán trứng ở chợ bán thức ăn kia có đủ loại trứng nhiều màu sắc, Du Hựu Noãn có cảm giác không biết nên bắt đầu từ đâu.
 
“Mua trứng gà à?” Chú bán trứng nhiệt tình hỏi Du Hựu Noãn.
 
Du Hựu Noãn gật đầu.
 
“Mua giá nào?” Chú bán trứng hỏi.
 
“Có những giá nào vậy ạ?” Du Hựu Noãn hỏi, trong mắt cô thì những quả trứng đó đều cùng một loại, hoàn toàn không cần phải chia thành nhiều sọt như vậy.
 
“Có trứng gà ta hai mươi, cũng có trứng gà công nghiệp năm đồng sáu một chục.” Chú bán trứng cả đời bán trứng, vừa nhìn Du Hựu Noãn đã biết là một cô gái mười ngón tay không chạm nước, kiểu con gái của mấy nhà giàu bây giờ có rất nhiều cô không biết mua trứng, chú bán trứng không hề thấy lạ: “Hôm nay vừa mới về một lô trứng gà chạy bộ trên núi, màu xanh, hữu cơ.” Từ chú bán trứng nói không hề nâng cao hay mới mẻ.
 
“Ừm, cho cháu lấy mười quả, à không, hai mươi quả đi.” Du Hựu Noãn nói, người không biết nhìn hàng nhưng tiền biết nhìn hàng, Du Hựu Noãn không thể nào phân biệt được ưu điểm của các loại trứng gà cũng không sao, chỉ cần chọn đắt mà mua là chuẩn.
 
“Được thôi.” Chú bán trứng nhanh nhẹn lấy trứng vào hai cái túi chồng lên nhau, để tránh túi rách làm vỡ trứng: “80 đồng.”
 
Du Hựu Noãn xách trứng gà trở về nhà, cả chặng đường đều nghiêng đầu nhìn chằm chằm cửa kính hàng quán bên đường để soi bóng dáng cô bên trong, vẫn đoan trang, hào phóng, tao nhã như xưa, rốt cuộc vì sao những người kia lại nhìn ra mùi kẻ phá hoại gia đình nhà người khác trên người cô chứ? Du Hựu Noãn thật sự khó hiểu.
 
Du Hựu Noãn chậm rãi leo lên lầu năm, Bạch Tuyên nhận lấy túi nilon trong tay cô, thuận miệng hỏi: “Bao nhiêu tiền thế?”
 
“80 ạ.” Đối với cô cả nhà họ Du, 80 đồng thật sự không đáng để cô phải khom lưng nhặt, cho nên cô cũng không cần phải giấu giếm giá trị của túi trứng gà chạy bộ đắt tiền này.
 
“80?!” Bạch Tuyên trợn tròn mắt nhìn Du Hựu Noãn, sau đó cười khẩy một tiếng: “À, không hổ là cô chủ có khác, ngốc nghếch lắm tiền, trứng gà người ta mua năm đồng bị cô mua thành 80 đồng.”
 
Du Hựu Noãn mới nhận ra rằng, thì ra từ ngữ ‘dân quê chân chất thật thà’ hiện tại chỉ có thể tìm thấy trong từ điển. Nhưng Du Hựu Noãn thật sự rất tủi thân, cô mua trứng gà đắt, không phải là vì muốn hai ông bà ăn ngon một chút hay sao?
 
“Có tiền cũng không cần phải lãng phí như vậy. Ba cô kiếm tiền không dễ dàng gì, Tả Vấn kiếm tiền cũng không dễ dàng.” Bạch Tuyên tóm được cái sai của Du Hựu Noãn liền không nhịn được dạy dỗ, mỗi lần bà ấy gọi điện cho Tả Vấn, 
anh đều đang làm việc, tiền đúng là kiếm được không ít, nhưng đó đều là nhờ làm việc dưới cường độ cao, Bạch Tuyên đau lòng vô cùng, bản thân bà ấy còn không nỡ tiêu tiền con trai mình kiếm được bằng mồ hôi nước mắt đâu đấy.
 
Du Hựu Noãn vội vàng gật đầu. Hiện tại cô bị Bạch Tuyên răn dạy tới mức vừa nhìn thấy bà là đã muốn tránh.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui