Khi đi ngang qua một chuỗi tiệm thuốc lâu đời nổi tiếng, Du Hựu Noãn lại mua một hộp sâm Maca, như vậy quà cho thầy và cô đều đã được chuẩn bị đầy đủ.
Xe khách sạn chở hai người đến khu nhà nơi thầy Cổ sinh sống. Hai thầy cô lớn tuổi đang đứng đợi trước cổng khu nhà, có thể thấy Tả Vấn nhất định là học trò cưng của thầy Cổ mới nhận được đãi ngộ này.
Du Hựu Noãn đi theo Tả Vấn đến chào hỏi hai thầy cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Đây chắc là vợ em hả?" Cô Cổ nhìn về phía Du Hựu Noãn, lại nhìn Tả Vấn: “Xứng đôi quá."
Cổ Đức Huân nói: "Đi thôi, mau vào nhà thôi, cô của em nghe nói em đến, đã vào bếp làm thêm mấy món đấy."
"Đến giờ em vẫn còn nhớ hương vị món sườn xào chua ngọt của cô đấy ạ." Tả Vấn cười nói, con người thân thiện hòa đồng này quả thực không giống Tả Vấn mà Du Hựu Noãn biết.
Vào cửa, con gái duy nhất của Cổ Đức Huân là Cổ Tư Miểu cũng đang ở nhà, vừa nhìn thấy Tả Vấn vào cửa, cô ấy liền tươi cười chào đón: "Bao nhiêu năm không gặp, hotboy Tả vẫn đẹp trai rạng ngời như xưa nhỉ."
Cổ Tư Miểu nhìn thấy Du Hựu Noãn thì mở to hai mắt nói: "Gien nhà hai người tốt quá đáng thể. Có dẫn bạn nhỏ đến không, mấy tuổi rồi, con trai hay con gái? Nếu là con gái thì làm thông gia với nhà tôi nhé?"
Tính Cổ Tư Miểu trước giờ rất niềm nở, làm Du Hựu Noãn suýt nữa không biết trả lời thế nào.
Cũng may có cô Cổ tiếp lời: "Nói nhảm cái gì đó?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Du Hựu Noãn cười đưa quà biếu cho cô Cổ, cô Cổ mở ra nhìn liền cười nói: "Vừa khéo, cô đang cần một cái túi đựng tiền để đi chợ, túi này cũng khá vừa vặn." Cô Cổ là người gia giáo, mỗi khi được tặng quà sẽ luôn khiến người tặng cảm giác món quà này rất phù hợp.
Cổ Tư Miểu ngồi bên cạnh che miệng cười lớn: "Mẹ, túi này mấy chục ngàn tệ mà mẹ cầm đi chợ sao?"
Cô Cổ bỗng thay đổi sắc mặt, trả lại túi: "Đắt vậy sao? Cô không nhận được đâu."
Du Hựu Noãn nhìn Tả Vấn xin giúp đỡ, không ngờ lại gặp phải tình huống này.
"Cô, đây là chút tấm lòng của Hựu Noãn và em, cô nhận đi ạ." Tả Vấn nói.
Cô Cổ nói thế nào cũng không chịu nhận túi, cuối cùng Du Hựu Noãn phải cầm lại quà, khiến bầu không khí khá ngượng ngùng.
Bữa cơm trở thành cơ hội cho Du Hựu Noãn đỡ ngại hơn. Trên bàn cơm, Cổ Tư Miểu cười nói với Du Hựu Noãn: "Mấy năm nay chắc em chắn không ít đào hoa thay Tả Vấn nhỉ?"
Du Hựu Noãn không hiểu.
"Năm đó, vì sợ Tả Vấn yêu sớm ảnh hưởng việc thi đại học nên ba chị đã bảo chị thay cậu ấy chắn đào hoa. Không biết chị đã phải xé bao nhiêu lá thư tình, ăn không biết bao nhiêu hộp sô-cô-la tặng cậu ấy, em nhìn vóc dáng hiện tại của chị đi, chính là nhờ tội lỗi của cậu ấy hồi đó đấy." Cổ Tư Miểu có tính cách ôn hòa, dáng người đầy đặn, lời cô ấy nói lại chọc Du Hựu Noãn bật cười, ánh mắt cong như áng trăng non. Nhìn Cổ Tư Miểu trách trời, rõ ràng cùng là phụ nữ thì sao lại có ngoại hình khác biệt thế nhỉ.
Trong mắt Cổ Tư Miểu, Du Hựu Noãn tuyệt đối là người sinh ra ở vạch đích, chẳng những bản thân cô là con gái nhà giàu xinh đẹp, còn lấy chồng đẹp trai giàu có, hơn nữa Tả Vấn tự lực đạt được thành tựu ngày hôm nay, một người đàn ông như vậy đáng tin hơn đám cậu ấm nhà giàu mới nổi nhiều.
"Anh ấy không có kể cho em nghe chuyện thời trung học của anh ấy." Du Hựu Noãn cười nói.
"Ây, hồi đó cậu ấy xuất chúng lắm, mối tình đầu của các thiếu nữ, ai mà chẳng biết Tả Vấn của trường THPT số 1? Cậu ấy từng nhận được thư tình từ tất cả các trường THPT trong thành phố chúng ta đó. Không chỉ là kiện tướng thể thao, mà còn là Trạng Nguyên khoa học tự nhiên toàn tỉnh. Ông trời đúng là không công bằng, đúng không?" Cổ Tư Miểu kéo tay Du Hựu Noãn nói: "Hiện giờ còn cưới một người vợ xinh đẹp như em, nếu tụi chị tổ chức họp lớp thì chắc chắn Tả Vấn sẽ khiến người ta ghen tị chết mất."
Hai vợ chồng đều là người chiến thắng, Cổ Tư Miểu thầm hâm mộ.
Sau khi ăn xong, Cổ Tư Miểu lôi kéo Du Hựu Noãn xem hình chụp thời trung học của họ. Tuy Tả Vấn không thích chụp hình, nhưng trong album ảnh của Cổ Tư Miểu vẫn có một tấm của anh. Hồi đó, dáng người anh cao gầy, tay đút trong túi quần, vẻ mặt hơi mất kiên nhẫn, mới bây lớn đã biết tạo dáng cool ngầu thu hút ánh nhìn của các cô gái, thật ghê gớm.
Đầu ngón tay của Du Hựu Noãn vuốt nhẹ khuôn mặt "tràn đầy thanh xuân" của Tả Vấn: "Chị còn giữ cuộn phim của mấy tấm ảnh này không?"
"Có, mẹ chị có giữ." Cổ Tư Miểu nói: "Em cho chị địa chỉ đi, chị rửa hình xong sẽ gửi cho em."
"Ừm." Du Hựu Noãn nói: "Em cảm ơn chị nhé."
Cổ Tư Miểu chớp mắt với Du Hựu Noãn, chỉ vào cô gái tóc dài đứng phía trước Tả Vấn trong tấm hình chụp tốt nghiệp của lớp, nói: "Đây là uỷ viên ban học tập của trường chị, khi đó ba chị sợ cô ta và Tả Vấn thành một đôi, bảo chị xen ngang quấy rối, hại chị lên đại học vẫn bị hiểu lầm, không quen được bạn trai."
Du Hựu Noãn khẽ nói với Cổ Tư Miểu: "Hồi đó chị không rung động với anh ấy sao?" Anh ấy tất nhiên là chỉ hotboy của trường - Tả Vấn.
Cổ Tư Miểu bĩu môi: “Chị nhìn thấu đáo rồi, Tả Vấn cao ngạo, nhìn ai cũng chướng mắt, bây giờ em thấy là đỡ lắm rồi đó, năm đó cậu ấy ngầu lắm, nhìn ai cũng như vậy." Cổ Tư Miểu khoa trương diễn tả lại ánh mắt của Tả Vấn, giống như có gió lạnh quét qua. "Hồi đó hotboy Tả đúng chuẩn học thần, chị không mê kiểu này đâu. Đúng rồi, hai em là em theo đuổi cậu ấy hay là cậu ấy theo đuổi em vậy?"
Bị hỏi câu này khiến Du Hựu Noãn không biết trả lời thế nào, cô hoàn toàn không nhớ chuyện quá khứ, nhưng có thể suy luận chắc chắn không có khả năng Tả Vấn theo đuổi cô, có lẽ đúng như lời anh nói, là ba cô bắt cô lấy Tả Vấn. Còn vì sao Tả Vấn đồng ý, Du Hựu Noãn không biết, cô cũng không thể nào liên tưởng Tả Vấn với loại người "lấy vợ để tiết kiệm hai mươi năm phấn đấu".
Cổ Tư Miểu thở dài vỗ vai Du Hựu Noãn: “Haiz, xinh đẹp như em cũng phải theo đuổi cậu ấy sao?"
Cổ Tư Miểu tỏ rõ nỗi thất vọng: “Xem ra đời này chị không thể nhìn thấy dáng vẻ Tả thiên tài theo đuổi con gái rồi. Em biết không, năm đó mỗi lần nhìn dáng vẻ cao ngạo của Tả Vấn là chị ghét đến nghiến răng, con gái người ta đứng trước mặt cậu ấy khóc nức nở mà cậu ấy không thèm liếc người ta lấy một cái. Lúc đó chị nghĩ sau này cậu ấy chắc chắn sẽ gặp báo ứng."
Du Hựu Noãn vừa nghe vừa gật đầu, vô cùng đồng cảm, kỳ thật nếu cô là người đứng xem, chắc cũng sẽ giống như Cổ Tư Miểu, hy vọng có thể nhìn thấy dáng vẻ khuất phục trước mặt cô gái khác của Tả Vấn.
"Em gật đầu cái gì? Không lẽ em cũng muốn nhìn thấy chồng em theo đuổi phụ nữ khác sao?" Cổ Tư Miểu cười nói.
Du Hựu Noãn vội vàng lắc đầu.
Cổ Tư Miểu lại vỗ vai Du Hựu Noãn: “Em cũng phải cố lên, ở nhà đừng nhún nhường Tả Vấn quá, cậu ấy được con gái nuông chiều riết thành vô cảm mất rồi." Cổ Tư Miểu làm động tác cố lên với Du Hựu Noãn.
Hiển nhiên Cổ Tư Miểu đã nhìn ra chênh lệch địa vị trong nhà giữa Du Hựu Noãn và Tả Vấn.
Rời khỏi nhà thầy Cổ, Du Hựu Noãn chậm chạp đi phía sau Tả Vấn, nhìn bóng dáng cao gầy của người đàn ông, cô nghĩ đến những lời Cổ Tư Miểu đã nói, Tả Vấn bị con gái chiều hư rồi.
Cô cả nhà họ Du vừa mới bị tổn thương lòng tự trọng, ngay cả một người mới gặp lần đầu tiên cũng nhìn ra địa vị của cô trước mặt Tả Vấn thấp đến đáng thương.
Tả Vấn không nghe thấy tiếng giày cao gót nện trên nền đất bèn quay đầu lại, nhìn thấy Du Hựu Noãn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, tầm mắt nhìn túi quà trong tay cô.
Du Hựu Noãn đi sang bên trái vài bước, nhẹ nhàng nâng tay lên, hơi ngước cằm nhìn Tả Vấn, "ba", chiếc túi đựng túi xách sang trọng liền rơi vào thùng rác trong khu nhà.
"Du Hựu Noãn." Tả Vấn nheo mắt, giọng điệu trách cứ.
Du Hựu Noãn không lảng tránh ánh mắt Tả Vấn, đi thẳng đến chỗ anh đứng, sau đó sượt qua vai anh tiếp tục bước đi, bắt một chiếc taxi trước cổng khu nhà, nghênh ngang rời đi.
Từ lúc rời khỏi nhà thầy Cổ, Du Hựu Noãn không nhìn thấy Tả Vấn suốt buổi tối. Ngày hôm sau, khi Andy đến gõ cửa, Du Hựu Noãn mới biết Tả Vấn đã bắt chuyến bay muộn nhất tối hôm qua để bay về thành phố.
Du Hựu Noãn hoàn toàn hết hi vọng trước sự lạnh lùng của Tả Vấn, hôn nhân không thể cứu vãn, cô đã làm chuyện công cốc, thậm chí đến giờ mùi vị món trứng luộc vẫn chưa tan hết, khiến dạ dày cô vẫn thấy khó chịu. Bây giờ cô chỉ mong Bạch Tuyên có thể tìm một cô con dâu khác hợp ý bà, một người có thể chịu được món trứng luộc của bà ấy.
Du Hựu Noãn ôm đầu gối, ngồi trên xích đu trong vườn hoa, ánh mắt trời tháng tư rọi lên người, lại chẳng thể sưởi ấm trái tim cô. Cô không biết tình cảm của cô đối với Tả Vấn là gì, chẳng lẽ đơn giản giống như chú chim non, vì anh là người cô nhìn thấy đầu tiên sau khi mất trí nhớ? Hay là sự cảm động vì anh đã chăm sóc cô sau khi cô gặp tai nạn xe, dù chẳng mấy tận tâm?
Thật ra cũng chẳng thể nói là chăm sóc, anh ở nhà họ Du, để Du Hựu Noãn mỗi ngày đều nhìn thấy anh, để cô cảm thấy thế giới của cô chưa sụp đổ mà thôi. Nhưng cũng chính con người này, khi cô gần như suy sụp, đã nắm cổ cô lôi dậy, ép cô luyện tập vật lý trị liệu, đến khi cô đứng dậy một lần nữa như một người bình thường.
Thời điểm ban đầu, mỗi lần đi bệnh viện tái khám, Tả Vấn luôn đi cùng cô. Nếu phải nói thì Tả Vấn cũng đã tận tình tận nghĩa với cô rồi.
Du Hựu Noãn vẫn không cam tâm cứ như vậy ly hôn với Tả Vấn, khiến trong lòng anh không hề đọng lại chút gì về cô cả.
Đáng tiếc, lý tưởng viên mãn, sự thật lại phũ phàng. Tả Vấn sống ở chung cư của anh chứ không quay về nhà họ Du, cho dù Du Hựu Noãn muốn bồi dưỡng cảm tình cũng không có cơ hội, chỉ có thể bất mãn đến khu nhà Lục Viên.
Đã giờ này mà Tả Vấn vẫn chưa về, Du Hựu Noãn đi dạo quanh khu nhà Lục Viên hết một vòng, nhìn thấy khúc rẽ có một cửa hàng chuyên bán dụng cụ sửa chữa, trước cửa có treo một tấm bảng giống như được xé từ thùng bia, trên đó viết hàng chữ "mở khóa, thông cống thoát nước" xiêu vẹo bằng bút lông.
Ôm tâm trạng đánh cược, Du Hựu Noãn đi vào.
…
Khi Tả Vấn lấy chìa khóa mở cửa, Du Hựu Noãn đang ở phòng khách xem TV. Cô vừa nghe tiếng động ngoài cửa liền nhìn di động, trên đó thể hiện hiện tại chưa đến chín giờ. Tiêu rồi, Du Hựu Noãn không ngờ Tả Vấn lại về sớm như vậy. Trên mặt cô đang đắp mặt nạ bùn rong biển, không cần soi gương cũng biết dáng vẻ lúc này của cô đáng sợ cỡ nào.
Tuy nhiên, Tả Vấn dùng chìa khóa vẫn không mở được cửa, bèn ở bên ngoài gõ mạnh cửa, lạnh giọng gọi: "Du Hựu Noãn." Người cả gan dám đổi ổ khóa nhà anh ngoài Du Hựu Noãn ra quả thật không có người thứ hai.
Du Hựu Noãn đành phải cúi đầu mở cửa.
"Em vào bằng cách nào?" Tả Vấn lạnh lùng hỏi.