"Em tìm người trong khu nhà thay khóa giúp em." Du Hựu Noãn nói. Thật ra cô cũng không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy. Cô nói cô làm mất chìa khóa không mở cửa được, chủ tiệm không hỏi han gì liền xách thùng đồ nghề đi theo cô đến căn hộ của Tả Vấn thay khóa.
Khu nhà được xây theo lối cũ, ban quản lý hầu như không làm gì, chỉ đi thu tiền rác mỗi tháng. Ngay cả cửa chống trộm cũng là kiểu cũ, chủ tiệm chưa cần đến mười phút đã thay xong khóa, Du Hựu Noãn chọn loại khóa đắt tiền nhất của tiệm cũng chỉ tốn một trăm hai mươi tệ.
Chỉ một hành động đơn giản như vậy, cô Du đã thuận lợi bước vào căn hộ của Tả Vấn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Cửa hàng nào?" Tả Vấn hỏi, quyết tâm ngày mai nhất định phải xử lý chủ tiệm.
Du Hựu Noãn cảm thấy chủ tiệm đã giúp cô một chuyện lớn, cô không thể bán đứng chú ấy. Cô im lặng, thẳng lưng nói: "Em là vợ anh, thay khóa cửa thì có gì không đúng chứ?"
Tả Vấn vừa định nổi giận, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt hoảng sợ của Du Hựu Noãn thì nuốt lại tất cả những lời định nói vào trong: “Thứ trên mặt em là gì vậy?"
Du Hựu Noãn thầm rên "thôi chết", vội vàng xoay người vào toilet rửa mặt, thuận tiện tắm rửa sạch sẽ thơm tho, lát sau cô đi ra với khuôn mặt trắng nõn mịn màng như trứng gà bóc.
Nhưng dù sao khuôn mặt xấu xí nhất cũng đã bị Tả Vấn nhìn thấy, kế hoạch "mỹ nhân kế" mà Du Hựu Noãn tỉ mỉ chuẩn bị không còn sử dụng được nữa, tiếc cho bộ váy ngủ tơ tằm màu đen cô đã lựa chọn cẩn thận, ngay mông còn gắn một cục bông tròn nhỏ màu hồng rất đáng yêu.
Du Hựu Noãn nhìn quanh nhưng không thấy Tả Vấn đâu, vừa vào phòng ngủ liền nhìn thấy Tả Vấn vẫn chưa thay đồ đang nằm ngủ trên giường, ngay cả giày cũng chưa cởi.
Du Hựu Noãn đi qua bóp mũi giúp Tả Vấn cởi giày, kéo chăn đắp lên người cho anh, sau đó kiềm nén cảm giác mất mát trong lòng, ngồi xuống bắt đầu thực hiện tiến trình chăm sóc da hàng ngày. Nửa tiếng sau, cô bôi trét trên mặt xong lại quay đầu nhìn Tả Vấn, anh vẫn đang ngủ say sưa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Du Hựu Noãn nghiêng đầu, cảm thấy bất thường, Tả Vấn phòng bị cô như vậy sao lại không gọi lão Vương đến đón anh chứ? Cô ngồi bên mép giường, mượn ánh đèn mờ cẩn thận quan sát Tả Vấn, lấy tay sờ trán anh.
Nóng quá!
Chẳng trách mới chín giờ tối mà Tả Vấn đã về, hóa ra anh không được khỏe. Du Hựu Noãn không tìm thấy hộp thuốc trong nhà Tả Vấn, đành phải tròng đại một chiếc áo thun dài rồi cầm chìa khóa ra ngoài.
Nhiệt kế, thuốc hạ sốt, thuốc cảm, Du Hựu Noãn xách một túi lớn quay lại căn hộ, tay chân luống cuống đo nhiệt độ cơ thể của Tả Vấn, ba mươi chín độ ba.
Nhiệt độ khá cao, Du Hựu Noãn dùng khăn lông ướt bọc nước đá đắp lên trán Tả Vấn, không dám cho Tả Vấn uống thuốc lung tung. Cô cầm di động gọi cho Hạ Quang, bác sĩ gia đình nhà họ Du. Nửa tiếng sau, Hạ Quang đến.
"Có cần đi bệnh viện không ạ?" Du Hựu Noãn đứng phía sau Hạ Quang lo lắng hỏi.
"Đừng lo, sức khỏe anh Tả vẫn ổn, chắc do thay đổi thời tiết nên bị cảm lạnh, thêm nữa mệt mỏi quá độ, uống thuốc nghỉ ngơi một hai ngày là sẽ khỏe lại thôi." Hạ Quang thấp giọng nói, cất ống nghe bác sĩ. Ông ấy nhìn số thuốc Du Hựu Noãn đã mua, chọn hai loại thuốc, hướng dẫn cô liều lượng dùng.
Du Hựu Noãn nhíu mày khi nghe Hạ Quang nói bốn chữ "mệt mỏi quá độ".
"Tốt nhất là sau bữa ăn nửa tiếng hãy uống, như vậy sẽ không ảnh hưởng dạ dày." Hạ Quang chuẩn bị ra về thì quay đầu nói: “Buổi sáng đo nhiệt độ cơ thể một lần nữa, nếu vẫn không hạ sốt thì phải đi bệnh viện thử máu."
Du Hựu Noãn gật đầu.
Khi ngủ, vẻ mặt Tả Vấn dịu dàng hơn nhiều. Thật ra khuôn mặt anh rất tuấn tú, nhưng lúc anh tỉnh táo thì lại luôn khoác một lớp lạnh lùng, tạo cảm giác xa cách khiến người khác không dám lại gần.
Đầu ngón tay Du Hựu Noãn vuốt ve cánh môi Tả Vấn, người đang ngủ say bất giác nhíu mày, Du Hựu Noãn vội vàng rụt tay lại, rồi thay một chiếc khăn ướt khác đắp lên trán Tả Vấn.
Không biết Tả Vấn đã ăn tối chưa, Du Hựu Noãn đi vào bếp tìm gạo tìm nồi muốn nấu cháo. Đây không phải là việc gì khó, đối với một cô chủ mười ngón tay không dính nước vẫn có thể làm được.
Tuy Tả Vấn đang nằm trên giường khó chịu trong người, nhưng Du Hựu Noãn vẫn đeo tai nghe lắc lư theo nhạc trong bếp.
Tả Vấn bị bệnh giống như con hổ bị nhổ răng, không tổn hại được ai, vô tình cho Du Hựu Noãn cơ hội "được dịp thể hiện". Điều này khiến cô tạm gác cảm giác tội lỗi mà thấy vui trong lòng.
Mùi thơm ngào ngạt tỏa ra từ nồi cháo, khiến Du Hựu Noãn có cảm giác thành tựu như mình vừa làm một bàn tiệc Mãn Hán Toàn Tịch*. Cô múc cháo ra chén, dùng nước đá để làm nguội. Cô nếm một chút, cảm thấy độ ấm thích hợp mới bưng chén ra.
*Mãn Hán Toàn Tịch: đại tiệc lớn, ban đầu là bữa tiệc mừng sinh nhật 66 tuổi của Hoàng đế Khang Hy.
Du Hựu Noãn đặt chén cháo lên tủ đầu giường rồi ngồi xuống bên gối, đỡ Tả Vấn đang vô cùng mệt mỏi ngồi dậy: “Dậy ăn miếng cháo nhé?"
Tả Vấn khó chịu mở mắt, nhíu mày nói: "Sao em vẫn còn ở đây?"
Du Hựu Noãn kiên nhẫn nói: "Anh bị sốt, bác sĩ Hạ đã khám cho anh rồi, anh ăn chút cháo cho ấm bụng, nửa tiếng sau thì uống thuốc."
Tả Vấn ngồi dậy xoa mi tâm: “Để tôi gọi lão Vương chở em về."
"Sắp sáng rồi, chú Vương đã đi nghỉ lâu rồi, em ngủ ngoài sô pha được không?" Du Hựu Noãn cảm giác mình đã nhún nhường hết mức, không nên so đo với người bệnh. Cô nhẫn nhịn đưa chén cháo cho Tả Vấn.
Một lúc sau, Tả Vấn mới nhận chén cháo, Du Hựu Noãn xoay đầu thầm thở phào.
Tả Vấn ăn cháo xong thì đứng dậy vào phòng tắm tắm rửa. Du Hựu Noãn dọn chén muỗng, rót nước ấm cho Tả Vấn để anh uống thuốc.
Dù sao cũng là người thường xuyên rèn luyện thân thể khỏe mạnh, ngày hôm sau Tả Vấn tỉnh lại đã gần như hoàn toàn khỏe lại, Du Hựu Noãn bận rộn ở trong bếp hâm lại nồi cháo.
Thật ra, người bệnh khẩu vị nhạt nhẽo, cháo không bỏ thêm đồ ăn gì, ăn như nhai sáp. Nhưng Du Hựu Noãn tự nhận đây là món cháo do chính tay cô chủ tỉ mỉ nấu, tràn đầy tình yêu, món cá muối, vây cá gì đó không thể nào sánh bằng, Tả Vấn phải ăn no căng bụng mới được.
Nào biết Tả Vấn chỉ nhìn lướt qua bàn ăn rồi mở miệng nói: "Tôi đến công ty ăn sáng, nếu em thích thì cứ ở lại đây."
Du Hựu Noãn mừng trong lòng, còn tưởng sự săn sóc chu đáo đêm qua của cô rốt cuộc cũng đả động phần nào trái tim Tả Vấn, nào ngờ anh nói tiếp: "Tôi sẽ không quay lại đây nữa."
Thỏ khôn còn có ba hang, Tả Vấn tất nhiên không chỉ có mỗi bất động sản này.
Tả Vấn nói xong liền mở cửa ra ngoài, Du Hựu Noãn chạy đến ban công, nhìn thấy anh ra khỏi cổng khu nhà, trong lòng mang cảm giác khó tả, nhưng có lẽ vì đã có sự chuẩn bị nên cũng không thấy quá khó chịu.
Chỉ còn chén cháo lẻ loi trên bàn, Du Hựu Noãn cũng không còn tâm trạng dọn dẹp, mặc kệ cho cháo sẽ bị mốc hay có dòi, Du Hựu Noãn dứt khoát lấy túi xách ra về.
Du Hựu Noãn càn quét trung tâm thương mại một hồi thì quay về nhà, chị Huệ bước ra đón: “Cô chủ, cô có hàng chuyển phát nhanh." Chị Huệ đưa dao rọc giấy cho Du Hựu Noãn, rồi lịch sự lùi xuống.
Du Hựu Noãn thấy lạ, không biết ai gửi cho cô. Cô mở tệp hồ sơ ra, bên trong chỉ có hai tờ giấy mỏng, là thỏa thuận ly hôn đã có chữ ký của Tả Vấn, trong thỏa thuận có ghi toàn bộ cổ phần của anh tại tập đoàn nhà họ Du sẽ giao cho Du Hựu Noãn.
Du Hựu Noãn đứng phắt dậy, suýt nữa vấp ngã. Cô căm phẫn xé nát thỏa thuận ly hôn ngay trước mặt chị Huệ, vứt loạn xạ.
Tính toán thời gian thì hẳn là Tả Vấn vừa đến công ty đã gửi hồ sơ. Nói cách khác, những gì cô làm đêm qua không hề tác động gì đến Tả Vấn, thậm chí còn tác dụng ngược mà đẩy nhanh việc anh ký thỏa thuận ly hôn.
Du Hựu Noãn ngã ngồi trên sô pha, bi ai nghĩ, hóa ra trong lòng Tả Vấn thật sự không hề có cô.
Du Hựu Noãn lấy di động định gọi cho Tả Vấn, nhưng rồi cô chần chừ. Cô gần như có thể đoán được Tả Vấn sẽ nói gì, đại khái chắc là sẽ máy móc nói luật sư của anh sẽ giải quyết các chuyện về sau.
Du Hựu Noãn lại ngồi vào buồng lái sau hai năm, cô có mấy chiếc xe thể thao, chiếc xe cô thích nhất đã bị bốc cháy trong tai nạn xe năm đó .
"Cô chủ, cô không thể lái xe." Chị Huệ vội vàng đuổi theo.
Du Hựu Noãn đạp mạnh chân ga, cô nghĩ nếu cô chết đi, người duy nhất đau lòng vì cô chắc chỉ có mỗi chị Huệ.
Cuộc sống như vậy còn có ý nghĩa gì nữa.
Chị Huệ nhìn chiếc xe thể thao phóng ra khỏi ga-ra như cơn gió, gấp đến độ dậm chân, tức tốc gọi điện cho Tả Vấn: “Cậu chủ, cô chủ lái xe thể thao ra ngoài rồi, cô ấy phóng nhanh lắm."
Trong phòng họp, CFO đang báo cáo với Tả Vấn, Andy viết những lời chị Huệ nói ra giấy, đưa đến trước mặt Tả Vấn.
Tả Vấn đứng lên: “Đổi ngày họp, thời gian sẽ thông báo sau." Anh lấy lại điện thoại từ tay Andy, gọi điện cho Du Hựu Noãn.