Khóe mắt Du Hựu Noãn liếc nhìn hai chữ ‘ông xã’ nhấp nháy trên màn hình người gọi đến, trong lòng chỉ cảm thấy mỉa mai. Đến nỗi ngay cả tiếng chuông điện thoại mình từng yêu thích tha thiết giờ phút này cũng nghe chói tai, cô lập tức tắt máy.
Du Hựu Noãn lái xe không nhanh lắm, sau khi chạy ra khỏi tầm nhìn của chị Huệ cô bèn giảm tốc, hơn nữa tay đã bắt đầu run rẩy không còn đủ can đảm. Cho đến khi tốc độ di chuyển của cô giảm xuống còn hơn 20km/h một chút thì mọi chuyện mới khá hơn. Tuy nhiên, cô Du cũng bị vô số người chạy phía sau chỉ trích, lái chiếc xe thể thao hàng chục triệu vậy mà chỉ chạy hơn 20 cây số, không biết xấu hổ à?
“Hữu Noãn, là em thật sao?” Du Hữu Noãn hạ cửa kính xe bên cạnh xuống, gương mặt của Quan Triệu Thần lộ ra bên ghế phụ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Lúc đầu chúng ta vốn đã cùng nhau chọn chiếc xe này, màu sắc cũng được tùy chỉnh, tôi nghĩ chắc hẳn mình không nhìn nhầm đâu.” Quan Triệu Thần cười nói, để lộ hàm răng trắng tinh. Răng của người nổi tiếng tất nhiên vô cùng trắng đẹp, bởi vì họ đi làm trắng định kỳ, nụ cười chính là công cụ kiếm cơm của họ mà.
“Lát nữa chúng ta có thể cùng ăn một bữa được không?” Quan Triệu Thần lại hỏi.
Du Hữu Noãn nghiêng đầu liếc nhìn anh ta một cái, rồi tiếp tục nhìn thẳng về phía trước và nơm nớp lo sợ cầm chắc vô lăng, đáp: “Hướng Dĩnh đâu?” Cô đã từng phạm sai lầm, nhưng không muốn nó tái phạm lần nữa.
“Tôi chia tay với cô ấy rồi.” Quan Triệu Thần không cười nữa, vẻ mặt hiện lên một nỗi buồn man mác, ánh mắt phảng phất như muốn nói, tất cả đều tại em.
Du Hựu Noãn nghĩ kĩ, quả thật không hổ danh là Ảnh đế của năm ngoái. Đại khái là vì tò mò, cũng có thể là vì giận dỗi, Du Hựu Noãn nói: “Gửi cho tôi địa chỉ đi.”
Câu lạc bộ Nam Hồ nằm ẩn mình trong những con đường quanh co rợp bóng liễu xanh trong khu Nam Hồ, ngay cả những người sống gần Nam Hồ cũng chưa chắc biết được ở đây còn có một nơi huyền bí và yên tĩnh đến vậy.
Du Hựu Noãn đi trên con đường đá xanh cũ kỹ, vòng qua hàng rào trúc, trên vai đọng lại vài cánh hoa anh đào, bấy giờ mới nhìn thấy Nam Hồ trong rặng liễu sẫm màu cùng sắc hoa rực rỡ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tường trắng gạch đen, gỗ nhập khẩu từ Bắc Âu toát lên mùi thơm trong lành tự nhiên, không mất đi sự đơn giản hiện đại mà còn mang lại chút gì đó sang trọng thanh tao của người xưa.
Bàn của Du Hựu Noãn và Quan Triệu Thần nằm cạnh cửa sổ. Bên cửa sổ là một luống tường vi màu hồng nhạt, nhìn ra xa hơn dọc theo bãi cỏ, có thể thấy hết toàn cảnh non sông tươi đẹp của Nam Hồ.
Du Hựu Noãn hài lòng nhấp một ngụm rượu vang đỏ, nói: “Nơi này không tệ.”
“Nhà hàng này đã mở được nhiều năm, cũng là em đã dẫn tôi đến. Em nói đây là nơi hẹn hò yêu thích nhất của mình.” Quan Triệu Thần đáp.
“Chủ nhà hàng này rất có khiếu thẩm mỹ.” Du Hựu Noãn nhìn xung quanh một chút. Nhà hàng khá lớn nhưng chỉ có vài bàn khách, thật sự có lỗi với dụng ý của chủ nhà hàng: “Có vẻ như không mấy ai biết trân trọng thưởng thức.”
Quan Triệu Thần bật cười: “Cũng có rất nhiều người thưởng thức, chỉ là mỗi ngày bọn họ chỉ nhận phục vụ năm bàn, còn không được đặt trước. Lúc đông khách, những người vừa mới đến đều sẽ buộc một con hạc giấy lên cây anh đào cạnh con đường em vừa đi vào.”
Du Hựu Noãn đếm số khách có mặt: “Có vẻ như nơi này đặc biệt nể mặt ngôi sao lớn đây.” Bàn của bọn họ ngồi chính là bàn thứ sáu.
“Không phải nể mặt tôi, mà là em. Bất cứ lúc nào em tới nhà hàng này đều sẽ có chỗ ngồi trước cho em.” Quan Triệu Thần giải thích.
Du Hựu Noãn hơi giật mình: “Tôi có quen ông chủ ở đây à?”
Quan Triệu Thần nói: “Không biết. Tôi chưa từng gặp qua, cũng không nghe em nhắc tới.”
Du Hựu Noãn nghiêng đầu, xem ra cô của trước kia thực sự là một người có khá nhiều câu chuyện. Cô lặng lẽ lắc ly rượu vang đỏ trong tay, ngẩn ngơ nhìn mặt hồ.
“Không định hỏi chút gì về chuyện của anh và Hướng Dĩnh hả?” Quan Triệu Thần nhướng mày cười. Anh chàng đẹp trai với đôi chân dài thường lạnh lùng trên màn ảnh khi cười rộ lên đặc biệt tràn đầy sắc xuân. Đúng là phải thừa nhận, Quan Triệu Thần quả thực rất thích hợp làm ngôi sao lớn và có thể thu hút sự chú ý của người khác ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Du Hựu Noãn nhìn Quan Triệu Thần, không thể không nghĩ tới Tả Vấn. Nhớ tới bộ dạng lạnh lùng của anh trong chiếc áo khoác nhung màu xám xanh, thực sự khiến người ta muốn đẩy anh ngã xuống nền tuyết, cùng anh lăn lộn vài vòng mới làm dịu đi cơn nóng trong lòng. Sự quyến rũ của con người quá thần kỳ và không chỉ gói gọn trong gương mặt.
Ánh mắt của Tả Vấn luôn thể hiện rằng ‘đừng làm phiền tôi’, nhưng khiến người khác không khỏi muốn làm phiền anh, muốn thấy bộ dạng cáu kỉnh của anh. Tuy rằng trên mặt Quan Triệu Thần nói đừng, có điều ánh mắt lại luôn tìm tòi, trêu chọc. Không thể nói là không tốt, chỉ là đối với Du Hựu Noãn mà nói thì không có hứng thú cho lắm.
“Tôi và Hướng Dĩnh đã không còn là bạn bè.” Du Hựu Noãn bình thản nói, xem như trả lời câu hỏi của Quan Triệu Thần. Cô không có ý định nối lại mối quan hệ với những người đã từng là bạn, tất nhiên càng chẳng quan tâm đến bạn trai của họ.
“Còn tôi thì sao?” Quan Triệu Thần hỏi tiếp, cũng không tính là bất ngờ dưới bầu không khí này.
Du Hựu Noãn nghiêng đầu nhìn Quan Triệu Thần, hơi nhếch khóe môi, chờ Quan Triệu Thần lên tiếng.
Quan Triệu Thần nhìn Du Hựu Noãn, thở dài: “Không nói về chuyện này nữa. Nếu em không nhớ rõ những việc trước kia, hay là chúng ta bắt đầu lại lần nữa đi.” Quan Triệu Thần nâng ly với Du Hựu Noãn.
Du Hựu Noãn mỉm cười, không tỏ rõ ý kiến.
“Hiện tại em và Tả Vấn ra sao rồi?” Quan Triệu Thần hỏi.
“Khá tốt.” Du Hựu Noãn trả lời.
Quan Triệu Thần phì cười, bên trong có phần châm chọc: “Hai người tốt bao giờ? Anh ta chính là một cỗ máy cuồng kiếm tiền.”
Du Hựu Noãn mỉm cười, đặt khăn ăn lên bàn: “Tôi không thích nghe người khác nói xấu chồng tôi.”
Quan Triệu Thần quan sát Du Hựu Noãn, nghiêng người về phía trước, đặt tay mình bao phủ lấy bàn tay của Du Hựu Noãn: “Hựu Noãn, anh ta chỉ lợi dụng lúc em yếu đuối nhất, làm em sinh ra ảo tưởng, trước kia em hoàn toàn không thích anh ta. Nhưng tên nghèo khổ kia cố gắng hết sức dùng đủ mưu mẹo để trèo lên nhà họ Du, nếu…”
Du Hựu Noãn rút tay ra.
Quan Triệu Thần hít một hơi sâu, bàn tay ra sức chống lên mép bàn như thể rất khó nhọc nói: “Nếu không phải anh ta vô liêm sỉ ngăn cản thì tôi mới là người ở bên cạnh em những năm qua. Trước khi gặp tai nạn, em từng nói với tôi rằng mình đã đưa đơn thỏa thuận ly hôn cho anh ta, anh ta cũng đã đồng ý ký tên.”
Việc này vừa hợp lý, lại vừa bất ngờ, Du Hựu Noãn không ngờ hóa ra cuộc hôn nhân của cô và Tả Vân đã đi đến hồi kết từ hai năm trước.
“Anh ta không xứng với em, Hựu Noãn à. Hoàn cảnh của cả hai khác nhau, sở thích cũng khác, càng không có tiếng nói chúng.” Quan Triệu Thần muốn nắm lấy tay Du Hựu Noãn lần nữa.
“Tôi cũng không nghĩ như vậy.” Có lẽ tuổi dậy thì của Du Hựu Noãn rất biết nghe lời, cho nên thời kỳ nổi loạn của cô mới biểu hiện sau khi kết hôn, hơn nữa còn kéo dài khá lâu. Người khác càng nói không được, cô càng muốn nói ‘yes.’
Quan Triệu Thần ngả người về sau, sửa soạn lại cảm xúc: “Dù thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ khiến em yêu tôi lần nữa. Hựu Noãn, chúng ta mới là một cặp trời sinh.”
Du Hựu Noãn nhìn Quan Triệu Thần, trong lòng chẳng mảy may rung động. Cô giống như một người đang đứng xem, không thể hiểu được loại tình cảm dễ dàng nói ‘yêu’ này của Quan Triệu Thần: “Xin lỗi, tôi phải đi rồi. Ngoài ra, tôi nghĩ anh đừng nên lãng phí thêm thời gian với tôi.”
Quan Triệu Thần giơ tay đầu hàng: “Được, được rồi, tôi sẽ không nói chuyện này nữa. Ăn xong rồi hẵng đi được không? Chẳng lẽ em không thấy tiếc nuối khi bỏ lỡ món ngon trước mắt?”
Du Hựu Noãn ngẫm nghĩ, rồi ngồi xuống trở lại: “Tôi rất muốn làm quen với chủ nhà hàng này.” Cô cho rằng nếu đối phương là nữ thì bọn họ thật sự có thể trở thành bạn, nếu là nam, nếu cô đã ly hôn mà đối phương còn độc thân, thì cũng không ngại tiến triển thêm.
“Người đó luôn rất thần bí. Ngay cả giám đốc nhà hàng cũng không biết ông chủ mình là ai.” Quan Triệu Thần nói.
Bỏ qua vấn đề tình cảm, cuộc trò chuyện của Du Hựu Noãn và Quan Triệu Thần thật sự rất thú vị, Quan Triệu Thần rất biết nói đùa, đã lâu rồi Du Hựu Noãn không cười vui như vậy.
Giữa tiếng cười của Du Hựu Noãn, Quan Triệu Thần đột nhiên dừng lại, nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến: “Hựu Noãn, nếu em chịu diễn xuất, nhất định sẽ nổi tiếng khắp nước. Em nên cười thường xuyên hơn.”
Du Hựu Noãn gật đầu, cảm ơn lời khen của Quan Triệu Thần.
“Nửa cuối năm tôi có một bộ phim mới, là bộ phim đầu tiên do studio của tôi sản xuất, em có muốn trở thành nhà làm phim không?” Quan Triệu Thần hỏi.
Du Hựu Noãn không từ chối ngay, cô bỗng nhớ lại đơn ly hôn kia. Nếu Tả Vấn trả lại toàn bộ cổ phần của công ty nhà họ Du cho cô thì đương nhiên anh sẽ phải rút khỏi công ty nhà họ Du. Nhưng Du Hựu Noãn tự hỏi liệu mình có thật sự đủ tư cách quản lý công ty hay không, chi bằng đi làm nữ diễn viên cũng được.
Có lẽ sau khi bán cổ phần của công ty nhà họ Du, cô có thể tìm con đường đầu tư khác. Tiền đề là, nếu Tả Vấn quyết tâm muốn ly hôn.
Lúc rời khỏi câu lạc bộ Nam Hồ, màn đêm đã buông xuống, tài xế đã đợi sẵn Du Hựu Noãn trên xe. Quan Triệu Thần ga lăng mở cửa xe cho Du Hựu Noãn, còn lấy tay đỡ đỉnh đầu để đầu cô bị đụng trúng.
Đúng lúc này đèn flash nhấp nháy, Du Hựu Noãn đang định xuống xe bước ra ngoài, lại nghe thấy Quan Triệu Thần nói: “Không sao đâu, tôi sẽ xử lý.”
Dĩ nhiên Quan Triệu Thần có nhiều kinh nghiệm xử lý vấn đề này hơn Du Hựu Noãn, vì vậy Du Hựu Noãn ngồi lại trong xe mà không phản đối gì.
Khi về tới nhà của họ Du, cũng chưa quá muộn. Chị Huệ vừa bắt gặp Du Hựu Noãn bước vào cửa, lập tức chạy đến đón: “Cô chủ, cô đã đi đâu vậy? Cậu chủ và tôi đã đi tìm cô khắp nơi.”
Du Hựu Noãn bỏ túi xách xuống: “Tả Vấn cũng ở nhà à?”
Chị Huệ ngập ngừng: “Không có. Nhưng cậu chủ rất lo lắng cho cô, vẫn luôn chạy khắp nơi để tìm cô.”
Du Hựu Noãn có uống rượu nên chân có hơi loạng choạng, cô trượt theo tay vịn và ngồi xuống ghế sô pha, đỡ đầu nói: “Chị Huệ, lấy cho em ít thuốc giải rượu.”
“Ồ, vâng.” Chị Tuệ nhanh nhảu đáp: “Cô chủ, tình trạng cơ thể của cô không thể uống rượu, uống vào sẽ thấy rất đau đầu.”
Du Hựu Noãn nhắm mắt lại, đầu đau như búa bổ, nhưng vẫn kém sự trống rỗng khó chịu trong lòng. Sự quan tâm Tả Vấn dành cho cô là thật, chỉ là điểm xuất phát của anh không phải điều cô muốn. Ba cô lại khá đề bạt Tả Vấn, nếu Tả Vấn lạnh nhạt với người vợ như cô, chắc hẳn sẽ bị người trong giới xem thường.
Chị Huệ bưng thuốc giải rượu và nước ấm tới cho Du Hựu Noãn. Du Hựu Noãn mở mắt ra, kéo tay chị Huệ và lặng lẽ nói: “Chị Huệ, em phải làm sao đây? Nếu ly hôn, ngay cả một người thân em cũng không còn.”
Ánh mắt chị Huệ đầy đau xót, chị đã chứng kiến cô bé này trưởng thành, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy cô buồn bã như vậy. Cô ấy nhẹ nhàng vỗ về Du Hựu Noãn: “Cô chủ còn có một người cô, hiện đang ở bên Mỹ.”
Du Hựu Noãn ngẩng đầu, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy mình có một người cô kể từ sau vụ tai nạn kia: “Em còn một người cô? Chị có địa chỉ của cô ấy không?”
Cho dù có thể là một người cô vô cùng vô cách, nhưng lúc này đây cô ấy giống như một cọng rơm cứu mạng đối với Du Hựu Noãn, có đôi khi mối quan hệ huyết thống quả thực rất kỳ diệu.
“Có. Cô của cô chủ thậm chí còn bay từ Mỹ về sau khi cô gặp tai nạn.” Chị Huệ đáp.
Du Hựu Noãn lau nước mắt bằng mu bàn tay: “Chị Tuệ, mau giúp em đặt vé máy bay đến Mỹ.” Cũng có thể tránh đi một thời gian.
Sáng sớm, sau khi ánh dương vừa xua tan màn sương sớm, bữa sáng và một tờ báo sáng được đưa tới cho Du Hựu Noãn. Cô mở tờ báo và lật đến phần tin giải trí, thứ đầu tiên đập vào mắt mình chính là hình ảnh Quan Triệu Thần giúp cô che đỉnh đầu và đỡ cô lên xe tối hôm qua.