Nhìn bên trái, rẽ bên phải

“Ngôi sao hạng S và quý cô nổi tiếng khắp thành phố, sau khi bị chụp được lại tức giận đập vỡ máy ảnh của phóng viên.”
 
Mặc dù bài báo không chỉ rõ tên họ cô mà chỉ lộ sườn mặt, nhưng danh tính của cô rõ ràng đã bị lộ. Trong bài báo nói Du Hựu Noãn đã kết hôn, ám chỉ rằng cô sắp ly hôn và nguyên nhân là do cô ngoại tình với Quan Triệu Thần.
 
Ngoài ra bài báo còn đính kèm phần định giá tài sản công ty riêng của Tả Vấn - định giá tài sản Tứ Duy, ám chỉ đối với người nổi tiếng như Du Hựu Noãn mà nói, tình yêu chính là viên ngọc trên vương miện của cô, vô cùng quý giá, còn vật chất kia chỉ là quan điểm chính của người dân thường. Tất nhiên, cũng có thể là một kiểu châm biếm Du Hựu Noãn mù quáng trong tình yêu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Du Hựu Noãn nhìn kỹ con số ấy, cho dù là cô cũng thấy khá dao động. Xem ra sau khi ly hôn, sẽ có không ít phụ nữ xếp hàng chờ được gả cho Tả Vấn.
 
Du Hựu Noãn nhấp một ngụm sữa bò, rồi cầm di động lên nghịch. Bạn bè trong danh sách của cô đang xôn xao vì tin tức giải trí này.
 
“YYN bị ngu hả? Xét về nhan sắc, dáng người hay tài sản, anh L có điểm nào thua họ Quan? Hay là bị bệnh tăng nhãn áp?”
 
“Đó không phải là ‘đồ ăn trên đĩa’ của Hướng Dĩnh sao?”
 
“Chia tay lâu rồi, vậy mà cũng có người nhặt lại miếng thịt xông khói hết hạn sử dụng? Haha.”
 
Du Hựu Noãn kê di động dưới cằm, cũng không biết Tả Vấn đã thấy tin tức trên báo buổi sáng chưa, hình như anh không có thói quen đọc tin tức mục giải trí.
 
Cho đến cuối ngày, Du Hựu Noãn vẫn chưa nhận được bất kỳ cuộc gọi hay tin nhắn nào của Tả Vấn, như thể cô có làm gì cũng chẳng liên quan đến anh.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuy nhiên, Quan Triệu Thần đã gọi điện tới, anh ta giải thích không biết bức ảnh lại bị rò rỉ như thế nào. Hơn nữa, anh ta còn tỏ vẻ sẽ làm rõ chuyện này từng chút một.
 
Du Hựu Noãn chỉ đáp lại một câu: “Bộ phim bom tấn gần đây của anh sắp công chiếu phải không?”
 
“Hựu Noãn…” Quan Triệu Thần có phần đau lòng.

 
Du Hựu Noãn không quan tâm đến tâm trạng của Quan Triệu Thần, bởi vì chẳng có ai quan tâm đến tâm trạng của cô, kể cả chính cô cũng mặc kệ chính mình. Du Hựu Noãn lăn lộn vô số vòng trên chiếc giường lớn, mất ngủ cộng thêm đau đầu, cuối cùng sáng sớm cô cũng không nhịn được mà gọi cho Tả Vấn.
 
Trong căn hộ ở khu Lục Viên, Tả Vấn liếc nhìn hình ảnh đại diện của Du Hựu Noãn nhấp nháy trên màn hình, rồi ngửa đầu uống cạn rượu trong ly. Đúng là tối qua anh đã mềm lòng trong giây lát, nhưng mềm lòng thì sao? Cuối cùng anh chỉ đang mắc kẹt trong mười năm chờ đợi vô vọng, nhìn Du Hựu Noãn chứng nào tật nấy, chờ cô quay lại nhìn mình sao?
 
Lúc tín hiệu cuộc gọi không có người nhận, Du Hựu Noãn cũng chưa từng có ý định từ bỏ mà tiếp tục gọi. Cô thấy rất khó chịu, đến mức ngủ không yên, Tả Vấn lại đang yên giấc như vậy nói không chừng đang ôm người đẹp trong lòng. Chỉ cần nghĩ như vậy, Du Hựu Noãn lập tức hận không thể lao tới trước mặt Tả Vấn.
 
Lại tiếp tục là tiếng tút tút báo bận.
 
Sự bướng bỉnh của cô cả nhà họ Du bùng nổ, thực sự rất nghiêm trọng. Cho đến khi di động của Tả Vấn bị cô gọi đến hết pin tắt nguồn, cô mới không cam lòng nằm xuống lần nữa.
 
Mất ngủ cả đêm, sáng sớm cô không thể không đeo kính râm đến sân bay. Trước khi đi qua hải quan, Du Hựu Noãn không cam lòng lại gọi Tả Vấn một lần nữa.
 
Người nhận điện thoại là Andy, trợ lý của Tả Vấn tại công ty nhà họ Du: “Đưa điện thoại cho Tả Vấn.”
 
“Là cuộc gọi từ cô Du.” Andy vừa đưa di động sang vừa nói với Tả Vấn.
 
Tả Vấn lạnh nhạt đáp: “Cứ bảo cô ấy cần gì thì nói với cậu.”
 
Du Hựu Noãn ở đầu bên kia nghe được giọng nói của Tả Vân, lập tức dậm giày cao gót rồi bước vào khu vực kiểm tra an ninh.
 
Andy khẽ sửng sốt, anh ấy vốn tưởng rằng ông chủ lớn của mình chỉ lạnh lùng đối với người ngoài, không ngờ anh cũng có thể lạnh nhạt nhẫn tâm thế này với một người đẹp như cô Du. Nếu đổi lại là anh ấy, chỉ cần cần nhìn hình ảnh nhấp nháy trên di động cũng đã khiến người ta tâm viên ý mã.
 
Du Hựu Noãn được người cô bên Mỹ tiếp đãi hết sức nồng nhiệt hiếu khách, cũng như được hai thiên thần nhỏ của cô yêu thích. Cô ở Mỹ hơn một tháng, nơi này càng ấm áp càng khiến cô nhớ đến Tả Vấn, mặc cho anh vẫn luôn tỏ vẻ lạnh lùng với mình.
 
Du Hựu Noãn rất muốn có một đứa con, tốt nhất là một bé gái ngọt ngào với gương mặt phúng phính. Như vậy, cho dù không có Tả Vấn, cô nghĩ cuộc sống của mình vẫn sẽ khá tốt. Dĩ nhiên là nếu Tả Vấn không ngại đảm nhận trách nhiệm của một người ba thì cô cũng rất hoan nghênh.

 

 
Khi Du Hựu Noãn xuất hiện trong hội trường Tứ Duy, gần như tất cả mọi người đều không khỏi nhìn lại cô, quả thực rất hiếm có ai xinh đẹp được như cô cả nhà họ Du. Có điều hầu hết phụ nữ đều quan tâm đến trang phục của cô hơn.
 
Đồng hồ của Patek Philippe, chiếc túi xách thuộc hàng hiệu xa xỉ được làm bằng loại da đặc biệt mà phải xếp hàng hơn hai năm mới có được, đôi giày cao cấp được làm theo yêu cầu và khuôn giày đặc chế đó sẽ được bảo tồn trong một cửa hàng lâu đời tại nước Anh, ngón trỏ và ngón giữa đều đeo nhẫn, một chiếc váy trắng dài qua đầu gối cùng một chiếc áo sơ mi cộc tay có lớp ren trong suốt màu đen phía trên.
 
Trường phái cấm dục, phong cách quý phái đàng hoàng, vừa nhìn đã biết là một quý cô xuất thân từ một gia đình tốt.
 
“Oa, nữ thần kìa.” Alice đẩy đẩy Cathy đang đứng bên cạnh.
 
“Làm quá.” Cathy bĩu môi, đặt ly giấy trong tay xuống: “Làm việc đi.”
 
“Xin chào quý cô, xin hỏi cô có hẹn trước không?” Alice mỉm cười với Du Hựu Noãn đang đi tới trước mặt mình.
 
“Tôi đang tìm…” Du Hựu Noãn suy nghĩ: “Tôi tìm Andy, tôi họ Du.”
 
Khi nghe nói một quý cô họ Du đang tìm mình, Andy thấy hơi bồn chồn. Cathy ngồi đối diện anh ấy nói: “Đi đi, người ta đẹp cỡ nữ thần đấy.”
 
Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Andy, anh ấy nhớ tới người đẹp như nữ thần duy nhất mà mình biết rồi nhanh chóng xác nhận lại với Cathy: “Có phải cô ấy có đôi mắt rất to, rất có khí chất với đôi chân vừa thon vừa thẳng không?”
 
“Anh quan sát kỹ càng vậy sao? Tôi chỉ biết chiếc đồng hồ cô ấy đang đeo có thể mua hẳn một căn hộ nhỏ.” Cathy trả lời.
 
Ngoài vợ ông chủ ra thì còn có thể là ai? Andy dứt khoát bước tới trước cửa văn phòng Tả Vấn và gõ cửa.
 

Chờ khi Andy bước ra, Cathy vòng qua bàn đi theo sát anh ấy tới thang máy: “Cô ấy là bạn gái của ông chủ à?” Cathy làm trợ lý thứ hai cho Tả Vấn cũng không lâu lắm, trong khoảng hơn một năm này cô ta chưa từng thấy bất kỳ phụ nữ không thuộc giới kinh doanh nào xuất hiện bên cạnh Tả Vấn, mỗi lần có tiệc yêu cầu có người cùng tham dự đều là cô ta đi theo xã giao bên cạnh Tả Vấn.
 
Trong mắt Cathy, Tả Vấn là một người giữ mình trong sạch, cuồng công việc, và hoàn toàn không có hứng thú với phụ nữ.
 
“Là vợ của ông chủ.” Andy nhấn nút đi xuống.
 
Cathy có hơi khó tin, bởi vì Tả Vấn thật sự chẳng giống một người đàn ông đã có gia đình. Làm gì có người đàn ông đã kết hôn nào lại tăng ca suốt ở công ty hết năm ngày một tuần. Quan trọng nhất chính là, trên tay Tả Vấn không đeo nhẫn cưới, mà nếu cô cũng không nhìn lầm thì trên tay quý cô vừa rồi cũng nào có nhẫn cưới.
 
“Cô Du.”, Andy vừa ra khỏi thang máy lập tức trông thấy Du Hựu Noãn, mục tiêu quá bắt mắt, khiến người ta không thể nhìn lầm được.
 
Du Hựu Noãn gật đầu với Andy: “Tả Vấn ở có đây không? Tôi có việc tìm anh ấy.”
 
“Ông chủ đang ở trên lầu, mời cô đi theo tôi.” Andy nói.
 
Du Hựu Noãn nhướng mày, cô gọi Tả Vấn thế nào anh cũng chưa từng nhấc máy, cô còn tưởng hôm nay Tả Vấn cũng sẽ không gặp mình.
 
Công ty Tứ Duy không lớn lắm, vốn dĩ cũng không phải doanh nghiệp sử dụng nhiều lao động. Nơi này chỉ chiếm hai tầng lầu, nhưng tầng văn phòng khá cao, tầm nhìn thoáng đãng.
 
Du Hựu Noãn nhìn Tả Vấn, ban đầu cô đã chuẩn bị kỹ những gì nên nói cũng như không nên nói. Trên mặt anh từ lâu đã không còn vẻ dịu dàng thời thiếu niên, càng ngày càng lạnh lùng và cứng rắn hơn. Chỉ có đôi mắt trong trẻo ẩn sâu chút gì đó khiến người khác không nhìn ra được, giống như một món tráng miệng ngọt ngào mềm mại được gói trong chiếc hộp kim cương.
 
Người cuối cùng nhận được món tráng miệng này không chỉ có thể nhận được số kim cương lớn, còn được nếm món ngon nhất. Không lý nào con người không có lòng tham.
 
“Nếu mỗi ngày em không bắt chuyện làm phiền anh, giống như khoảng thời gian em vừa mới tỉnh lại, anh có thể dọn về nhà lớn họ Du được không?” Du Hựu Noãn nói với vành mắt đỏ hoe, cô phải ăn nói khép nép như vậy, nhất định trong lòng cảm thấy rất tủi thân.
 
“Du Hựu Noãn, cô đã hoàn toàn bình phục.” Tả Vấn đáp. Ý muốn nói nếu đã bình phục thì không cần người chăm sóc nữa.
 
Tả Vấn dễ dàng nói được những lời như thế, biểu cảm lạnh nhạt như vậy, khiến chiếc mũi hơi chua xót của Du Hựu Noãn nghẹn cứng.
 
Du Hựu Noãn hít một hơi sâu, ngồi xuống đối diện với Tả Vấn: “Điều khoản trong đơn thỏa thuận ly hôn cần phải thay đổi.”
 

“Cô nói đi.” Tả Vấn nói.
 
“Em không biết điều hành công ty nhà họ Du, nếu không lúc trước ba cũng sẽ không ép em cưới anh, đúng chứ?” Du Hựu Noãn không đợi Tả Vấn trả lời, tiếp tục nói: “Ly hôn cũng được. Nhưng anh phải mua hết cổ phần công ty nhà họ Du trong tay em. Về sau muốn gọi là công ty họ Du cũng được, gọi là công ty họ Tả cũng được.”
 
Tả Vấn lạnh lùng nhìn Du Hựu Noãn: “Đó là của ba cô để lại cho cô.”
 
“Nhưng đó lại là gánh nặng đối với em.” Du Hựu Noãn đáp: “Tả Vấn, em muốn một nửa cổ phần, nhưng cũng muốn anh mua lại một nửa cổ phần này từ tay em.”
 
Quả thực là gây rối vô lý: “Tôi không có nhiều vốn lưu động như vậy.”
 
“Em có thể cho anh thời gian”, Du Hựu Noãn nói: “Chừng nào anh có đủ tiền thì em lập tức ký tên.”
 
“Được” Tả Vấn dứt khoát trả lời.
 
Du Hựu Noãn cắn môi dưới, siết chặt bàn tay phải đang đặt trên đầu gối, rồi yếu ớt thả ra. Điều kiện khắc nghiệt như vậy mà anh cũng đồng ý, cô mỉm cười đầy mỉa mai: “Có vẻ như anh Tả đây nóng lòng muốn thoát khỏi em?”
 
Tả Vấn không đáp.
 
Ánh mắt Du Hựu Noãn không khỏi chua xót, bật cười chua chát: “Sáng sớm em đã lập di chúc, nếu anh không muốn trả số tiền cấp dưỡng lớn như vậy thì có thể cầu nguyện cho em chết càng sớm càng tốt, sẽ không còn ai làm phiền anh nữa.”
 
Du Hựu Noãn nói xong cứng nhắc đứng dậy, Tả Vấn cũng lập tức đứng lên, nhìn xuống cô từ trên cao và nói: “Du Hựu Noãn, đừng có lúc nào cũng giống như phụ nữ đanh đá hở một chút là đem cái chết ra nói.”
 
Du Hựu Noãn tức giận, hất cằm lên nói: “Thì sao, dẫu sao cũng không có ai quan tâm, không có ai đau lòng.”
 
“Cô Du thiếu người quan tâm từ bao giờ thế?” Tả Vấn châm chọc, đứng dậy tiễn khách.
 
Tâm trạng của Du Hựu Noãn lại tốt lên một cách kỳ lạ, hóa ra Tả Vấn không phải thờ ơ với vụ bê bối kia, Du Hựu Noãn nhìn Tả Vấn: “Anh đã thấy bức ảnh kia?”


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận