Tả Vấn không trực tiếp trả lời, anh chỉ cụp mắt nhìn đồng hồ: “Năm phút nữa tôi có khách.”
Du Hựu Noãn là người có thể bừng sáng chỉ với chút ánh dương: “Anh đã đọc tin tức giải trí, mấy tên săn ảnh kia còn hận không thể có tin tức bê bối mỗi ngày. Nhưng cho dù anh Tả không tin tưởng bản thân thì cũng nên tin vào sở thích của em chứ.”
Đúng là tự tát vào mặt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tả Vấn nhìn Du Hựu Noãn một cái thật sâu, rồi mở cửa làm động tác mời Du Hựu Noãn: “Sở thích của cô chưa bao giờ cao cả.”
Khi Du Hựu Noãn bước ra khỏi tòa công ty Tứ Duy, cô quay đầu nhìn lại một cái, cảm thấy có lẽ mình có khuynh hướng tự tra tấn. Tả Vân châm chọc cô như vậy nhưng cô lại thấy vui mừng, thấy cảm xúc của anh dao động vì chuyện của cô, Du Hựu Noãn lập tức khôi phục niềm tin.
Chỉ có đồ ngốc mới ly hôn. Cho dù Tả Vân đã khiến lòng tự trọng cũng như sự tự tin của cô tổn thương nghiêm trọng nhưng Du Hựu Noãn vẫn không muốn từ bỏ anh. Từ bỏ Tả Vấn, cuộc sống của cô sẽ lập tức mất đi chỗ dựa lơn nhất, đặc biệt là chỗ dựa tài chính, đồng thời cô cũng phải đối mặt với vô số công việc rườm rà tẻ nhạt. Ba cô thật sự rất có mắt nhìn người, Tả Vấn giống như một con gà mái đẻ trứng vàng, như con trâu cần mẫn, về tình về lý, Du Hựu Noãn đều không thể dễ dàng từ bỏ.
Du Hựu Noãn lấy chìa khóa và thử tra ổ khóa ở căn hộ thuộc khu nhà Lục Viên, vậy mà có thể mở được. Cô bước vào quan sát xung quanh một lượt, bát cháo trắng trên bàn đã được dọn sạch, mà phòng của Tả Vấn rõ ràng có dấu vết từng có người ở. Du Hựu Noãn cong môi mỉm cười, không phải nói không quay về sao? Chẳng phải đã trở về rồi à.
Du Hựu Noãn mặc lại bộ quần áo ở nhà, bàn chải đánh răng và khăn tắm của cô đều không có trong phòng tắm, có điều không sao cả, hôm nay cô đã chuẩn bị một bộ từ trước.
Lúc Tả Vấn về nhà, Du Hựu Noãn đang tập yoga trong phòng khách - với tư thế rắn hổ mang. Khi nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa, cơ thể cô vươn lên hướng về phía trước. Dưới ánh mắt im lặng của Tả Vân, cô dùng tay đỡ thân thể và ngẩng đầu lên như một người rắn tuyệt đẹp, chỉ thiếu thè lưỡi rắn ra.
“Ông xã, anh về rồi.” Du Hựu Noãn cố ý thấp giọng thủ thỉ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tả Vấn không hỏi tại sao Du Hựu Noãn lại tới đây, anh thẳng thừng lấy di động ra.
Du Hựu Noãn đứng dậy đi về đến bên cạnh anh, nhìn anh lướt qua tên Lão Vương trong danh bạ mới chậm rãi nói với Tả Vấn: “Em đã bảo chú Vương kéo số của anh vào danh sách đen. Chú ấy là tài xế của em không phải của anh.” Cho dù thực tế tiền lương của Chú Vương là do Tả Vấn trả, nhưng ông ấy vẫn phải nghe lời Du Hựu Noãn.
Lần này, cô Du đây đã chuẩn bị sẵn sàng mới đến, chứ không đánh một trận mà không chuẩn bị gì.
Tả Vấn cất điện thoại rồi nhìn sang Du Hựu Noãn: “Tại sao mới hơn một tháng không gặp, cô Du lại bắt đầu chơi mấy trò trẻ con như vậy?”
Tả Vấn không đợi Du Hựu Noãn trả lời mà lập tức vào phòng ngủ.
Du Hựu Noãn đứng trong phòng khách, ngón tay mỉm cười hết sức vui mừng, xem ra có người cũng rất để ý đến việc cô mất tích. Chỉ là Du Hựu Noãn không dám hỏi Tả Vấn, sợ anh thẹn quá hóa giận, ngược lại biến tốt thành xấu.
Tả Vấn cầm bộ đồ ngủ đi thẳng vào phòng tắm.
Du Hựu Noãn bị anh xem như không khí, hoặc là một món đồ trang trí trong nhà, hoàn toàn bị Tả Vấn phớt lờ.
Chờ Tả Vấn về phòng, Du Hựu Noãn gõ cửa phòng, không đợi anh trả lời cô lập tức mở cửa bước vào: “Em đã hâm nóng sữa bò cho anh, có thể giúp ích cho giấc ngủ của anh đó.” Du Hựu Noãn đặt ly sữa lên tủ đầu giường, cô cảm thấy mình thật đúng là có tố chất vợ hiền mẹ tốt.
Đáng tiếc dường như tần số âm thanh của Du Hựu Noãn nằm ngoài phạm vi tiếp nhận của tai Tả Vấn, Tả Vấn không phản ứng, chỉ tập trung nhìn vào máy tính trên đùi.
Du Hựu Noãn cũng không tức giận, cô cầm ly sữa lên và tự mình uống: “Tháng trước em có đến thăm nhà cô em, anh có biết cô ấy không?”
“Thật không dám tin lúc cô 46 tuổi lại sinh được một cặp long phượng.” Du Hựu Noãn nói: “Trước kia cô từng chủ trương theo lối sống DINK đấy, mãi đến hơn bốn mươi tuổi cô mới đột nhiên muốn có một đứa con.”
Tả Vấn không lên tiếng, Du Hựu Noãn vừa uống sữa vừa tiếp tục: “Khi em nhìn thấy hai đứa bé kia thì hiểu ngay được tại sao cô lại thay đổi suy nghĩ. Anh có gặp bọn trẻ chưa?”
Sữa để lại một vệt râu màu trắng trên môi Du Hựu Noãn mà cô không nhận ra, cô nghiêng người về phía trước, dùng giọng điệu nhỏ nhẹ dỗ dành người yêu nói: “Chúng ta cũng sinh một đứa nhé, Tả Vấn?”
Bàn tay đang trượt trên màn hình máy tính của Tả Vấn khựng lại, trong đầu anh văng vẳng từng lời Du Hựu Noãn từng nói.
Tả Vấn đẩy máy tính ra, xốc chăn ngồi dậy. Bởi vì quá đột ngột nên Du Hựu Noãn không thể không lui về sau để tránh anh. Một nửa sữa trong ly bắn lên quần áo cô, cũng may đã bớt nóng. Du Hựu Noãn vừa định nổi giận lại nghe thấy Tả Vấn đang đứng cạnh cửa quay lưng với cô nói: “Chúng ta từng có một đứa con, nhưng cô đã phá mất.” Trong giọng nói lạnh lẽo như băng đang cố gắng kìm nén chút run rẩy nhưng vì giận dữ mà vẫn không kìm chế nổi.
Du Hựu Noãn bàng hoàng, không ngờ còn có chuyện như vậy, ngoại tình còn phá bỏ đứa nhỏ. Cô cũng không biết nếu đổi lại mình là Tả Vấn thì liệu có thể tha thứ cho chính mình hay không.
Du Hựu Noãn đang ngây người, nghe thấy tiếng đóng cửa cô mới đột nhiên bừng tỉnh, thậm chí còn không đổi giày mà mang dép lê đuổi theo xuống lầu.
Du Hựu Noãn chạy đến giữ chặt cánh tay của Tả Vấn: “Em xin lỗi, em thật sự không nhớ.”
Tả Vấn chậm rãi gỡ tay Du Hựu Noãn ra, nghiêm túc nói: “Hựu Noãn, đừng lãng phí thời gian với tôi nữa, tôi mệt rồi, không muốn tiếp tục đi cùng cô nữa.”
Du Hựu Noãn nắm lấy vạt áo Tả Vấn, ngẩng đầu nhìn vào mắt anh. Bên trong đôi mắt ấy không còn bất cứ cảm xúc gì, đúng như anh nói, anh mệt rồi, ánh mắt anh giống như một vị tăng già như giếng cổ không gợn sóng.
Du Hựu Noãn cũng chẳng biết mình trở lại phòng như thế nào. Cô nằm trên giường Tả Vấn, kéo chăn của anh đắp lên mặt, chóp mũi cảm nhận hơi ấm của anh, giống như đang tự lừa đối mình, nghĩ rằng nếu đủ cố gắng thì cô vẫn có thể cứu vãn được. Đối với Du Hựu Noãn mà nói cô đã quên đi quá khứ, lại cảm thấy chắc hẳn Tả Vấn cũng có thể buông bỏ quá khứ. Rõ ràng cô đã nghĩ sai rồi.
Du Hựu Noãn mơ màng ngủ đến khi nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô đứng dậy nhìn qua mắt mèo, mới thấy Andy đang đỡ Tả Vấn đứng trước cửa.
Du Hựu Noãn vừa mở cửa lập tức ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
“Cô Du, anh Tả uống say rồi.” Đầu Tả Vấn nghiêng lên vai Andy, Andy có hơi khó khăn đỡ Tả Vấn vào phòng và đặt anh lên giường.
Tả Vấn ngủ rất say, nhưng lúc ngủ mày anh vẫn luôn nhíu chặt, Andy nói: “Cô Du, làm phiền cô pha giúp anh Tả một ly nước mật ong để giải rượu.”
“Được.” Du Hựu Noãn đi vào nhà bếp loay hoay một hồi tìm mật ong, pha với nước ấm rồi đem lên phòng. Lúc này Andy đã cởi áo khoác với giày của Tả Vấn.
“Cô Du, tôi xin phép về trước. Dạ dày của anh Tả không được khỏe, đã lâu rồi anh ấy không uống rượu, nếu được, cô hãy nấu cho anh ấy ít cháo trắng ăn lót dạ, nửa đêm có thể anh ấy sẽ đói bụng tỉnh giấc.” Thôi Minh Hạo nói.
Du Hựu Noãn gật đầu, hiển nhiên một trợ lý như Andy hiểu biết nhiều hơn cô Tả như cô.
Du Hựu Noãn nhỏ giọng thì thầm bên tai Tả Vấn: “Anh có muốn uống chút nước mật ong trước khi ngủ không?”
Lông mày vốn đã thả lỏng của Tả Vấn bỗng nhíu lại, anh xoay đầu về một hướng. Du Hựu Noãn thở ra một hơi, cô thật sự không biết nên chăm sóc một người say như thế nào, nhưng cũng may Tả Vấn say rượu khá ngoan, uống say là ngủ mất.
Du Hựu Noãn đứng dậy đi xuống bếp nấu cháo, loại chuyện này làm nhiều lần là quen, cô cũng đã quen tay hay việc.
Du Hựu Noãn đứng bên bàn bếp, dùng thìa khuấy cháo trong nồi. Khi nhìn thấy bộ dạng đeo tạp dề của mình phản chiếu trên cửa sổ căn bếp, cô không khỏi cong môi cười. Hai mắt cô không ngừng liếc nhìn bóng hình bản thân trên cửa sổ, tạo cho cô một cảm giác ấm áp giả tạo, giống như cô và Tả Vấn thực sự là một đôi vợ chồng bình thường, người vợ nấu cháo cho người chồng đang say.
Cháo khuấy thật sự đặc sánh rồi, Du Hữu Noãn mới dùng thìa nếm thử, cũng khá ngon. Cô tắt bếp rồi đi vào phòng thăm Tả Vấn, thấy chiếc chăn mỏng trên người anh đã bị đá xuống đất.
Du Hựu Noãn nhặt chiếc chăn lên và đắp lên người Tả Vấn lần nữa. Cô lại thấy Tả Vấn bất ngờ mở mắt, nhưng ánh mắt rất mơ hồ.
“Tả Vấn, anh đau dạ dày sao?” Du Hựu Noãn hỏi nhỏ.
Tả Vấn quay đầu, nhìn Du Hựu Noãn với vẻ hơi ngơ ngác. Du Hựu Noãn cúi người, nói: “Em có nấu cháo trắng, anh có muốn ăn một chút không?”
“Du Hựu Noãn?” Tạ Vấn khẽ ngập ngừng hỏi.
Du Hựu Noãn gật đầu: “Em đây.”
Tả Vấn bỗng vươn tay mạnh mẽ kéo cô, Du Hựu Noãn đứng không vững nên lảo đảo ngã ngồi lên đùi trái của anh, cô buộc phải lấy tay chống lên người anh để tránh chân anh bị chèn ép.
“Lần này cô lại muốn cái gì?” Tả Vấn lạnh lùng cất tiếng, trên mặt đầy vẻ mỉa mai: “Chơi đùa tôi thế này vui lắm sao?” Rồi Tả Vấn đưa tay áp lên má Du Hựu Noãn, ngón tay cái vuốt ve qua lại bên tai cô.