Du Hựu Noãn nhìn vào mắt Tả Vấn, đôi mắt ấy đã không còn sự bình tĩnh và sâu xa của ngày xưa nữa mà như đang ẩn chứa một ngọn lửa, ấn đường anh còn có vết đỏ, Du Hựu Noãn biết ngay Tả Vấn đang không được tỉnh táo.
Tả Vấn vuốt ve gương mặt của Du Hựu Noãn, lưu luyến tới quên cả lối về: "Cô muốn cái gì thì cứ nói thẳng, tôi chưa bao giờ keo kiệt với cô về những gì tôi có cả. Cô Du cũng không cần hạ mình như vậy, nếu không e là tội trạng của tôi trong lòng cô lại nhiều thêm nữa mất."
Du Hữu Noãn lui lại, sau đó cô mới nhận ra rằng mình ở trong lòng Tả Vấn lại thấp hèn tới vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thấy Du Hựu Noãn lui ra sau, Tả Vấn ghì chặt gáy cô, chậm rãi cúi đầu xuống, chóp mũi khẽ chạm lên môi cô: "Người cô thơm quá."
Đàn ông có tính chiếm hữu trời sinh, nhất là sau khi say rượu. Tả Vấn lật người đè Du Hựu Noãn dưới thân, anh nhìn cô một cách nghiêm túc, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lông mày cô: "Mỗi lần cô cầu xin tôi, cô đều nhìn tôi như vậy, mà lần nào tôi cũng mềm lòng, năm lần bảy lượt đều vậy..." Tả Vấn không nói tiếp nữa, dường như anh nhớ ra chuyện gì đó không vui, hàng lông mày nhíu chặt lại.
"Lần này em không lừa anh." Du Hựu Noãn đưa tay lên xoa mặt Tả Vấn.
Tả Vấn khẽ cười, đôi tay chặt rãi đặt lên cổ Du Hựu Noãn: "Du Hựu Noãn, tôi cảnh cáo cô, nếu lần này cô lại chơi tôi, tôi thật sự không biết bản thân mình sẽ làm ra chuyện gì nữa đâu."
Tay Tả Vấn bóp chặt cổ Du Hựu Noãn, càng ngày càng siết chặt lại, Du Hữu Noãn cũng không chống cự mà cứ thế nhìn chằm chằm Tả Vấn.
Tả Vấn thu tay lại, ảo não ngồi dậy xoa tóc: "Cô thắng rồi, nói đi, muốn cái gì? Lần này lại muốn có toàn bộ cổ phần của Tứ Duy sao?"
Du Hựu Noãn nhíu mày, thì ra cô trong lòng Tả Vấn chỉ là một người phụ nữ ham tiền thôi sao? Cô ngồi dậy nhìn Tả Vấn: "Nếu lần này em thật lòng thì sao?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tả Vấn cúi đầu không biết đang nghĩ gì, nghe được những lời này của Du Hựu Noãn, cảm thấy như một trò cười, nhưng ánh mắt anh không hề có ý cười. Biểu cảm của anh cũng khôi phục lại vẻ bình tĩnh như ngày thường: "Cô Du không cần tìm cảm giác chinh phục trên người tôi đâu, tình yêu của tôi đã sớm bị cô chà đạp dưới chân tới nỗi không đáng một xu rồi. Cho tới bây giờ tôi vẫn mơ mộng hão huyền rằng cô thật sự nghiêm túc, cô còn có gì không hài lòng sao?"
Du Hữu Noãn đau lòng, nước mắt rơi xuống vì Tả Vấn trong quá khứ, cũng là vì Tả Vấn hiện tại.
"Cô còn có mặt mũi để khóc ư?" Tả Vấn chỉ trích Du Hữu Noãn.
Du Hựu Noãn khóc càng lúc càng to.
"Xấu như quỷ ấy." Tả Vấn lấy khăn lau nước mắt cho Du Hựu Noãn.
"Nhưng em thích anh thật mà." Du Hựu Noãn không biết ngượng mà nói.
Tả Vấn sửng sốt, kéo Du Hựu Noãn vào trong lòng, đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô như đang rà quét để tìm kiếm nụ cười nhạo bị ẩn giấu, muốn nhìn thấu từng ánh mắt và biểu cảm của cô.
Du Hựu Noãn hơi chột dạ, không nhịn được áp môi mình lên môi Tả Vấn.
"Cháo mà cô nấu cho tôi đâu rồi?" Tả Vấn không lùi lại, cánh môi vuốt ve đôi môi của Du Hựu Noãn.
"Ở trong bếp."
Tả Vấn thở dài: "Cô thắng rồi, Du Hựu Noãn, cô lại thắng rồi." Tả Vấn hôn môi Du Hựu Noãn như một cách trừng phạt, vừa vội vàng vừa tham lam dừng lại ở giữa hàng lông mày cô, bên tai, rồi lướt một đường xuống dưới.
Khi Du Hựu Noãn tỉnh lại sau cơn mê thì đã là giữa trưa ngay hôm sau, cơ thể đau nhức khiến cô nhớ lại sự điên cuồng của tối hôm qua.
Phía bên cạnh giường đã không còn hơi ấm, chắc Tả Vấn đã rời đi từ lâu.
Du Hựu Noãn đỡ eo, chật vật ngồi dậy tựa đầu vào giường. Kỹ năng trên giường của Tả Vấn có thể chịu ảnh hưởng bởi xuất thân của anh, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, sau đó từng bước vươn lên, rồi chiếm lấy, nóng bỏng tới mức cô sắp bị đốt thành tro, so với vẻ lạnh lùng thường ngày của anh thì hoàn toàn khác xa.
Không có gì ngạc nhiên khi trên tạp chí thường nói, đàn ông quyến rũ tuyệt đối không được chọc vào.
Khi hai chân Du Hựu Noãn chạm đất, cô cảm giác như mình là nàng tiên cá vì phải chịu đựng sự đau đớn sau mỗi bước đi chỉ để được ở bên cạnh hoàng tử.
Cả căn hộ không có lấy một chiếc gương toàn thân, Du Hựu Noãn phải vào trong phòng tắm mới thấy được bộ dạng chật vật của mình. Cô nhíu mày, trước ngực, sau lưng không có chỗ nào còn lành lặn cô cúi đầu nhìn phần mặt trong đùi của mình, dường như có thể thấy rõ được dấu răng. Bả vai Du Hựu Noãn run lên, anh là kẻ ăn thịt người sao?
Nhà vệ sinh chật hẹp không có bồn tắm, Du Hựu Noãn đứng dưới vòi nước nóng hồi lâu mới thở phào nhẹ nhõm. Chuyện này không khác gì chịu khổ, nó chẳng qua chỉ là cái giá mà cô phải trả cho cuộc sống hôn nhân của mình, nếu không như vậy thì cuộc hôn nhân gần như có thể nói là hoàn hảo.
Thay quần áo xong, cô tới nhà bếp, nồi cháo hôm qua đã biến mất, phòng bếp cũng được dọn dẹp rất sạch sẽ.
Tủ đầu giường, cửa tủ lạnh hay những nơi người ta thường hay để lại lời nhắn đều không có một tờ giấy nhắn nào cả.
Du Hựu Noãn lấy điện thoại định gọi cho Tả Vấn, nhưng khi bấm tới chữ số cuối cùng, cô lại dừng lại. Vào lúc nào nếu cứ đuổi theo gắt gao thế này, vậy thì mất giá quá.
Du Hựu Noãn gọi đồ ăn ngoài về để giải quyết bữa trưa. Cả buổi chiều, điều khiển TV đã bị cô ấn tới bốc lửa, Tả Vấn vẫn chưa về tới nhà, Du Hựu Noãn không nhịn được gọi điện cho Andy.
"Thưa cô Du, anh Tả đã đi công tác ở thành phố C rồi."
Du Hựu Noãn vừa tủi thân vừa tức giận, ôm đầu gối ngồi trên sô pha. Cô đã hy sinh sức khỏe của mình, cố gắng chấp nhận Tả Vấn, nhưng hôm nay, trước mắt cô lại là một khoảng không mờ mịt, cuộc hôn nhân vẫn vô vọng như cũ.
Tối hôm qua, cô tưởng rằng mình đã tìm thấy hy vọng, nhưng hôm nay, không còn nghi ngờ gì nữa, Tả Vấn đã tạt cho cô một gáo nước lạnh. Tiếp xúc cơ thể cũng không thể khiến mối quan hệ giữa bọn họ trở nên thân mật hơn, ngược lại còn giết chết tất cả những mộng tưởng hão huyền của Du Hựu Noãn. Chỉ là một trận hỗn loạn sau cơn say, nhưng nó không giúp cải thiện mối quan hệ của bọn họ mà càng khiến họ trở nên ngượng ngùng hơn.
Lúc say, có thể Tả Vấn đã mất cảnh giác, nhưng một khi tỉnh táo lại, anh lại bắt đầu lý trí tới đáng sợ.
Du Hựu Noãn dùng mu bàn tay lau nước mát, thật ra chính cô cũng không biết mình có thể đi được bao xa. Nếu Tả Vấn thật sự không muốn tha thứ, chỉ có một mình cô chống đỡ thì có thể đi được bao lâu, năm năm, hay mười năm? Du Hựu Noãn chỉ cần nghĩ tới mỗi ngày sau này đều phải sống trong sự cô đơn quạnh quẽ này thì cảm thấy vô cùng đáng sợ.
Sự quạnh quẽ này dường như đặc biệt nhức nhối trước sự nóng bóng hôm qua, khiến người ta vô cùng khó chịu, ít nhất Du Hựu Noãn cảm thấy mình không thể chịu nổi nữa.
Cũng có thể thật ra cô không yêu Tả Vấn tới vậy, chỉ đơn giản là vì Tả Vấn là chồng cô, lại giúp đỡ cô trong lúc cô gặp khó khăn, nên cô mới tưởng rằng mình yêu anh chăng? Du Hựu Noãn không tìm được đáp án, nhưng có một điều cô có thể khẳng định, nếu trong tám năm trước khi cô mất trí nhớ, cô không hề yêu Tả Vấn thì có phải điều này cũng chứng minh rằng cô không hề yêu Tả Vấn không?
Du Hựu Noãn dường như tìm thấy cọng rơm cứu mạng, cô đứng dậy, gọi điện thoại cho lão Vương.
Hiệu thuốc mở cửa cả ngày, Du Hựu Noãn ngồi trên xe nhìn tấm biển của hiệu thuốc rồi vô thức sờ lên bụng mình. Cô cả nhà họ Du dù có nghèo túng cũng tuyệt đối không hạ mình tới mức dùng một đứa bé để níu kéo đàn ông. Cô đã từng ảo tưởng rằng có thể sinh một cô bé đáng yêu cho Tả Vấn, nhưng với điều kiện là cô bé phải có một người ba yêu mình và có một gia đình hoàn chỉnh.
"Chú Vương, dừng xe, đứng ở đây chờ tôi một chút." Du Hựu Noãn nói, cô vào hiệu thuốc mua thuốc, rồi cầm chai nước khoáng uống luôn tại chỗ, lúc này cô mới trở lại xe với gương mặt vô cảm.
Nửa tháng sau, Du Hựu Noãn không còn nhận được bất kỳ tin tức gì của Tả Vấn nữa, nhưng Quan Triệu Thần đã đích thân mang kịch bản mà văn phòng của anh ta định quay tới.
Lúc chị Huệ thấy Quan Triệu Thần tới, chị ấy không khỏi nhìn Du Hựu Noãn một cách kinh ngạc: "Cô chủ à." Ánh mắt cực lực phản đối, có vẻ chị Huệ cũng biết chuyện quá khứ của cô và Quan Triệu Thần.
"Chị Huệ, rót nước cho anh Quan đi." Du Hựu Noãn nói, cô nhìn Quan Triệu Thần: "Tôi xem qua kịch bản rồi liên hệ với anh sau nhé."
"Không vội, anh đã mời Trần Chính Sơn làm đạo diễn cho bộ phim này rồi, nếu em thấy hứng thú, mọi người có thể gặp nhau." Quan Triệu Thần nói.
Trần Chính Sơn là đạo diễn hàng đầu trong nước, mỗi bộ phim đều đảm bảo được doanh thu. Với những bộ phim do ông ấy làm đạo diễn, các nhà đầu tư đều không màng tới sự kiêu kỳ của mình nữa mà chỉ đổ xô tới như muỗi thấy máu.
Du Hựu Noãn mỉm cười nhìn Quan Triệu Thần: "Chắc anh không thiếu số tiền này nhỉ?"
Quan Triệu Thần cười nói: "Làm gì có ai chê tiền nhiều chứ?"
Du Hựu Noãn nói: "Bộ phim này cũng do anh đóng chính sao?"
Quan Triệu Thần lắc đầu: "Có tuổi rồi, không thể cứ làm thần tượng trước màn hình được nữa. Mệt lắm, anh muốn dần dần chuyển về phía sau hậu trường."
Du Hựu Noãn gật đầu, nhưng cuối cùng lại không biết nói gì.
Quan Triệu Thần nói: "À ừm, anh cũng phải đi rồi, chút nữa còn có việc. Nếu em thấy hứng thú với kịch bản này có thể gọi điện thoại cho anh."
Du Hựu Noãn đứng dậy tiễn Quan Triệu Thần ra cửa, vừa quay đầu lại đã thấy ánh mắt không đồng tình của chị Huệ: "Cô chủ, anh ta..."
Du Hựu Noãn bây giờ không muốn nghe cái tên Tả Vấn: "Đừng nhắc người này với em nữa, nếu chị Huệ lưu luyến Tả Vấn thì có thể tới căn hộ của anh ta làm người giúp việc."
"Cô chủ." Chị Huệ dường như lại nhìn thấy Du Hựu Noãn sắc bén lúc trước khi mất trí nhớ.