Nhìn bên trái, rẽ bên phải

Chiếc Bentley dừng lại ở lối vào của một khu dân cư được xây dựng vào những năm tám chín mươi. Du Hựu Noãn không thể không xác nhận lại với lão Vương: "Tả Vấn ở đây hả?"
 
Lão Vương nói: “Đúng là ở đây, thưa cô. Tôi đã từng đến đây đưa tài liệu cho cậu chủ. Phòng ở khu A, tầng năm, dãy nhà thứ hai của tòa nhà ba mươi tư.”
 
Du Hựu Noãn bước ra khỏi xe. Buổi tối trời có gió lạnh, Du Hựu Noãn khoanh tay nhìn khu nhà đã đủ lâu đời để được khảo cổ khai quật này. Vừa rồi khi cô đến đây có đi ngang qua một quảng trường nhỏ, bên trong đang tập nhảy rất sôi nổi, khả năng cao là toàn các ông bà lớn tuổi trong khu dân cư này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Các tòa khu dân cư hầu như không có tường bao bên ngoài, vẫn được làm bằng xi măng, cửa sổ không phải là cửa sổ kính sát đất hay cửa sổ lồi mà là cửa sổ trượt truyền thống bằng kính màu xanh hoặc nâu.
 
Khu nhà này có bảo vệ nhưng thực chất cũng như không, bởi người canh cổng là một ông lão. Ông lão này hoàn toàn không quan tâm người ra vào có phải là cư dân của khu này hay không, việc duy nhất ông ấy lo là thu phí đỗ xe của các phương tiện ra vào.
 
Lối vào khu dân cư là một dãy những người bán hàng rong, thỉnh thoảng có mùi thịt nướng bay trong không khí. Ngoài ra còn có một quầy bán tất dưới ánh đèn, ba đôi giá mười tệ, dưới chiếc đèn bàn nhỏ là người bán hàng rong đang cúi đầu dán màn hình điện thoại.
 
Đó là một khu dân cư luôn tràn ngập bầu không khí sinh hoạt. Du Hựu Noãn thực sự không hiểu tại sao Tả Vấn lại chọn sống ở một nơi bẩn thỉu, bừa bộn, nghèo nàn và ồn ào như vậy.
 
Du Hựu Noãn hỏi một dì trong khu dân cư xem tòa nhà ba mươi tư ở đâu, người phụ nữ đó nhìn cô rất nhiều lần, sau khi chỉ đường cho cô thì cô con gái học cấp ba bên cạnh thì thầm với bà ấy: “Mẹ ơi, váy của chị ấy đẹp quá.”
 
“Chị ấy cao nên mặc váy dài mới toát lên khí chất được, con thì thôi đi.” Người mẹ nói.
 
"Áo sơ mi của chị ấy cũng đẹp nữa, loại áo sơ mi viền ren mỏng này năm nay rất được ưa chuộng, mang một phong cách cổ điển. Con đã thấy trên Weibo rồi, không rẻ xíu nào.” Cô con gái học cấp ba tiếp tục nhận xét.

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Người ta vốn dĩ đẹp nên mặc gì cũng đẹp. Còn con cứ chuyên tâm đọc sách của con đi." Người mẹ nói.
 
“Mẹ ơi, con muốn niềng răng.”
 
Giọng nói của hai mẹ con càng ngày càng xa nhưng khóe miệng Du Hựu Noãn lại khẽ mỉm cười, cảm thấy nơi này thật ra cũng không tệ, náo nhiệt cũng có niềm vui của náo nhiệt.
 
Du Hựu Noãn leo thẳng một mạch lên tầng năm, hồi hộp gõ cửa nhà Tả Vấn, cô tỏ vẻ dè dặt nên chỉ gõ ba lần nhưng không thấy ai trả lời. Du Hựu Noãn không bỏ cuộc, lại gõ cửa thêm lần nữa rồi áp tai vào cửa lắng nghe tiếng động bên trong.
 
Không có bất kỳ tiếng động nào.
 
Khi đó Du Hựu Noãn mới chấp nhận sự thật rằng Tả Vấn vẫn chưa trở về.
 
Du Hựu Noãn đi xuống lầu dạo một vòng trong khu dân cư. Chỉ có lác đác vài chiếc ghế đá nằm trong khu vườn trung tâm của tòa nhà, nhưng nếu ngồi đó thì không nhìn được khi nào Tả Vấn sẽ quay lại.
 
Du Hựu Noãn leo trở lại tầng năm, lấy hai tờ khăn giấy trong túi xách, đặt lên cầu thang rồi mới ngồi xuống. Trong lúc buồn chán, Du Hựu Noãn lấy điện thoại ra chơi game một lúc rồi lại nhìn đồng hồ, đã mười giờ mà Tả Vấn còn chưa về, cô sắp ngồi đây được ba tiếng rồi.
 
Lúc đầu, mỗi khi có người đi lên lầu thì Du Hựu Noãn sẽ hơi xấu hổ đứng dậy, nhưng bây giờ cô vừa khát vừa mệt, cũng quen với ánh mắt khác thường của những người đó. Xui xẻo là pin điện thoại di động của cô không chịu được nên đã sập nguồn, Du Hựu Noãn không còn cách nào khác đành đặt khuỷu tay lên đầu gối rồi ngồi đó chống cằm ngơ ngác.
 

Du Hựu Noãn thấy hơi khát nước, nhưng cô không muốn để khi Tả Vấn về lại bỏ lỡ cảnh tượng cô ngồi ở cầu thang đáng thương ra sao, thế là cô bèn khoanh tay, ôm chân và tiếp tục ngẩn người.
 
"Cô kia vẫn còn ở đây." Đứa bé sống ở đối diện căn hộ của Tả Vấn hơi hé cửa ra một chút, lời này chắc hẳn là nói với người lớn ở trong nhà.
 
Cô bé tò mò nhìn Du Hựu Noãn một lúc rồi chạy bình bịch vào nhà. Một lúc sau cô bé cầm bình sữa nhẹ nhàng đi đến phía sau Du Hựu Noãn và gọi "Cô ơi" bằng giọng nói non nớt.
 
Du Hựu Noãn quay lại, nhìn thấy một bé gái với quả đầu dưa hấu mặc chiếc váy hồng và đeo một đôi tất trắng như tuyết.
 
“Chào cô bạn nhỏ.” Du Hựu Noãn rất vui khi có người đến nói chuyện với cô, dù chỉ là một bé gái mới có hai tuổi.
 
“Cô ơi, cho cô uống nè.” Bé gái nhỏ dùng cả hai tay đưa bình sữa của mình đến trước mặt Du Hựu Noãn.
 
Du Hựu Noãn liếm môi, thực sự cô rất muốn lấy: “Cảm ơn cô bạn nhỏ.” Du Hựu Noãn nhận lấy bình sữa từ tay cô bé, giả vờ uống một ngụm rồi đưa lại cho cô bé: "Ngon quá."
 
Cô nhóc lập tức cười khúc khích.
 
“Tiểu Cam, đến giờ đi ngủ rồi đấy.” Người mẹ đi ra bế cô bé lên, mỉm cười rồi xin lỗi với Du Hựu Noãn: “Con bé này…”
 
"Con gái của chị thật đáng yêu." Du Hựu Noãn cười nói.

 
Hành lang yên tĩnh trở lại, đã mười một giờ rồi, Du Hựu Noãn không thể chịu được nữa, cũng không còn sức lực để ý đến lớp bụi mỏng trên tay vịn, cô tựa đầu vào đó rồi ôm lấy đầu gối và nhắm mắt lại.
 
"Hựu Noãn!" Tả Vấn vừa quay người lên cầu thang thì nhìn thấy Du Hựu Noãn đang dựa vào lan can ngủ.
 
Du Hựu Noãn ngủ không sâu, cô chớp chớp lông mi, đưa tay dụi mắt: “Anh về rồi sao?”
 
Tả Vấn đi tới, đưa tay ra trước mắt Du Hữu Noãn rồi kéo cô đứng dậy: "Em tìm tôi có việc gì? Sao không gọi điện thoại cho tôi?"
 
Du Hựu Noãn đưa tay vuốt thẳng phần nếp váy bị nhăn ở hông, cúi người nhặt khăn giấy trên đất lên, cô không gọi điện thoại cho Tả Vấn tất nhiên là vì sợ dọa anh chạy mất chứ sao.
 
Du Hựu Noãn im lặng đi theo Tả Vấn vào căn hộ của anh. Mặc dù bên ngoài khu dân cư đã cũ và khá đơn sơ nhưng may mắn thay, căn hộ của Tả Vấn được trang trí theo phong cách tương đối hiện đại với các màu đen, trắng và xám đơn điệu, nhìn thôi đã biết đây là nhà của anh rồi.
 
Du Hựu Noãn tò mò đi tham quan từng phòng, bao gồm cả hai phòng ngủ và một phòng khách, kể cả nhà vệ sinh cũng không bỏ qua. Cô còn mở tủ trong WC và đảm bảo không có chiếc bàn chải đánh răng thứ hai, cũng như sữa rửa mặt dành cho phụ nữ.
 
Sau khi Tả Vấn thay quần áo đi ra thì nhìn thấy Du Hựu Noãn đang lật sô pha của mình: “Em đang làm gì vậy?”
 
Du Hựu Noãn giật mình lùi lại, nói trước: “Anh làm em sợ đấy.” Thật ra cô đang lật nhìn khe hở trên ghế sô pha để xem có thứ gì như chiếc quần lót ren của người phụ nữ vớ vẩn nào để lại hay không, thế nên khi nghe thấy giọng của Tả Vấn thì cô mới chột dạ.
 
Gần đây Du Hựu Noãn bị nhiễm mấy bộ phim truyền hình dài tập, người ta nói rằng đàn ông bên ngoài càng lạnh lùng thì bên trong càng nổi loạn. Thông thường khi bạn gái kiểm tra phòng của anh ta, sẽ có bằng chứng ở khe hở trên sô pha của người đàn ông độc thân cho thấy anh ta đã tìm niềm vui bên ngoài.
 
"Tôi đã gọi điện thoại cho lão Vương bảo ông ấy lái xe tới đón em rồi." Tả Vấn nói.
 

“Em khát nước.” Du Hựu Noãn ngồi trên sô pha, ngẩng đầu nhìn Tả Vấn.
 
Tả Vấn mở tủ lạnh, lấy ra một hộp sữa bò, hâm nóng trong lò vi sóng rồi đưa cho Du Hựu Noãn.
 
Du Hựu Noãn nhấp một ngụm sữa, xoa bụng nói với Tả Vấn: “Em đói quá.”
 
"Chỉ có mì thôi." Tả Vấn.
 
Đối với một người không bao giờ quên giữ gìn vóc dáng ngay cả khi mất trí nhớ thì việc ăn mì vào ban đêm thật sự là một tội lỗi không thể tha thứ đối với Du Hựu Noãn, ấy vậy mà cô lại nghe thấy miệng mình trả lời: "Được."
 
Món mì do Tả Vấn làm tất nhiên lại là chuyện khác. Dù có tăng cân thì vẫn phải vui vẻ chịu đựng.
 
Du Hựu Noãn tựa vào cửa bếp chật chội nhìn Tả Vấn bận rộn bên trong, không kìm được ý cười trên mặt: "Em không ăn hành, gừng, cũng không ăn nước tương và bột ngọt, cũng không cần trứng gà."
 
Cuối cùng, thứ Tả Vấn bưng ra cho Du Hựu Noãn là một bát mì trắng phớ chỉ có muối.
 
Lúc đầu Du Hựu Noãn định ăn hết bát mì này để lấy lòng Tả Vấn, nhưng sau khi ăn một miếng, cô cảm thấy mình thà nhịn đói còn hơn nên đành nhìn Tả Vấn cầu xin sự thương xót.
 
Tả Vấn không nói gì, bê bát mì trước mặt Du Hựu Noãn sang chỗ mình rồi bắt đầu vùi đầu ăn.
 
Du Hựu Noãn ngơ ngác nhìn bát mì sắp thấy đáy, bắt đầu hoài nghi liệu món mì mà Tả Vấn đang ăn có giống với món cô vừa ăn hay không? Du Hựu Noãn nuốt nước bọt, cô thực sự hơi đói.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận