Chuyển ngữ: Red de Ed
Dương Lạc đá nhẹ chân vào cửa: “Thầy ơi, là em. Mau mở cửa đi ạ.”
Cơ thể Thẩm Hàm thoáng run, rời ghế định đứng lên. Lý Gia Thiên vội kéo anh lại: “Để anh đi.”
Hắn đi qua, mở cửa.
“Dương Lạc?” Lý Gia Thiên do dự một lát, nghiêng người sang để cậu đi vào.
Dương Lạc xông thẳng lên, đầu đầy mồ hôi. Trông thấy Lý Gia Thiên, đáy lòng trầm xuống. Gật đầu với hắn, ôm táo tiến vào.
“Mang gì theo đó, mà thở hồng hộc hết cả?” Dì nghe tiếng, từ bếp đi ra, “Chao ôi, sao mà mua cả thùng táo thế này?”
Dương Lạc đặt thùng trong góc tường ở phòng khách: “Dù sao hôm nào cũng phải ăn. Mua thêm một ít để trong nhà cũng không sao mà dì.” Cậu tiện tay kéo một chiếc ghế ra, ngồi xuống bàn ăn.
“Mệt không?” Thẩm Hàm hỏi cậu.
Dương Lạc ngẩng đầu, Thẩm Hàm và Lý Gia Thiên đang ngồi sánh vai ở đối diện, nom hoà hợp một cách chết tiệt.
“Không nặng. Em mang được.” Cậu nhát gừng.
Lý Gia Thiên để ý thấy luồng hơi thở tế nhị giữa hai người họ, muốn làm dịu bầu không khí, bèn bảo Thẩm Hàm rằng: “Dương Lạc chắc hay đến giúp em lắm. Dạy được một học sinh như vậy đúng là tài thật đấy.”
Học sinh? Dương Lạc nhướn mày.
Thẩm Hàm cười đáp: “Tất nhiên, hơn nữa chỉ giảng hơn một năm đã gặp được, cũng coi như tôi có phúc đi.” Giọng nói rõ ràng toát lên vẻ tự hào.
Bấy giờ, dì đã mở thùng táo ra, rửa vài quả, bày ra đĩa bưng lên.
Lý Gia Thiên cầm một quả đưa cho Thẩm Hàm: “Chưa gọt vỏ mà ăn luôn à?”
Thẩm Hàm gật đầu, nhận lấy, đưa tới khoé môi cắn một miếng.
Dì nhìn Dương Lạc không động đậy: “Con cũng ăn đi. Vất vả lắm mới mang lên được, trời lạnh mà cũng toát mồ hôi nữa.”
“Dì cũng không ăn mà dì.” Cậu xua tay, “Con vừa ăn trưa xong, vẫn chưa muốn ăn thứ này.”
Thẩm Hàm để quả táo ăn dở xuống, đưa tay lần tìm trên bàn ăn.
“Muốn tìm gì thế?” Lý Gia Thiên hỏi anh.
“Có thể lấy giùm tôi ít khăn giấy không? Lấy hộp tới là được rồi.”
Lý Gia Thiên đưa hộp cho anh, Thẩm Hàm rút ra một tờ, đưa về phía Dương Lạc.
“Còn không mau nhận lấy. Ban nãy cậy mạnh gì chứ, dì cũng bảo em mệt toát hết mồ hôi còn gì.”
Dương Lạc bật cười: “Đấy là tại buổi trưa đi phơi nắng thôi, chứ em nào dễ bị mệt như thế. Với cả cũng khô lâu rồi.” Miệng thì nói thế, tay vẫn đưa tới.
Bấy giờ Lý Gia Thiên mới chậm rãi hiểu, cười gượng: “Vậy hai người nói chuyện tiếp nhé. Tôi cũng phải đi làm đây.”
“Để em tiễn thầy.” Dương Lạc đứng dậy theo.
“Được. Thẩm Hàm, anh đi đây. Tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Hai người Dương Lạc một trước một sau đi xuống lầu, bỗng nhiên Lý Gia Thiên hỏi cậu: “Bình thường em vẫn hay đưa Thẩm Hàm đi viện kiểm tra phải không?”
“Dạ?”
“Nếu có chỗ nào cần tôi giúp, em cứ đến tìm tôi.” Lý Gia Thiên lấy hộp danh thiếp ra, đưa một tấm cho cậu.
“Không cần tiễn tôi đâu. Em về đi.”
Tới đầu cầu thang, Lý Gia Thiên phất tay, một mình rời đi.
Dương Lạc đứng đó.
Thẩm Hàm đã nói gì với ông ta? Không phải từ lâu mắt đã được chẩn đoán là không chữa khỏi được ư?
Cậu suy nghĩ, xoay người chạy lên lầu.
Vào cửa, Thẩm Hàm đã giải quyết quả táo thứ hai rồi.
“Mua ở siêu thị à? Ngon đấy, vừa giòn vừa ngọt.”
Dương Lạc đi qua, ngồi xuống bên cạnh anh.
“Lý Gia Thiên hỏi em, khi nào thì thầy đến bệnh viện khám.”
Bàn tay cầm táo của Thẩm Hàm thoáng run, cúi đầu xuống: “Em nói sao với anh ta?”
“Em nói lúc nào cần thầy ấy giúp thì sẽ về tìm thầy ấy.”
Thẩm Hàm thả lỏng: “Vậy thì tốt.”
“Thầy.” Dương Lạc gằn giọng, “Thầy lừa thầy ấy, phải không?”
“Dì vẫn còn ở đây.” Thẩm Hàm thì thầm, “Lát nữa nói sau được không?”
Dương Lạc kéo anh dậy: “Chúng ta vào phòng làm việc đi. Chí ít thầy phải nói rõ với em, nếu không đừng mong em sẽ giả ngu giúp thầy.”
Nghe tiếng khoá cửa, Thầm Hàm biết hôm nay mình không lảng tránh được nữa rồi.
Anh thở dài: “Có lẽ dì từng kể cho em nghe, chuyện tôi ở trường bị tiếng phanh xe doạ sợ.”
“Rất ngu ngốc phải không? Nhưng đúng là sợ thật đấy. Tôi không sao kiểm soát được.”
Dương Lạc nắm lấy tay anh, đặt lên đầu gối mình.
“Hôm đó bà Lý Mai hẹn tôi ra ngoài ăn cơm. Tôi và Lý Gia Thiên sắp sửa xuất ngoại.” Anh dừng lại giây lát, “Có lẽ bà ấy cũng cảm thấy mình không có cách nào ngăn cản được nữa, nên muốn nói chuyện nghiêm túc với tôi một lần.”
“Hồi ấy tôi đúng là rất sợ bà ấy, lúc chạy qua, cứ sợ mình tới trễ. Nhác thấy tiệm cơm đã hẹn ở ngay bên hè đường đối diện, nhìn sang, bà ấy đang ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa sổ, đã trông thấy tôi rồi.”
“Tôi vội vàng sang đường, kết quả, lại bị xe đâm.”
“Tôi tỉnh lại, cảm giác thấy trên đầu băng một lớp gạc dày. Bà ấy vẫn luôn trông tôi, thấy tôi cử động thì nói cho tôi biết, bác sĩ bảo rằng mắt tôi không thể nhìn thấy được nữa.”
Cơ thể Thẩm Hàm co ro như sợ lạnh, song trên mặt lại treo nụ cười thản nhiên: “Nhớ lại thì cứ như ông trời đang trừng phạt tôi vậy. Đề tài mà tôi xin được là thuỷ động học môi trường và mô phỏng trị số, yêu cầu vô cùng cao với năng lực thực nghiệm, không bao giờ cho phép sinh viên khiếm thị. Thế là con đường xuất ngoại bị cắt đứt. Bà ấy sợ Lý Gia Thiên biết rồi sẽ muốn chăm sóc cho tôi, từ bỏ cơ hội xuất ngoại của mình; vậy nên, xin tôi đừng nói cho anh ấy biết.”
“Tôi bỏ đi. Chuyện còn lại, đều giao cho bà ấy xử lý.”
Anh nắm lại bàn tay Dương Lạc: “Thậm chí tôi từng nghĩ rằng, tại sao mình không phát điên. Từng đêm, từng đêm mất ngủ, không biết phải làm gì. Suy nghĩ tỉnh táo duy nhất mà tôi còn giữ được, đó là không làm vật cản đường. Nếu tôi không có tự tin ở bên anh ấy dưới hoàn cảnh này, vậy thì chí ít tôi, không được trở thành gánh nặng của anh ấy.”
Dương Lạc nhìn anh, trong lòng vụt qua vô số câu phản bác, nhưng lại chẳng nói lên lời.
“Ngặt nỗi, cuối cùng anh ấy vẫn biết.”
“Tôi lừa anh ấy, là bởi vì, tôi đã không thể ở bên anh ấy nữa rồi. Tôi không muốn anh ấy cách lòng với ngay cả người mẹ mình yêu quý nhất. Anh ấy có mẹ, có vợ, một ngày nào đó sẽ có con của mình nữa. Rồi dần dần, anh ấy sẽ quên tôi thôi. Mà anh ấy biết rồi thì sao chứ, từ bỏ tất cả, sau đó đến chăm sóc tôi chắc?”
Anh mỉm cười, đầy cay đắng và mỉa mai: “Tôi chẳng vĩ đại đến thế. Tôi chỉ lựa chọn con đường dễ dàng nhất cho cả hai, hi vọng mỗi chúng tôi có thể giữ gìn hạnh phúc của riêng mình.”
“Dương Lạc, tôi không tốt đẹp như em nghĩ đâu.”
Dương Lạc nhắm mắt, lẳng lặng ở bên anh.
Đây đúng là Thẩm Hàm rồi. Gặp chuyện gì trọng đại, anh sẽ đẩy người khác ra. Bản thân mình thì bạt mạng chui vào ngõ cụt. Anh không tin người khác, cũng không tin chính bản thân mình. Anh đã quen từ bỏ, đã quen với việc người khác phụ lòng mình rồi. Vậy nhưng, anh cũng sẽ dè dặt tận hưởng niềm vui mà mình khả dĩ nhận lấy, ngỡ như một con sóc nhỏ, ôm thật chặt hạt phỉ “hạnh phúc” của mình, cẩn thận gặm nhấm. Đó là ranh giới cuối cùng, là cách thức yêu người khác của riêng anh.
Thầy ơi, em biết mà.