Thời Lục đang luyện tập bài tập cuối cùng, đột nhiên một giáo viên khác nói với cô là bên ngoài có người tìm.
Nhìn thấy Thời Văn Viễn và Thời Song đợi ở ngoài cửa, phản ứng đầu tiên của cô là vô cùng choáng váng, sau đó là sự kinh ngạc.
“Ba, mẹ. Sao hai người lại đến đây? Không phải nói công ty có việc không đến được sao?”
“Công việc sao có thể quan trọng bằng việc tham gia cuộc thi cùng con? Không cần áp lực quá lớn, có đạt giải hay không cũng không sao cả. Trong lòng ba mẹ thì con là tuyệt vời nhất.”
Tất cả các bạn học sinh đều nhìn thấy, Thời Lục luôn im lặng, hiếm khi nở nụ cười nhẹ.
Nhưng lúc biết kết quả thi, Thời Lục mới biết là ba mẹ không hề đặc biệt đến để tham gia cuộc thi đàn cello cùng cô.
Anh trai cô có tổ chức một chuyến tham quan học tập, trùng hợp là ở thành phố mà cô thi.
Bọn họ đến cùng anh trai, xem ra chỉ là tiện đường.
Điều này đã xảy ra rất nhiều lần.
Bọn họ luôn nói yêu cô, nhưng luôn làm cô thất vọng hết lần khác.
Nói là món quà đã cẩn thận tỉ mỉ lựa chọn để tặng cho cô, nhưng quà của anh trai mãi mãi được tận tâm chọn lựa.
Nói là không có yêu cầu cao với con cái, chỉ cần vui vẻ là được. Nhưng chỉ có anh trai nổ lực để trở thành người giỏi nhất trong các bạn bè cùng trang lứa thì bọn họ mới vui mừng mỉm cười.
Được cho có là phần của cô, nhưng cô nói rằng sẽ học tài chính thì sẽ bị hiểu lầm là muốn tranh giành tài sản với anh trai.
Nếu đã không yêu cô ấy, vậy vì sao lại phải hư tình giả ý cơ chứ.
Thời Lục ghét nhất là nói dối, cô cũng ghét tình yêu giả tạo.
Vì vậy, ngay cả khi biết chỉ cần nói dối là có thể giữ Hứa Túc Dã, nhưng cô vẫn không đồng ý nói dối.
Cô hi vọng Hứa Túc Dã sẽ bỏ qua chấp niệm của anh, sau đó, bọn họ sẽ bắt đầu lại lần nữa. Nhưng vì anh không muốn nên bọn họ đã mỗi người một ngả.
Trong đêm quyết định kết thúc tất cả với Hứa Túc Dã, Thời Lục đã chuyển ra khỏi Nhạn Lai Vân Loan, tạm thời cô đang sống ở khách sạn.
Giống như lúc bọn họ chia tay vào 4 năm trước, cô bắt đầu bị mất ngủ cả đêm.
Cô luôn nhớ lại rất nhiều kỉ niệm trong những năm qua, vài đoạn kí ức đáng nhớ đều thuộc về Hứa Túc Dã.
Nhưng chỉ để nghĩ rằng cuối cùng anh cũng để cô lại một mình trong bóng tối. Những kí ức về anh trong phút chốc lại trở nên ghê tởm.
Trước đây, người luôn mang theo hương vị của nắng và xà phòng luôn âm thầm theo cô. Người thiếu niên sẽ không rời đi dù cô có làm bất cứ điều gì, nhưng cuối cùng đã biến mất rồi.
Thời Lục là một người cực đoan, mọi điều cô theo đuổi phải là điều tốt nhất.
Nếu không chịu được tính tình tồi tệ của cô trong suốt phần đời còn lại thì không xứng để nói lời yêu cô.
Ngày đó cãi nhau đó, Hứa Túc Dã từ nhà ra ngoài, lái xe đến một chỗ khác.
Rạng sáng, bầu trời trộn lẫn giữa màu xanh đen, anh lái xe đến một tháp tròn có đuốc sáng trưng, rồi dừng xe ở dưới bóng cây, ngồi im trong xe hút thuốc.
Thời Lục hiểu lầm anh, là bởi vì trong quá trình Thời Lục thuần hóa anh, anh cũng vô thức thuần hóa Thời Lục để cô cũng không thể rời xa anh.
Bốn năm trước, anh đồng ý chia tay với Thời Lục, trừ lúc nhất thời vì không chấp nhận được sự thật rằng cô không yêu anh, còn có một vài nguyên nhân khác là xuất phát từ tính cách của Thời Lục.
Hứa Túc Dã biết, không để cho cô đau một lần, thì cô mãi mãi sẽ không biết lời nói "chia tay" chỉ là thuận miệng đó của cô lại làm anh tổn thương ra sao.
Vì vậy, anh cố gắng không chú ý tin nhắn của cô, anh cố ý không đi liên lạc với cô.
Hiện tại, giống như Thời Lục chắc chắn là Hứa Túc Dã sẽ không tìm bạn gái mới. Hứa Túc Dã đã trải qua thời kỳ xúc động, sau đó, anh dần dần yên tĩnh lại. Anh cũng chắc chắn rằng Thời Lục sẽ không đi tìm người khác. Những chuyện trong quán bar đó chỉ là diễn cho anh xem mà thôi.
Cho nên, anh mới dám nói ra điều kiện với cô vì hy vọng cô có thể cho anh một lời giải thích, mặc kệ là thật hay giả, anh chỉ hy vọng cô có thể thử yêu anh.
Hứa Túc Dã nghĩ rằng bản thân mình đã đủ hiểu Thời Lục, nhưng lần này là anh đã đánh giá thấp mức độ máu lạnh của cô.
Cô rất nhẫn tâm, ngay cả anh thật sự đã quỳ gối trước mặt cô cầu xin, nhưng cô cũng không có một chút mềm lòng.
Cô cũng đã từng nói rằng có lần thiếu chút nữa cô đã muốn giết anh.
Mỗi lần tâm trạng Thời Lục không tốt, cô đều thích ngồi ở cửa sổ sát đất, đó là thói quen được hình thành từ rất nhiều năm về trước của cô.
Lúc học cấp 2, cô thường xuyên ngồi ở cửa sổ sát đất rồi nhìn ra bên ngoài. Bởi vì ngồi ở đó là có thể dễ dàng nhìn thấy cửa lớn của biệt thự.
Nếu Thời Văn Viễn và Từ Song trở về thì cô sẽ là người đầu tiên nhìn thấy.
Nhưng trong ba năm đó, số lần cô chờ được người nhà về rất ít. Dù đợi từ lúc hoàng hôn rồi đến đêm muộn, nhưng chờ đợi cô chỉ là bóng đêm và nỗi thất vọng.
Anh chỉ yên lặng đứng phía sau cô, đồng hành cùng cô.
Trong ấn tượng của Hứa Túc Dã, anh chưa bao giờ thấy Thời Lục khóc, giống như trời sinh cô ra không có nước mắt. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, cô cũng đều có thể mặt không đổi sắc mà giải quyết.
Năm nghỉ hè cấp 3, cơ thể mẹ Hứa tốt hơn, nên anh và mẹ dọn ra khỏi Thời gia.
Ngày anh đi, Thời Lục không ra tiễn anh mà chỉ đứng ở cửa sổ sát đất trên lầu, đôi mắt cô trống rỗng nhìn chằm chằm anh.
Khoảng thời gian đó, ba mẹ Thời Lục không ở nhà, cô không ăn đủ nên hốc mắt có chút sâu, đôi mắt to lạnh lùng trong hốc mắt của cô khiến cho người khác cảm thấy đáng sợ.
Anh cảm thấy bối rối và khó giải thích, anh lo lắng rồi nói với mẹ rằng anh muốn ở lại, nhưng lại bị từ chối.
Lúc xe bắt đầu đi, anh cố sức nhìn lên lầu từ phía sau cửa sổ, anh gõ cửa kính, anh muốn ra khỏi xe để nói lời tạm biệt với cô.
Lúc đó, mẹ anh vẫn nghĩ rằng anh chỉ vì nhớ Thời Lục, nên không cho dừng xe.
Chỉ có bản thân Hứa Túc Dã biết, đời này, việc anh hối hận nhất là lúc ấy không thể ôm lấy Thời Lục một cái.
Sau đó, lúc nào anh cũng mơ thấy ngày ấy Thời Lục phá tan cửa sổ, rồi rơi xuống từ trên lầu, cơ thể cô gầy yếu rơi xuống nên hoàn toàn biến dạng, máu đỏ tươi tung tóe trên mặt đất. Đôi mắt luôn không có ý cười của cô giống như lưu ly rơi vỡ.
Anh bị mẹ đưa về quê, anh cũng không còn cách nào trở về thăm cô, mãi cho đến khi kỳ nghỉ hè kết thúc thì anh mới trở về được.
Ngày trở lại Kỳ Thành, anh ở trong phòng một mình để sắp xếp đồ đạc, Thời Lục bỗng nhiên tìm tới cửa, trên lưng cô còn đeo cặp sách màu đen, trên mặt cô mang theo một nụ cười kỳ lạ.
Anh rất ngạc nhiên và mừng rỡ, nhưng chuyện đầu tiên cô làm lại là gục mặt vào bả vai anh, há miệng thật to rồi hung hăng cắn lên cổ anh.
Trước giờ cô luôn thích bắt nạt anh, nhưng từ trước đến giờ cũng sẽ không làm anh bị thương, đây là lần đầu tiên.
Thời Lục cắn rất dùng sức, đau đớn trong phút chốc liền truyền đến đại não.
Hứa Túc Dã cảm giác được có chất lỏng chảy ra, cảm giác thấm ướt rất buồn nôn, sau đó anh ngửi được mùi nồng của rỉ sắt.
Anh theo bản năng định đẩy Thời Lục ra, nhưng trước khi đụng tới cơ thể của cô, cuối cùng anh vẫn chọn thu tay lại.
Bên ngoài là mùa hè oi bức và tiếng ve kêu chói tai.
Anh nằm ở trên mặt đất toàn thân đầy mồ hôi, thở hổn hển nhìn chằm chằm lên trần nhà, tùy ý để cô phát tiết, cắn xé.
Cơn đớn trên người rất rõ ràng, nhưng càng rõ ràng thì trong lòng anh lại càng hối hận và áy náy.
Anh đã nói xin lỗi với cô nhưng cô càng ngày càng cắn mạnh hơn, giống như hận không thể cắn đứt ra một miếng thịt trên người anh.
Móng tay hay nắm chặt trên mặt đất, đầu ngón tay nổi lên gân xanh trắng, rất cố gắng mới không để bản thân không đẩy cô ra.
Bỗng nghe được tiếng bước chân quen thuộc trêm hành lang, Hứa Túc Dã nói: "Mẹ anh sắp vào."
Thời Lục tạm thời tỉnh lại, anh kéo cô trốn vào phòng của anh.
Sau khi vào phòng, anh che đi vết thương vẫn còn chảy máu lại.
Mẹ gọi tên anh nhưng anh nói mình đang học, nên không cho bà vào làm phiền.
Thời Lục nhìn anh chằm chằm, đôi mắt cô mang theo hận ý, khóe môi cô còn sót lại vết máu.
Anh giúp cô lau vết máu trên môi, rồi đưa cô nước để cho cô súc miệng.
Sau đó, Hứa Túc Dã cởi áo ra, nói ve cô rằng cắn chỗ khác đi, đừng cắn ở cổ vì sẽ bị phát hiện, cô không nên cắn anh nữa.
Thời Lục nhìn chằm chằm anh rất lâu rồi bỗng bình tĩnh lại, sau đó, anh giúp cô lau đi vết máu, động tác rất dịu dàng.
Anh hơi cúi xuống, nhẹ giọng giải thích với cô. Nói rằng nói ngày đó anh muốn xuống xe nhưng xe vẫn không dừng lại. Nói anh bị đưa về quê nên cũng không còn cách nào để quay lại.
Anh hỏi nghỉ hè cô đã làm những gì nhưng cô không trả lời.
Anh hỏi cô vì sao cô thường xuyên mặc quần dài, cô vẫn không trả lời, nhưng anh cũng đoán ra được đáp án.
Anh nói với cô về sau sẽ luôn bảo vệ cô, để cô không bị thương.
Sau đó, cô động vào nút thắt quần của anh.
Anh biết cô muốn xác nhận, xác nhận rằng anh vẫn giống như lúc trước, nhưng anh cam tâm tình nguyện làm món đồ chơi của cô.
Anh thuận theo rồi im lặng cắn răng, anh không phát ra tiếng động nữa.
Cuối cùng, anh nhìn thấy môi cô đang cong lên mỉm cười nhẹ, giống như đồ vật gì đó quan trọng mất đi bỗng nhiên tìm lại được.
Hứa Túc Dã thở hổn hển nhưng cũng cười theo.
Thời niên thiếu, tình cảm của anh đối với Thời Lục rất phức tạp, vượt ra ngoài tình cảm mơ hồ ngây thơ, cảm xúc đặc biệt càng nhiều hơn.
Thời gian cha anh vừa mới qua đời, cảm xúc của mẹ anh không ổn định, có vàu lần nghĩ tới chuyện tự sát.
Vì vậy, khi anh học tiểu học đã tạm thời nghỉ học, mỗi ngày hầu như không dám ngủ vẫn luôn nghe động tĩnh ở bên phòng sát vách, sợ ràng ngày nào đó ngủ dậy anh sẽ biến thành một người không cha không mẹ, trở thành cô nhi.
Sau đó, mẹ anh đột nhiên bị bệnh nhập viện, gần đi anh nhờ họ hàng gọi điện cho Thời Văn Viễn
Vì thế anh tiến vào sống trong nhà Thời Lục.
Bởi vì từ nhỏ tính cách hướng nội, tâm tư Hứa Túc Dã rất nhạy cảm, dần dần anh phát hiện được rằng Thời Lục và những đứa trẻ khác không giống nhau.
Cô rất khác, rất giỏi ngụy trang.
Cô máu lạnh, thiếu hụt sự đồng cảm, có rất nhiều lúc cô giống như quái vật khoác da người.
Nhưng cô máu lạnh như vậy, nhưng lúc anh không tiếng động gọi cô là “chị” cô vẫn quay lại cứu anh.
Bị Thời Lục đùa giỡn bắt nạt, tuy rằng có lúc làm anh khó xử. Nhưng cũng làm cho anh thật cảm thấy hài lòng về giá trị của bản thân và đặc biệt cảm thấy an toàn. Đó là cảm giác anh chưa từng trải qua.
Anh không cứu được cha, cũng không cứu được mẹ, nhưng có vẻ như anh có thể cứu Thời Lục, giúp cho cô vui vẻ, để cô sẽ ít đi đến cửa sổ sát đất ngồi một chút.
Cha và mẹ anh đều muốn ra đi, nhưng Thời Lục sẽ không thể rời khỏi anh, bọn họ có lẽ sẽ mãi ở bên nhau.
Thời Lục nói thế giới của cô là màu đen và màu đỏ. Thế giới của anh là màu trắng và màu xám.
Cô để anh thấy được sự sống động. Anh để cô thấy được sự thuần khiết.
Hai người bọn họ vừa vặn bổ sung cho nhau, cần phải bám vào nhau mà tồn tại.
Cuối cùng anh cũng tìm ra được ý nghĩa sống của mình. Nhân sinh ảm đạm vô ích của anh, giống như vì cô mà tồn tại.
Cho nên những năm đó, anh đối với cô ngoan ngoãn nghe lời chỉ muốn cô có thể vui vẻ.
Loại tình cảm phức tạp này cho đến khi trưởng thành đã dần dần bị tình yêu thay thế.
Hứa Túc Dã vẫn coi Thời Lục là ý nghĩa sống duy nhất của mình, điều này đã không thay đổi rất nhiều năm.
Sau đó, có một lần Thời Lục uống say, cô nói cho anh biết kỳ nghỉ hè đó Thời Lục đã đi tìm anh, trong cặp sách cô đều đựng dao nhỏ, bật lửa và dây thừng.
Anh không biết cô nói lời này là thật hay giả, nhưng anh không sợ một chút nào. Sinh mệnh của anh đã sớm thuộc về cô rồi.
Hứa Túc Dã ngồi ở trong đến nửa đêm, hết điếu này đến điếu khác. Trong xe bị khói lấp đầy mùi đắng cay gãy mũi của thuốc lá.
Anh trừng mắt nhìn ánh đèn đã vụt tắt trên tháp cao. Chân trời dần dần nổi lên ánh sáng xanh nhạt, trên cửa sổ xe là sương sớm dần dẩn bốc hơi, Cảm giác lạnh lẽo trong không khí từng chút từng chút bị một chút ấm áp thay thế.
Người bán rong đã đẩy xe bán hàng ra và đang bày bữa sáng, trong không khí tràn ngập hương vị bánh bao và bánh quẩy.
Con đường này ở Kỳ Thành có rất nhiều học sinh nhất trung đi qua tiện tay mua đồ ăn sáng, đi đến trường học ăn. sau đó sẽ bị chủ nhiệm giáo dục ngăn lại, ăn xong mới có thể đi vào.
Hứa Túc Dã nhắm mắt lại, trong đầu anh nhớ lại lúc Thời Lục đứng ở phía cửa sổ nhìn anh rời đi. Anh bắt đầu cảm thấy hối hận, anh không nên nhất thời xúc động mà rời bỏ cô.
Anh không ngoan ngoãn với cô như trước đây, không phải là anh không đủ yêu mà là vì tình yêu của anh càng ngày càng bệnh hoạn và điên cuồng, đã đến mức độ ngay cả bản thân anh cũng không thể nào khống chế được.
Tình yêu mang đến **, điều này đã khiến anh khao khát và hy vọng cô có thể giống bản thân mình yêu tha thiết. Cho nên anh không thể chịu đựng được chuyện cô không yêu anh, việc này so với chuyện giết anh còn đau khổ hơn.
(** là tác giả viết nên mình giữ nguyên ạ.)
Nhưng anh vẫn còn quá sốt ruột, không nên ép cô như vậy.
Không yêu anh cô không sai mà đều là do anh không đủ tốt.
Sau khi nghĩ thông suốt điều này, Hứa Túc Dã mở cửa xuống xe, đi trên con đường quen thuộc. Đi giữa đám đông học sinh mặc đồng phục quen thuộc.
Anh dừng lại ở một cửa tiệm, xếp hàng một lúc, mua cho Thời Lục một cái bánh bao mà trước kia cô thích ăn. Sau đó trở về xe, lái xe trở lại nhạn lai vân loan.
Trên đường đi, anh vẫn còn suy nghĩ, bọn họ cũng không đến mức phải đi tới bước đường này.
Thời Lục không muốn nói, anh có thể chờ, chờ cho tới khi cô đồng ý nói với anh. Thời Lục không yêu anh, anh cũng có thể chờ, chờ tới khi cô từ từ yêu anh.
Mười hai năm đều chờ đợi được, hà tất lúc này lại vội vàng.
Ở dưới lầu, không biết vì sao mà Hứa Túc Dã đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, theo bản năng mà bước đi nhanh hơn.
Nhưng lúc anh đi vào cửa thì phát hiện ra rằng Thời Lục đã đi rồi.
Trái tim anh liền lập tức trống rỗng.
__________
Có lần cô nhận được điện thoại của người nhà, Thời Lục vừa lên lớp xong, cô đang đi bộ đến văn phòng trên con đường đầy lá bạch quả màu vàng.
Nói chuyện một lúc thì bên kia cuối cùng cũng vào vấn đề chính: "Lục Lục, con và Giang Thừa làm quen sao rồi?".
Thời Lục dừng một chút, sau đó, cô nói: "Vâng, rất tốt."
"Nếu không thì các con cứ đính hôn trước đi?"
Thời Lục dừng bước, lông mi cô run rẩy, sau đó, cô im lặng.
"Mẹ biết là quá nhanh, nhưng trong công ty gặp một ít khó khăn cho nên cần Giang gia giúp đỡ. Vì vậy, con yên tâm, chỉ là đính hôn mà thôi. Sau này việc cưới hay không vẫn là tùy vào bản thân con, mẹ sẽ không ép."
"Con xem cuối tuần chọn một ngày rảnh thì về nhà một chuyến, ba con mua cho con một chiếc xe mới, có lẽ con sẽ thích."
Hơi mát của gió thu thổi tới, thổi bay lá bạch quả trên mặt đất. Những chiếc lá trên cây rơi xuống, có một vài chiếc lá rơi ở đỉnh đầu, trên vai và tóc cô.
Thời Lục giống như bị đóng đinh tại chỗ, cô giữ nguyên tư thế nghe điện thoại không.
Rất nhiều người đi ngang qua, đều nhịn không được mà nhìn về phía cô, thậm chí còn có người lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Vẻ mặt của Thời Lục trống rỗng, ánh mắt cô cũng có chút rã rời, không biết cô đang nghĩ cái gì.
Cuối cùng, cô nói với người bên kia điện thoại: "Vâng."
Cuộc gọi kết thúc, Thời Lục nhìn chằm chằm vết sẹo xấu xí trên cây bên cạnh, thân cây bạch quả trơn bóng, nếu không có vết sẹo xấu xí đó thì có lẽ là sẽ đẹp hơn.
Có đôi khi Thời Lục nghĩ nếu không thể cho cô một chút tình yêu thương tốt nhất, vậy thì không cần đừng giả vờ đối tốt với cô.
Đằng này lại tốt không lên không xuống, cũng không thể khiến cô nhận được đầy đủ cảm giác an toàn và hạnh phúc, cũng không thể khiến trái tim cô tàn nhẫn một đao lưỡng đoạn với người nhà. Lôi kéo quay về lặp đi lặp lại nhiều lần, mới làm cho con người ta đau đớn và dằn vặt nhất.
*một đao lưỡng đoạn: chặt một dao đứt làm 2 nửa.
_____
Buổi tối trở về khách sạn, Thời Lục vẫn luôn mất ngủ, đầu đau như muốn nứt ra.
Cuối cùng, cô chịu không nổi nữa, cô ngồi dậy trong bóng đêm dùng lực kéo tóc vài lần. Uống vài ly rượu, cô không bật đèn mà chỉ yên lặng ngồi ở cửa sổ sát uống rượu.
Cô nhớ mình và Hứa Túc Dã đã từng ở trong căn biệt thự kia mấy năm.
Khi đó, vì để chống lại sự cô đơn, cô đối với anh đã làm rất nhiều chuyện điên cuồng, mặc kệ cô làm cái gì, anh cũng đều chịu đựng buộc phải giúp cô miễm cười.
Anh đối tốt với cô như thế nào, thiếu chút nữa cô đã cho rằng anh có khuynh hướng thích bị ngược đãi, nếu không thì sao anh có thể yêu được một người đối xử với mình không tốt một chút nào.
Hứa Túc Dã lại nói, anh không thích bị ngược đãi, anh chỉ hy vọng cô có thể vui vẻ.
Anh nói, cô vui vẻ so với sinh mệnh anh quan trọng hơn.
Thời Lục lại càng hoài niệm Hứa Túc Dã của trước kia thì cô càng hận anh hiện tại.
Rượu trong miệng Thời Lục bỗng nhiên có vị mặn. Nhưng cô vẫn tiếp tục uống, cô uống cho đến khi say, rồi cô dựa đầu vào cửa sổ lạnh lẽo.
Ngày thứ hai sau tỉnh lại, cổ họng vừa chát lại vừa đau, đôi mắt cũng sưng lên nên đành phải đeo kính râm ra ngoài.
Thời gian chờ đèn giao thông, cảm thấy không khí trong xe ngột ngạt. Thời Lục hạ kính xe xuống, nhưng cô luôn cảm thấy có ai đó đang nhìn mình.
Cô nhìn một vòng xung quanh, nhưng chỉ nhìn thấy một chiếc xe có dán màng cửa sổ, không phát hiện người quen.
Đèn xanh sáng lên, cô mới nhẹ nhàng dẫm chân ga.
Cô không biết, sau khi cô lái xe rời đi, bên cạnh đường đã nhanh chóng có một chiếc xe lập tức đuổi theo. Nhưng đã bị một chiếc xe buýt trên đường chặn lại, không thể đuổi kịp cô.
Hứa Túc Dã không đến công ty, điện thoại đã bị anh đập nát.
Anh giống như không nghe thấy gì, lại giống như cũng để ý chuyện gì, điều duy nhất anh nghĩ đến chỉ có chuyện tìm cô.
Nhưng anh tìm khắp nơi, cuối cùng vẫn nhận lại là sự thất vọng.
Cho đến khi xe dừng lại, cảm giác đau đớn và vô lực nó mới dần dần lan ra khắp cơ thể.
Mấy ngày sau đó, mỗi ngày Hứa Túc Dã đều ở đây để chờ Thời Lục, nhưng anh vẫn không thể tình cờ gặp được cô.
Lần này trùng hợp, anh không cố tình đi tìm hiểu cuộc sống của Thời Lục.
Đến lúc này anh mới phát hiện ra, ngoài những lần trùng hợp cuộc sống của bọn họ không có một điểm giao nhau. Thời Lục không hy vọng cha mẹ cô biết chuyện của bọn họ. Cho nên anh không thể hỏi thăm cô từ trường bối của cô được.
Anh hoàn toàn không biết tìm cô ở đâu, anh đã lạc mất cô.
Sau lần đó, đã rất lâu Hứa Túc Dã chưa gặp lại Thời Lục.
Anh không biết cô đi đâu, căn phòng đối diện chỉ còn lại một sự trống rỗng.
Anh đã thử nhắn tin, gọi điện thoại cho cô, cuối cùng đều là đá chìm dưới đáy biển.
Giống năm tốt nghiệp cao trung đó, cô đột nhiên biến mất trong cuộc đời anh.
Có lần lúc nửa đêm anh mơ thấy cô phá tan cửa sổ, ngã xuống thật mạnh, lúc tỉnh dậy không kịp phản ứng lập tức xuống giường đi đến cửa phòng đối diện. Nhưng vừa định giơ tay lên để gõ cửa anh đột nhiên tỉnh táo lại, cô đã đi rồi.
Ở trong mơ, Thời Lục hỏi vì sao anh lại muốn bỏ rơi cô.
Anh nói anh không có, anh mãi mãi sẽ không làm vậy.
Giống như đang trừng phạt vì anh đã rời đi.
Giây tiếp theo, cô bỗng nhiên lộ ra nụ cười châm chọc, sau đó cô đập vỡ cửa kính như một con bướm mỏng nhẹ nhàng từ trên cao rơi xuống mặt đất. Nhưng khoảng khắc tiếp xúc mặt đất, lập tức máu nổ tung như một quả cầu lửa.
Trái tim Hứa Túc Dã như bị ai đó dùng sức nắm lấy, giống như bị kéo vào một đầm lầy vực sâu đen nhánh, ngay hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Sau đó, anh nghe được tin của cô từ người khác, anh biết được cô sắp đính hôn, hôn nhân do người trong nhà sắp xếp.
______
Hai người ở chung văn phòng với Thời Lục rõ ràng cảm giác được trạng thái của Thời Lục gần đây không đúng cho lắm.
Trước kia, tuy rằng cô kiêu ngạo, quái gỡ nhưng cô không kỳ lạ giống như bây giờ.
Đinh Dĩnh lén lút nói với bạn bè rằng bây giờ Thời Lục giống như mất đi hy vọng. Quyết định điên cuồng thái độ bất cần.
Ngày đó, Đinh Dĩnh có việc gấp, không cẩn thận va phải đồ của Thời Lục.
Thời Lục không nói chuyện, cô chỉ ngước mắt lên nhìn, đôi mắt cô cực kỳ bình tĩnh mà nhìn cô ta, nhưng ánh mắt đó giống như là ma quỷ.
Không biết có phải gần đây Thời Lục không được ngủ ngon không, mà dưới mắt cô có một vòng xanh đen, trong mắt còn có tơ máu.
Đinh Dĩnh muốn nói với cô hai câu, nhưng khi nhìn đôi mắt đôi mắt của cô thì đã lập tức khiến cô ta không dám nói nữa.
"Ngại quá, xin lỗi cô " Cô ta liên tục nói xin lỗi.
Cho đến khi điện thoại của Thời Lục vang lên, cô cúi đầu nhìn điện thoại thì Đinh Dĩnh mới lặng lẽ vỗ vỗ ngực tranh thủ rời đi.
Vân Tam Đông gửi cho Thời Lục một tim nhắn, hẹn cô ra ngoài chơi
Thời Lục từ chối.
Vân Tam Đông : [Mạo Mạo, vì sao gần đây cậu không ra ngoài chơi?]
Thời Lục : [Có việc bận]
Vân Tam Đông : [Cậu cùng với ai đó có tiến triển sao?]
Thời Lục : [Tớ sắp đính hôn]
Vân Tam Đông : [Đậu xanh*, tiến triển nhanh như vậy sao?!]
*Câu gốc là một câu chửi bậy nên mình để vậy nha.
Thời Lục : [Với Giang Thừa]
Vân Tam Đông ngây ngốc : [Hả?]
Thời Lục : [Nói sau đi, tớ bận rồi]
Vân Tam Đông : [Được, cậu làm việc của cậu trước đi, khi nào rảnh thì tới tìm tớ]
Tắt điện thoại, Thời Lục cũng không có việc gì bận mà là lơ đãng lật sách.
Đã rất nhiều ngày cô không nghỉ ngơi tốt, nhưng kỳ lạ ở chỗ là cô không cảm thấy buồn ngủ mà tư duy của cô trở nên sinh động dị thường. Có loại cảm giác sinh mệnh bùng cháy lạ thường.