Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài

Trong phòng, Tống Hải cùng mấy hảo hữu uống say mềm đang thổi phồng hài tử của mình, người thì hài tử nhà mình hiếu thuận, đi nước ngoài về mang cho mình lễ vật quí giá cỡ nào, người thì con mình như thế nào có năng lực, cưới con dâu xinh đẹp hiền dịu, sinh một đôi Long Phượng thai.

Đàn ông trung niên uống say, phần lớn đều có chung một vài bệnh, tỷ như chém gió, tỷ như khoe hài tử.

Người say lý trí chả còn lại bao nhiêu, cũng không biết ai khơi mào, đánh đố xem ai được con trai con gái đến đón trước. Vì phòng ngừa gian lận, bọn họ còn dò xét nhau gọi điện thoại.

“Tôi nói cho các ngài biết con trai tôi từ khi vào công ty, một năm kiếm … kiếm từng này.” 

một người cao gầy giơ chín ngón tay, bưng chén rượu lên nói Tống Hải “Lão Tống, tôi nhớ rõ nhi tử ông vẫn còn chưa kết hôn, không bằng lúc nào cho hai đứa nhỏ gặp mặt, chúng ta có thể kết làm thông gia.”

“không, không được.” Tống Hải liên tục lắc đầu, chén rượu trong tay vẫy tới vẫy lui, văng ra không ít rượu

“Nhi tử nhà ông đều đã ba mươi, so với khuê nữ nhà tôi cách biệt tận sáu tuổi, quá già.”

“Nam nhân ba mươi là lúc hấp dẫn nhất, chính là lúc có sự nghiệp, kia không phải vừa lúc sao?”

Người đàn ông gầy mất hứng nói: “Lại nói, con trai tôi như vậy có biết bao cô gái muốn gả cho nó.”

“Kia cũng không được, tôi muốn hảo hào tìm bạn trai cho con gái,” Tống Hải đem ly nhấc lên,

“Tiền tính là cái gì, tài sản của tôi đều là của nó, muốn nam nhân thế nào mà không được.”​



“Đẹp mã thì có cái gì tốt, lại không thể mài ra ăn.”

“Phi, không phải còn có câu sắc đẹp thay cơm sao. “Tốn Hải say khướt, dựa lưng vào ghế, rầm rì nói 

“Nhi tử ngươi kể cả có tiền cũng không đến lượt.”​



“Hừ, nói bậy, nhi tử ta là hiếu thuận nhất.”​



“nói khoác, hài tử nhà tôi mới là nhu thuận, không tin các người chờ coi, khẳng định là nó sẽ đến trước.”​



Đàn ông trung niên say rượu nổi thói xấu,giống như ở đây, có tật gì đều lộ nguyên hình cả.​



“Nguyên tổng, chính là nơi này.” Quản lí khách sạn đứng ở cửa phòng, xoay người nhìn Nguyên Dịch không có phản ứng gì lại quay đầu sang hỏi ý Nhan Khê.​



“Phiền ngài.” Nhan Khê đối với quản lý khách sạn lễ phép cười.

“không phiền, không phiền, đây là việc của tôi.”

Quản lí khách sạn khách khí vạn phần, tiến lên nhẹ nhàng gõ cửa. Cách âm của khách sạn thực sự rất tốt, đứng bên ngoài phòng, không ai biết bên trong phát sinh cái gì.​



“Người tới, người tới.” Mấy lão nam nhân nghiêng ngả lảo đảo từ trên ghế đứng lên, chen chúc ra mở cửa, cuối cùng vẫn là người đàn ông gầy lấy được vị trí thuận lợi, cướp quyền mở cửa.​



“Ngượng ngùng, quấy rầy các vị khách quí dùng cơm.” Quản lí khách sạn thấy trên bàn tuy bừa bãi nhưng cũng khôngquá mức hỗn độn nên biết bên trong chỉ đơn giản là dùng cơm chứ không đánh nhau hay tụ tập đánh bạc hoặc là có hành vi trái pháp luật.​



“Hả.” Mấy lão nam nhân say rượu thấy người đến chỉ là quản lí khách sạn, nhất thời thất vọng quay về chỗ ngồi.​



Nhan Khê lo lắng một hồi, nghe được đánh đố bên trong, nói cái gì mà hài tử đối với mình hiếu thuận linh tinh, đại kháiđã đoán ra được đến tột cùng là phát sinh chuyện gì. cô không có vội vã đi vào mà ngượng ngùng quay đầu nói với Nguyên Dịch “Ngại ngùng, tôi không nghĩ tới bọn họ lại nghĩ ra cái chủ ý nhàm chán như vậy.” ​



một đám lão đầu trung niên nhàn rỗi không có việc gì làm, coi đây là đã làm gì, thiếu chút nữa là đã đem cô hù chết.​



Nguyên Dịch cũng nghe được nội dung cuộc nói chuyện, hắn dựa người vào tường thản nhiên nói: “không có việc gì, cô là con gái nhát gan, lại hay suy diễn, tôi có thể lý giải.”

Nhan Khê thực không biết mình nên nói cảm ơn, hay là nên thay nữ giới biện giải vài câu. Bất quá nghĩ đến Nguyên Dịch vừa mới giúp mình, cô cảm thấy chính mình cứ coi như là không nghe thấy những lời nói kia.

“Ba,” Nhan Khê vòng qua quản lí khách sạn, đi vào phòng bao, nhỏ giọng hỏi Tống Hải: “Ba, người như thế nao lại uống nhiều vậy, có khó chịu không?

“Nhan Nhan tới rồi?” Tống Hải hai mắt mở lớn, quay đầu nói với mấy chiến hữu “Nhìn đến đây, con gái tôi tới tiếp tôi!”

Mấy người còn lại có chút hậm hực, nhưng lại thấy Nhan Khê giúp Tống Hải bưng nước, lại lau tay cho hắn, thật là bộ dáng ôn nhu tri kỉ, thật vừa hận vừa đố kị, quả nhiên vẫn là nên sinh nữ nhi, con gái quả là áo bông nhỏ tri kỉ.

Nhan Khê đỡ Tống Hải, hướng vài vị bá bá thúc thúc nói tạm biệt, ra khỏi phòng cũng không nói thêm gì. Nguyên Dịch do dự một chút rồi đi đến đỡ tay còn lại của Tống Hải.

hắn lo lắng Tống Hải dáng người lớn, Nhan Khê tay nhỏ chân nhỏ kia không thể đứng vững.

Vừa muốn lên phía trước hỗ trợ quản lí khách sạn nhanh chóng thu tay về, quay về liếc mắt với đồng sự, ý bảo bọn họ đừng nhiều chuyện, không thấy Nguyên tổng đang lấy lòng cha vợ sao? Nhìn cảnh này, ai lại không có mắt nếu khôngsao có thể thăng lương thăng chức tiến lên nhân sinh cao nhất?

(Ghê, ánh mắt sáng như tuyết thế này vậy mà sao chú mới chỉ làm quản lí khách sạn zợ??? )

Ở một khắc đỡ Tống Hải kia, Nguyên Dịch mới biết được đỡ một người mập mạp kia là có bao nhiêu nặng, liếc nhìn sắc mặt không đổi của Nhan Khê, liền nghẹn một ngụm khí trong lòng kia nuốt về, hắn đường đường là nam tử hán, tuyệt đốikhông thể yếu thế ở lúc này.

“Tiểu hỏa tử, cậu bộ dáng không sai a, là nhân viên khách sạn?” Tống Hải mắt say lờ đờ nhập nhèm nhìn Nguyên Dịch, lúc nãy thắng được thể diện trước mặt bằng hữu nên giờ nhìn ai cũng thuận mắt.

“Diện mạo này làm nhân viên khách sạn thật đáng tiếc, tôi nhìn cậu bộ dáng không tồi, muốn không đi làm minh tinh? Diễn nam chính…”

Tống Hải lắc đầu, “Là thiếu chính khí, bất quá diễn nhân vật nam phản diện vẫn là thích hợp hơn, bây giờ giới trẻ cũng thích trùm phản diện, cậu co thể thử xem.”

(VL, khổ thân anh chỉ có vẻ đẹp của một nam phụ. Vậy mà anh hối lộ tác giả thế nào mà lại lên được nam chính thế? )

Nhan Khê nhìn ba nàng hi hi ha ha khen ngợi Nguyên Dịch mặt ngày càng lạnh lùng. Baba, người ta không phải là nhân viên khách sạn, mà là người ba có nằm mơ cũng muốn ôm đùi vàng của hắn đấy.

(Chẳng phải chị đang ôm chặt đùi người ta rồi đó thôi.)​



“Cám ơn, tôi đối với showbiz không hứng thú.” Nguyên Dịch tự nhận thể lực của mình không kém, khi rảnh còn đi tập thể hình, nhưng là… vì cái gì ba của Nhan Tiểu Khê lại nặng như vậy?​



“Người trẻ tuổi có thể chịu khổ, không tồi.” Tống Hải từ trong người Nguyên Dịch rút ra, vỗ vỗ vào vai hắn “Tiểu tử ngươi có tiền đồ, rất có phong phạm của ta năm đó, tương lai chắc chắn sẽ rộng mở.”​



Vừa nói xong, hắn liền loạng choạng té ngã, bị Nhan Khê mạnh mẽ kéo lên.​

Trơ mắt nhìn Nhan Khê đem Tống Hải từ mặt đất kéo lên đến, Nguyên Dịch cảm giác chính mình sắp tới không nên chạy bộ, mà là hẳn là luyện cử tạ. Tự tôn của nam nhân, vào lúc này không còn sót lại chút gì.



không tranh màn thầu tranh khẩu khí, Nguyên Dịch lại lần nữa đỡ cánh tay khác của Tống Hải.​



Hai người thật vất vả đem Tống Hải tiến vào trong xe, Nhan Khê lắc lắc cánh tay đau mỏi, thắt dây an toàn cho Tống Hải, ở trước xe nói, "Nguyên Tiểu Nhị, hôm nay phiền toái anh."​



"cô có thể đi một mình?" Nguyên Dịch hoài nghi nhìn Tống Hải rầm rì, "Tôi cùng cô đi một chuyến."

Người uống say, lời nói hành động không lý trí, vạn nhất ở trên xe mượn rượu làm càn, Nhan Khê lại đang lái xe, đến lúc đó rất nguy hiểm.

(Lấy cớ  )​



"Nguyên Tiểu Nhị, anh quả nhiên là là người đàn ông tốt đẹp nhất trên thế giới," Nhan Khê bị hành động trợ giúp của Nguyên Dịch làm cho cảm động, bất quá vẫn là nho nhỏ một chút dối trá, ý tứ ý tứ cự tuyệt một chút, ​



"Bất quá, có thể hay không rất phiền toái anh, kia thật sự rất ngượng ngùng."​



"không quan hệ, cô tối nay đã làm phiền tôi rồi," Nguyên Dịch đến bên kia ngồi vào trong xe, "Cũng không kém là bao, đithôi."​



"anh liền không thể đem lời nói uyển chuyển một chút?" Nhan Khê ngồi vào vị trí lái, nhỏ giọng nói thầm, "Tỷ như nói, chúng ta là hảo bằng hữu, giúp cô là chuyện đương nhiên. Lại tỷ như nói, vì mỹ nữ phục vụ, là vinh hạnh của tôi."​



"Tưởng tượng nhiều cũng là bệnh, nhanh lái xe," Nguyên Dịch cách một tiếng cài lên dây an toàn, "Tôi còn muốn nhanh chóng về nhà ngủ đâu."​

Nhan Khê:..



không tức giận, không tức giận, người ta giúp nàng, làm nữ nhân, phải rộng lượng!​



"Nhan Nhan," Tống Hải cười ha hả mở miệng, "Ba hát cho con nghe một bài." không để ý phản đối của Nhan Khê, hắnliền há miệng xướng lên.​



"Đến cũng vội vàng, đi cũng vội vàng, triều khởi lại triều lạc, yêu hận liền ở trong nháy mắt..."​



Nhưng mà hắn còn không có hát được vài câu, liền bị Nhan Khê vô tình cự tuyệt: "Ba, nếu con là ba, hiện tại liền bảo trì trầm mặc." ​



Nàng quay đầu trừng Tống Hải, "Ngươi có biết hay không uống rượu để lại bệnh, uống rượu thương thân?! Còn cùng người đánh đố, vạn nhất con không đến đón ba, xem người để mặt mũi ở đâu." cô vì thể diện của ba, vẫn chịu đựngkhông phát tác, hiện tại trên xe, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, "Yên (thuốc lá) thương phế, rượu thương gan, muốn sống lâu trăm tuổi thì thuốc lá rượu không dính, đều là người năm mươi tuổi đầu, thực cho rằng chính mình là tiểu hài tử?!"​



Tống Hải rụt rụt cổ, nói cũng không dám nói.​



"Ba, người trước kia như thế nào sinh hoạt con không quản, nhưng hiện tại có con ở đây, liền không lại cho người làm bừa," Nhan Khê nghiêm mặt nói, "Lần sau lại uống nhiều như vậy, con liền chuyển ra ngoài ở!"​



Vừa nghe nữ nhi muốn chuyển ra ngoài, Tống Hải liền tỉnh rượu đến ba phần, liên tục cam đoan chính mình về sau tuyệt đối không uống nhiều rượu như vậy, không cùng người loạn đánh đố khiến nữ nhi lo lắng, thuốc lá cũng chậm chậm cai, tuyệt đối không lấy sức khỏe của chính mình ra nói đùa.​

Ngồi ở bên cạnh Nguyên Dịch nhìn Nhan Khê nói biến sắc mặt liền biến sắc mặt, vừa rồi trước mặt ở người khác, quả thực có thể xưng được là thập nhị tứ hiếu nữ nhi, hắn còn thấy có chút kỳ quái, cô như vậy không giống như là một cái hảo tính tình a.



hiện tại thấy cô nghiêm mặt phê bình Tống Hải, Nguyên Dịch có chút kinh ngạc, lại có loại cảm giác được thả lỏng.​



Cuối cùng vẫn là giống bình thường.​



"Nhan Nhan, xin lỗi, lần này là ba ba sai, về sau tuyệt đối không làm loại sự tình khiến con lo lắng."​



"Được rồi, con tha thứ cho ba," Nhan Khê sắc mặt hòa hoãn một ít, "Ba ngoan ngoãn ngồi yên, con còn muốn lái xe."​



"Được." Tống Hải thanh âm mang theo điểm vui thích.​



Xe chạy đến nửa đường, mơ mơ hồ hồ Tống Hải mới phát hiện chính mình bên cạnh còn có một người, hắn híp mắt nhìn nửa ngày, mới nhận ra đây là nhân viên tốt bụng vừa rồi, vì thế bắt đầu tán dương thái độ phục vụ của khách sạn.​



Nguyên Dịch sẽ không cùng một người uống say so đo, Tống Hải nói cái gì, hắn đều thuận miệng đáp lời.

không nể mặt tăng cũng nể mặt Phật, người này là ầm ĩ chút, nhưng tốt xấu là ba ba của Nhan Khê, cấp mặt mũi cho bằng hữu, hắn nhịn.

(ko nhịn thì ngày sau anh đừng hòng lấy vợ.)​



Đến Tống gia, Nguyên Dịch cùng Nhan Khê đỡ Tống Hải vào phòng, Tống Hải cằn nhằn: "Nhan Nhan, con gọi điện thoại bảo tài xế đưa tiểu hỏa tử này về nhà, như vậy chậm trễ hắn chắc người trong nhà cũng lo lắng."​



Đứng ở cửa Nguyên Dịch hơi buông mắt, không nói gì.​



"Được, con biết, ba ngủ đi." Nhan Khê đỡ Tống Hải nằm xuống, đóng cửa lại đấm vai nói, "Nguyên Tiểu Nhị, hôm nay ít nhiều có anh, nếu không tôi còn thật lo lắng có thể hay không đem ba tôi đi về."​



"đi, tôi đưa anh về." Nhan Khê dẫn Nguyên Dịch xuống lầu, thuận tay cầm lấy chìa khóa xe trên bàn. Tài xế của ba có lão bà sinh hài tử, một đêm như vậy, cô thật sự không nghĩ sẽ bảo tài xế ném hài tử cùng vợ đang ở cữ đến lái xe.​



"không cần, tôi vừa rồi đã nhắn tin bảo tài xế đến đón." Nguyên Dịch mắt nhìn đồng hồ, hiện tại đã qua mười một giờ.​



"Vậy anh ngồi chờ một lát, tôi đi hâm cho anh ly sữa bò," Nhan Khê đi vào phòng bếp từ trong tủ lạnh lấy ra sữa tươi, "Nguyên Tiểu Nhị, anh uống sữa có thêm đường không?"​



"Tùy ý." đang vụng trộm đánh giá phòng khách Nguyên Dịch lập tức thu hồi tầm mắt, "Tôi không kén chọn."​



Tùy ý chính là ý muốn thêm đường, Nhan Khê biết.​



Đổ ra hai ly sữa, Nhan Khê bưng khay để tới trên bàn trà, "Có chút nóng, anh cẩn thận chút."​



"Cám ơn." Nguyên Dịch ngửi mùi thơm của sữa, nhìn bộ dáng Nhan Khê cúi đầu, cảm giác mặt mình có chút nóng.​



Là hơi sữa hun sao?​



Nhan Khê ở trong biệt thự, đối với rất nhiều người mà nói đều là một loại hào phú, nhưng đối với Nguyên Dịch, căn phòng này trang hoàng có chút phô trương, các loại phong cách hỗn đáp cùng một chỗ, lương tâm muốn cũng không thể khen ngợi được một câu cao nhã. Nhưng là trong phòng thu thập rất sạch sẽ, còn mang theo sức sống.​



Ly sữa bò còn chưa uống xong, tài xế đã đến, Nguyên Dịch đem nửa ly sữa con lại một hơi uống cạn, bình tĩnh lấy khăn tay xoa xoa miệng: "cô đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon." 

hắn đứng lên, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, "cô cũng không cần cùng ra, chú ý đóng chặt cửa, cửa sổ, kiểm tra phòng bếp, tôi đi ra nhớ rõ đem cửa khóa trái."​



"Tuân lệnh, lão đại." Nhan Khê đứng dậy tưởng tiễn Nguyên Dịch, còn không đi tới cửa liền bị Nguyên Dịch ngăn lại, "Được rồi, đừng đi ra, buổi tối bên ngoài không an toàn."​



Nhan Khê đột nhiên có cảm giác, Nguyên Tiểu Nhị như này bận tâm, có điểm khả ái.​



"Kia, ngủ ngon." Nàng hướng Nguyên Dịch phất phất tay.​



Nguyên Dịch ân một tiếng, cũng không quay đầu lại đi ra cửa, thuận tiện còn giúp Nhan Khê đóng cửa lại. Nhan Khê điđến bên cửa sổ, nhìn Nguyên Tiểu Nhị đi đến một chiếc Bentley màu đen, tài xế ân cần giúp hắn mở cửa xe.​



"Nhị thiếu, mời lên xe."​



Nguyên Dịch quay đầu mắt nhìn về phía biệt thự, ở bên cửa sổ thấy được một bóng dáng. hắn khom lưng ngồi vào trong xe, hoặc có lẽ bởi vì vừa rồi kia ly sữa bò rất ấm, hắn như vậy không ngủ, lại cũng không cảm thấy đau đầu.​



Trở lại Nguyên gia, dì Lý còn chưa ngủ, Nguyên Dịch đem trên người áo khoác đưa cho bà, "anh cả đi công tác còn chưa về?"​



"Đại thiếu hôm nay gọi điện đến đây, nói ngày mai mới trở về," dì Lý có chút lo lắng hỏi Nguyên Dịch, "Nhị thiếu hôm nay như thế nào trở về muộn như vậy?"​



"Xử lý chút việc nhỏ." Nguyên Dịch xoa xoa huyệt Thái Dương, đem caravat kéo xuống đến ném tới một bên sô pha.​



"Tiên sinh cùng phu nhân đã ngủ," dì Lý lại bổ sung, "Cậu muốn uống sữa hay không, tôi đi pha?"​



"không cần, đã uống ở nhà bằng hữu." Nguyên Dịch nhìn dì Lý, "Thời gian không sớm, bà đi ngủ đi."​



"Được," dì Lý gật gật đầu, lại nghĩ tới một việc, "Đúng rồi nhị thiếu, tiên sinh nguyên có chuyện muốn bàn với cậu, nhưng cậu vẫn không trở về, nên mới đi ngủ trước, còn nói nhắc cậu ngày mai buổi sáng đến tìm ngài."​



Bất quá nhị thiếu đi đến nhà bằng hữu nào? Thế nhưng dùng sữa bò chiêu đãi khách.​



"Ân, tôi đã biết." Nguyên Dịch không mặn không nhạt đáp ứng một tiếng.​



Dì Lý gặp hắn như vậy, chung quy không có lại nói gì khác, nhẹ tay nhẹ chân đem tây trang cùng caravat thu hồi, xoay người trở về phòng mình.

Tác giả có lời muốn nói: 

Đại Hà: Tôi đã nổi giận lên, ngay đến lão cha nhà mình cũng muốn phê bình.

Đại hải: Nữ nhi khống là do gia trưởng không có uy nghiêm.

Lời của Trẫm: Các nàng đoán xem Bạn Dịch sắp gặp vận hạn gì?? Trẫm nghi là đính hôn vs em nào lớm. hihihi. Hồi hộp ngóng chương sau lớm nhaaaaaa ​


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui