Mục Đông không trả lời.
Em nhìn Lực Hỏa rồi bật cười, giọng nói bình tĩnh, trong ánh mắt còn hiện lên vẻ thất vọng và tự giễu.
"Em nghĩ sai rồi."
"Anh và Hạ Viêm Phong, hai người không hề khác nhau."
"Hai người đều cùng một loại người."
Người nói vô tâm nhưng người nghe để bụng.
Nghe thấy Mục Đông nói thế, sắc mặt Lực Hỏa hơi thay đổi, thế nhưng hắn không nói gì, chỉ có ánh mắt là u ám.
Mục Đông mặc kệ, em đỡ eo ngồi dậy, nhặt quần áo nhăn nheo vứt trên đất rồi mặc đại vào người, sau đó đi tới cửa.
Nhưng khi em vừa bước được nửa bước ra khỏi cửa, thì cổ tay bỗng bị người nào đó giữ lại.
Rất chặt, còn có chút lạnh.
Mục Đông khẽ cau mày, trong ấn tượng của em, tay của Lực Hỏa luôn rất ấm.
Nhưng Mục Đông không nói gì, em chỉ lạnh lùng nhìn Lực Hỏa.
Lực Hỏa mím môi thả tay Mục Đông ra, Mục Đông theo phản xạ xoa xoa cổ tay bị đau do bị giữ chặt, liếc mắt nhìn hắn rồi quay người đi ra ngoài.
"Tôi đưa em đi." Giọng nói rất thấp và khàn, nghe có vẻ đang không vui.
"Không cần."
Mục Đông nói cũng không thèm quay đầu nhìn hắn.
Lực Hỏa nhìn bóng lưng lạnh lùng đang dần rời đi của Mục Đông, ánh mắt chợt tối đen lại.
Hắn vô thức nghiến chặt răng, nắm tay thành nắm đấm.
Cả hai tạm biệt nhau trong không vui.
Mấy ngày gần đây, Mục Đông cảm thấy trong người không hề thoải mái, mà trong lòng em cũng lờ mờ đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Thế nhưng em vẫn thấy rất lo lắng và sợ hãi.
Vừa nghĩ tới thì dạ dày lại cuộn lên một cơn buồn nôn, bụng dưới cũng đau nhức vô cùng.
Mục Đông nhíu mày, em định đến bệnh viện một chuyến.
Nhưng do dự một lúc lại chọn đi đến tiệm thuốc gần nhà mua một hộp que thử thai.
Vội vội vàng vàng quay về nhà, trong lòng thấp thỏm không yên.
Đầu ngón tay em cứ run rẩy, em cẩn thận đọc kỹ tờ hướng dẫn sử dụng, sau đó vụng về làm theo.
Quá trình chờ đợi kết quả luôn khiến cho người ta bồn chồn, thời gian lúc này lại giống như bị kéo dài ra thêm.
Mục Đông nhìn chằm chằm que thử thai trong tay, không muốn bản thân bỏ lỡ lần đầu tiên xác nhận kết quả.
Là hai vạch màu đỏ.
Đôi mắt em trừng lớn, que thử trên tay cũng rơi xuống sàn nhà tắm vang lên tiếng "Lạch cạch".
Rõ là trong lòng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, còn đoán trước được đáp án sẽ là gì.
Thế nhưng giây phút tận mắt nhìn thấy kết quả, trong lòng vẫn cảm thấy khó tin, tim đập thình thịch thình thịch, giống như muốn nhảy ra khỏi người.
Mục Đông nhắm mắt.
Em run rẩy cầm que thử thai lên, đầu ngón tay trắng bệch, trong lòng đang vô cùng hoảng hốt.
Bởi em không biết đứa bé là của ai.
Không biết là của bạn trai em Lực Hỏa hay của chồng em Hạ Viêm Phong.
Lúc em tới kỳ động dục, em đã vượt qua với Hạ Viêm Phong, mà kỳ động dục còn là kỳ Omega dễ thụ thai nhất nữa.
Trong lòng Mục Đông bỗng chùng xuống.
Em lén lút đi đến bệnh viện, trong lòng thấp thỏm bất an.
Và kết quả nhận được đó là em không thụ thai trong kỳ động dục.
Mục Đông thở phào nhẹ nhõm, sau đó im lặng tính toán thời gian, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì đứa bé này là của Lực Hỏa.
Lúc này tâm tình Mục Đông mới được thả lỏng, nhưng sau đó lại rầu rĩ.
Sau khi kết hôn, em lén lút quan hệ cùng một người đàn ông xa lạ, cuối cùng phát hiện mình mang thai con của em chồng, này là chuyện gì đây chứ?
Mục Đông đau đầu chậm rãi đi ra khỏi bệnh viện.
Em lấy điện thoại ra, đầu ngón tay hơi do dự trước khi nhấn xuống, giữa Lực Hỏa và Hạ Viêm Phong thì chắc em nên gọi cho Lực Hỏa.
Em nhấn xuống bắt đầu cuộc gọi, hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn mây trời xanh ngắt với ánh mặt trời ấm áp, và bên tai cũng mau truyền đến giọng nói trầm ấm của một người đàn ông.
Nghe thấy từ "Cục cưng" cũng đủ biết tâm trạng đã trở lại bình thường.
"Em đang ở bệnh viện, đến đón em đi." Mục Đông không quan tâm đến chuyện hắn đã điều chỉnh cảm xúc của chính hắn như thế nào, tông giọng lười biếng lạnh nhạt lên tiếng.
"Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?!" Lực Hỏa vừa nghe thấy em ở bệnh viện thì giật mình hoảng hốt, giọng nói cũng cao thêm mấy tông.
Giọng của hắn qua loa điện thoại vô cùng cuống quýt, cứ như hận không thể lập tức bay thẳng đến chỗ em.
Mục Đông mím môi, có hơi mất tự nhiên mà nói:
"Em có thai rồi.".