"Đại ca mấy người đâu?"
Tần Nguyên lắc đầu.
"Các người không biết đi tìm hả?!"
"Tiếc là trước giờ chỉ có đại ca mới tìm được chúng tôi chứ không có chuyện ngược lại".
Trở lại hôm xảy ra sự việc...
Cậu rơi tự do từ tầng 30 nhưng điểm dừng cuối cùng không phải là nền đất mà là túi hơi khổng lồ.
Xung quanh còn có những thứ bảo hộ để đảm bảo cậu không bị thương.
"Cậu đúng là cứng đầu mà, kêu yên ổn dưỡng thương thì cứ đi lung tung.
Anh họ mà không cảnh giác thì cậu.........Haizz...thật là, cứ thích làm người ta lo lắng".
"Anh ta đâu?"
"Không biết".
Thật ra thì ở phía xa đâu đó có người đang dõi theo bóng dáng cậu, biết cậu không sao mới thở phào nhẹ nhàng mà rời đi.
Đã 1 tuần trôi qua cậu không hề thấy bóng dáng của hắn, cứ nghĩ hắn bận việc nhưng không ngờ là hắn thật sự mất tích.
"Chủ tịch".
Đang suy nghĩ thì cô thư ký đến gõ cửa.
"Chuyện gì?"
Theo sau cô ấy là một người mà cậu khá bất ngờ vì sau hôm đó cậu cũng rất ít khi gặp được.
"Chị hai".
"Chị nói chuyện với em một chút được không?"
"Được chứ, chị ngồi đi".
Cô và cậu đến bên chiếc ghế sa long ngay đó nói chuyện.
"Chị xin lỗi.
Chắc em giận chị lắm".
"Không đâu".
"Chị..chị không nên như vậy.
Thật xin lỗi".
"Chị à, đừng như vậy.
Chị có làm gì có lỗi với em sao? Sao em lại không biết nhở? Là chuyện gì hả chị?"
"Gia Minh".
Cô biết cậu bản tính vốn lương thiện, cố ý nói vậy để cô đừng quá đặt nặng vấn đề này mà tự làm khổ bản thân.
"Chị, bất luận có xảy ra chuyện gì em cũng không để chị có chuyện.
Cho dù trời có sập xuống em cũng sẽ chống đỡ cho chị đến phút cuối cùng.
Cho nên...đừng làm chuyện ngốc như vậy một lần nào nữa".
"Em trai".
Cô ôm chằm lấy cậu khóc nức nở.
Đúng là em trai cô lúc nào cũng nghĩ cho cô.
Đáp lại những tình cảm cậu dành cho cô.
Cô sẽ cố quên đi chuyện quá khứ, làm một người chị xứng đáng.
Không còn để cậu phải chịu đựng thay cô nữa.
1 tuần tiếp sau đó...
Sân bay...
"Nhất Lâm".
"Sao chỉ có cậu?"
"Chứ cậu muốn ai nữa?"
"Gia Minh đâu?"
Cô tằng hắng nhẹ rồi nói: "Có ai kia kế bên mà còn dám hỏi trai đâu nữa há?"
"Thì sao?" (nói với cô)...."Có ý kiến?" (nói với Dương Kỳ).
Gã nhìn anh rồi nhìn sang cô cười: "Chắc cô cũng biết trước đây tôi cũng từng theo đuổi Gia Minh".
Cô gật đầu.
"Nếu tôi ghen, chẳng phải Nhất Lâm của tôi cũng sẽ ghen sao?"
Cô nghĩ: 'Sao đi đâu cũng gặp hoài vậy trời! Người thì Gia Minh của tôi, người thì Nhất Lâm của tôi, còn có người thì Bảo Ngọc của tôi.
Rồi tới khi nào mới có người bảo rằng tôi của người ta đây?'
"Gia Minh hôm nay phải giải quyết một dự án nên không đến đón 2 người được.
Nhưng mà cậu ấy đã sắp xếp nhà hàng cho chúng ta, giờ sang đó là có thể gặp được cậu ấy".
Mọi người nhanh chóng đến điểm hẹn...
"Quả là ông chủ lớn, bao hết cái nhà hàng này luôn".
Linh Đan cảm thán nói.
"Để mọi người thoải mái hơn thôi".
Cậu lại nói: "Hai người sao rồi?"
Hai người nhìn nhau, anh nói: "Cũng được".
"Cũng được?! Có phải em chê kỹ thuật của anh hôm qua..."
Không để gã nói tiếp anh đã lấy ly nước lọc trên bàn tạc thẳng vào mặt gã khiến cậu và cô sững sờ.
Ngoài ra, anh còn tặng miễn phí cho gã ánh mắt cảnh cáo.
Thấy mặt gã ướŧ áŧ như vậy, cậu lấy khăn giấy đưa gã lau mặt và tay hai người cũng vô tình chạm nhau.
Cậu nhìn sang anh liền vội giải thích: "Chỉ là sự cố thôi, cậu đừng hiểu lầm".
"Không có gì, cậu đừng nghĩ nhiều".
Miệng thì nói vậy, còn tay thì lại nhéo đùi người kế bên, gã nhịn đau đến mức trên mặt không còn sắc thái biểu cảm nào.
Nhìn hai người trước mặt hạnh phúc như vậy thì cậu lại nhớ đến một người mà trước đây cậu cũng không thua kém gì họ.
Nghĩ vậy liền cười nhẹ một cái.
Linh Đan nói nhỏ: "Nhớ anh họ rồi?"
Cậu ngại ngùng lãng tránh câu hỏi của cô.
"Chuyện của cậu, thế nào?" Anh hỏi cậu với hắn.
"Cũng ..bình thường".
"Bình thường cái gì? Chồng cậu ấy bỏ nhà đi rồi".
"Cái gì?!" Nhất Lâm và Dương Kỳ đồng thanh.
Tại nhà...
"Ba, có thể giúp con một chuyện?"
"Tìm Hùng Minh Khang?" Ông nhàn nhã nhấp ngụm trà, vừa cho câu trả lời như điều hiển nhiên.
"Con..."
Lúc cậu đang do dự thì ba nuôi cậu đã đọc ra địa chỉ hiện tại của hắn.
Đến nơi, cậu thật sự rất sốc cảnh tượng trước mắt, một ác ma đáng sợ, một tổng tài cao lãnh cậu biết ngày nào giờ lại trở thành một người bình thường đến không thể bình thường hơn.