Edit: Hy | Beta: Mây
Không gian quanh hồ nước nóng trở nên mông lung vì hơi nước.
Ngăn cách bởi một tấm bình phong, gian bên ngoài là một phòng nghỉ, bên cạnh cửa sổ trong phòng còn đặt một bộ trường kỷ (*).
(*) Trường kỷ hay còn gọi là tràng kỷ, là loại ghế truyền thống của Việt Nam và một số nước trong khu vực Đông Á.
Một bộ trường kỷ truyền thống bao gồm: 2 cái ghế dài (gọi là ghế Trường kỷ) và 1 bàn, có 1 hoặc 2 đợt (còn gọi là cái Tíu).
Sau khi Phó Ấu Sanh ngâm mình liền đi ra gian ngoài, dựa người trên chiếc trường kỷ, áo tắm dài bắp chân làm lộ ra đôi chân tinh tế.
Vừa cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn thì đã nghe được tiếng gõ cửa, cô liền lười biếng nâng hàng lông mi còn ướt át lên: “Mời vào.”
Bên ngoài, mấy người phục vụ nối đuôi nhau vào phòng, bưng rượu đến: “Phó tiểu thư, mời ngài dùng.”
Dù sao cũng là khách sạn suối nước nóng chuyên nghiệp, chất lượng nhân viên phục vụ của nơi này rất tốt, vào phòng cũng không nhìn lung tung, đưa rượu vào rồi liền rời đi.
Đúng lúc ấu Tần Trăn đi ra, liền nhìn thấy Phó Ấu Sanh vừa vân vê một quả anh đào vừa chơi điện thoại: “Cậu cũng thật biết hưởng thụ đấy.”
Phó Ấu Sanh liếc cô ấy một cái: “Không hưởng thụ chẳng lẽ tính giải sầu sao?”
Tần Trăn: “Chậc.”
“Nếu mà đạo diễn mà biết nữ chính này chỉ tới đoàn phim để giải sầu, chắc chắn sẽ tức hộc máu.”
“Bây giờ còn chưa bắt đầu quay mà.
Tớ cũng rất có đạo đức nghề nghiệp đấy nhé.”
Tần Trăn nghe xong, liền ngồi xuống bên cạnh cô, lấy một miếng dưa hấu từ mâm trái cây, quét mắt qua màn hình điện thoại của Phó Ấu Sanh.
Vừa đúng lúc thấy hot search Weibo của hôm nay.
“Thật là tiện nghi cho con đ* Triệu Thanh Âm này rồi.”
“Cô ta thật sự gặp người lớn của Ân tổng nhà cậu? Nếu anh ta thật muốn kết hôn vậy cậu phải làm sao bây giờ?”
Phó Ấu Sanh chưa từng nói với Tần Trăn mình và Ân Mặc đã kết hôn.
Không phải cô không tin Tần Trăn.
Mà là… không biết nói như thế nào.
Rốt cuộc thì Phó Ấu Sanh cảm thấy mình và Ân Mặc ngoài trừ một từ giấy hôn thú ra, họ hoàn toàn không giống những cặp vợ chồng bình thường.
Có đôi khi cô hoài nghi rằng có phải Ân Mặc sớm đã quên bọn họ đã kết hôn hay không?
Không có hôn lễ, không có nhẫn, không có cầu hôn, sau khi kết hôn thì sinh hoạt cũng như trước kia.
Cũng khó trách Tần Trăn chưa từng hoài nghi về quan hệ của bọn họ, chỉ cho rằng bọn họ là người yêu.
Phó Ấu Sanh: “Bọn họ sẽ không kết hôn.”
Trừ phi cô và Ân Mặc ly hôn, bằng không Ân Mặc sẽ phạm tội trùng hôn.
Nghe được ngữ khí chắc chắn của Phó Ấu Sanh, Tần Trăn nhìn cô, chỉ thấy trước mặt là người con gái đã bị tình yêu che mắt đến ngốc, yêu điên cuồng: “Cậu nói xem, cậu cũng xuất thần từ dòng dõi thư hương, lớn lên xinh đẹp lại có khí chất, cậu tìm loại đàn ông nào chẳng được, sao cứ phải cố chấp theo Ân Mặc chứ?”
“Không danh không phận cùng anh ta nhiều năm như thế, quá là ngốc rồi.”
“Cậu xem Triệu Thanh Âm cũng đã gặp ba mẹ anh ta, cậu theo anh ta chín năm, đã gặp qua ba mẹ anh ta chưa?”
Phó Ấu Sanh lắc đầu: “Chưa từng.”
“Bạn bè thì sao, cậu biết bao nhiêu người bạn của anh ta?”
Phó Ấu Sanh vì ngâm suối nước nóng mà hun đến mạch máu trên khuôn mặt nhỏ bé ửng đỏ lên, đôi môi đỏ mọng của cô hé mở ——
“Tớ không quen biết ai.”
Người bên cạnh Ân Mặc, cô chỉ gặp qua hai thư ký của anh, một người là thư ký Chu, một người là thư ký Ôn.
Tần Trăn tặc lưỡi: “Chẳng những chưa từng ba mẹ, anh ta cũng không đưa cậu gặp mặt bạn bè, không đưa cậu gặp ba mẹ, không gặp bạn bè, đây là yêu đương nghiêm túc với cậu sao?”
Bỗng nhiên, cô ấy trợn to mắt: “Sanh Sanh à, có phải cậu bị lừa dối tình cảm rồi không?”
Tần Trăn càng nghĩ càng cảm thấy việc này rất có khả năng.
Phó Ấu Sanh: “……”
“Tớ không có.”
Nhìn gương mặt lạnh lùng kia của Phó Ấu Sanh, Tần Trăn hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại một lúc, cảm thấy Phó Ấu Sanh không dính khói lửa phàm tục, trong chuyện tình cảm như một tấm chiếu mới, quá dễ bị tra nam lừa gạt.
Tần Trăn nắm lấy bàn tay nhỏ, mềm mại của cô như là xem một thiếu nữ bị tra nam dụ dỗ trượt chân: “Người đàn ông sau này không muốn kết hôn với cậu, cũng không phải thứ tốt! Cậu cần phải có một bữa ăn nhẹ!”
Phó Ấu Sanh lướt điện thoại, đầu ngón tay khẽ dừng lại, “Nhưng nếu tớ và anh ấy kết hôn thì sao?”
Tần Trăn cảm thấy cô suy nghĩ đến quá ngây thơ: “Không có khả năng, Ân Mặc là loại đàn ông yêu đương nhưng lại không bao giờ kết hôn.”
Không bao giờ kết hôn, thế mà năm đó Ân Mặc lại cùng cô đi lãnh chứng.
Phó Ấu Sanh bỗng nhiên nhớ tới lúc mà bọn họ lãnh chứng.
Lúc ấy cô vừa mới học đại học năm ba, vừa nhận bộ phim đầu tiên, cũng vì cô chọn tiến vào giới giải trí mà xảy ra tranh chấp lớn nhất từ trước đến nay với gia đình.
Một nhóm trưởng bối trực hệ nói thẳng rằng cô đã ném mặt mũi của Phó gia đi, không xứng đáng làm người Phó gia.
Phó Ấu Sanh nhớ rất rõ, ngày đó trời mưa tầm tã, màn mưa và sự tĩnh mịch đan xen nhau.
Mà khi ấy cô đứng ở cửa nhà cũ Phó gia, tận mắt nhìn thấy cửa lớn bị đóng lại.
Từ năm cô lên cao trung, bắt đầu không nghe theo kế hoạch mà người trong nhà sắp xếp cho cô, Phó Ấu Sanh đã nghĩ đến ngày này, ngày mà mình bị người nhà vứt bỏ vĩnh viễn.
Nhưng không nghĩ tới, ngày này lại tới sớm như vậy.
Bất ngờ như vậy làm cô không kịp đề phòng.
Ký ức sau trận mưa đó hơi mơ hồ.
Chỉ nhớ rõ Ân Mặc cầm chiếc ô màu đen đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, như vị anh hùng trên trời giáng xuống cứu vớt cô.
Sau khi được Ân Mặc đưa về biệt thự Lộc Hà, cô liền phát sốt.
Khoảng thời gian kia, cô thực sự không có cảm giác an toàn, mỗi lần Ân Mặc rời đi một lúc, cô đều nghi ngờ rằng liệu có phải Ân Mặc cũng không cần cô, tinh thần vô cùng yếu ớt.
Ân Mặc liền tự mình chăm sóc cô, cho dù cái gì đều không để đến tay người khác, đi đến đâu cũng đều mang cô theo.
Chăm sóc cố rất tốt.
Ngày bệnh của cô tốt lên, là một buổi sáng đầy nắng tươi sáng.
Khi cô tỉnh lại, nhìn người đàn ông đang nghiêng mặt ngủ say, rõ ràng khoảng cách gần như vậy, nhưng cô lại có cảm giác giây tiếp theo, người đàn ông này sẽ giống cha mẹ và người nhà cô, vứt bỏ cô.
Sợi dây lý trí trong đầu cô đã hoàn toàn đóng băng rồi.
Cởi váy ngủ trên người ra, chui vào trong lòng Ân Mặc.
Ngón tay nhẹ nhàng kéo quần ngủ tơ tằm bên hông của anh ra.
Bởi vì bị bệnh, trong khoảng thời gian này Ân Mặc vẫn không chạm đến cô, rất nhanh anh đã tỉnh dậy.
Chờ khi cô đối mặt với đôi mắt đen nhánh như mực của người đàn ông kia, đem mặt chôn ở cổ anh, thanh âm hơi buồn: “Ôm chặt em, Ân Mặc.”
Giây tiếp theo.
Liền cảm giác được cánh tay nóng bỏng của người đàn ông ôm cả người cô vào trong lòng ngực, không thể tách rời.
Trong lòng cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Chỉ có thân mật không hề ngăn cách như vậy, mới có thể làm cho sự hoảng loạn trong lòng cô tiêu tán.
Ánh mặt trời buổi sáng xuyên qua khung cửa sổ sát đất chiếu vào trên giường lớn.
Cô cảm thấy mình như một đóa hoa kiều diễm, bị nghiền nát gần như thành bùn.
Ân Mặc từ trên giường bế cô lên, cô cũng không muốn buông tay, cả người hận không thể dính cùng một chỗ với anh, như hình với bóng.
Một thời gian sau.
Bất kể Ân Mặc đi đến nơi nào, Phó Ấu Sanh cũng đều dính ở trên người anh.
Ân Mặc cũng chưa từng kháng cự vì cô quá dính người.
Phòng tắm, phòng để quần áo, phòng khách, sân phơi cửa sổ sát đất trước, thậm chí còn nhà ăn, những địa điểm họ thường đến, đều lưu lại dấu vết của bọn họ.
Bọn họ cố tình cầu hoan càng nhiều, trong lòng Phó Ấu Sanh càng lo sợ.
Đó chắc là thời gian bọn họ bên nhau dài nhất dày đặc nhất trong chín năm, như hình với bóng dính nhau ba tháng.
Mãi đến khi, có một lần nửa đêm Ân Mặc xuống lầu uống nước, đúng lúc cô tỉnh lại không nhìn thấy bóng dáng anh đâu.
Sau đó cô xuống lầu tìm được Ân Mặc, nắm chặt lấy cổ tay thon dài rắn chắc của người đàn ông kia, đột nhiên cầu hôn anh: “Ân Mặc, chúng ta kết hôn đi.”
Trong bóng đêm, Ân Mặc đứng bên cửa tủ lạnh mở rộng, rũ mắt lẳng lặng nhìn cô, hơi mát từ tủ lạnh truyền ra bên ngoài, thậm chí cô còn cảm giác được cả người lạnh như băng.
Đôi môi đỏ mọng mở ra, vừa muốn nói.
Không nghĩ tới.
Người đàn ông ấy chậm rãi, khàn khàn nói một câu đồng ý: “Được, chúng ta kết hôn.”
Bây giờ cô còn có thể nhớ, trái tim của mình suýt chút nữa nhảy ra ngoài, vui mừng đến ngốc.
Như là nhiều năm theo đuổi, cuối cùng giấc mơ cũng trở thành sự thật.
Hiệu suất làm việc của Ân Mặc rất cao, sáng hôm sau khi rời giường, cô vẫn còn mờ mịt hoài nghi việc tối hôm qua chỉ là một giấc mơ, Ân Mặc trực tiếp dẫn cô đến Cục Dân Chính.
Nhìn tờ giấy hôn thú có ảnh chụp hai người họ, rốt cuộc cũng an lòng.
Mà sau khi bộ phim đầu tay của cô chính thức khai máy, cô liền tiến vào giới giải trí, Ân Mặc cũng không chủ động công khai mối quan hệ của bọn họ.
Một tờ giấy hôn thú mỏng trở thành minh chứng duy nhất cho tình yêu của cô và Ân Mặc.
“Này, đang suy nghĩ cái gì thế?”
Tần Trăn quơ quơ tay trước mắt Phó Ấu Sanh, kéo cô từ hồi ức trở về hiện thực.
Chớp chớp mắt: “Không sao đâu, hơi buồn ngủ.”
Xoa xoa mắt ê ẩm: “Cậu ở lại ngâm thêm một lát đi, tớ về ngủ trước đấy.”
Tần Trăn gật đầu: “Đừng quên lời tớ nói với cậu đấy!”
“Ngàn vạn không thể tin tưởng tra nam hiểu chưa?”
“Đã hiểu, cô Tần thật là dài dòng.” Phó Ấu Sanh kéo dài giọng điệu, hơi lắc lắc cổ tay tinh tế, “Ngày mai gặp lại.”
*
Phó Ấu Sanh vừa mới ngâm mình trong suối nước nóng, khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm ướt át, đi qua hành lang thông từ hồ nước nóng về lại khách sạn, vừa đúng lúc gặp qua đoàn đội của nam chính Tề Yến Chi.
Mặc dù cô và Tề Yến Chi chưa từng hợp tác qua, nhưng ở những bữa tiệc cũng có chào hỏi gật đầu với nhau, huống hồ gì bây giờ còn là diễn viên đóng phim cùng mình, Phó Ấu Sanh lễ phép chào hỏi: “Thầy Tề, buổi tối tốt lành.”
Tề Yến Chi là diễn viên xuất thân chính quy chân chính, giá trị nhan sắc và kỹ thuật diễn đều có, đúng là khó có được, mặc dù thời gian vào nghề không dài, nhưng đã vô cùng nổi tiếng, gây sốt diện rộng, hiện tại anh ta chỉ thiếu một cái cúp ảnh đế quốc tế, thì có thể yên ổn ngồi lên vị trí tiểu sinh (*).
(*) Tiểu sinh: chỉ chung những nam diễn viên trẻ, tương tự cũng chưa có thành tựu chuyên môn đặc sắc nhưng có giá trị thương mại, dễ hút fangirl.
Phó Ấu Sanh nhìn đoàn đội phía sau anh ta, liền biết Ân Mặc đã đầu tư bộ phim điện ảnh này là tuyệt đối không lừa gạt cô.
Đại IP này tập trung vào giải thưởng.
Tề Yến Chi hơi hơi gật đầu: “Chúng ta là cùng tuổi nhau, không cần gọi thầy đâu, gọi tên của tôi là được rồi.”
Phó Ấu Sanh không được đà lấn tới, khiêm tốn lễ phép như cũ, lộ ra vẻ xa cách: “Vậy em gọi anh là anh Tề.”
Tề Yến Chi thấy cô nghiêm túc, cong môi cười, cố ý trêu chọc: “Được, em gái Sanh.”
Giọng nói đùa giỡn cùng cái nháy mắt kéo gần khoảng cách giữa 2 người họ.
“……”
Được đi, tuổi của mình hẳn là nhỏ hơn so với anh ta.
Năng lực thích ứng của Phó Ấu Sanh rất tốt, “Đi đường mệt mỏi, em không quấy rầy nữa, anh nghỉ ngơi sớm một chút.”
Thấy Phó Ấu Sanh rời đi, ánh mắt Tề Yến Chi từ bóng dáng tinh tế thướt tha của cô.
Anh ta sờ sờ cái cằm bóng loáng của mình, vừa đi vừa hỏi trợ lý: “Tôi trông rất già sao?”
Trợ lý nhìn người đàn ông anh tuấn trẻ tuổi, rơi vào trầm mặc: “Không già……”
Tề Yến Chi: “Vậy tại sao vừa rồi cô gái kia nhìn tôi như nhìn một trưởng bối thế?”
Trợ lý do dự hai giây, thử nói: “Chắc là khí chất của anh, so với diện mạo này, trưởng thành hơn nhanh hơn một chút?”
Tề Yến Chi: “…… Không muốn nhận tiền thưởng sao?”
Có biết nói chuyện hay không, anh ta trưởng thành hơi nhanh là cái gì chứ!
*
Phó Ấu Sanh không đặt cuộc gặp gỡ tình cờ kia ở trong lòng.
Vừa về đến phòng khách sạn, liền nằm sấp trên giường lớn, gửi một tin nhắn cho Ân Mặc.
Vừa rồi ở bể tắm nước nóng nghĩ đến khoảng thời gian trước khi bọn họ lãnh chứng, không thể hiểu sao lại hơi nhớ anh.
Đầu ngón tay Phó Ấu Sanh nhẹ nhàng chạm vào ảnh chụp vào lúc đang ngâm suối nước nóng, Tần Trăn đã chụp cho cô một vài bức.
Lúc này, hội quán Ngự Đỉnh ở Bắc Thành xa xôi.
Hội quán Ngự Đỉnh tuy rằng chỉ tiếp đãi kẻ có tiền, nhưng càng thiên hướng về giải trí hơn, không giống như một hội quán kinh doanh.
Lúc này, tầng cao nhất bên trong một ghế lô (*).
(*) Gian phòng có thiết kế khép kín, một gian vài chỗ ngồi.
Ân Mặc ngồi ở trước bàn, cùng những anh em lớn lên cùng nhau từ nhỏ chơi bài, khuôn mặt hoàn mỹ cùng sương khói lượn lờ có chút lạnh lẽo.
Khớp xương ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc đang cháy đỏ rực, không chút để ý bắn nhẹ tàn thuốc.
Ân Mặc cầm điện thoại đột nhiên rung lên, mở ra là một bức ảnh.
Người phụ nữ xinh đẹp ngâm mình trong suối nước nóng, không gian trên mặt nước mông lung như sương khói lượn lờ, da thịt trắng như tuyết lúc ẩn lúc hiện, thu hút ánh nhìn, ánh mắt Ân Mặc dừng lại bên ngực trái cô, lộ ra một nốt chu sa rất nhỏ, cực kỳ duyên dáng.
Ánh mắt dừng một giây.
Đẩy bài: “Hết.”
Giây tiếp theo, Ân Mặc nói đi là đi, tay cầm lấy chiếc áo vest trên lưng ghế, “Không chơi nữa, hẹn gặp lại.”
Tiếu Trầm Nguyên ngậm thuốc lá hỏi anh: “Mới 9 giờ rưỡi, gấp cái gì?”
“Vị kia nhà cậu không phải đang đóng phim ở nơi khác sao, ở lại chơi một lát.”
Ân Mặc liếc anh ta một cái: “Gấp.”
Thấy anh muốn đi thật.
Triệu Thanh Âm ngồi bên cạnh Tiếu Trầm Nguyên nóng nảy, cô ta còn chưa có cơ hội nói chuyện cùng Ân Mặc đâu.
Thật vất vả mới được anh họ mang cô ta tới tụ tập cùng bọn họ.
Tiếu Trầm Nguyên bị em gái làm cho bất đắc dĩ, hiểu rõ ý tứ của cô ta: “Ân Mặc, nếu thuận tiện thì cậu đưa em gái tôi về nhà với.”
Ân Mặc không đáp, bước chân cũng không chậm lại.
Tiếu Trầm Nguyên cằm nâng một chút, nhìn Triệu Thanh Âm nói: “Còn thất thần làm gì, không phải muốn xin lỗi Ân Mặc sao, còn không mau đi.”
Triệu Thanh Âm xách váy lên liền chạy chậm đi theo sau Ân Mặc.
“Anh Ân Mặc, anh từ từ đã.”
Sau khi chờ Triệu Thanh Âm và Ân Mặc rời đi.
Có người ồn ào: “Lão Tiếu, không phải em gái đại minh tinh này thích Ân Mặc chứ?”
“Vậy thì chắc là đặt sai chỗ rồi, nhiều năm như thế, bộ dạng của Ân Mặc đều luôn vô tình vô dục, không gần nữ sắc, tớ cũng hoài nghi có phải cậu ta không được không?”
Tiếu Trầm Nguyên ngậm thuốc lá, cười nhạo một tiếng: “Con nít con nôi, cái gì mà thích với không thích? Chỉ là vì lần trước liên lụy Ân Mặc lên hot search, giờ nói lời xin lỗi.”
Còn về Ân Mặc?
Vô sinh?
Tiếu Trầm Nguyên cùng những anh em từ nhỏ của Ân Mặc liếc nhau, giống như nghe được chuyện cười gì đó.
Người khác có thể không biết, nhưng bọn họ rất rõ ràng, Ân Mặc vẫn luôn ở biệt thự Lộc Hà Công Quán kia chế tạo lồng vàng, nuôi dưỡng một con chim hoàng yến, còn nuôi rất nhiều năm nữa.
Nếu không phải nhiều năm qua, Ân Mặc không giới thiệu Phó Ấu Sanh với bọn họ, càng không mang về nhà gặp cha mẹ, bọn họ đúng là cho rằng Ân Mặc đã tìm được chân ái.
“Không thú vị, chúng ta cũng nghỉ đi.”
Tiếu Trầm Nguyên đẩy ra ghế dựa, một đám người rời khỏi ghế lô.
……
Cùng lúc đó, khi đến cửa hội quán, Triệu Thanh Âm mới đuổi kịp Ân Mặc.
“Anh Ân Mặc, anh từ từ đã.”
Ngoài hội quán, Ân Mặc cao lớn đứng dưới ánh đèn neon: “Xe của Tiếu Trầm Nguyên ở bên trái sẽ có tài xế đưa cô về.”
Giọng điệu bình tĩnh, anh nói xong liền chuẩn bị lên xe.
“Anh Ân Mặc, có phải anh đang giận em không?”
Triệu Thanh Âm theo bản năng muốn bắt lấy ống tay áo của Ân Mặc.
Nhưng lại bắt không được.
Ân Mặc đứng ở cửa xe, bình tĩnh nhìn Triệu Thanh Âm đột nhiên bắt đầu uất ức.
“Cô còn có việc gì?”
Triệu Thanh Âm bị anh né tránh, tay hơi cứng lại, một lát mới khôi phục bình thường, ngẩng đầu nhìn về phía anh: “Em đã gọi cho anh rất nhiều cuộc điện thoại…”
“Anh sao lại không bắt máy?”
Hàng lông mày của người đàn ông nhíu lại, vì mặt mũi của Tiếu Trầm Nguyên mà để lại một tia kiên nhẫn cuối cùng.
Từ bộ não mấy trăm tỷ nhớ lại cuộc điện thoại cô ta nói đến, sau đó nhớ tới —— chính là bởi vì cuộc điện thoại này, làm anh mất đi cơ hội cùng vợ mở khóa cảnh tượng văn phòng.
Ánh mắt Ân Mặc không chứa bất kỳ cảm xúc gì: “Bởi vì, tôi không có thói quen đêm khuya nhận điện thoại của phụ nữ xa lạ.”
*******.