“Cái… Em mới không nghĩ đến chuyện đó.
Từ đầu đến cuối đều do anh…” - Tử Đằng xoay người tiếp tục chuyện bếp núc của mình - “Giờ thì tránh sang một bên để em nấu ăn.”
Lời nói của Tử Đằng đã thành công khiến Khang Dụ khó chịu.
Mấy thứ như rau củ, rồi nồi niêu, xoong chảo kia lẽ nào “đẹp trai” hơn anh sao?
Khang Dụ đột nhiên bế thốc Tử Đằng lên, giọng trầm mị hoặc nói: “Không thích, bây giờ thứ cần phải no chính là “tinh thần” của anh, mấy thứ đó dẹp sang một bên đi.
Biết chưa, cô gái ngoan?”
_________________________________
Tử Đằng và Khang Dụ quấn quýt, ôm ấp nhau suốt mấy tiếng liền.
Tử Đằng như một con mèo bé nhỏ, bị con sư tử là anh đây vờn cho lên bờ xuống ruộng.
Sau cuộc vui đầy kịch liệt, Tử Đằng uể oải, lười biếng, cặp mắt nặng trĩu nằm trên giường như chú mèo nhỏ thảnh thơi đang ngoe nguẩy đuôi nghỉ mệt.
Hai mắt cô đang nhắm hờ bỗng mở trừng lên như có một tia sáng ký ức kéo vụt qua đầu cô vậy.
Sau đó Tử Đằng liền ngồi bật dậy như cái lò xo, “Nồi nước! Em chưa tắt bếp!”.
Tử Đằng chỉ kịp với đại lấy chiếc áo sơ mi đen nằm lăn lóc trên sàn, mặc kệ cái áo đó là của ai rồi luống cuống chạy vụt xuống bếp.
Khang Dụ đang nhâm nhi điếu thuốc thì bị cô làm cho giật mình.
Nhìn Tử Đằng chật vật như thế cũng thú vị lắm.
Và có một sự thật cô chưa biết, đó là Khang Dụ đã tắt bếp rồi…
Nếu đã xuống bếp rồi thì Tử Đằng cũng nấu luôn bữa tối cho Khang Dụ.
Trong lúc đó thì anh tranh thủ đi tắm.
Tắm xong thì cơm cũng được dọn lên, Khang Dụ chỉ mặc chiếc áo choàng tắm, tay cầm khăn lau mái tóc còn đang nhỏ giọt.
Vì cô đang quay lưng về phía anh nên không biết anh đang tựa người vào tường và ngắm nhìn cô, chỉ biết Khang Dụ mới vừa tắm xong.
Tử Đằng vén mái tóc dài của mình sang một bên, để lộ đường cong trắng nõn, làm nổi bật những dấu hôn đầy ám muội.
Hệt như những bông hoa hồng trên nền tuyết trắng.
“Cơm xong rồi, anh cũng ăn luôn đi.” - Tử Đằng quay lại, thấy anh mặc đồ hớ hênh như thế thì sững người - “Để em đi lấy đồ.”
Cô lấy đồ cho anh xong, vừa trở ra thì điện thoại reo.
Tử Đằng vừa lấy điện thoại trong túi xách vừa đưa đồ cho Khang Dụ, “Của anh đây”.
Cô khẽ nhíu mày khi nhìn thấy dòng chữ hiện trên đó “An Bình Quý”, Tử Đằng suy nghĩ đắn đo một hồi lâu, để cho điện thoại cứ “reng reng reng” mãi.
Đấu tranh một lúc, cô mới quyết định tắt máy, vội cất nó vào túi xách.
Thật sự thì cô vừa sợ vừa cảm thấy phiền phức khi Bình Quý gọi đến, vì quá nửa số lần anh gọi đến đều là chuyện có liên quan đến mẹ cô, thứ hai là muốn gặp mặt riêng.
Và Tử Đằng chẳng thích cái trường hợp thứ hai chút nào cả.
Khang Dụ có vẻ chú ý đến vẻ mặt của Tử Đằng liền lên tiếng hỏi “Ai gọi thế?”
“Không có gì, nhân viên gọi đến quảng cáo thôi…”
Một lý do hết sức là “biện hộ”.
Hm… là Bình Quý gọi à.
Khi thấy nét mặt ấy của cô là anh đã có chút nghi ngờ rồi, chỉ cần dò hỏi một câu là Khang Dụ đã có thể chắc chắn người đó là Bình Quý rồi.
Đúng là chẳng biết nói dối gì cả.
“Ừm.”
Nhưng anh không buồn vạch trần lời nói dối đó.
Lẳng lặng vào phòng thay đồ, ăn mặc chỉnh tề ngồi vào bàn ăn.
Trong phút chốc, bầu không khí vốn đang ngọt ngào, lãng mạn như cặp vợ chồng son, chỉ vì cuộc gọi kia mà phá hỏng tất cả.
Thật ngột ngạt.
Cả hai người ngồi vào bàn ăn, Tử Đằng đặt lên bàn thêm một ly nước cam, nhỏ nhẹ nói:
“Hút thuốc nhiều không tốt, nên em làm nước trái cây cho anh.
Hy vọng sẽ giúp anh một phần nào đó cai thuốc, với cả em thấy trên mạng nói nước trái cây có nhiều công dụng.
Không biết có thật hay không nhưng anh cứ uống đi, dù sao cũng có lợi.”
Khang Dụ hết nhìn Tử Đằng lại nhìn chằm chằm vào ly nước, nửa muốn nửa không.
Hai người cứ thế mà ăn cơm, không ai nói với ai câu nào.
Tâm trạng của anh đã bị cuộc gọi kia phá hỏng rồi.
Ăn xong, cô dọn dẹp chén dĩa, còn Khang Dụ thì ngồi xem ti vi.
Rửa xong mớ chén dĩa, Tử Đằng quay sang nhìn lên bàn ăn thì ly nước cam ấy vẫn còn nguyên.
Cô bỏ vài viên đá để làm lạnh rồi mang đến đặt xuống bàn phòng khách “Anh nhớ uống nhé.
Vậy giờ… em vào ngủ trước.”
“Ừm.”
[...]
Kết quả là đến sáng hôm sau, khi Tử Đằng thức dậy, cô phát hiện ly nước trái cây vẫn yên vị tại nơi mà cô đã đặt nó vào tối hôm qua.
Tử Đằng nhìn sang gạt tàn được đặt ở bàn phòng khách, tàn thuốc còn nhiều hơn tối qua.
Những thứ không tốt tại sao cứ thích tống vào người thế?
Mặc dù không muốn nhưng cuối cùng, Tử Đằng phải đổ ly nước trái cây đó đi.
Hôm nay còn phải đi làm, Tử Đằng bắt đầu tắm rửa và vệ sinh cá nhân.
Cô lấy tay lau đi làn hơi nước trên gương, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình qua gương.
Tử Đằng có thể nhìn thấy rõ mấy vết “hoa hồng” đo đỏ kia khắp người mình, chắc ngoại trừ mặt cô ra là Khang Dụ không hề tha cho những chỗ còn lại.
Tử Đằng lấy trong tủ đồ một chiếc áo tay dài, cổ cao màu đỏ rượu kết hợp với chiếc váy dài đến qua đầu gối màu be.
Trước khi đến công ty, Tử Đằng theo thói quen nhìn sang phòng của Khang Dụ, nó vẫn vậy, vẫn đóng chặt kín mít.
Cô khẽ thở dài, không biết là vì điều gì, rồi đến công ty..