Nhịp Tim Anh Rung Động

“Mẹ nghĩ chắc không có đâu, Tử Đằng không phải là một đứa hay ghi thù đâu. Mẹ nhớ khi còn nhỏ, Tử Đằng xem người ta đánh cầu lông, sau đó lại bị vợt đánh trúng mặt, còn chảy cả máu mũi, mặt cũng bị xước vài chỗ. Làm dì sợ chết khiếp”, Hà Thanh cười nhẹ, vương ánh nhìn nhẹ nhàng nhìn về phía xa xăm và hồi tưởng, “Nhưng con biết không, con bé không những không khóc lóc, hay nổi nóng. Mà chỉ mỉm cười lắc đầu bảo ‘con không sao’, cũng không đổ lỗi cho người ta. Nên con cứ yên tâm nhé.”

“…Nếu dì đã nói như thế thì hi vọng là vậy.”

Bình Quý nghe Hà Thanh nói như thế, cũng yên tâm được phần nào, nhưng anh vẫn không giấu nỗi lo lắng qua đôi mắt.

________________________

Viếng mộ xong xuôi thì trời cũng đã sập tối, Tử Đằng đi bộ trở về nhà, ngắm nhìn dòng người tấp nập, cười đùa trên đường làm cô cảm thấy có chút cô đơn. Người thân duy nhất là mẹ thì “bận” chung vui cùng với gia đình mới, ba năm nay đều như thế.

Các cặp đôi, gia đình đều nhân dịp này để đi chơi, đoàn tụ với nhau. Trên đường, ai cũng có đôi có cặp, chỉ riêng Tử Đằng là một mình lẻ loi.

Trông mọi người hạnh phúc thật… Chắc mình phải mau chóng về nhà thôi, ở đây chỉ càng thêm lạc lõng. Cô ưu sầu thầm nghĩ.

“Reng! Reng! Reng!”

Tiếng chuông điện thoại kéo Tử Đằng ra khỏi dòng suy nghĩ kia. Thấy chữ “Nhã Vân” hiện trên màn hình, cô nhanh chóng bắt máy.

“Alo? Tôi nghe đây.”

“Ah, Tử Đằng. Cô có bận gì không? Hôm nay một số đồng nghiệp đến bar chơi, nếu cô rảnh thì đến chung vui với bọn tôi được không?”

Nhã Vân nói lớn, thông qua điện thoại, Tử Đằng có thể nghe thấy tiếng nhạc xập xình rõ mồn một.

Dù sao Giáng sinh cô lúc nào cũng ở một mình, vừa hay lúc này Nhã Vân rủ đi chơi, Tử Đằng cũng đang chán. Thôi thì đến chung vui cùng với mọi người vậy.

“Được, cậu gửi địa chỉ cho mình đi.”


[...]

“Ah, Tử Đằng! Ở bên này nè!”

Nhã Vân đứng lên gọi lớn tên cô.

Tử Đằng bước đến bàn ngồi bên cạnh Nhã Vân. Đây là lần đầu tiên Tử Đằng đến những nơi như thế này nên mọi thứ xung quanh đều lạ lẫm đối với cô. Tử Đằng tròn mắt nhìn xung quanh, dần dần tiếp nhận thông tin.

Tất cả mọi người đều nói chuyện, cười đùa rộn rã, chỉ riêng Tử Đằng là ngồi yên một chỗ, tay chân chẳng biết đặt đâu.

Một người con gái ngoan hiền như Tử Đằng, đối với nơi này chỉ thấy thật ồn ào. Nhưng dù sao Nhã Vân cũng là người rủ cô đến, và cô cũng là người chấp nhận lời mời, bây giờ mà bỏ đi về thì không hay lắm, nên Tử Đằng đành miễn cưỡng ở lại cùng với mọi người.

Thế nhưng, ở một khoảng cách không xa cũng chẳng gần, Chí Hào cũng đang quan sát bàn của Tử Đằng. Chỉ là anh nghe thấy bàn của Nhã Vân nhộn nhịp quá, đã vậy lại toàn là mỹ nữ tụ tập, anh không để ý mới lạ.

Quan sát một lúc, Chí Hạo nhận thấy bóng dáng quen thuộc của Tử Đằng, anh liền nhếch mép nở một nụ cười ranh mãnh.

Người bạn đi cùng Chí Hào thấy anh ta cứ nhìn chăm chú vào một điểm, sau đó lại nở nụ cười thì cậu ta nửa đùa nửa thật, “Cậu nhìn gì mà chăm chú thế? Có cô em xinh tươi nào ở đó có phải không?”

“Hừm… Chỉ là, tôi đã tìm thấy con mồi rồi”

Chí Hào vẫn nguyên nụ cười đểu cáng đó, ánh mắt thâm thuý nhìn Tử Đằng.

“Oh hoo, cô gái nào lọt vào mắt xanh của Chí Hào đây thế.”

“Này những người anh em của tôi, giúp tôi việc này…”


Chí Hào nhếch mép cười nói.

[...]

Ở bên phía Tử Đằng, mọi người đều vô cùng nhiệt tình và sôi nổi. Cứ chơi hết trò này lại đến trò khác, thua thì phạt bia. Chơi một lúc cũng chán, thế là hầu hết tất cả mọi người đều ra sàn nhảy.

“Tử Đằng, cô ra nhảy với tôi này!”

Nhã Vân nắm lấy tay cô, kéo nhẹ.

“Thôi được rồi, cảm ơn cô. Tôi ngồi đây là được rồi, cô cứ nhảy cùng với mọi người đi.”

Tử Đằng khẽ lắc đầu, níu người ngược lại về phía sau.

“Nhưng sẽ buồn lắm đó.”

“Không sao, tôi nhìn cô nhảy cũng vui rồi.”

Cô khẽ cười đáp.

“Nếu cô đã nói thế thì thôi vậy… Cô ngồi đây nhé!”

Nói xong, Nhã Vân liền tung tăng chạy vào sàn nhảy.


Tử Đằng thì quan sát cô ấy. Nhìn Nhã Vân phấn khích cứ như một đứa trẻ như thế, cô cũng bị nguồn năng lượng tích cực ấy làm cho vui lây.

Trong lúc Nhã Vân nhảy, thì có ba người đàn ông từ từ tiến đến, càng lúc càng gần Nhã Vân, cứ như muốn sắt cả người hắn ta vào người cô ấy vậy.

Tử Đằng từ xa nhìn thấy thế, cứ tưởng là bạn Nhã Vân nên muốn nhảy cùng, nhưng khi thấy vẻ mặt của cô ấy trông rất tức giận và khó chịu. Là Tử Đằng biết có chuyện chẳng lành.

“Này! Anh đang làm cái gì vậy?”

Tử Đằng vội vàng chạy đến, kéo Nhã Vân về phía mình sau đó đứng chắn trước mặt cô.

“Tử Đằng, tên đó đột nhiên cứ sáp lại gần tôi rồi sờ soạng đấy.”

Nhã Vân cau mày, “mách” cô nghe.

“Làm bộ làm tịch, được tôi đây đụng chạm là phước lắm rồi đấy!”, tên kia thấy chuyện tốt của mình bị phá đám liền nổi khùng nổi điên lên. Sau đó đánh mắt sang Tử Đằng, thấy vẻ ngoài cô cũng rất xinh xắn, hắn ta lại bắt đầu giở trò đểu cáng, “Trông cô em cũng được đấy, có thêm một người năng nổ như em đúng là chuyện tốt.”

Bộ dạng của mấy tên biến thái này vô cùng khó ưa, khiến Tử Đằng tức đến mức đỏ mặt, chỉ muốn đá không chỉ một phát, mà là mấy phát vào “chân giữa” của bọn này. Nhưng một mình cô không thể đối phó hết với đám người này, những người xung quanh thì chỉ đứng nhìn, không một ai muốn giúp vì bọn họ sợ bị thương, sợ phiền phức, sợ đánh không lại.

Đang không biết phải xoay xở như thế nào, đột nhiên Chí Hào từ đâu đến đứng chắn trước mặt Tử Đằng, đẩy mạnh tên đứng trước mặt Tử Đằng đang dần áp sát cô.

“Này này, hai cô ấy đã không muốn thì tại sao cứ ép thế. Không bằng các anh đi kiếm người khác mà vui vẻ đi.”

Chí Hào nghiêm mặt nói.

“Ha, bày đặc làm anh hùng cứu mỹ nhân à, đừng hòng xen vào chuyện của tụi này.”

Một người trong số đám đó bắt đầu lao lên, nắm lấy cổ áo và vung nắm đấm.

Cả hai bên bắt đầu đánh đấm nhau, mọi người xung quanh cũng vô cùng hốt hoảng. Người thì bỏ chạy tán loạn, người thì giúp gọi bảo vệ, người thì gọi cả cảnh sát.


Mãi cho đến khi cảnh sát đến, đám người kia mới vội vàng bỏ chạy.

“Xin lỗi và cũng cảm ơn anh. Anh bị thương có nặng không?”

Tử Đằng vội vàng tiến đến đỡ Chí Hào đứng lên, sau đó đưa cho anh một chiếc khăn để lau vết xước trên mặt.

“Cảm ơn cô, tôi không sao đâu. Với cả, đây là do bọn chúng, cô không cần phải xin lỗi đâu.”

Anh mỉm cười vừa nói vừa cầm lấy chiếc khăn.

“Hai người quen nhau à?”

Nhã Vân thấy cả hai người bọn họ nói chuyện thân thiết như thế thì liền hỏi.

“À, bọn tôi…”

“Phải, bọn tôi rất thân.”

Tử Đằng chưa kịp nói hết câu đã bị Chí Hào tranh lời.

Nghe anh trả lời như thế làm cô nhất thời giật mình, gượng gạo nhìn anh rồi lại nhìn Nhã Vân.

Mối quan hệ của mình với anh ta chỉ đơn giản là đối thủ làm ăn với nhau, làm gì đến mức thân chứ, Tử Đằng khó hiểu ngẫm nghĩ.

Cô không muốn khiến anh bẽ mặt. Có lẽ Tử Đằng nên hỏi chuyện với Chí Hào vào lúc khác thì tốt hơn.

_____________________________

Sau khi lên đại học thì mình có một khoảng thời gian stress khá nặng, một phần là do bài tập, chín phần còn lại là không thể ra chương mới cho mọi người thường xuyên được, nên mình thấy áy náy vô cùng. Mình cũng mất khá nhiều thời gian để ổn định tinh thần, giờ thì tâm trạng mình cũng đã đỡ được một phần nào đó rồi, nên mình sẽ cố gắng dẹp những thứ khiến mình phiền não và cố gắng ra chương mới cho mọi người. Cảm ơn mọi người đã đọc những dòng này của mình ạ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận