Hôm sau Nguyễn Niệm tự thức dậy.
Không có gì bất ngờ, Lương Tây Văn đã dẫn Thập Nhất đi dạo.
Nguyễn Niệm nhớ hôm nay là ngày đặc biệt, phải trang điểm một chút, sau khi bò dậy không kịp nghĩ tới chuyện xảy ra tối qua, lập tức chui vào phòng tắm rửa mặt.
Hôm nay đăng ký sẽ phải chụp ảnh.
Đây là lần đầu hai người chụp ảnh chung, Nguyễn Niệm không biết nên mặc gì, cô định sẽ xem Lương Tây Văn mặc gì trước, sau đó chọn một chiếc váy cùng màu với anh.
Rất nhanh Lương Tây Văn đã về, Nguyễn Niệm nhớ lúc anh về đã là rạng sáng, chắc chỉ ngủ được vài tiếng, cô lại vô tâm ngủ ngon lành.
Nguyễn Niệm lấy di động ra nhắn tin xin Hoắc Yên cho mình hôm nay đến trễ.
Bữa sáng vẫn do Lương Tây Văn chuẩn bị, nhưng có lẽ vì tranh thủ thời gian, bữa sáng hôm nay khá đơn giản, chỉ có canh trứng với tôm bóc vỏ, cháo yến mạch cùng một đĩa rau.
Nguyễn Niệm múc canh trứng ăn: "Ông nội sao rồi?"
"Hẳn là không thành vấn đề, đến bệnh viện cũng chỉ thở oxy." Lương Tây Văn múc cháo yến mạch, ngước mắt nhìn cô.
Nhớ tới hành động của mình tối qua, Nguyễn Niệm cực kỳ chột dạ.
Lương Tây Văn khẽ cười, nói một câu không đầu không đuôi: "Anh nhớ tới một câu hỏi của em đêm qua."
"Em hỏi cái gì?" Mặt của Nguyễn Niệm đã sắp vùi vào chén, nhỏ giọng hỏi anh.
"Em hỏi nếu em không biết thì phải làm sao." Lương Tây Văn khá thản nhiên, "Sau này còn rất nhiều cơ hội, em có thể từ từ tập luyện."
"..." Nguyễn Niệm khuấy canh trứng, "Em cứ tưởng anh rất lãnh đạm..."
"Anh không lãnh đạm." Lương Tây Văn ra vẻ bình tĩnh, "Mọi việc đều phải có lần đầu tiên."
"..."
Hai người ăn sáng xong, bên bất động sản tới gõ cửa, nói có đồ đưa cho Nguyễn Niệm.
Cô mặc áo ngủ ra ngoài, thấy tên người gửi viết một chữ Mạc, lúc này mới nhớ hôm qua Mạc Vân Thường nói sẽ tặng quà tân hôn cho cô.
Lương Tây Văn đang dọn dẹp bếp, thấy cô vào liền nói: "Váy của em anh đã chuẩn bị rồi, bộ treo trên giá có túi ngừa bụi ở phòng để quần áo đấy."
"Anh còn chuẩn bị quần áo cho em?" Nguyễn Niệm đặt đồ chuẩn phát nhanh trên sô pha, định tối về sẽ mở, cô vừa thấy bây giờ đã là bảy giờ, vội chạy lên lầu.
Trên giá áo của phòng để quần áo có treo hai bộ, một bộ của cô, một bộ của Lương Tây Văn.
Bộ của cô là chiếc sườn xám màu trắng cách tân, làn váy mềm mại, dịu dàng ưu nhã.
Những thứ như sổ hộ khẩu hay chứng minh thư Lương Tây Văn cũng đã chuẩn bị đầy đủ.
Nguyễn Niệm đứng trong vườn, ánh nắng bảy giờ sáng vô cùng ấm áp, cô nghiêng đầu nhìn Lương Tây Văn, anh hôm nay vẫn ăn mặc bảo thủ như thế.
Nói thật.
Trước kia cô chưa từng nghĩ tới tâm trạng của mình khi đi đăng ký kết hôn, nhưng là anh, Nguyễn Niệm lại cảm thấy tương lai rất đáng chờ đợi.
Lương Tây Văn mở cửa xe giúp cô, khi Nguyễn Niệm vào ngồi mới phát hiện bên trong có một bó hoa hồng trắng.
Cục Dân Chính tám giờ sáng chưa có ai, hôm nay cũng không phải ngày đặc biệt cho nên hai người là cặp đôi đầu tiên đến.
Nhân viên đi lấy tờ điền cho họ, Nguyễn Niệm nhân lúc này lại gần Lương Tây Văn.
Lương Tây Văn nghiêng đầu đối diện với cặp mắt hồ ly của cô.
"Lại suy nghĩ chuyện xấu gì đấy?" Lương Tây Văn hạ giọng hỏi.
"Anh phải nghĩ cho kỹ đấy, lát nữa ký tên rồi là không thể hối hận đâu." Nguyễn Niệm có hơi thấp thỏm, cũng khá căng thẳng.
"Ừ, không hối hận.
"Thế anh thấy thế nào?" Nguyễn Niệm nhích lại càng gần, "Em có hơi căng thẳng."
"Rất vui." Lương Tây Văn phối hợp với cô, sau đó nghiêm túc nói, "Chính là sự chung thủy và trách nhiệm cùng em."
Nguyễn Niệm trịnh trọng gật đầu: "Em cũng vậy."
Nhân viên cầm tờ đơn quay lại, nghe cuộc đối thoại của họ không khỏi buồn cười.
Điền đơn, chụp ảnh, đóng dấu.
Lương Tây Văn nhận giấy hôn thú mà nhân viên đưa, Nguyễn Niệm vẫn chưa hoàn hồn.
Trước khi đi, Lương Tây Văn còn cùng cô đến sân khấu, chụp tấm ảnh với phông nền màu đỏ.
Tay anh ôm eo cô, nhân viên chụp ảnh, sau đó đưa di động cho anh, nói tiếng chúc mừng.
Trên đường ra ngoài, Lương Tây Văn nói với cô về những kế hoạch tiếp theo, bao gồm trang trí nhà cửa, thử váy cưới, đến khách sạn thử đồ ăn, chuẩn bị cho hôn lễ.
Nguyễn Niệm định xin nghỉ phép, dù sao kết hôn cũng là chuyện của hai người, cô không thể bỏ mặc Lương Tây Văn làm mọi thứ.
Mãi đến khi xe dừng dưới công ty của cô, Nguyễn Niệm mới sực tỉnh, nhưng vẫn luống cuống tay chân giải thích: "À...!Lát nữa anh có đi làm đúng không?"
"Ừ, buổi chiều anh sẽ tới đón em."
"Hôm qua anh ngủ được có một chút, hôm nay em sẽ cố tan làm sớm cho anh về nhà nghỉ ngơi sớm."
"Được." Lương Tây Văn tắt xe, cười nhìn cô, "Vẫn chưa hoàn hồn à?"
"Cảm giác không chân thật lắm." Nguyễn Niệm thành khẩn đáp, "Dù gì cũng là lần đầu đi đăng ký kết hôn trong đời."
Lương Tây Văn cứ nhìn cô chằm chằm, trong đầu Nguyễn Niệm bỗng lóe lên một câu: Vẻ nam tính đã đánh lừa mình.
Thật ra trước đây Nguyễn Niệm không quá mê xem soái ca, chỉ là mỗi khi nhìn Lương Tây Văn, cô lại có cảm giác vui vẻ, trái tim mềm xuống, sau đó chợt nhịn không được muốn gần anh thêm một chút, lại một chút.
Cô rất thích mùi hương mát lạnh trên người anh.
Rất thích nhìn anh, cho dù chỉ đối diện với anh nhưng cứ như mùa xuân đang hòa tan trái tim cô.
Nguyễn Niệm không dám tin chỉ mới mấy ngày ít ỏi, giữa hai người đã tiến triển nhanh như vậy.
Cứ như ngày từ lúc bắt đầu quan hệ của họ hình thành trên cơ sở tình cảm, cũng nhờ thái độ của gia đình mà mọi thứ đều tiến triển thuận lợi theo tự nhiên.
Lương Tây Văn cởi đai an toàn, Nguyễn Niệm ôm bó hoa trong lòng đoán được một đôi chút.
Cho nên cô cuống quít nhắm mắt lại.
Lương Tây Văn nhìn Nguyễn Niệm, Nguyễn Niệm hơi hé đôi mắt, không biết có phải ảo giác hay không, cô thấy ánh mắt Lương Tây Văn hơi tối xuống.
Cô yếu ớt hỏi: "Hôn một cái có chân thật hơn không?"
"Thử xem."
"..."
Nguyễn Niệm chủ động lại gần, vốn định hôn vội anh một cái nhưng Lương Tây Văn giống như đoán được, lập tức duỗi tay giữ sau gáy cô, gia tăng nụ hôn dễ như trở bàn tay.
Có vẻ không giống nụ hôn hôm qua.
Lần này sâu hơn.
Mặt Nguyễn Niệm đỏ lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, toàn thân mềm nhũn, đưa tay chống trước ngực anh.
Thật kỳ lạ, thì ra hôn môi và ôm cũng khiến người ta thấy nghiện.
Sóng âm cùng tần suất làm trái tim cộng hưởng, định nghĩa về yêu hòa tan ngay trong khoảnh khắc này.
Trước đây cô chưa từng nghĩ bản thân sẽ bước vào hôn nhân nhanh như vậy, cũng chưa từng tưởng tượng cuộc sống sau khi kết hôn sẽ như thế nào.
Mãi đến khi gặp Lương Tây Văn.
Cô cứ như con thuyền trôi dạt quá lâu cuối cùng cũng tìm được phương hướng.
"Không được không được..." Nguyễn Niệm giãy giụa, "Em phải đi làm."
Lương Tây Văn nới lỏng tay, lòng bàn tay vẫn để ở cổ cô, khoảng cách của hai người rất gần, còn ở trong không gian nhỏ hẹp, hơi thở của anh như dung hòa vào hơi thở của cô, Nguyễn Niệm không khỏi nhìn môi anh.
Lúc chụp ảnh, Nguyễn Niệm cố ý đánh son màu đỏ rực, tại hôn môi, khóe môi anh cũng dính chút màu đỏ đối lập với màu môi vốn có, trong vô cùng ái muội.
Lương Tây Văn cũng phát hiện, anh đưa tay lau khóe môi, rồi sau đó đầu ngón tay cũng dính chút màu đỏ, vì thế rút khăn giấy, nhẫn nại lau cả son dính trên khóe môi cô.
Trái tim Nguyễn Niệm đập như nổi trống.
Nhìn cô Lương Tây Văn lại cười rộ, giọng của anh vẫn ồn hòa, nhưng hình như có thêm chút dục vọng.
"Ngoan, anh cưới Niệm Niệm rồi.
Sau này nghe em cả."
Mặt Nguyễn Niệm càng nóng, dứt khoát chôn vào cổ anh, Lương Tây Văn khẽ cười, không đùa cô nữa.
Tay vỗ về sống lưng cô, anh nói: "Làm sao bây giờ, hình như anh cũng thích hôn em."
Lúc xuống xe Nguyễn Niệm cảm thấy bản thân vô cùng chật vật, Lương Tây Văn ngược lại vẫn kiên nhẫn nhắc cô.
Buổi chiều tới đón em.
Nguyễn Niệm đứng trước cửa công ty, thầm nghĩ, hình như Lương Tây Văn không lãnh đạm như cô đoán.
Đúng như anh nói, anh không lãnh đạm.
Nguyễn Niệm không dám nghĩ thêm về cuộc sống sau này nữa.
Nguyễn Niệm trở tay vỗ vỗ mặt mình, quay đầu thoáng nhìn lại, Lương Tây Văn hạ cửa sổ xe hỏi cô: "Để quên gì hả?"
"Không, em đi làm đây."
Nguyễn Niệm chạy vào công ty, cũng may không có ai chú ý, cô phiên dịch một hồi lại suy nghĩ miên man, mở di động, do dự xem có nên thông báo hay không, dù gì đăng ký kết hôn cũng là chuyện lớn trong đời.
Lướt lướt.
Thì thấy nửa tiếng trước Lương Tây Văn đăng bài.
Là ảnh chụp lúc đăng ký kết hôn.
Cô mặc sườn xám cách tân, eo có dây thắt, trên váy có vài hình thêu, tóc dài xõa phía sau, dáng vẻ ngoan ngoãn lại linh động, có điều biểu cảm vẫn có hơi mờ mịt cứ như chưa hoàn hồn, Lương Tây Văn đứng cạnh thân mật ôm eo cô.
Đây là động thái duy nhất của Lương Tây Văn trên mạng xã hội.
Chỉ có một dòng trạng thái duy nhất: Là duyên phận trời định, cho nên phải bảo vệ nửa kia cả đời.
Nguyễn Niệm nhìn chằm chằm dòng trạng thái đó, vô cớ cười.
Cũng may gần đây hạng mục trọng tâm của công ty đều tập trung bên tiếng Pháp, chỗ Nguyễn Niệm mới tạm thời rảnh rỗi, buổi chiều cô vội hoàn thành công việc để tan tầm sớm.
Bởi vì hôm nay còn chút việc phải làm.
Nguyễn Niệm đến trung tâm thương mại, vào mấy cửa hàng trang sức lớn, cuối cùng vẫn chọn Harry Winston, dù sao cũng là nhẫn cưới tặng Lương Tây Văn, cô không muốn quá tiết kiệm.
Nguyễn Niệm đi thẳng đến quầy, nhẫn kết hôn và trang sức rực rỡ muôn màu, nhưng đồ dành cho nam khá đơn giản, Lương Tây Văn hình như cũng thích như vậy.
Nguyễn Niệm chọn một lúc, cuối cùng chọn một cái nhẫn trơn nhưng viên kim cương đính trên đó có độ tinh khiết cực kỳ cao.
Nguyễn Niệm vừa thanh toán xong, đúng lúc Lương Tây Văn gọi điện tới: "Đến dưới công ty em rồi.".