Nhớ Anh

09

Có lẽ anh ấy say rượu,

Tôi đã nghĩ ra vô số cách để phản công vào lúc nửa đêm, nhưng cách nào cũng vô dụng.

Tôi thậm chí còn không biết mình đã ngủ như nào.

Nửa đêm, tôi dường như nghe thấy một giọng nói, mơ hồ mở mắt ra và nhìn thấy Cố Kình đang dùng điện thoại chiếu sáng hình như đang viết cái gì đó.

Tôi rên rỉ vì buồn ngủ: “Anh…anh đang làm gì vậy?”

Dưới ánh đèn, anh ngượng ngùng mỉm cười, sau đó lại nghiêm túc cúi đầu tiếp tục viết một cách giận dữ.

“Anh đang viết một bản kiểm điểm. Hôm nay anh đã ngoại lệ uống rất nhiều rượu, ảnh hưởng rất nặng nề, anh phải viết bản tự kiểm điểm nộp cho đơn vị. Em mau đi ngủ đi.”

Tôi hít một hơi thật mạnh. Thì, chính là tôi đã bị thuyết phục bởi cái nguyên tắc cứng ngắc của người đàn ông này.

10

Khi tôi thức dậy vào buổi sáng với cơn đau đầu như búa bổ.


Quá lâu không có nuông chiều bản thân mình như vậy, quả thực đã là một con gà rù.

Ruột cồn cào, khóe miệng khô khốc khó chịu.

Tôi nhìn chằm chằm vào thùng rác cạnh giường hồi lâu.

Khi tôi đang cố lau miệng, Cố Kình nghe thấy động tĩnh từ trong phòng bếp đi ra, trong tay còn bưng theo cái bát.

Anh nhìn thấy trạng thái khốn khổ này của tôi, vội vàng ngồi xuống cạnh tôi vỗ lưng cho tôi.

“Em…Không sao đâu.”

Tôi dựa vào lồng ngực rộng lớn của Cố Kình, trái tim bất giác đập mạnh.

Ngay lúc tôi đang thầm mắng mình không có tiền đồ, thì một chén canh đưa đến trước mặt tôi.

“Chắc bụng em khó chịu lắm phải không? Tôi qua anh cứ nghe em hừ hừ mãi.”

“Đây là canh giải rượu, em uống một chút đi, rồi chút nữa ăn sau.”


Anh cụp mắt xuống nhìn tôi, ánh mắt đặc biệt dịu dàng.

Tôi cầm lấy, nhấp một ngụm, có hơi ngọt ngào.

Ngon quá.

Uống xong một chén, bụng tôi thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Tôi nhếch miệng cười, mang theo chút ngơ ngác nhìn anh: “Anh mua ở đâu thế?”

“Cái này em không mua được đâu. Anh đã hỏi công thức và nấu nó.”

Anh nhận lấy cái bát của tôi, đặt nó sang một bên rồi cẩn thận đặt mu bàn tay mình lên trán tôi để kiểm tra nhiệt độ.

Đôi lông mày hơi nhíu lại, lông mi dài như cái đuôi mèo, khi tập trung nhìn rất thâm tình, có chút mê hoặc.

“Không bị ốm.”

Anh nhẹ nhàng nói ra vài chữ, đôi lông mày đột nhiên thả lỏng, khóe miệng hơi nhếch lên tạo thành một má lúm đồng tiền, khiến cho khuôn mặt vốn đã đẹp trai, tỏa nắng của anh lại càng trở nên hấp dẫn.

Mẹ ơi,,,Tôi nghiêng đầu, nhìn thấy nước miếng chảy ra. Không may còn nhỏ giọt lên mu bàn tay của anh.

Cố Kình cúi đầu, nhìn nước bọt của tôi, sau đó lại nhìn tôi đang đứng hình, rất bối rối.

“Em có đói không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận