Mấy chiếc thùng giấy của Kỳ Nhiên nhìn không to lắm nhưng lúc ôm trong tay lại khá nặng. Để đỡ phải đi lại nhiều, Từ Tri Tuế chuyển một lượt những chiếc thùng này vào thang máy, còn mấy thùng nhỏ thì xếp trong vali của Kỳ Nhiên để kéo đi.
Đứng trong chiếc thang máy mới toanh, hơi ấm phả vào trong, Từ Tri Tuế cởi áo khoác rồi vén chỗ tóc đang dính trên cổ ra, thở hồng hộc nói: “Doanh nhân đều tính toán như cậu hả? Tôi cảm giác tôi đã giúp cậu giảm bớt được một phần phí cho bên vận chuyển rồi.”
Kỳ Nhiên nghiêng đầu nghĩ ngợi rồi nói với vẻ nghiêm túc: “Nói một cách nghiêm túc thì tôi cũng không phải doanh nhân chân chính. Tôi chịu trách nhiệm nghiên cứu và phát triển công nghệ trong tập đoàn, ba tôi mới là người vận hành công ty thực sự.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“... ?”
Cô nói về việc kinh doanh hồi nào vậy? Rõ ràng là cô đang nói về chuyện dọn nhà, chuyện cô bị ép lao động khổ sai mà!
Từ Tri Tuế nhìn anh với con mắt oán hận, cô cười lạnh: “À, gia tộc kế thừa ngai vàng, đúng là không tầm thường nhỉ.”
“...” Kỳ Nhiên xoa mũi một cái rồi bất lực im lặng.
Thang máy tới tầng 22, Từ Tri Tuế làm người tốt đến cùng rất sòng phẳng. Cô chuyển mấy chiếc hộp tới tận cửa nhà anh.
Khi Kỳ Nhiên nhập mật khẩu vào cửa, Từ Tri Tuế vô thức quay mặt đi, anh nhìn cô một cái rồi nói: “Thật ra cậu không cần phải tránh, mật khẩu mở cửa và mật khẩu điện thoại của tôi giống nhau.”
Từ Tri Tuế mím môi, lòng nghĩ một đằng miệng nói một nẻo: “Cậu không cần nói với tôi chuyện đó, nhỡ đâu nhà cậu có trộm đột nhập thì cũng đừng nghi ngờ tôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Sao lại thế được?” Kỳ Nhiên vặn khóa cửa.
Sau khi cửa mở, Từ Tri Tuế đặt chiếc hộp trong tay ở cửa vào rồi vỗ vỗ tay: “Vậy tôi về trước nhé, cậu nhớ chú ý vết thương.”
“Chờ một chút.” Kỳ Nhiên lại gọi cô lại một lần nữa: “Cậu có muốn vào trong ngồi chút không? Uống nước cũng được, tôi không thể để cậu tiễn tôi về nhà mất công được.”
“Chuyện này…” Từ Tri Tuế hơi do dự, thật lòng mà nói cô vẫn rất muốn xem thử căn nhà nằm trên tầng cao nhất bí ẩn trong truyền thuyết nhìn như thế nào. Không chỉ cô tò mò mà trong tòa nhà này có người nào không hiếu kỳ chứ?
Ngẫm nghĩ, cô giả vờ như bất đắc dĩ gật đầu: “Vậy cũng được, đúng lúc tôi đang khát nước.”
Kỳ Nhiên giúp cô lấy đôi dép trong tủ giày ra, lục lọi, ngoài đôi giày da mới do trợ lý mang đến còn chưa tháo mác thì chỉ có vài đôi dép đi trong nhà kiểu khách sạn dùng một lần.
Anh đưa nó cho Từ Tri Tuế và nói xin lỗi: "Ngại quá, chỗ này của tôi chưa từng có ai tới, cậu đeo tạm nhé."
Đúng ra mà nói thì ngay cả anh cũng mới lần đầu vào đây. Các thủ tục mua nhà và mua sắm đồ đạc dùng hàng ngày đều là anh nhờ Bồ Tân xử lý giúp.
Từ Tri Tuế rầu rĩ đáp một tiếng rồi khom lưng thay dép, lúc chính thức đi vào phòng khách cô bỗng thấy có chút thất vọng.
Thật ra cách bố trí của căn hộ này rất đẹp, có hai tầng, cầu thang xoắn ốc, ánh đèn sáng sủa và tầm nhìn rất rộng. Đứng bên cửa sổ sát đất hình vòng cung có thể ngắm nhìn toàn cảnh khung cảnh xung quanh. Không giống như tầng thấp nhà cô, chỉ có thể nhìn thấy bếp và ban công ở tầng đối diện.
Nhưng cách trang trí của ngôi nhà này quá lạnh lẽo, với thiết kế đơn giản theo phong cách châu Âu màu xám, tuy cách điệu nhưng lại thiếu đi hơi thở của cuộc sống.
Dù là phòng khách, nhà bếp hay phòng ngủ đều không có đồ nội thất hay thậm chí là đồ trang trí. Bên cạnh ghế sô pha có một số hộp các tông chưa mở, có vẻ như chúng cũng không tới trước bọn họ bao lâu.
Từ Tri Tuế chắp tay đi vào nhà bếp, cô ngắm nhìn bồn rửa trống rỗng rồi chần chờ quay lại hỏi: “Cậu có chắc là có nước cho tôi uống không? Hình như ở chỗ này không có ấm đun nước hay bình đựng nước.”
“Đợi chút, tôi đi tìm.” Kỳ Nhiên đẩy vali vào phòng ngủ, một lúc sau mới quay lại rồi mở tủ lạnh ra, lấy một chai nước khoáng và vặn nắp giúp cô: “Đây này.”
“Cảm ơn.”
Từ Tri Tuế nhận chai nước, đồng thời nhìn chiếc tủ lạnh nửa mở sau lưng anh. Đúng như cô nghĩ, nó cũng trống rỗng không có gì.
Cô muốn hỏi anh định giải quyết bữa tối như thế nào, song câu nói đi đến khóe môi lại quay về, đây không phải chuyện cô nên quan tâm.
Nhà cũng xem rồi, nước cũng uống rồi, cô đang chuẩn bị dẹp đường về phủ. Kỳ Nhiên không tiếp tục giữ cô lại nữa, anh tiễn cô tới cửa thang máy rồi dặn cô xuống lầu cẩn thận, buổi tối nhớ đi ngủ sớm.
Khi thang máy đi xuống, Từ Tri Tuế ngơ ngác nhìn những con số nhảy lên trên đầu mình, từ nay trở đi anh sẽ là hàng xóm của cô, cúi đầu không thấy thì ngẩng đầu cũng thấy, làm sao mà có thể chung đụng được đây?
Đi tới cửa nhà, Từ Tri Tuế móc túi lấy chìa khóa theo thói quen. Khi cô cúi đầu xuống lại nhận ra cánh tay mình trống trơn, chiếc túi vẫn xách trên tay không thấy đâu nữa. Từ Tri Tuế cẩn thận suy nghĩ lại, có lẽ là đã đặt nó trên tủ giày lúc thay giày ở nhà Kỳ Nhiên rồi.
Cô thầm mắng sao mình lại bất cẩn như vậy, giờ thì hay rồi, lại phải lên nhà anh một lần nữa.
Mới đi tới đầu cầu thang, Từ Tri Tuế sờ chiếc điện thoại trong túi rồi lại nhớ tới cái tủ lạnh trống trơn trừ nước khoáng ra thì chẳng còn gì, suy nghĩ một chút cô bèn bấm thang máy đi xuống.
…
Mang theo một túi đầy đủ nguyên liệu mua ở siêu thị, Từ Tri Tuế quay trở lại tầng dưới nhà. Khi nhấn thang máy, cô vẫn đang thầm nghĩ, nhiều đồ ăn như vậy cũng đủ cho anh ăn một thời gian rồi, coi như đền bù cho việc anh đỡ con dao đó giúp cô.
Đến khi bước tới thang máy thì nó yêu cầu thẻ ra vào của chủ hộ mới có thể sử dụng. Từ Tri Tuế không có thẻ, cô chỉ có thể dùng thang máy công cộng đi đến tầng 21 rồi đi cầu thang thoát hiểm lên.
Mặc dù biết mật khẩu nhà anh song cô vẫn lịch sự nhấn chuông, đó là phép lịch sự nên có.
Chờ một lúc lâu không thấy cửa mở, Từ Tri Tuế đang định gọi điện cho Kỳ Nhiên thì lại nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi sau cửa.
“À, tôi để quên túi xách ở nhà cậu, tôi tới… Á, cậu đang gội đầu sao?”
Kỳ Nhiên mặc đồ ở nhà đứng sau cửa, mái tóc ngắn ướt sũng, nước chảy từ má xuống cằm rồi tới cổ, cuối cùng biến mất dưới chiếc cổ áo hé mở…
Hai mắt Từ Tri Tuế nóng lên, vội vàng dời tầm mắt đi.
Kỳ Nhiên không hề tỏ ra chút nghi ngờ hay thắc mắc nào về việc cô đi rồi trở lại, anh rất tự nhiên đưa cho cô một đôi dép và ra hiệu cho cô đi vào.
“Cậu tới đúng lúc quá, tay tôi đang không nhấc được, cậu giúp tôi một chút.”
“...”
Suy nghĩ của Từ Tri Tuế nhất thời không theo kịp anh, cô sững sờ đứng đần người tại chỗ. Anh đi về phòng tắm được nửa đường lại quay lại nói một câu: “Dưới sàn nhà có nước đấy, cẩn thận ngã.”
Anh bị thương ở lưng, tay lại không nhấc được. Từ Tri Tuế có thể tưởng tượng được vừa rồi lúc anh gội đầu khó khăn khổ sở thế nào, cô đã tới rồi, vậy thì giúp anh một chút cũng không có vấn đề gì.
Cô thay giày vào nhà. Kỳ Nhiên đang điều chỉnh nhiệt độ nước bên bồn tắm, nhìn thấy cô đi tới liền đưa vòi sen ra, cúi người nói: "Cầm giúp tôi nhé, cảm ơn cậu.”
Từ Tri Tuế làm theo mà không nói một lời nhưng cô bất chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.
Nhà của một người đàn ông độc thân, trong căn phòng tắm chật chội, cô cầm vòi hoa sen gội đầu giúp anh…
Cảnh tượng này không chỉ kỳ lạ mà còn mập mờ quá mức, điều này khiến cô nhớ lại hồi Từ Kiến Minh vẫn còn sống, ba cũng thường xuyên gội đầu cho mẹ như thế.
Kỳ Nhiên đương nhiên không chú ý đến sự lơ đãng của cô, anh bóp một ít dầu gội xoa bọt lên đầu: “Phải rồi, nãy cậu nói cậu quên mang gì thế?”
“À túi, túi xách của tôi.”
“Thế à, chắc nó ở ngay cửa thôi. Cậu đợi lát nữa ra ngoài tìm xem sao.”
“Ừm, được rồi. Tôi có mang cho cậu một ít nguyên liệu nấu ăn, lát nữa cậu nhớ cất vào tủ lạnh nhé.”
“Ở đâu vậy? Tôi không thấy.”
“Không thấy sao? Tôi đặt ở ngoài bàn cho cậu rồi đó.”
Từ Tri Tuế chỉ tay ra ngoài theo thói quen, rời mắt khỏi phía sau đầu của Kỳ Nhiên, không ngờ đầu vòi hoa sen bên kia cũng nghiêng theo hành động của cô, dòng nước lệch hướng xối khắp lưng Kỳ Nhiên, bộ đồ ngủ bằng lụa ướt đẫm.
Kỳ Nhiên suýt xoa, anh tắt vòi sen, cứng đờ người quay lại nhìn cô cười bất đắc dĩ: “Cậu muốn tắm luôn cho tôi đấy à?”
“...” Từ Tri Tuế lúng túng đến tê cả da đầu. Cô vội lấy khăn mặt trên kệ lau cho anh: “Xin lỗi cậu, tôi không chú ý.”
Kỳ Nhiên lau khô tóc vài lần, anh chậm rãi đứng thẳng lên rồi thử cử động cánh tay cứng đờ, cau mày nói: “Hình như nước thấm vào băng gạc rồi, vết thương hơi đau.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Từ Tri Tuế ảo não, sao cô lại phạm vào sai lầm bé xíu thế này chứ.
“Chắc phải thay băng rồi bôi thuốc lần nữa rồi.”
“...”
Không biết có phải ảo giác của cô không mà lúc Kỳ Nhiên quay người đi vào phòng ngủ lấy băng gạc thì khóe miệng hơi nhếch lên, ánh mắt cũng lóe lên chút gian trá như ý nguyện nhưng lại mau chóng giấu đi, nhanh tới nỗi Từ Tri Tuế không biết có phải cô đã nhìn nhầm hay không.
Kỳ Nhiên mang đồ ra ngoài phòng khách: “Làm phiền cậu rồi.”
Từ Tri Tuế chớp mắt: “Tôi thay băng giúp cậu ư?”
“Không vậy thì sao? Cậu nghĩ tôi có thể tự làm được không?”
“...”