Nhớ Em Đã Nhiều Năm



Chương 17

Một khoảng thời gian trước kỳ thi cuối kỳ, các giáo viên bộ môn mở ra chiến thuật biển đề, ngày qua ngày không ngừng làm bài thi giải đề, vừa đi toilet một chuyến về là trên mặt bàn đã chất đầy bài thi mới phát xuống.

Khoảng thời gian đó ngày nào Từ Tri Tuế cũng học đến quên trời quên đất, ban đêm đi ngủ còn mơ thấy đang giải đề ‘có một vật thể chuyển động thẳng đều với vận tốc không đổi, hãy tìm gia tốc của nó’. Mỗi lần tỉnh lại, cô sợ tới mức đầu đổ đầy mồ hôi lạnh.

Cũng may ông trời không phụ lòng người, thành tích cuối kỳ của cô vô cùng lý tưởng, quý bà Chu Vận cảm thấy vui mừng, thưởng cho cô hai ngày lười biếng.

Kỳ nghỉ đông của lớp 12 chỉ có mười mấy ngày ngắn ngủi, mà mười mấy ngày nghỉ này Từ Tri Tuế cũng không thể nhàn rỗi, có hơn phân nửa thời gian là ở trong lớp bồi dưỡng, cũng không thoải mái hơn bao nhiêu so với ở trường học.

Ba ngày trước giao thừa, lớp bồi dưỡng ngừng học, Từ Tri Tuế theo mẹ đi mua đồ Tết khắp nơi. Lúc nhỏ cô thích nhất là lễ mừng năm mới, bây giờ vẫn vậy, bởi vì mỗi khi cô đưa ra yêu cầu gì mẹ cô cũng sẽ đồng ý.

Năm nay hai người đặc biệt chú ý đến việc mua sắm Tết, vào chợ thực phẩm Tam Nguyên Lý ở Vương Phủ Tỉnh đi dạo hai ngày vẫn chưa mua xong đồ. Từ Tri Tuế hỏi nguyên do, Chu Vận nói là cậu họ Giang Đồ của cô về nước, dẫn theo vợ sắp cưới muốn tới nhà bọn họ ăn Tết.

Giang Đồ là con trai của cô Chu Vận, năm đó bố mẹ Giang Đồ xuôi nam làm công, bởi vì nguyên nhân kinh tế nên bất đắc dĩ phải gửi con trai ở nhà họ Chu.

Giang Đồ lúc ấy tuổi còn nhỏ, hai người anh họ lại hay bắt nạt anh ấy, mẹ Chu cũng không nóng không lạnh với đứa cháu trai này, chỉ có Chu Vận là đối xử tốt với anh ấy.

Ban đêm Chu Vận sẽ thắp đèn dầu may vớ rách cho anh ấy, cũng sẽ chia một nửa khoai lang nướng cho anh ấy khi anh ấy đói bụng, hai người không phải chị em ruột nhưng lại nhìn giống chị em ruột hơn.

Giang Đồ lại có tính tranh đua hơn hai anh em nhà họ Chu, năm đó anh ấy không chỉ thi đậu đại học mà còn đăng ký chương trình du học, vừa tốt nghiệp tiến sĩ đã được một công ty công nghệ sinh học nổi tiếng ở nước ngoài thuê, năm sau đã đi nhậm chức.

Mấy năm trước bố mẹ Giang Đồ đã qua đời, sau khi anh ấy lo hậu sự xong thì gần như cắt đứt liên lạc với họ hàng ở quê, người duy nhất vẫn còn giữ liên lạc là Chu Vận.

Lần này hai vợ chồng son về nước tạm thời không tìm được chỗ đặt chân ở thủ đô, Chu Vận bèn mời bọn họ về nhà ăn tết cho không khí thêm náo nhiệt.

Sáng ba mươi Tết, Từ Tri Tuế và bố ra sân bay đón người.

Giang Đồ hiện giờ hơn ba mươi tuổi, dáng người hơi gầy, bề ngoài nhã nhặn, trên người có một loại khí chất đặc biệt của nhân viên nghiên cứu khoa học. Trên đường tới sân bây Từ Tri Tuế còn đang lo lắng cậu họ sẽ hói sớm như mấy chuyên viên nghiên cứu trên tivi, lúc nhìn thấy người thật mới phát hiện là cô đã suy nghĩ nhiều, người ta không chỉ có tóc rậm rạp mà dáng dấp cũng rất đẹp trai.

Vợ sắp cưới Kiều Lâm của Giang Đồ là Hoa kiều lớn lên ở nước ngoài, có lẽ từ nhỏ cô ấy đã không phải đối mặt với sự tàn phá của nền giáo dục thi cử, thế nên trong lời nói và cử chỉ của cô ấy đều tản ra hào quang tự tin, tuy thái quá nhưng không kiêu ngạo, tư tưởng lại tiên tiến, không chỉ có Từ Tri Tuế rất thích nói chuyện phiếm với cô ấy mà ngay cả Chu Vận cũng hết sức hài lòng với cô em dâu tương lai này.

Hai vợ chồng Giang Đồ đến nhà ở lại khiến giao thừa năm nay vô cùng náo nhiệt, trời còn chưa tối, cơm tất niên đã được dọn lên bàn. Chu Vận sợ Kiều Lâm ăn không quen nên mỗi loại khẩu vị làm một ít. Chuyện này lại càng tiện nghi cho con mèo nhỏ tham ăn Từ Tri Tuế, cô nhìn một bàn thức ăn ngon mà hoa cả mắt.

Cơm tất niên qua đi, Chu Vận vừa xem Xuân Vãn vừa dạy Kiều Lâm làm sủi cảo, Từ Kiến Minh tiếp tục lôi kéo Giang Đồ uống rượu.

Trong lúc say rượu khó tránh khỏi sinh lòng cảm khái, Giang Đồ lắc ly rượu nói: “Nói thật, từ sau khi bố mẹ qua đời, đã rất nhiều năm rồi em không trải qua cái Tết ấm áp như vậy. Thời điểm này năm ngoái hình như em còn ở trong phòng thí nghiệm, dùng mì ăn liền cho qua bữa. Tưởng tượng trong bát có mùi vị mẹ làm, cảm giác đó thật sự rất cô quạnh.”

Nghe nói như thế, Từ Tri Tuế đang ra sức gặm cua hơi ngẩn ra.

Cô nghĩ tới Kỳ Nhiên, đây là cái Tết đầu tiên dì Thư Tĩnh vắng mặt, anh hẳn là rất không quen.

Suy nghĩ một lát, cô rút khăn giấy lau tay, vội vàng chạy về phòng lấy máy nhắn tin gửi tin nhắn cho Tần Di.

[Người đẹp, đi bắn pháo hoa không?]

Đầu bên kia nhanh chóng đáp lại, Từ Tri Tuế cầm áo khoác lên, thừa dịp tâm tình bố mẹ không tệ, cô bỏ lại một câu “Con đi tìm bạn học chơi” rồi mở cửa chuồn ra ngoài.

Đêm giao thừa không tiện đón xe, Từ Tri Tuế dùng chiếc xe điện mà Chu Vận thường đi mua thức ăn chạy đến cổng trường trung học số 6 gặp Tần Di. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Ánh Trăng Lỡ Hẹn
3. Phong Tranh Ngộ
4. Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời!
=====================================

Hôm nay Tần Di ở nhà bà nội gần đó đón năm mới, sau khi nhận được tin nhắn thì chạy ra ngoài, trên đường tới vừa vặn gặp một cửa hàng bán pháo hoa chưa đóng cửa, nhân tiện mua một thùng pháo bay và ba bó pháo nhang.

Từ Tri Tuế đưa mũ bảo hiểm cho cô ấy, Tần Di bước lên chiếc xe điện, hỏi: “Chúng ta đi đâu bắn pháo hoa đây?”

Từ Tri Tuế thần bí chớp mắt mấy cái: “Đến nơi rồi cậu sẽ biết.”

Nửa tiếng sau, chiếc xe điện nhỏ dừng trước cửa biệt thự cao cấp nào đó, Tần Di nhìn thấy mấy chữ to “Vịnh Tinh Hà” thì lập tức hiểu ra, tháo mũ bảo hiểm xuống thở phì phò nói: “Được đấy, thì ra đêm nay tớ tới làm bóng đèn!”

Từ Tri Tuế cười cười: “Nhiều người náo nhiệt mà.”

Cùng lúc đó ở nhà họ Kỳ, Kỳ Thịnh Viễn vừa mới bỏ bữa cơm tất niên còn ăn dang dở, Kỳ Dữu sờ sờ cái bụng nhỏ xẹp lép của mình, cảm thấy mình cũng chưa ăn no.

Dì bảo mẫu không phải người địa phương, Tết đến phải về nhà đoàn viên với gia đình, cơm tất niên giao thừa năm ngoái đều là Thư Tĩnh tự mình xuống bếp. Mà hôm nay, người cầm thìa lại biến thành Kỳ Thịnh Viễn.

Nguyên liệu nấu ăn là bảo mẫu trước khi về quê đã mua sẵn, Kỳ Thịnh Viễn đã sớm kết thúc công việc của công ty, dựa theo sách dạy nấu ăn bận rộn mấy tiếng đồng hồ, bát đĩa cũng làm hỏng mấy cái, nhưng kết quả cũng không như ý muốn, không phải mặn thì là cháy, Dữu Dữu ăn mà nhíu mày.

Chuyện này cũng không thể trách ông, mấy năm nay Thư Tĩnh xử lý việc trong nhà quá tốt, ông không cần phải bận tâm chuyện gì, cũng đã không nhớ rõ lần trước xuống bếp là khi nào.

Nhìn một bàn cơm không nhúc nhích, mũi Kỳ Thịnh Viễn cay cay, hốc mắt lập tức đỏ lên.

Kỳ Nhiên nhìn thấy thế bèn xắn ống tay áo lên chủ động giúp bố dọn dẹp, Kỳ Thịnh Viễn lại bỏ qua bàn tay định bưng đĩa của anh, ra vẻ thoải mái nói: “Cứ để đó cho bố, con ra chơi với em gái đi.”

Kỳ Nhiên biết ông muốn ở một mình một lát, anh cũng không kiên trì nữa, trở về phòng khách.

Ông cụ Kỳ lớn tuổi nên chịu không nổi, ăn cơm xong đã vào phòng ngủ. Kỳ Dữu kết nối nguồn điện tự mở tivi, xem họ ca múa trong chương trình mừng xuân rồi lại oán giận tiết mục quá nhàm chán, tại sao đài truyền hình không chiếu cùng lúc các chương trình mà mấy người trẻ tuổi thích xem?

Kỳ Nhiên ngồi xuống, cầm lấy điều khiển từ xa đang định đổi kênh thiếu nhi cho cô bé thì di động trong túi đột nhiên vang lên. Kỳ Dữu giành trước thọc tay vào túi anh, lấy di động ra nhìn: “Ơ, không có ghi chú, người này là ai vậy ạ?”

Kỳ Nhiên liếc nhìn số điện thoại, trong mắt hiện lên sự khác thường, nhíu mày lấy điện thoại lại: “Đừng xem lung tung điện thoại của anh.”

“Hứ, keo kiệt.”

Kỳ Dữu bĩu môi oán giận, Kỳ Nhiên không để ý lấy lại di động đi qua một bên, ấn nút nghe.

“Alo.”

“Alo Kỳ Nhiên, cậu ăn cơm tất niên chưa?” Giọng nói của thiếu nữ nhẹ nhàng mà thoải mái, dường như luôn tràn đầy sức sống.

Kỳ Nhiên cúi đầu đáp: “Ừ, ăn rồi.”

“Vậy bây giờ cậu đang làm gì? Có rảnh không?”

“Có rảnh, làm sao vậy?”

“Cậu mở cửa sổ đi, nhìn ra bên ngoài.”

Kỳ Nhiên nghi hoặc, nhưng vẫn làm theo, đi tới cửa sổ đối diện cửa chính kéo rèm cửa sổ, xuyên qua đèn đường mờ nhạt trong sân nhìn ra ngoài.

Có hai cô gái đứng trước cửa.

“Hi, Kỳ Nhiên! Tớ ở đây!” Từ Tri Tuế vẫy tay với anh, sợ trời quá tối anh không nhìn thấy mình, lại nhảy nhót liên tục.

Nghe thấy động tĩnh, Tiểu Kỳ Dữu chạy tới, ghé vào cửa sổ tìm tòi nghiên cứu: “Wow! Là chị gái đó!”

Trong lòng Kỳ Nhiên khẽ dao động, yết hầu lăn một vòng, hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”

Từ Tri Tuế lại cầm hai bó pháo nhang vẫy tay với anh: “Có muốn đi bắn pháo hoa không? Tớ và Tần Di mua rất nhiều rất nhiều! Gọi Tiểu Kỳ Dữu cùng đi!”

Ánh mắt Kỳ Dữu lập tức sáng lên, kéo tay áo Kỳ Nhiên ra vẻ đáng thương cầu xin: “Anh, em có thể đi cùng không ạ?”

Không có bạn nhỏ nào không thích bắn pháo hoa, huống hồ hôm nay còn là giao thừa, Kỳ Nhiên không cách nào từ chối sự làm nũng của em gái. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt cuối cùng cũng có nụ cười, cầm điện thoại di động nói với Từ Tri Tuế vẻ mặt chờ mong: “Được rồi, vậy cậu chờ bọn tớ một lát.”

Nhiệt độ bên ngoài rất thấp, gió cũng lớn, Kỳ Nhiên khoác thêm áo cho mình, lại khoác cho Kỳ Dữu một chiếc áo lông thật dày. Tiểu Kỳ Dữu sốt sắng không thôi, vừa mang xong giày đã xông ra ngoài, còn chê anh chậm.

Kỳ Nhiên dắt em gái đi tới cửa chính, Từ Tri Tuế và Tần Di đang vùi đầu đếm số lượng pháo nhang. Hôm nay cô mặc áo lông màu trắng gạo, trên cổ quấn khăn quàng cổ màu đỏ thẫm, lỗ tai bịt tai lông nhung hình thỏ, cả người tròn vo thoạt nhìn rất đáng yêu.

Nghe thấy tiếng bước chân, Từ Tri Tuế ngẩng đầu, lộ ra hai xoáy lê nhỏ ngọt ngào, ánh mắt lấp lánh, nụ cười vẫn tươi sáng như trước: “Đến rồi à?”

“Ừm.” Kỳ Nhiên nhìn chiếc xe điện nhỏ phía sau cô, nhanh chóng hiểu ra hai người đón gió chạy tới đây, cúi đầu nói một câu: “Không lạnh à?”

Tần Di núp ở phía sau hừ hừ hai tiếng, dùng ánh mắt bất đắc dĩ trả lời anh —— Cậu cảm thấy thế nào?

Từ Tri Tuế thì nghẹn lại, vỗ vỗ áo bông dày của mình rồi cười nói: “Không sao, bọn tớ mặc nhiều lắm.”

Kỳ Dữu sốt ruột muốn bắn pháo hoa, không ngừng hỏi đi đâu chơi. Từ Tri Tuế đề nghị ra bờ sông, cô mới vừa đi qua bên kia cảm thấy phong cảnh không tệ, sân bãi trống trải không có quá nhiều thứ che chắn, vừa vặn thích hợp đốt pháo hoa.

Kỳ Nhiên cũng cảm thấy khả thi, đoàn người bắt đầu đi về phía bờ sông.

Lúc sắp đến bờ sông, di động của Kỳ Nhiên lại vang lên, lần này là Bùi Tử Dập gọi tới. Anh nhấn nút nghe, cố ý thả chậm bước chân.

Bùi Tử Dập ở đầu dây bên kia hỏi anh đã ăn cơm chưa, ở nhà nhàm chán quá, có muốn ra ngoài đi dạo đâu đó không.

“Bọn tớ xuống lầu bắn pháo hoa rồi.” Kỳ Nhiên nói.

“Yo, hiếm thấy nhỉ, cậu mà cũng có mặt trẻ con này đấy!” Bùi Tử Dập thờ ơ trêu chọc.

Kỳ Nhiên vô thức nhìn bóng lưng Từ Tri Tuế, thành thật trả lời: “Từ Tri Tuế và Tần Di cũng ở đây.” Dừng một chút, anh lịch sự bổ sung một câu: “Cậu có muốn tới chơi cùng không?”

Bùi Tử Dập chần chờ chốc lát, khi mở miệng giọng nói đã mang theo sự vui sướng: “Được, vậy cậu nói vị trí của các cậu cho tớ biết đi.”

Kỳ Nhiên cúp máy, đuổi theo bước chân của Từ Tri Tuế rồi trầm giọng hỏi cô: “Tớ bảo Bùi Tử Dập cũng tới đây, không ngại chứ?”

Từ Tri Tuế ngẩn ra, thầm nghĩ đúng là đời không như là mơ, đèn này chưa tắt đã có đèn tỷ kilowatt khác tới chiếu, hơn nữa cậu ta còn đáng ghét hơn Tần Di nhiều. Nhưng cho dù trong lòng không tình nguyện thế nào thì tốt xấu gì Bùi Tử Dập cũng ngồi cùng bàn với cô, đêm giao thừa cùng đi chơi cũng không có gì đáng trách.

“Đương nhiên không ngại, đông người náo nhiệt mà.”

Cô cười nói hoan nghênh nhưng nội tâm lại rơi lệ, chỉ có Tần Di hiểu được tâm tư của cô, lẳng lặng cho cô một ánh mắt đồng tình.

Bùi Tử Dập tới rất nhanh, trong áo khoác là bộ quần áo ở nhà chưa kịp thay, thở hồng hộc hỏi: “Hai cô gái các cậu sao lại chạy sang đây chơi?”

Từ Tri Tuế đang phát pháo nhang cho Kỳ Dữu, không rảnh để ý đến cậu ta, Tần Di lè lưỡi với cậu ta: “Cậu cứ coi như hai đứa bọn tớ rảnh rỗi đi.”

Bùi Tử Dập cười đáp: “Vậy hai cậu cũng rảnh thật đấy!”

Chạy một đoạn đường xa như thế chỉ vì muốn tới bờ sông bắn pháo hoa, thế giới nội tâm của con gái cậu ta thật sự không hiểu nổi. Có điều tới cũng đã tới rồi, thôi thì đành ga lăng đi chơi cùng các cô.

Cậu ta đi tới bên cạnh Từ Tri Tuế, vươn tay về phía cô: “Này, cho tớ mấy cây đi.”

“Cậu là con trai mà chơi pháo nhang cái gì!” Từ Tri Tuế tức giận liếc cậu ta, thẳng thừng lướt qua cậu ta đi về phía Kỳ Nhiên.

Bùi Tử Dập không phục: “Cậu kỳ thị giới tính! Vậy tại sao trong tay Kỳ Nhiên cũng có?”

Từ Tri Tuế cũng không quay đầu lại: “À, cái đó là pháo bay.”

Bùi Tử Dập nghẹn lời, cậu ta hoài nghi mình bị chơi, nhưng không có chứng cớ.

Kỳ Nhiên bên kia không nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, anh bận đi mượn bật lửa. Nhắc tới cũng buồn cười, đoàn người bọn họ kéo nhau đến đây bắn pháo hoa, tới bờ sông rồi mới phát hiện không đem theo bật lửa, cửa hàng gần đó cũng đã đóng cửa, bất đắc dĩ anh phải chạy tới người đàn ông đang đi bộ để mượn đỡ một chiếc.

Ba cô gái vây quanh anh châm lửa, bờ sông gió lớn, làm thế nào cũng không bật lửa được. Kỳ Nhiên quay lưng lấy tay che gió, lại đánh thử một lần nữa, ngọn lửa màu đỏ thoát ra, chiếu sáng khuôn mặt tuấn tú của anh.

Kỳ Dữu giành châm trước một cây, pháo nhang lúc cháy tỏa ra thứ ánh sáng như điện quang, cô bé cầm pháo hoa vui vẻ, trong đêm tối vẽ ra độ cong xinh đẹp.

Bùi Tử Dập nhìn mà thèm, làm bộ muốn cướp của Tần Di, Tần Di thét chói tai trốn loạn, Kỳ Dữu bất đắc dĩ chia cho cậu ta mấy cây, trịnh trọng nói: “Anh Tử Dập, anh đừng ngây thơ như vậy được không?”

Bùi Tử Dập lại im lặng, đưa tay véo má Kỳ Dữu, Tần Di trách cậu ta bắt nạt con nít, không chút khách khí cho cậu ta một đạp.

Ba người cười ầm ĩ náo nhiệt, Từ Tri Tuế nhân cơ hội chạy tới bên cạnh Kỳ Nhiên, chỉ vào pháo hoa cỡ lớn bên chân anh rồi hưng phấn nói: “Kỳ Nhiên, chúng ta châm thử cây pháo lớn này đi?”

“Cậu dám không?” Kỳ Nhiên mỉm cười quan sát cô.

Từ Tri Tuế thành thật lắc đầu: “Không dám lắm, nhưng tớ muốn thử xem.”

Kỳ Nhiên ngẫm nghĩ, cuối cùng đồng ý: “Được rồi.”

Anh dời pháo hoa tới thềm đá xa hơn, đưa cho Từ Tri Tuế một cây pháo nhang: “Cậu dùng cái này châm lửa, đốt xong thì chạy về.”

Từ Tri Tuế gật đầu đồng ý, cầm cây pháo nhang châm lửa rồi chậm rãi tới gần pháo bay. Cô vừa sợ vừa hưng phấn, một tay che lỗ tai, một tay đi tìm ngòi nổ.

Trong khoảnh khắc châm lửa, cô theo bản năng lui về phía sau, đột nhiên cảm giác có người cầm cổ tay cô dẫn cô chạy về phía sau.

Vừa quay đầu lại cô đã nhìn thấy sườn mặt rõ ràng của Kỳ Nhiên, khóe miệng bất giác nhếch lên mỉm cười.

Hai người chạy đến vị trí tương đối an toàn, đợi một lúc vẫn không thấy pháo hoa có phản ứng gì.

Ngay khi Từ Tri Tuế cho rằng đó là một khẩu pháo câm định đi qua xem thử, thì bỗng một ánh lửa vọt thẳng lên trời, lập tức tràn ra từng đóa pháo hoa sặc sỡ, lại như sao băng rải rác.

Bầu trời đêm tối tăm không có nửa ánh sao lại được đóa pháo hoa rực rỡ này thắp sáng, nổ vang đinh tai nhức óc.

Từ Tri Tuế đột nhiên cảm thấy rất cảm động, nghiêng đầu nhìn Kỳ Nhiên, trong mắt anh phản chiếu ánh lửa.

Như cảm nhận được ánh mắt của cô, Kỳ Nhiên cũng nghiêng đầu nhìn qua, nhướng mày hỏi: “Sao vậy?”

Từ Tri Tuế mỉm cười: “Năm mới vui vẻ, Kỳ Nhiên.”

Cô đã thầm nói với anh lời này vô số lần trong nhật ký, hôm nay cuối cùng cũng có thể đứng trước mặt anh chính miệng nói ra một lời chúc phúc. Đây là chuyện cô đã cố gắng rất lâu rất lâu mới có được.

Kỳ Nhiên mím môi cười yếu ớt: “Năm mới vui vẻ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui