Nhớ Em Đã Nhiều Năm



Chương 33

Sáng Chủ nhật, Từ Tri Tuế chỉ đi làm nửa ngày, cô và Tần Di hẹn nhau ra ngoài đi dạo, thuận tiện đưa đặc sản lần trước mang về từ Ma Đô cho cô ấy.

Từ phòng nghỉ thay xong thường phục đi ra, ở cửa bệnh viện cô gặp được một nhóm y tá của phòng bên cạnh, mấy người đó cười hì hì chào hỏi cô.

“Bác sĩ Từ, cô chưa đi à?”

Từ Tri Tuế quay đầu lại, lắc lắc di động trong tay, cười nói: “Ừ, sắp đi rồi, đang đợi người.”

“Đợi ai vậy?” Một y tá trong đó nhào tới, nở nụ cười mập mờ kéo cánh tay cô: “Không phải là anh chàng đẹp trai lần trước chờ cô ở đại sảnh chứ? Mối quan hệ của hai người là như nào vậy? Sao anh ấy có thể đẹp trai như thế?”

Từ Tri Tuế giả vờ lườm cô ấy, dùng điện thoại di động chọc nhẹ vào thái dương của cô ấy: “Nghĩ gì vậy, tôi đang đợi bạn tôi, bạn nữ!”

Cô cố ý kéo dài giọng nhấn mạnh, cô y tá lại tỏ vẻ “Cô lừa ai vậy”, Từ Tri Tuế cũng lười giải thích với các cô ấy, đúng lúc này xe của Tần Di từ từ dừng ở ven đường, hạ cửa sổ xe ấn hai tiếng còi gọi người bên này: “Người đẹp, lên xe!”

Từ Tri Tuế xua tay tạm biệt các đồng nghiệp.

Lên ghế phụ, Từ Tri Tuế thắt dây an toàn cho mình: “Sao tới trễ thế, không phải đã nói một giờ rưỡi rồi sao?”

Tần Di liếc nhìn gương chiếu hậu, nhấn ga: “Đừng nói nữa, gặp phải một gia đình dở hơi. Cô dâu đặt tiệc cưới ở chỗ bọn tớ chọn màu trắng xanh làm bố cục hôn lễ, bọn tớ đã nhiều lần xác nhận với hai vợ chồng là người trong nhà có chịu màu sắc này không, bọn họ nói có thể.”

“Kết quả là sáng nay diễn tập hôn lễ, hai bên bố mẹ thấy bố cục hôn lễ thì không chịu làm nữa, nói kết hôn ai lại dùng màu trắng, còn nói công ty tổ chức hôn lễ của bọn tớ nguyền rủa bọn họ, một hai muốn bọn tớ phải đổi thành phông nền màu đỏ thẫm. Nhưng vật liệu đã chuẩn bị từ trước, làm sao nói đổi là đổi được, nhân viên bên dưới không không giải quyết được hai ông bà kia, cho nên tớ đã đi qua một chuyến.”

“Sau đó thì sao?” Từ Tri Tuế hăng hái hỏi.

“Sau đó?” Tần Di cười khẩy một tiếng: “Bố cục là không thể đổi rồi đấy, thế là bố của chú rể đạp xe đi mua rèm đỏ khắp nơi, cuối cùng không mua lụa đỏ mà lại chạy vào một cửa hàng bán pháo hoa mua một đống chữ ‘Hỉ’ màu đỏ thẫm, về dán đè lên bố cục của bọn tớ. Này, cậu có thể tưởng tượng ra hình ảnh đó không? Khung cảnh đám cưới lãng mạn đẹp đẽ như thế mà lại bị một đống chữ ‘Hỉ’ thô thiển bao trùm! Lúc tớ đến, cô dâu đang ngồi ở dưới trang điểm khóc lóc um sùm, nhưng vẫn không thể chống lại bố mẹ chồng cường thế của cô ấy.”

“Trời ạ, không ngờ còn có kiểu người như vậy…” Từ Tri Tuế che miệng, vừa muốn cười vừa cảm thấy bi ai thay cho cô dâu kia.

Lại nói tiếp, cuộc sống có lúc thật đúng là kỳ diệu, Tần Di học đại học chuyên ngành nghiên cứu sinh học, cũng nghĩ mình sẽ cắm rễ vào chuyên ngành này, mãi cho đến sau khi tốt nghiệp một năm, cô ấy tham gia một hôn lễ của bạn cùng lớp…

Theo lời của Tần Di thì bố cục trang trí kia xấu thảm khốc, xấu chưa từng thấy trong lịch sử, trong nháy mắt dập tắt tất cả ảo tưởng về tình yêu tươi đẹp của cô ấy.

Cô ấy và Từ Tri Tuế đã chửi bới nhà thiết kế của hôn lễ này suốt ba ngày, cũng tuyên bố nếu mình tự thiết kế tuyệt đối sẽ đẹp đến mức khiến người ta khen ngợi không dứt.

Tình cờ cô ấy gặp được một người bạn học thiết kế sân khấu, hai người ăn nhịp với nhau, hợp tác mở công ty tổ chức hôn lễ “Vòng lặp tình yêu cuồng nhiệt”, trải qua mấy năm cố gắng, bây giờ đã có chút danh tiếng ở thủ đô.

Hai người vừa trò chuyện vừa suy nghĩ xem muốn đi ăn món gì, khó có được ngày nghỉ có thể tụ tập, đương nhiên không thể qua loa.

Phía trước đi ngang qua đèn giao thông nên Tần Di giảm tốc độ xe, chậm rãi dừng lại. Đang muốn mở miệng nói gì đó, tầm mắt đột nhiên bị bóng dáng từ trung tâm thương mại đi ra hấp dẫn, đồng tử dần dần phóng đại, miệng cũng kinh ngạc không khép lại được.

“Nhìn gì vậy?”

Từ Tri Tuế quay đầu lại, Tần Di cả kinh, vội vàng che mắt cô lại: “Đừng nhìn đừng nhìn.”

Nhưng mà đã quá muộn, Từ Tri Tuế đã nhìn thấy Kỳ Nhiên đi từ trong trung tâm thương mại ra, bên cạnh là một người phụ nữ xinh đẹp xách theo túi lớn túi nhỏ.

Người phụ nữ kia dáng người yểu điệu, quần áo thời thượng, bởi vì chăm sóc kỹ lưỡng nên không thể đoán được tuổi tác chính xác, nhưng thuộc tuýp người đẹp dù lẫn trong đám đông vẫn thu hút người khác từ ánh nhìn đầu tiên.

Cô ta và Kỳ Nhiên cùng nhau bước ra khỏi trung tâm thương mại, vừa nói vừa cười đi về phía một chiếc Rolls Royce Phantom màu đen đỗ ở ven đường.

Kỳ Nhiên luôn giữ dáng vẻ lắng nghe, vẻ mặt nhàn nhạt, nhưng không khó nhận ra anh không hề phản cảm người phụ nữ bên cạnh, thậm chí còn chủ động giúp cô ta mở cửa xe.

Từ Tri Tuế nhìn bọn họ, trái tim nghẹn lại, không thể nói ra cảm giác gì. Tần Di xoa xoa mũi, cười gượng hai tiếng: “Gì vậy không biết…… Không ngờ ở đây mà vẫn có thể gặp được bạn học cũ. Nhưng mối quan hệ giữa hai người họ là thế nào nhỉ? Sao tớ cứ cảm thấy cô gái kia lớn hơn Kỳ Nhiên mấy tuổi. Cậu ta, cậu ta…… Chẳng lẽ cậu ta thích khẩu vị này?”

Từ Tri Tuế cứng đờ mặt, thì thào: “Có gì mà lạ, cũng nhiều năm rồi, bên cạnh cậu ấy chắc chắn sẽ xuất hiện đủ loại người. Hơn nữa mọi người cũng không còn nhỏ nữa, cưới vợ sinh con là chuyện đương nhiên, con người cũng không thể sống mãi trong quá khứ.”

Giọng cô rất nhẹ, giống như đang nói chuyện với Tần Di mà cũng giống như đang nói cho mình nghe.

“Thực ra Tuế Tuế à, cậu đừng…”

Tần Di lo lắng cô sẽ vì cảnh tượng trước mắt mà đau lòng, lời an ủi còn chưa nói ra đã bị Từ Tri Tuế cắt đứt.

“Tớ không sao, Tần Di, thật sự không sao.” Cô nhếch khóe miệng nhìn Tần Di, ngữ điệu không gợn sóng.

Phía trước nhảy qua đèn xanh, xe phía sau thấy các cô không đi thì không ngừng bấm còi thúc giục. Cũng chính vì nghe thấy tiếng động này mà Kỳ Nhiên vô thức nhìn sang bên này, vừa liếc mắt qua đã thấy Từ Tri Tuế đang ngồi trong xe chăm chú nhìn bọn họ.

Trong lòng anh thoáng run rẩy, lập tức buông túi mua sắm trong tay xuống bước nhanh về phía các cô.

Tần Di luống cuống, nhìn chằm chằm vào bên kia: “Cậu ta, hình như cậu ta đang tới đây, làm sao bây giờ? Chúng ta có nên dừng lại chào hỏi cậu ta không?”

Từ Tri Tuế dời tầm mắt, kéo cửa sổ xe lên: “Tần Di, lái xe đi.”

“Nhưng mà…”

“Lái xe!”

Tần Di lại đạp chân ga.

……

“Tuế Tuế, Từ Tri Tuế!” Nhìn chiếc xe trước mắt chậm rãi khởi động, Kỳ Nhiên bước nhanh hơn, đến cuối cùng, anh vốn luôn cư xử điềm tĩnh thậm chí còn chật vật đuổi theo.

Hai chân đương nhiên không có cách nào đọ sức với bốn bánh, đuổi theo chưa được mấy bước anh đã bị bỏ lại phía sau. Chiếc xe phía sau ấn còi với anh, thúc giục anh nhanh chóng rời đi.

Kỳ Nhiên nhìn hướng các cô rời đi một lúc, chán nản lui về ven đường.

Kiều Tầm Tuân thu hết sự khác thường và cô đơn của anh vào đáy mắt, chờ anh chầm chậm quay lại bên cạnh xe, cô ta khoanh tay trước ngực, cười trên nỗi đau của người khác.

“Sao vậy, gặp bạn gái cũ à? Sẽ không hiểu lầm gì đó chứ?”

Kỳ Nhiên phiền não cởi áo khoác, dựa vào xe lấy di động ra: “Tôi gọi điện thoại bảo tài xế tới đón dì về.”

“Cậu cứ thế bỏ tôi ở đây à? Như vậy cũng bất hiếu quá rồi đấy.”

Kỳ Nhiên trầm giọng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô ta: “Tôi còn có việc.”

“Thôi được rồi được rồi, hai anh em các cậu y chang như nhau, trở mặt còn nhanh hơn lật sách, người nào cũng chê tôi phiền, tôi cũng không ở lại đây tự rước nhục vào người nữa, tôi về nhà tìm chồng tôi đây.” Kiều Tầm Tuân lấy một lọ nước hoa trong túi ra: “Này, để bồi thường chuyện vừa rồi, cái này tặng cho cậu đấy, số lượng có hạn, loại này con gái rất thích, cầm đi dỗ dành người ta đi. Nhưng mà đừng để cho con bé Kỳ Dữu biết đó nhé, nó chưa có loại nước hoa này, nó mà biết tôi mua nhưng không tặng cho nó, chắc chắn nó sẽ tức chết đấy!”

Kỳ Nhiên nhận lấy, thản nhiên nói một câu: “Cảm ơn.”



Ngồi trong gian phòng trang nhã của nhà hàng Nhật Bản, Tần Di nhìn những món ăn tinh xảo khéo léo, bỗng nhiên không còn ham muốn ăn uống nữa. Từ Tri Tuế ngồi ngẩn người trên ghế đối diện cô ấy, tâm sự nặng nề, khăn giấy trong tay sắp bị cô xoắn nát.

“Làm phiền quý khách, ở đây sắp lên món.”

Giọng nói trong trẻo của nhân viên phục vụ khiến Từ Tri Tuế hoàn hồn, thấy Tần Di không động đũa, cô vừa vén mái tóc dài lỏng lẻo vừa nói: “Ăn đi chứ, sao cậu không ăn? Nhà hàng này bình thường rất đắt khách, nếu không phải hôm nay mình đến sớm thì cuối tuần rất khó đặt chỗ.”

Giọng cô nhàn nhạt khiến người ta không biết cô đang nghĩ gì, Tần Di nuốt nước miếng, khó hiểu hỏi: “Tuế Tuế, cậu thật sự không sao chứ?”

“Tớ thì có thể có chuyện gì được.” Từ Tri Tuế nhẹ nhàng gắp một miếng sushi vào bát Tần Di: “Cậu nếm thử đi, không phải nói đói bụng rồi sao?”

Tần Di cầm đũa lên, dừng một chút rồi buông xuống: “Việc này cũng trách tớ, thật ra tớ đã biết cậu ta về nước từ lâu, chỉ là không biết có nên nói cho cậu biết hay không. Trước đó không lâu tớ còn gặp cậu ta một lần, là trong tiệc đính hôn của em gái cậu ta, chỉ có điều cậu ta không nhận ra tớ.”

“Đâu có liên quan gì tới cậu.” Từ Tri Tuế nhếch khóe miệng, nở nụ cười cứng ngắc: “Tớ cũng có việc chưa kịp nói với cậu, mấy hôm trước cậu ấy có đến tìm tớ một lần, bọn tớ còn cùng… ăn một bữa cơm.”

“Cậu ta tìm cậu?” Tần Di trợn tròn mắt: “Vậy hai người đã nói chuyện gì?”

“Có thể nói chuyện gì chứ? Cậu cũng nói rồi đó, em gái của cậu ấy đã lập gia đình, thời gian cũng đã trôi qua nhiều năm, cho dù trong lòng có bao nhiêu chấp niệm thì cũng bị cuộc sống mài mòn rồi, có gì mà không buông bỏ được đâu?”

Tần Di bĩu môi, cắn đũa nói: “Cũng đúng, Bùi Tử Dập không phải là đồng nghiệp với cậu sao? Dựa vào quan hệ của hai người bọn họ, cậu ta hẳn là đã sớm biết tin tức của cậu, qua nhiều năm như vậy tự nhiên xuất hiện, có ý gì chứ! Có điều… tớ thấy dáng vẻ cậu ta đuổi theo cậu thì hình như có chuyện muốn nói, cậu nói xem liệu chúng ta có hiểu lầm gì không?”

Từ Tri Tuế khuấy bát canh, ánh mắt đờ đẫn: “Có hiểu lầm hay không thì cũng đâu liên quan gì? Vừa rồi cậu cũng thấy cậu ấy lái xe gì mà, người bình thường như chúng ta gặp trên đường cũng không dám tới gần nó, tớ và cậu ấy… sớm đã không phải là người cùng một thế giới nữa rồi.”

“Nhưng…”

Tần Di còn định nói gì nữa, miệng vừa mở ra đã bị Từ Tri Tuế gắp một miếng bánh gạo chặn lại.

Cô cong mắt cười với Tần Di: “Mau ăn đi, là ai trên đường tới đây nói mình chết đói?”

Tần Di hiểu cô không muốn tiếp tục đề tài này nữa, phồng má nuốt miếng bánh gạo xuống, lại uống một ngụm nước, nhẹ nhàng chuyển sang đề tài khác.

Hiếm khi đi ăn với nhau bữa cơm, Tần Di đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội có thể tận tình kể khổ với cô bạn thân này, vẻ mặt cô ấy khoa trương cà khịa vị khách hàng kỳ lạ mà cô ấy gặp phải, Từ Tri Tuế cười nhạt lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại một hai câu vào đúng thời điểm thích hợp.

Nhưng ánh mắt cô cứ thẫn thờ, Tần Di cảm giác được cho dù cô có chăm chú lắng nghe cỡ nào hoặc vẻ mặt vui vẻ đến mấy thì vẫn luôn có chút lơ đãng.

Trong bữa ăn có cá hồi tươi sống, Từ Tri Tuế ăn không quen, chỉ nếm thử một miếng, chưa tới vài phút đã đi toilet nôn mửa.

“Cậu không sao chứ?” Tần Di lo lắng vỗ lưng cô.

“Không sao.” Từ Tri Tuế lấy một nắm nước để súc miệng, “Chỉ là dạ dày không thoải mái thôi.”

Mấy năm nay dạ dày cô không tốt, nguyên nhân là do uống thuốc liên tục. Hầu hết các loại thuốc nội tiết tố đều gây tổn thương dạ dày, nhưng cô không bị suy nhược như một số bệnh nhân khác là cô đã cảm thấy mình vô cùng may mắn rồi.

Thấy cô không thoải mái, Tần Di cũng từ bỏ ý định đi dạo trung tâm thương mại sau khi ăn, thanh toán xong thì lái xe đưa cô về thẳng nhà.

Xe dừng ở cửa tiểu khu, Tần Di đột nhiên nhớ tới còn có việc chưa nói với cô, vỗ gáy bảo: “Xem đầu tớ này, cứ bảo là phải nói với cậu mà thiếu chút nữa đã quên mất. Là như vậy, không phải năm nay dượng tớ vừa về hưu sao, tình cờ lại đến sinh nhật lần thứ 60 của ông ấy, nhóm Tưởng Hạo đang định tổ chức họp lớp thuận tiện chức mừng sinh nhật dượng tớ luôn, bọn họ bảo tớ hỏi cậu có thời gian không.”

Từ Tri Tuế buông bàn tay đã đặt lên tay nắm cửa ra.

Cô không ở trong nhóm lớp, cũng không chủ động đi tìm hiểu tình hình hiện tại của những bạn học năm đó, trước kia mỗi lần họp lớp tuy cô có nghe nói nhưng chưa bao giờ tham dự.

Có điều lần này thì khác, năm đó cô lựa chọn học lại nhưng nhất thời không tìm được trường thích hợp, là Tôn Học Văn đã đứng ra giúp cô liên hệ với bạn học cũ của trường sư phạm trước kia, cho nên mới giành được một suất vào trường trung học trọng điểm lúc bấy giờ.

Cô vẫn luôn ghi nhớ lòng tốt của Tôn Học Văn đối với mình, bây giờ ông ấy sắp đón sinh nhật tuổi 60, cho dù không vì gì khác, chỉ vì muốn làm giáo viên vui lòng thì cô cũng không nên từ chối.

Nghĩ vậy, cô nói: “Các cậu định tổ chức tiệc lúc nào?”

“Tối thứ Bảy tuần sau, ở khách sạn Thiên Dật.”

“Được, ngày đó tớ được nghỉ, đến lúc đó sẽ gọi điện thoại cho cậu.”

“OK.”



Trước thang máy có khá nhiều người đang chờ, có học sinh tiểu học vừa mới đi học ngoại khóa về, có các dì dắt chó tản bộ quay về, đổi lại là bình thường có lẽ Từ Tri Tuế sẽ chọn đi cầu thang bộ, dù sao nhà cô chỉ ở tầng năm, đi bộ lên cũng không tốn gì. Nhưng mà hôm nay thân thể cô thật sự không thoải mái lắm, thà ở cửa thang máy chờ thêm một lát cũng không có sức lực đi đi lại lại.

Đợi gần năm sáu phút, cuối cùng thang máy cũng hơi trống một chút, cô đi vào ấn số tầng, sau đó theo thói quen đứng vào góc.

Cửa thang máy vừa khép lại, điện thoại đang cầm trong tay vang lên, cô cầm lên nhìn thoáng qua, là một chuỗi số địa phương không có ghi chú, sợ tiếng chuông ảnh hưởng đến những người khác trong thang máy, cô gần như không chút suy nghĩ ấn nút nghe.

“Alo, xin chào.” Từ Tri Tuế che micro lại, thấp giọng nói.

Đầu kia hơi trầm mặc, một lát sau mới truyền đến một giọng nam từ tính: “Tuế Tuế, là tôi.”

Trong đầu Từ Tri Tuế như có một luồng ánh sáng trắng xẹt qua, cô giật mình, vô thức nhìn di động.

Đúng vậy, là dãy số cô đã từng thuộc lòng kia, chẳng qua thời gian cách quá lâu, cô gần như không ngờ sẽ có một ngày lại nhận được điện thoại của anh.

Cô siết chặt dây đeo túi xách, nói: “Anh lấy số của tôi ở đâu?”

“Tôi đến bệnh viện của em, đồng nghiệp của em nói cho tôi biết.” Kỳ Nhiên trả lời rất thành thật.

Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là mấy cô y tá trong phòng bọn họ nói lỡ miệng. Nhưng cũng không thể trách các cô ấy, chỉ có thể nói kẻ địch quá mức xảo trá, nếu anh giả bộ thành bệnh nhân hỏi như thật một câu “Xin hỏi có phương thức liên lạc của bác sĩ Từ không? Tôi tìm cô ấy có chuyện gấp”, bảo đảm các cô y tá sẽ không có lý do gì để không cho.

Cô rầu rĩ ồ một tiếng: “Anh tìm tôi có chuyện gì sao?”

“Hôm nay ở trước cửa trung tâm thương mại em có nhìn thấy tôi không?”

Từ Tri Tuế chần chờ, không biết nên trả lời như thế nào, đúng lúc này thang máy dừng ở lầu năm, cô nói một tiếng “Cho qua” với hai mẹ con đứng ở phía trước cô rồi cúi người đi ra ngoài.

“Tôi biết em nhìn thấy, nhưng sự tình không phải như em nghĩ.” Không đợi được cô đáp lại, giọng điệu của Kỳ Nhiên có vẻ hơi sốt ruột: “Kiều Tầm Tuân, cũng chính là người phụ nữ hôm nay đi bên cạnh tôi, thật ra cô ấy… là vợ hiện tại của bố tôi.”

Tay Từ Tri Tuế đang cố gắng tìm chìa khóa trong túi xách, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt xinh đẹp kia, lặp lại từng chữ một: “Vợ, hiện tại, của bố anh?”

“Phải, bố tôi tái hôn, đối phương còn là một người phụ nữ không lớn hơn tôi mấy tuổi.”

“Anh đồng ý rồi à?” Từ Tri Tuế vô thức hỏi ra nghi hoặc trong lòng, tin tức này khiến cô kinh ngạc, tạm thời vứt bỏ lý trí vốn nên có.

Kỳ Nhiên thở dài, cười khổ: “Không đồng ý thì có thể làm gì đây? Mẹ tôi đã đi nhiều năm rồi nhưng ông ấy vẫn phải sống thêm mấy chục năm nữa, cũng không thể cô đơn mãi được. Mấy năm nay bên cạnh ông xuất hiện vô số phụ nữ, nhưng sợ tôi và Dữu Dữu để ý nên ông ấy thà ở một mình. Sau đó Dữu Dữu lên đại học, tôi cũng chủ động đề nghị với ông ấy là nếu gặp được người thích hợp thì cứ thử xem, bấy giờ ông ấy mới lựa chọn tái hôn. Trước đó Dữu Dữu đã náo loạn một thời gian, nhưng bây giờ con bé và Kiều Tầm Tuân cũng chung sống khá hòa thuận rồi.”

Tuy nói như thế, nhưng vừa nghĩ tới tuổi tác của chú Kỳ và người vợ hiện tại…. Từ Tri Tuế vẫn cảm thấy có chỗ nào là lạ.

Được rồi, khó trách mọi người đều nói đàn ông chỉ cần có tiền thì muốn tìm kiểu phụ nữ nào mà chẳng có.

Lục lọi trong túi một lúc, cuối cùng cô cũng tìm được chìa khóa của mình.

Tiếng mở cửa ở đầu dây bên kia kéo suy nghĩ của Kỳ Nhiên trở về, anh nghĩ tới chủ ý của mình khi gọi cuộc điện thoại này, tiếp tục giải thích: “Vốn hôm nay là bố tôi muốn đi đón cô ấy, nhưng ông ấy tạm thời có một cuộc họp, vừa lúc tôi tiện đường về nhà nên đã gọi điện thoại bảo tôi đi, không ngờ bị em nhìn thấy.”

“Thật ra anh không cần phải giải thích với tôi đâu, đây là chuyện gia đình anh mà.” Từ Tri Tuế cũng bình tĩnh lại, giọng điệu trở nên xa cách.

Cô ném túi lên sô pha, tìm kiếm bóng dáng Chu Vận khắp nơi.

“Không, cần thiết, đương nhiên là cần thiết. Tôi không muốn em hiểu lầm.”

“……”

Từ Tri Tuế cảm nhận được trái tim mình đập mạnh, bước chân cũng hơi chần chờ.

Cô hít một hơi thật sâu, thản nhiên nói: “Ngại quá, bên tôi còn có việc, cúp máy trước đây.”

Kỳ Nhiên lại trầm mặc, khi mở miệng, giọng nói đã không che giấu được sự mất mát: “Được, vậy hôm khác tôi lại đến tìm em.”

Từ Tri Tuế không đáp lại, cúp điện thoại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui