Nhớ Em Đã Nhiều Năm

Chương 67

Từ Tri Tuế vội vàng mặc áo ngủ rồi chạy tới sau cửa, hít sâu ba hơi mới có đủ can đảm mở cửa, nở nụ cười nịnh nọt với Chu Vận: “Mẹ…”

Kỳ Nhiên thay quần áo xong cũng đi ra theo, sửa sang lại cổ áo đứng ở cửa ra vào, cung kính gọi một tiếng: “Dì.”

Sắc mặt Chu Vận u ám hệt như mây đen trong màn đêm, đuôi mắt nhẹ nhàng đảo qua hai người, hừ một tiếng: “Ơ, ở nhà cả à? Sao vừa nãy mẹ ấn chuông cửa nửa ngày mà không thấy ai trả lời?”

Ngón tay Từ Tri Tuế sờ sờ trán, cúi đầu chột dạ nói: “Gì ấy nhỉ, à, hôm nay bọn con ra ngoài nên hơi mệt, về tới nhà thì ngủ một giấc ạ.”

Chu Vận lườm cô một cái sắc lẹm, ánh mắt rơi vào vết hoa hồng đỏ trên cổ cô, tức giận chỉnh lại cổ áo chưa kịp bẻ cho cô, vẻ mặt vết đầy mấy câu khinh thường như “Mẹ con là người từng trải”, “Chút chuyện lén lút kia của các con làm sao qua được mắt mẹ”, “Vừa làm gì trong lòng không tự biết sao?”.

Từ Tri Tuế bị bà nhìn chằm chằm thì thẹn thùng đỏ cả mặt, hận không thể đào một cái hố chôn mình cho xong.

Kỳ Nhiên thấy thế tiến lên, khom lưng lấy dép cho Chu Vận: “Ngại quá dì, để dì đợi lâu rồi, dì mau vào đi.”

Chu Vận lại nhẹ nhàng liếc nhìn anh, sắc mặt lúc này mới có chút hòa hoãn, từ từ đặt chiếc túi xô lên ngăn tủ rồi khom lưng ngồi xuống ghế thay giày.

Từ Tri Tuế vội vàng ngồi xổm xuống hỗ trợ, cau mày khom lưng cười hỏi: “Mẹ, sao đột nhiên mẹ lại trở về? Là vì sống ở biệt thự nghỉ dưỡng bên kia không được thoải mái sao?”

Chu Vận hờ hững gạt tay cô sang một bên, hừ lạnh: “Con còn không biết ngại mà hỏi à? Chuyện dời mộ cho bố con lớn như thế sao mẹ không về cho được? Sao, hay là không muốn mẹ về?”


“Không, muốn chứ ạ.” Từ Tri Tuế biết điều ngậm miệng lại.

Chu Vận thay giày rồi thẳng lưng đi dạo một vòng trong phòng, dáng vẻ tràn đầy khí thế, có chút giống Thái hậu đang đi kiểm tra phủ của Vương phi.

“Ừm, quét dọn rất sạch sẽ, không giống như dưới lầu vừa lấy tay lau qua cái bàn đã dính đầy bụi, hình như lâu rồi không ở dưới đó đúng không?”

Lúc nói lời này, ánh mắt Chu Vận làm như cố ý vô tình đảo qua cửa phòng ngủ khép hờ, thông qua khe hở có thể loáng thoáng nhìn thấy chiếc giường lộn xộn bên trong.

Từ Tri Tuế bước qua một bước ngăn cản tầm mắt của bà, vừa lẳng lặng đi tới khép cửa lại vừa cợt nhả nói: “Nào có ạ, mẹ cũng biết đấy, có đôi khi con khá lười biếng, công việc bận rộn nên lười dọn dẹp thôi.”

Chu Vận hừ một tiếng, dáng vẻ kiểu ‘Cứ khua môi múa mép đi, mẹ đang nghe con nói đây’.

Sau khi ngồi xuống sô pha, Kỳ Nhiên rót cho bà một ly nước nóng, Chu Vận nhận lấy nhấp một ngụm, theo lời lúc trước hỏi tiếp: “Ban ngày hai con đi đâu?”

Kỳ Nhiên đáp: “Đến nhà cháu ạ, cháu dẫn Tuế Tuế về nhà ăn một bữa cơm.”

Chu Vận định hỏi là đi gặp bố mẹ của cháu sao, nhưng lời đến bên miệng mới sực nhớ trước đây Tuế Tuế từng kể với bà là mẹ của Kỳ Nhiên đã qua đời vì bệnh tật, bà lại đổi câu hỏi: “Gặp người lớn trong nhà rồi à?”

“Vâng.”

Chu Vận trầm giọng thở dài, cầm ly nước như có điều suy nghĩ, một lát sau mới nói: “Vậy ăn cơm tối chưa?”


Từ Tri Tuế gật đầu như gà mổ thóc: “Ăn rồi ạ.”

“Mẹ chưa ăn.” Chu Vận liếc nhìn cô, trong ánh mắt và lời nói đều lộ ra sự oán giận.

Từ Tri Tuế cũng có tật giật mình, từ đầu tới cuối không dám cãi bà lấy một câu, vội vàng nháy mắt với Kỳ Nhiên. Kỳ Nhiên hiểu ý, làm bộ đi về phía phòng bếp: “Dì ơi, cháu đi chuẩn bị chút gì cho dì ăn nhé, mì sợi được không ạ?”

“Chờ đã.” Chu Vận gọi anh lại, thổi hơi nước trong ly, chậm rãi đứng lên, “Để Tuế Tuế nấu đi, dì có chuyện muốn nói với cháu.”

“…Con nấu mẹ dám ăn sao?” Từ Tri Tuế nuốt nước miếng, thiếu chút nữa đã hỏi thẳng là có chuyện gì mà con không thể nghe chứ?

“Chẳng lẽ con có thể hạ độc mẹ ruột của con sao? Con cũng nên học cách nấu ăn dần đi, sau này lập gia đình rồi đừng gây hại cho trẻ con.”

Từ Tri Tuế thì thầm: “Lúc trước mẹ gây họa cho con chắc ít đấy.”

Chu Vận mặc kệ cô, đưa mắt nhìn Kỳ Nhiên, muốn anh cùng mình đến phòng sách nói chuyện.

Trong lòng Từ Tri Tuế bồn chồn, căng thẳng kéo ống tay áo Kỳ Nhiên, Kỳ Nhiên mím môi nở nụ cười, vỗ vỗ mu bàn tay cô trấn an: “Không sao, em đi nấu ăn trước đi.”

Sau khi Kỳ Nhiên theo Chu Vận vào phòng sách, Từ Tri Tuế miễn cưỡng chui vào phòng bếp.

Nhưng cô không yên lòng, chỉ muốn biết bên trong đang tán gẫu chuyện gì, lén tới cạnh cửa đứng ngó nghiêng mấy lần, kết quả Chu Vận không chút nể tình đóng sầm cửa lại, bỏ lại một câu: “Nhìn cái gì mà nhìn, nước sôi rồi kìa!”


Từ Tri Tuế bất đắc dĩ lùi lại.

Hai mươi phút sau, hai người ra khỏi phòng sách, Chu Vận thay đổi thái độ ‘mẹ chồng’ lúc nãy, trên mặt thậm chí còn thấp thoáng ý cười, ngay cả tô mì bị mặn mà bà cũng không nói gì.

Thừa dịp bà đang ăn mì, Từ Tri Tuế kéo Kỳ Nhiên qua một bên, thấp giọng hỏi: “Mẹ em nói gì với anh vậy?”

Kỳ Nhiên nhìn cô thật sâu, trong mắt tràn đầy tình cảm: “Bảo anh tranh thủ trở thành con rể chính thức đi.”

Vẻ mặt Từ Tri Tuế bất đắc dĩ: “Sao bà ấy còn sốt ruột hơn cả đương sự thế nhỉ?”

“Ai nói.” Kỳ Nhiên ôm cô, ngậm môi cô nói: “Đương sự như anh cũng rất sốt ruột.”

“… Đừng, mẹ em nhìn thấy đấy.”

……

Buổi tối, Từ Tri Tuế ngoan ngoãn cùng Chu Vận về dưới lầu nghỉ ngơi, sáng sớm hôm sau, Kỳ Nhiên lái xe chở hai mẹ con đến nghĩa trang mới.

Hôm nay thời tiết vẫn còn ẩm ướt, mưa phùn rả rích trên diện rộng, mặc dù đã che dù nhưng đầu vai cũng ướt hơn phân nửa. Trên đường lên núi, Chu Vận dứt khoát gập ô lại, giẫm lên phiến đá trải rộng đầy rêu xanh chầm chậm đi lên, trong tay là hũ tro cốt bằng gỗ đàn hương.

Nghĩa trang mới của Từ Kiến Minh nằm trên đỉnh một ngọn đồi vùng ngoại ô, sau lưng là ngôi chùa cổ kính nổi tiếng, phía trước là vườn trà yên tĩnh.

Đây là nơi Kỳ Nhiên đã cẩn thận nhờ người chọn lựa, vừa yên tĩnh mà phong thủy cũng tốt, đương nhiên giá cả cũng không phải người bình thường có thể tiếp nhận. Người đã khuất có lẽ sẽ không quan tâm đến những thứ này, nhưng làm vậy có thể để lại sự bình yên trong tâm hồn người còn sống.


Sắp xếp tro cốt xong, Chu Vận ngồi xổm xuống, chầm chậm vuốt ve ảnh chụp của chồng, giống như đã từng có vô số đêm tựa vào lòng ông tâm sự.

Từ Tri Tuế vẫn không dám nghe, cô không đến quá gần, đứng ở dưới tàng cây hòe già cỗi ngây ngốc nhìn.

Kỳ Nhiên đi tới ôm vai cô, dùng sự đồng hành thay cho ngàn lời an ủi, cùng lúc đó, trong đầu lại hiện lên những lời Chu Vận nói với anh tối hôm qua ——

“Tuế Tuế đã chịu nhiều khổ sở rồi, nếu dì đã giao con gái cho cháu, chỉ hy vọng cháu có thể chăm sóc tốt cho nó, đừng để nó bị tổn thương nữa. Con bé sống tốt, đó cũng chính là tâm nguyện lớn nhất của dì và bố con bé.”

Kỳ Nhiên nhìn bia mộ trang nghiêm, âm thầm hứa hẹn trong lòng: “Chú yên tâm, cháu nhất định sẽ chăm sóc Tuế Tuế thật tốt, tuyệt đối không phụ cô ấy.”

……

Lúc xuống núi, cơn mưa kéo dài cả tuần cuối cùng cũng ngừng lại, trong không khí thoang thoảng mùi cỏ xanh hòa quyện với bùn đất.

Kỳ Nhiên đến bãi đỗ xe lấy xe, Từ Tri Tuế nắm chặt tay mẹ nhìn lại đỉnh đồi, tựa như có thể nhìn thấy bóng dáng của bố dưới táng cây.

Ông mặc chiếc áo khoác yêu thích nhất khi còn trẻ, mặt mày ôn hòa giống như năm đó.

Ông cười với hai mẹ con cô, xua tay như lời tạm biệt.

Khóe mắt Từ Tri Tuế đỏ lên, thầm nói: “Bố, con nhất định sẽ sống hạnh phúc, nếu có kiếp sau, con vẫn muốn làm con gái của bố và mẹ.”

……



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận