Nhớ Em Đã Nhiều Năm

Chương 73

Từ Tri Tuế đứng ngoài phòng tiệc hít sâu ba hơi mới khẽ gật đầu với nhân viên phục vụ ở cửa, ý bảo anh ấy có thể mở cửa.

Kỳ Nhiên nghiêng đầu nhìn cô, nhẹ nhàng nắm lấy lòng bàn tay cô: “Đừng sợ, có anh ở đây.”

“Ừm.”

Cánh cửa lớn từ từ mở ra, mọi âm thanh huyên náo trong nháy mắt im bặt —— như là cảm nhận được gì đó, tất cả mọi người trong sảnh tiệc không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa với ánh mắt khác nhau.

Từ Tri Tuế khoác tay Kỳ Nhiên bước vào hội trường, quả nhiên trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, bấy giờ cô mới phát hiện mình cũng không hồi hộp hay bất an như trong tưởng tượng trước đó.

Đúng vậy, tại sao cô phải sợ chứ? Có thể quang minh chính đại đứng bên cạnh anh, không phải là giấc mộng thời niên thiếu của cô sao?

Hôm nay giấc mộng thành hiện thực, cô nên vui vẻ mới phải.

Nghĩ như vậy, Từ Tri Tuế dần dần thả lỏng, tư thái thong dong, bước đi tao nhã, vô tình tỏa sáng hơn bất kỳ đóa hoa tươi nào trong căn phòng này.

Kỳ Nhiên dẫn cô đến chỗ Kỳ Thịnh Viễn, vừa mới chào hỏi xong, chẳng mấy chốc đã có các chú bác và bạn bè làm ăn vây quanh, Kỳ Nhiên giới thiệu từng người cho cô, lại thoải mái giới thiệu với mọi người đây là bạn gái của anh.

Từ Tri Tuế có ngoại hình xinh đẹp, miệng cũng ngọt ngào, từ nhỏ đã rất được lòng người lớn tuổi, chỉ dăm ba câu đã khiến mọi người bật cười không ngớt, khen ngợi ánh mắt của Kỳ Nhiên rất tốt.

“Lão Kỳ, anh có phúc thật đấy, con trai con gái giỏi giang, con rể con dâu xuất sắc, làm tôi hâm mộ quá đi mất!”

“Đúng vậy! Định khi nào báo tin vui đây? Tôi chờ uống rượu mừng nhà các anh nhé!”

Kỳ Thịnh Viễn khoát khoát tay, cười đến híp cả mắt: “Sắp rồi sắp rồi, có tin tức tốt chắc chắn sẽ thông báo cho các anh! Chờ thêm hai năm nữa tôi cũng có thể ở nhà ôm cháu trai, đến lúc đó ngày nào tôi cũng ôm đến nhà các anh khoe khoang cho xem!”

Mọi người cười ha ha, vành tai Từ Tri Tuế nóng lên, len lén đỏ mặt.

Ứng phó xong đợt khách cuối cùng, Kỳ Nhiên dắt Từ Tri Tuế đến một góc, ngồi xổm xuống kiểm tra mắt cá chân cô.

Giày mới mài chân, Từ Tri Tuế lại không thường đi giày cao gót, gót chân bị trầy phồng rộp cả lên, anh đau lòng chạm vào, ấm giọng hỏi: “Đau không?”

Từ Tri Tuế gật đầu: “Có chút, nhưng vẫn kiên trì được.”

Kỳ Nhiên hít sâu một hơi đứng lên, đang nghĩ cách giải quyết thì một đôi giày cao gót khác đập vào tầm mắt.


Đầu mũi ngửi thấy một mùi nước hoa nồng nặc, Kỳ Nhiên khẽ nhíu mày, vô thức đứng chắn trước Từ Tri Tuế, ánh mắt khóa chặt về một phương hướng nào đó.

Từ Tri Tuế cảm thấy kỳ quái, quay đầu lại thì nhìn thấy một bóng dáng cao gầy yểu điệu.

Người tới mặc một chiếc váy lụa trắng nhạt, mái tóc dài xoăn nhẹ lười biếng tản ra trên vai, cách trang điểm nhẹ nhàng thanh thoát nhưng lại không hợp với khí chất cao ngạo sắc bén của cô ta.

Tầm mắt người phụ nữ rơi vào bàn tay Kỳ Nhiên đang nắm chặt Từ Tri Tuế, ánh mắt tổn thương, nhưng cũng nhanh chóng che giấu đi, nhướng mắt cười với Kỳ Nhiên: “Lâu rồi không gặp, Kỳ Nhiên.”

Kỳ Nhiên không nói lời nào, chỉ nhìn thẳng vào cô ta, trong mắt tràn đầy phòng bị.

Người phụ nữ cười khổ: “Anh đừng nhìn em như thế, em không có ác ý, chỉ là đã lâu không nghe thấy giọng nói của anh nên muốn đến nói chuyện với anh thôi.”

Lại chuyển ánh mắt về phía Từ Tri Tuế, ý tứ mập mờ nói: “Nhân tiện lại đến chúc phúc cho hai người. Lại gặp mặt rồi, bác sĩ Từ.”

Từ Tri Tuế bình tĩnh liếc nhìn cô ta, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt: “Đúng vậy, lại gặp mặt rồi, cô Trần.”

“Em gặp cô ấy rồi à?” Kỳ Nhiên quay đầu lại, ánh mắt lo lắng.

“Phải, gặp ở bệnh viện, cô Trần đến phòng khám của em khám bệnh.” Từ Tri Tuế nhẹ nhàng nắm tay anh, ý bảo anh đừng căng thẳng như thế: “Nhưng trạng thái của cô Trần hình như không có vấn đề gì, cho nên nhanh chóng ra về.”

Trần An Vũ chua xót nhếch khóe môi: “Lúc ấy biết được một số chuyện nên trong lòng không được dễ chịu, muốn đi tìm người khuyên bảo. Về phần vì sao tôi buồn… Kỳ Nhiên, hẳn anh cũng biết đúng không?”

Kỳ Nhiên cười khẩy: “Cô Trần nói đùa rồi, chúng ta không quen biết, ngay cả bạn bè cũng chưa phải thì làm sao tôi biết được nguồn cơn phiền não của cô Trần chứ?”

Sắc mặt Trần An Vũ trắng bệch, cuối cùng không giả vờ cười nữa.

Bầu không khí đang giằng co thì Bồ Tân cầm di động đến, thì thầm vài câu bên tai Kỳ Nhiên. Vẻ mặt Kỳ Nhiên hơi thay đổi, gật đầu đáp lại: “Tôi biết rồi.”

Kỳ Nhiên: “Chúng tôi nhận lời chúc phúc của cô Trần, về phần những thứ khác, thật sự không có gì để nói, xin cô Trần tự giải quyết cho tốt. Tôi còn có việc, đi trước nhé.”

Nói xong, anh nắm tay Từ Tri Tuế đi vào giữa đại sảnh.

“Anh căng thẳng như thế làm gì?” Từ Tri Tuế nhắm mắt đi theo Kỳ Nhiên, quay đầu nhìn ra xa thì phát hiện Trần An Vũ vẫn đứng tại chỗ, cúi đầu che mặt, bả vai nhẹ nhàng run rẩy.

Kỳ Nhiên thở dài: “Chuyện dài lắm, lát nữa anh sẽ giải thích với em.”

Đi tới bên cạnh quầy bar, anh ngoắc ngoắc tay với Kỳ Dữu đang nói chuyện với hội chị em, Kỳ Dữu lập tức buông ly rượu trong tay xuống đi tới: “Anh, có chỉ thị gì sao?”


Kỳ Nhiên: “Anh phải ra ngoài gọi điện thoại, giúp anh chăm sóc chị dâu em một lát.”

Từ Tri Tuế bất đắc dĩ liếc mắt nhìn anh: “Em cũng không phải trẻ con ba tuổi, đâu cần người khác chăm sóc chứ?”

Kỳ Dữu lại bật cười, làm tư thế chào cờ trước trán, cợt nhả nói: “Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ, tuyệt đối không để cho người khác bắt nạt chị dâu em!”

Từ Tri Tuế: “…”

Sau khi Kỳ Nhiên đi, hội chị em plastic của Kỳ Dữu nhanh chóng vây quanh nói chuyện với Từ Tri Tuế.

Có lời cảnh cáo lúc nãy của Kỳ Dữu, lại chứng kiến toàn bộ quá trình Kỳ Nhiên bảo vệ cô bạn gái này, các cô ấy không dám nói gì quá đáng, chỉ khen ngợi cô.

Từ Tri Tuế mỉm cười dịu dàng, rất dễ nói chuyện, nhưng vết phồng rộp ở gót chân khiến cô đứng không được yên.

Cúi đầu nhìn mới phát hiện vết phồng rộp đã rách da, vết thương đang chảy máu.

Thoạt nhìn thì vết thương cũng không lớn lắm, nhưng đau đớn thế nào có lẽ chỉ có phụ nữ mới hiểu, cô thật sự không chịu được nữa, ghé vào tai Kỳ Dữu nhỏ giọng hỏi: “Dữu Dữu, em có cái kia không?”

Kỳ Dữu: “Băng vệ sinh?”

Từ Tri Tuế: “… Không phải, giày cao gót của chị mài vào chân.”

Kỳ Dữu cúi đầu nhìn mắt cá chân của cô, cười nói: “À, sao chị không nói sớm! Em có vũ khí thần kỳ đây!”

Cô ấy lục lọi trong túi xách một chốc lâu, lấy ra một miếng băng cá nhân nho nhỏ màu da, Từ Tri Tuế như nhặt được bảo bối, vội vàng nhận lấy rồi đi tới toilet.

……

Toilet của khách sạn nằm ở cuối hành lang, trang trí rất phong cách, trong không khí tràn ngập hương thơm tươi mát thanh nhã, Từ Tri Tuế dán băng cá nhân xong thì đi ra khỏi phòng, vừa mở cửa ra đã thấy Trần An Vũ khoanh tay tựa vào bồn rửa tay, nhìn chằm chằm bên này.

Từ Tri Tuế thản nhiên liếc nhìn cô ta, cũng không có gì bất ngờ, phủi làn váy rồi bình tĩnh đi tới trước bồn rửa tay.

“Quả nhiên cô đã sớm đoán được, cho nên hôm nay nhìn thấy tôi cũng không hề thấy bất ngờ.” Trần An Vũ xoay người, nhìn cô trong gương.

“Lúc trước tôi chưa chắc chắn lắm, chỉ là cảm thấy bóng lưng của cô và mùi hương trên người cô khá quen thuộc, sau này mới sực nhớ thì ra tôi đã gặp qua cô.” Từ Tri Tuế nhìn vào gương sửa lại mái tóc con bên tai.


Trần An Vũ: “Cô gặp tôi? Khi nào?”

“Lúc Kỳ Nhiên nằm viện, cô đi ngang qua tôi, tôi ngửi thấy mùi nước hoa trên người cô, sau đó đi vào phòng bệnh của anh ấy, tôi lại ngửi thấy mùi tương tự. Nếu tôi đoán không sai thì tin tức anh ấy nằm viện là do cô tiết lộ ra ngoài, đúng không?”

Trần An Vũ cười khẽ một tiếng: “Xem ra cô thông minh hơn tôi tưởng, nếu đã như vậy, chi bằng chúng ta thẳng thắn nói chuyện với nhau đi. Tôi có một câu chuyện rất dài, cô có muốn nghe không?”

Từ Tri Tuế lắc đầu: “Thôi, tôi không có hứng thú với chuyện của người khác.”

“Cô không có hứng thú hay là không dám nghe? Cô sợ nghe được một Kỳ Nhiên xa lạ từ miệng người khác sao? Yên tâm đi, nghe xong câu chuyện này, cô sẽ biết được anh ấy yêu cô bao nhiêu, còn tôi thì buồn cười đến cỡ nào.”

Từ Tri Tuế không nói lời nào, vươn tay đặt dưới vòi nước lấy nước, xuất phát từ thói quen nghề nghiệp của bác sĩ, mỗi một lần rửa tay cô đều phải dùng nước rửa tay bôi bảy lần.

Trần An Vũ coi sự im lặng của cô như ngầm đồng ý, lấy bao thuốc lá từ trong túi ra, châm một điếu đưa lên miệng.

“Nhà tôi và gia đình anh ấy có quan hệ làm ăn qua lại, từ lúc học cấp ba tôi đã biết anh ấy. Tôi chưa từng gặp một thiếu niên nào như anh ấy, chói mắt giống như những vì sao trên trời. Tôi phấn đấu quên mình yêu anh ấy, thậm chí khi biết anh ấy sắp ra nước ngoài du học, tôi cũng xin người nhà cho tôi đi du học. Tôi biết có rất nhiều cô gái thích anh ấy, nhưng không ai dám vì anh ấy mà bất chấp tất cả.

Năm thứ hai đại học, tôi bày tỏ tình cảm với anh ấy, kết quả đương nhiên là anh ấy từ chối tôi. Anh ấy nói trong lòng anh ấy đã có người khác. Tôi không tin, tôi nói tôi có thể chờ, đợi đến khi anh ấy quên đi quá khứ và yêu tôi. Tôi cho rằng chỉ cần tôi ở bên cạnh anh ấy, cuối cùng anh ấy sẽ quay đầu lại nhìn tôi, thời gian sẽ giết chết tất cả.

Nhưng cũng như việc anh ấy đánh giá thấp tình cảm của tôi dành cho anh ấy, tôi cũng đánh giá thấp quyết tâm yêu cô của anh ấy. Tôi ở nước ngoài dõi theo anh ấy bảy năm, nhìn anh ấy từng bước trưởng thành, từng bước phát triển. Lúc anh ấy vừa quyết định về nước, tôi cũng lập tức về theo, nhưng thứ đợi được là tin tức anh ấy cản một nhát dao cho người khác.

Cô có biết tâm trạng của tôi khi xem video đó là gì không? Tôi cảm thấy nhát dao kia như đang chém vào người tôi, tôi vừa đau lòng vừa cảm thấy không thể tin nổi, một người lạnh lùng như anh ấy lại bất chấp cả sinh mạng vì một người phụ nữ. Lúc đó tôi đã có linh cảm rằng, cuối cùng anh ấy đã tìm được người mà anh ấy luôn cất giữ trong lòng.

Tôi gọi điện thoại cho anh ấy cả đêm, anh ấy không nhận máy, ngày hôm sau tôi đành phải đích thân chạy đến bệnh viện, nhưng chỉ đổi lại được một câu “Đừng lãng phí thời gian cho tôi nữa” của anh ấy. Tôi giận dỗi, bèn truyền tin tức anh ấy nằm viện ra ngoài, làm anh ấy không có cách nào nằm lại bệnh viện nữa.

Sau đó, một thời gian dài tôi không có tin tức gì về anh ấy, chỉ nghe nói rằng anh ấy đã chuyển ra khỏi nhà, cũng không ai biết anh ấy sống ở đâu.”

Nói đến đây, Trần An Vũ nhìn Từ Tri Tuế đang rửa bọt xà phòng, cười khổ: “Nếu tôi đoán không lầm thì anh ấy dọn đến nơi gần cô nhất. Đàn ông mà, anh ấy thâm tình với người phụ nữ này bao nhiêu thì cũng bạc tình với người phụ nữ khác bấy nhiêu.”

“Mới đầu tôi không phục, không biết mình có chỗ nào kém cỏi hơn cô, tôi tự thấy mình xinh đẹp hơn cô, gia thế cũng tốt hơn cô, cũng hiểu cách làm anh ấy vui lòng. Anh ấy thích tính cách hoạt bát, tôi sẽ giả vờ cởi mở; anh ấy thích tóc đen dài thẳng, tôi chưa bao giờ nhuộm tóc; anh ấy thích trang điểm nhẹ nhàng, mỗi lần đi dự tiệc tôi luôn là người thanh lịch nhất hội trường.

Nhưng hôm nay nhìn thấy cô rồi tôi mới hiểu được nào có tiêu chuẩn gì, bởi vì cô chính là tiêu chuẩn của anh ấy. Chỉ cần người kia là cô, cho dù như thế nào anh ấy cũng thích. Còn nhớ ánh mắt đề phòng của anh ấy khi nhìn tôi vừa rồi không? Thật ra tôi chưa từng nghĩ sẽ làm gì cô, khi tôi nhìn thấy anh ấy lo lắng cho cô như vậy, tôi mới biết mình thua hoàn toàn rồi.

Từ Tri Tuế, không phải tôi thua cô, mà là tôi thua anh ấy.”

Từ Tri Tuế không biết mình dùng tâm trạng gì để nghe cô ta nói hết những lời này, chờ cô hoàn hồn lại, khóe mắt đã ẩm ướt.

Nhìn người phụ nữ hút mây nhả khói trong gương, trong lòng Từ Tri Tuế không phải không có chút xúc động, cô nghĩ tới Lục Gia của rất nhiều năm trước, còn có vô số cô gái thầm mến Kỳ Nhiên. Phải chăng thanh xuân của họ chỉ có thể sống trong bóng tối, mãi mãi không đợi được kết quả như mình mong muốn?

Đã có một thời gian, cô cho rằng mình cũng là một trong các cô gái ấy, nhưng cuối cùng ông trời vẫn thương hại cô, bao nhiêu người yêu nhưng không có được nhau, còn cô lại thì có được anh.

Điện thoại di động trong túi vang lên, là Kỳ Nhiên gọi tới, có lẽ không tìm thấy cô nên sốt ruột.

Từ Tri Tuế lấy ra nhìn thoáng qua, nhưng không gấp gáp nhận máy mà ngẩng đầu nhìn Trần An Vũ, bình tĩnh mở miệng: “Có một điểm có thể cô không biết, tôi đã thích anh ấy trước cô rất lâu, lúc cô mới quen anh ấy thì tôi đã thích anh ấy gần bảy năm rồi, trước sau cộng lại tôi đã dành tình cảm cho anh gần hai mươi năm. Tôi thừa nhận có lẽ tôi may mắn hơn cô, nhưng tình yêu tôi dành cho anh ấy không hề ít hơn cô, trước kia cũng vậy, sau này cũng thế.”


……

Từ Tri Tuế ra khỏi toilet, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Kỳ Nhiên đứng ở góc đường, anh cúi đầu nghịch điện thoại di động, vẻ mặt lo lắng.

Vài giây sau, di động trong tay Từ Tri Tuế lại vang lên tiếng chuông.

Không cần nhìn cô cũng biết là ai gọi đến.

“Sao em không nghe điện thoại? Biết anh không tìm thấy em đã lo lắng thế nào không? Thiếu chút nữa anh đã sai người đi trích xuất camera rồi đấy.” Kỳ Nhiên nhìn sang bên này, thấy người muốn tìm xuất hiện ở cửa thì thở phào nhẹ nhõm, giọng nói mang theo một chút trách cứ, tựa như quan tâm quá hóa loạn.

Từ Tri Tuế nhìn anh cười ngây ngốc, bước chân nhanh hơn, mở rộng cánh tay đâm sầm vào lòng anh.

Kỳ Nhiên hơi sửng sốt, trái tim lại mềm nhũn theo, một tay xoa xoa gáy cô, dịu dàng nói: “Sao vậy? Có ai bắt nạt em à?”

Từ Tri Tuế lắc đầu, đầu tóc cọ vào gáy anh: “Không, có anh ở đây thì ai dám bắt nạt em chứ?”

“Vậy sao đột nhiên lại làm nũng?”

“Muốn ôm anh một lát cũng không được à?” Từ Tri Tuế ôm cổ anh không chịu buông.

Kỳ Nhiên bất đắc dĩ cười cười, vỗ vỗ bả vai cô: “Được rồi, về nhà rồi làm nũng. Bây giờ thay giày trước, vừa rồi không phải em nói đau chân sao?”

Từ Tri Tuế cúi đầu nhìn đồ trên tay anh: “Anh tìm dép ở đâu ra vậy?”

“Anh hỏi khách sạn, anh thấy da chân em bị rách rồi, nếu không đổi đôi khác sợ là ngày mai không đi được nữa.”

“Nào có yếu ớt như thế.” Từ Tri Tuế cười buông anh ra.

“Ở bên cạnh anh, anh cho phép em yếu ớt như thế.”

Kỳ Nhiên ngồi xổm xuống, cởi khóa giày cao gót cho cô, lại cầm mắt cá chân cô cẩn thận mang dép lê thoải mái vào. Cuối cùng cầm đôi giày cao gót màu đỏ của cô trong tay, tay kia nắm lấy tay cô: “Đi thôi, về nhà.”

Mũi Từ Tri Tuế lại chua xót, đầu tựa vào vai anh: “Kỳ Nhiên, em yêu anh.”

Kỳ Nhiên dùng gò má cọ cọ vào tóc cô: “Yêu bao nhiêu?”

“Dù sao cũng yêu anh nhiều hơn anh yêu em!”

“Không thể nào, trong chuyện này anh không cho phép mình thua em.”

“……”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận