Nhớ em đến tận xương

Bạc Hạnh Nguyệt nhanh chóng thu tay về, hài lòng nhìn chiếc cà vạt mà cô vừa thắt.
 
Màu xanh oliu rất hợp với anh, khiến cả người anh trông rất lạnh lùng và nghiêm túc.
 
Hôm nay cô trang điểm nhẹ nhàng, đôi môi mọng đỏ, nước da trắng ngần, khi cười lên, đôi mắt cong lên như vầng trăng non, dường như giảm đi nét diễm lệ ngày thường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thoáng chạm vào làn da trên cổ áo.
 
Bạc Hạnh Nguyệt vừa thu hẹp khoảng cách giữa hai người, ngay lập tức quay lại ngồi trên ghế.
 
Chỗ cô vừa mới chạm vào làm cơ thể Quý Vân Hoài căng cứng, không khí xung quanh anh cũng lạnh lẽo hơn.
 
Trong bệnh viện quá yên tĩnh, anh ngồi ngay ngắn, sâu trong đôi mắt là cảm xúc đang bị kìm nén.
 
Động tác cố tình thử chạm vào điểm mấu chốt của cô chỉ giống như viên sỏi không thể xuyên qua lớp băng đóng trên mặt hồ.
 
“Đội trưởng Quý, còn chuyện gì nữa sao?” Bạc Hạnh Nguyệt cầm chiếc bút mực nước màu đen, viết xong vài nét thì dừng lại.
 
Giọng điệu nhẹ nhàng như thể đang giấu hết tất cả sự gian xảo.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đây không phải ngày đầu anh biết Bạc Hạnh Nguyệt.
 
Đương nhiên biết cô gái này từ trước nay đến giờ không hề vô hại như vẻ bề ngoài.
 
Xưa nay cô không e dè tỏ ra ngang bướng, ngay cả thiếu niên khi ấy cũng bị cô đùa giỡn trong lòng bàn tay, đã cam tâm tình nguyện cúi đầu nhận thua.
 
Quý Vân Hoài ổn định tinh thần, kéo vành mũ xuống sau đó đứng dậy.
 
Thấy anh tránh né không nói lời nào, Bạc Hạnh Nguyệt chớp mắt, tự nhiên hô lên: “Người tiếp theo.”
 
Những tân binh phía sau đến kiểm tra sức khỏe đều khá ngại ngùng, một hai người thậm chí vừa nhìn thấy cô đã đỏ từ mặt đến cổ.
 
Sau khi ra ngoài, cô còn nghe thấy vài người trêu trọc: “Không phải chỉ ở cùng bác sĩ Bạc một lúc thôi sao, có cần đến mức này không?”
 
Tay chiến sĩ nhỏ tuổi ấp úng viện cớ: “Cô ấy vừa xinh đẹp lại ôn nhu, nếu là một người đàn ông ai chẳng như vậy.”
 
“...”
 
Liên tục bận rộn mấy tiếng đồng hồ, buổi kiểm tra sức khỏe đầu tiên cuối cùng cũng kết thúc.
 
Thích Gia Hòa cầm quyển sách bước vào, gõ cửa, nói: “Mọi người, tối nay chúng ta có nên làm một buổi liên hoan không?”
 
Tối hôm qua, sau khi trải qua con đường xóc nảy, gập ghềnh, lở đất bất ngờ, đội y tế không còn tâm trạng để ăn cơm mà mau chóng quay về phòng khách để ngủ.
 
Bây giờ được dịp có thời gian rảnh, cũng xem như một lần tụ họp của đội y tế sau khi tới Bắc Cương.

 
Bọn họ còn phải ở nơi xa xôi hẻo lánh này thêm một khoảng thời gian nữa, có thể thân thiết với nhau hơn cũng là chuyện tốt.
 
Lục Tư Như đảo mắt một vòng, tán thành nói: “Tốt quá rồi, buổi tối tớ định đến nhà ăn của bọn họ, nhưng bây giờ thì không cần nữa rồi.”
 
Thích Gia Hòa trìu mến nhìn qua, ôm lấy bả vai cô, nhỏ giọng nói: “Cậu không biết ăn cơm ở nhà ăn bộ đội có rất nhiều quy tắc à, chúng ta có trò chuyện giết thời gian ở đó cũng không được tự nhiên.”
 
Thích Gia Hòa dừng lại một chút, tìm kiếm bóng dáng của Bạc Hạnh Nguyệt: “Ánh trăng đâu rồi? Cậu thấy ý kiến này có được không?”
 
“Được”
 
Cô chậm rãi đáp lại, lấy sợi thun ở trên cổ tay cột tóc lên.
 
Khi ra khỏi bệnh viện, bầu trời Bắc Cương vẫn còn sáng.
 
Đoàn người tìm được một quán thịt nướng đông khách rồi ngồi xuống, trang trí trong quán cũng rất bình thường.
 
Nhưng ở nơi này, có thể tìm được một quán ăn trang trí không tệ để tụ họp một lúc, bọn họ cũng đã hài lòng rồi.
 
Mùi thơm thịt nướng tỏa khắp xung quanh, chưa ăn cũng cảm thấy thỏa mãn.
 
Mấy đồng nghiệp nam đang uống bia, tán gẫu chuyện trên trời dưới đất, trò chuyện về những kinh nghiệm họ trải qua trước khi đến Bắc Cương, thỉnh thoảng nói đến phụ nữ.
 
Đang ăn được một nửa, điện thoại Thích Gia Hòa kêu lên, cô dừng đũa lại để gọi video cho chuyện với con.
 
Khóe mắt cô hơi ướt, nhưng môi vẫn tươi cười: “Đừng nhớ mẹ quá, không lâu nữa mẹ sẽ trở về. Con ở trường học phải ngoan ngoãn nhé....”
 
Cuối cùng, tất cả mọi người trong đội cùng đứng lên, nâng chén chúc mừng: “Chúc cho hành trình Bắc Cương của chúng ta tiến trình thuận lợi.”
 
Bạc Hạnh Nguyệt mệt mỏi trở về phòng, việc đầu tiên là đi đun nước nóng.
 
Sau khi thay quần áo ngủ, cô tựa vào đầu giường, nhắm mắt lại.
 
Cô gọi video trò chuyện với Chung Linh.
 
 
Mở đầu xuất hiện hình ảnh cô ở KTV, bên tai còn quanh quẩn giọng hát tiếng Quảng Đông không đạt tiêu chuẩn.
 
Hát bài .
 
Chung Linh ngại ồn ào nên đi ra hành lang tiếp tục hỏi: “Ánh trăng, có mệt không?”
 
Bạc Hạnh Nguyệt cố gắng nói hai chữ: “Vẫn ổn.”
 
Từ sau khi mẹ qua đời, cô vẫn luôn tỏ ra kiên cường.
 
Chung Linh không ngừng liên thoắng, kể lại vài chuyện xảy ra gần đây: “Hôm qua Bạc Sơ tham gia vũ hội, được báo chí đưa tin, trên tiêu đề còn ghi cái gì mà thiên kim Bạc gia, quá buồn cười rồi.”

 
Cô trợn tròn mắt, độc miệng nói: “Cô ta là thiên kim nhà ai cơ chứ? Thiên kim thật sự là người trước video này nè.”
 
Bạc Hạnh Nguyệt nhún vai, bất đắc dĩ cười nhẹ, khuyên nhủ: “Bà cô của tớ ơi, tớ bây giờ xem như là bị lưu đày ở tháp Ninh Cổ rồi.”
 
“Đó là cậu tự đày đọa bản thân mình đó chứ.”
 
Chung Linh thấy bất bình cho cô: “Được rồi, tớ sẽ nói giúp cậu một tiếng, sau đó tớ sẽ cho người xóa tin tức kia.”
 
Nghe Chung Linh lải nhải, cô tập trung nhìn, mắt cô vừa hay có thể nhìn thấy ánh trăng soi bên ngoài cửa sổ, ánh sáng trong trẻo vô cùng.
 
Bóng đêm lạnh như nước, sau khi luyện tập vài vòng, Quý Vân Hoài bước từng bước chân về ký túc xá.
 
Cổ họng ngứa ngáy nhưng anh không lấy điếu thuốc ở trong túi ra, ngược lại nâng cằm dưới lên, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
 
Đây là lúc ngày đêm giao nhau ở Bắc Cương.
 
Trong màn đêm, ban ngày biến mất, trăng tròn ở trên cao, chiếu sáng khắp thế gian.
 
Thỉnh thoảng có vài đám mây âm u, nhưng rất nhanh có gió xoáy cuốn theo cát bụi, gào thét ở bên tai, cũng không thể ngăn cản được vầng trăng đêm nay tỏa sáng.
 
Mấy năm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, cũng thay đổi đi rất nhiều chuyện, nhưng dù vậy ánh trăng vẫn là ánh trăng.
 
Trăng sáng động lòng người, dễ khiến cho người ta liên tưởng đến đêm trăng ở Lạn Vĩ Lâu, tương tự như tinh thần hăng hái của thiếu niên thiếu nữ
....
 
Trong vô thức, thời gian Bạc Hạnh Nguyệt ở Bắc Cương cũng đã được một tuần.
 
Công việc của cô trong bệnh viện không có nhiều khác biệt so với lúc ở Giang thành, chỉ là nhịp độ ở Bắc Cương chậm hơn, có những lúc cô nhẩm đếm những ngày sinh hoạt của mình trên những ngón tay, một ngày này vẫn chưa kết thúc.
 
Đến cuối tuần, Thích Gia Hòa dẫn đầu nói muốn đi huyện thành mua một chút đồ.
 
Hiếm mới có dịp, Bạc Hạnh Nguyệt bôi kem chống nắng, mặc áo khoác ra khỏi cửa.
 
Đi đến bên cạnh chỗ chuyển phát nhanh, Bạc Hạnh Nguyệt đột nhiên chú ý đến một đứa bé ven đường lẳng lặng nhìn theo gia đình kia đi siêu thị, bờ môi bị nứt nẻ, quần áo cũng rách rưới.
 
Bạc Hạnh Nguyệt dừng bước chân, mua bình nước khoáng ở siêu thị nhỏ, mở nắp, muốn đưa bình nước cho đứa nhỏ.
 
Đứa bé chỉ nhìn cô một cái, rồi vội vàng rời mắt.
 
Có vẻ như vô cùng cảnh giác với việc cô đưa nước cho.
 
“Chị sẽ không làm hại em đâu.”
 

“Giọng cô ấm áp, giải thích nói: “Chỉ là không muốn em bị khát thôi.”
 
Không ngờ, đứa trẻ cầm lấy bình nước chạy đi mất, một tiếng cảm ơn cũng không có.
 
Cô nhìn theo bóng lưng kia, trầm ngâm một chút.
 
Qua vài phút, đứa bé đó chạy về, trong tay cầm theo một vật màu đỏ.
 
Bạc Hạnh Nguyệt nhận lấy rồi nhìn một chút, là ngôi sao đỏ năm cánh làm bằng giấy, trong lòng cô ấm áp, bồi hồi.
 
Cô đem sao năm cánh cất vào trong túi, không để ý đến bóng dáng người đàn ông cao lớn sau lưng.
 
Yết hầu Quý Vân Hoài nhấp nhô, ánh mắt ôn hòa rồi chớp mắt một cái.
 
Đi đến chỗ chuyển phát nhanh, Bạc Hạnh Nguyệt dự định lấy một chút đồ dùng hằng ngày về, là mấy bồn cây xanh, cô định để trên cửa sổ bên trong phòng, nhìn thấy nó thì tâm trạng cũng tốt lên không ít.
 
Thịnh Khải Châu cuối cùng cũng thấy cô xoay người lại, vội vàng mời cô: “Bác sĩ Bạc, cùng đi ăn cơm thôi.”
 
Đại Xuyên cũng là người của đội đặc nhiệm, là người thật thà, đi qua hỏi: “Bác sĩ Bạc và đội trưởng Quý...”
 
Thịnh Khải Châu nháy mắt mấy cái, làm ra hành động khó hiểu.
 
Lục Tư Như và Thích Gia Hoà từ trong một cửa hàng khác đi ra, nhìn thấy mấy người bọn họ trực tiếp đi đến chào hỏi.
 
Lục Tư Như không chút do dự, mạnh dạn tiến về phía trước: “Thật trùng hợp, đội của anh Quý, mấy người cũng được nghỉ phép sao?”
 
Thịnh Khải Châu nhanh mồm nhanh miệng, cười đến lồng ngực phập phồng: “Nghỉ phép là nghỉ phép, nhưng cũng chỉ có một ngày hôm nay.”
 
Thích Gia Hòa khởi đầu: “Đúng lúc vậy chúng ta cùng ăn một bữa cơm, coi như cảm ơn lần trước mọi người đã giúp đỡ.”
 
Nói chuyện một hồi, cuối cùng Bạc Hạnh Nguyệt mơ hồ đi theo bọn họ đến một nhà hàng quy mô lớn có cả phòng để ăn liên hoan gần đó.
 
Ưu tiên phụ nữ, Thích Gia Hòa cầm thực đơn lên trước, cô hỏi ý kiến Lục Tư Như và Bạc Hạnh Nguyệt, gọi món phù hợp với ba người, sau đó đưa thực đơn cho Quý Vân Hoài: “Đội trưởng Quý, anh nhìn xem có muốn gọi thêm món nào không?”
 
Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác màu đen có khóa kéo phía trên, so với quân trang anh mặc thì có vẻ rộng rãi hơn.
 
Quý Vân Hoài liếc mắt một cái, không để ý lắm, nói: “Như vậy trước đã, nếu mọi người thấy không đủ thì gọi thêm.”
 
Lục Tư Như biết Quý Vân Hoài là người khó mà lần, cho nên quay sang Thịnh Khải Châu hỏi han một chút: “Anh Khải Châu, anh tham gia quân ngũ mấy năm?” Giọng nói cô nhẹ nhàng, khiến cho người khác rất khó từ chối trả lời.
 
Thịnh Khải Châu đưa ra một con số, Lục Tư Như nhanh nhẹn phối hợp giơ lên cho anh một ngón tay cái.
 
Chỗ ngồi của Bạc Hạnh Nguyệt và Quý Vân Hoài trùng hợp bị xếp cạnh nhau.
 
Khoảng cách quá gần, vô ý giơ tay lên, khuỷu tay hai người sẽ vô tình chạm vào nhau.
 
Các khớp xương trên tay người đàn ông rất rõ ràng, nhiệt độ ấm áp có thể khiến người khác cảm nhận được rõ ràng.
 
Ăn chung một bữa cơm, mọi người uống rượu chúc mừng, nói chuyện nhẹ nhàng vui vẻ.
 
Chỉ có cô và Quý Vân Hoài trở thành hai người im ắng nhất trên bàn ăn, bầu không khí có hơi chút áp lực, cảm thấy thế nào cũng không hòa hợp được, tự chia thành hai phe.
 
Lục Tư Như vì muốn làm dịu bầu không khí, sốt ruột nói ra một đề nghị: “Mọi người có hứng thú chơi thử thách hay nói thật hay không, thử thách thì bây giờ cũng không tiện, hay là trực tiếp chơi nói thật đi, nếu trúng phải chuyện mà mọi người không muốn trả lời, thì tự phạt một ly rượu.”
 

Nói không tham gia thì cũng không được tốt lắm, nếu không chơi thì phải có lý do chính đáng, vẫn phải cho đồng nghiệp mặt mũi.
 
Không ngờ, người đầu tiên rút trúng nói thật chính là Lục Tư Như.
 
Câu hỏi là thích mẫu người như thế nào.
 
Cô thẹn thùng chớp mắt một cái, ánh mắt ngó nghiêng: “Đang ngồi ở đây.”
 
“Đại Xuyên cười hì hì, ồn ào nói: “Ai vậy? Không phải là tiểu tử Thịnh Khải Châu cậu sao? May mắn nha!”
 
“Nói cái gì vậy? Chuyện của cô gái nhà người ta, trong lòng chắc chắn đã có chủ ý riêng.”
Thịnh Khải Châu vỗ vào cánh tay Đại Xuyên, ý tứ là chú ý một chút.
 
Sau khi hỏi một vài câu về tình cảm, Bạc Hạnh Nguyệt cũng nhịn cười đến vất vả, sắc mặt mọi người càng thêm phấn khởi.
 
Vòng một kết thúc, lượt nói thật thứ hai bị Quý Vân Hoài rút trúng.
 
“Lần hôn môi gần nhất là khi nào?” Lục Tư Như đặt câu hỏi, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được sự mong chờ.
 
“Sáu năm trước.”
 
“Anh dùng tay xoa miệng ly rượu, hàng mi đen ép xuống, che giấu đi sự sắc bén trong mắt.
 
Thịnh Khải Châu hiểu ra, cười nói: “Chắc nụ hôn đầu tiên của Đội trưởng Quý là do mối tình đầu cướp đi—”
 
Bạc Hạnh Nguyệt đứng dậy, mang theo khí lạnh, giọng nói nhẹ nhàng: “Tôi đi vệ sinh một chút.”
 
Ra ngoài hành lang, một cơn gió lạnh thổi vào mặt.
 
Ban đêm ở Bắc Cương nhiệt độ không khí giảm quá nhanh, cô co rúm cả người lại, nghĩ rằng đáng lẽ ra mình nên mặc áo khoác khi đi ra.
 
Vài phút sau, một chiếc áo ấm áp đặt lên người cô.
 
Là áo khoác của cô.
 
Bạc Hạnh Nguyệt không biết có người đến, theo bản năng lùi lại một bước, lưng cô chạm vào tường trắng vừa cứng vừa lạnh.
 
Ánh mắt người đàn ông thâm thúy, đường môi thẳng, một tay đút túi, đôi chân thon dài sau lớp quần tây.
 
Khoảng một lúc, bầu không khí trở nên vô cùng ám muội.
 
Ánh mắt hai người chạm nhau trong chớp nhoáng, nhưng lại không tách rời.
 
Sau khi ý thức được, Bạc Hạnh Nguyệt giương đuôi mắt lên, không khí lãng mạn.
 
Hành lang dài dằng dặc, ánh đèn ấm áp như thủy triều tràn ra xung quanh.
 
Anh tiến gần lại, chỉ cần bước thêm một bước, cô sẽ không còn đường lui.
 
Trên mặt Quý Vân Hoài như phảng phất một lớp sương mờ, giọng nói cũng lạnh lùng như vậy, trầm thấp ở bên tai: “Cô muốn thăm dò tôi như thế này sao?”
 
Ẩn ý trong câu nói đó là— cô cũng có lá gan làm như vậy sao.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận