Nhớ em đến tận xương

Qúy Vân Hoài mặc một bộ quân phục nghiêm trang, chiếc cà vạt màu xanh ô liu phấp phới trước áo sơ mi quân đội.
 
Động tác của anh mạnh mẽ dứt khoát, sau khi dùng tay trái tóm lấy người đàn ông trung niên, dùng đôi giày quân đội của anh đá mấy phát mỗi đòn đều nặng nề và tàn nhẫn.
 
Người đàn ông trung niên nằm trên mặt đất, không thể chống cự.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Quý Vân Hoài ngồi xổm xuống, cởi mũ quân đội của mình xuống, đội lên đầu cô, động tác dịu dàng đến không ngờ.
 
Bạc Hạnh Nguyệt chưa bao giờ cảm thấy mình yếu đuối như vậy, cô cảm thấy ấm ức, khó chịu, sống sót sau tai nạn, đủ loại cảm xúc trộn lẫn vào nhau, kìm nén những giọt nước mắt đã đảo quanh trong hốc mắt.
 
Cuối cùng vẫn kiên quyết không để nước mắt rơi.
 
Sắc mặt cô tái nhợt, răng cắn chặt vào môi để lại những vết hằn nông sâu.
 
Bộ dáng trông thật đáng thương, vẫn chưa hoàn toàn lấy lại được tinh thần.
 
So với kẻ cao ngạo mà anh gặp lần đầu tiên ở con hẻm sau, quả thực là một trời một vực.
 
Quý Vân Hoài rũ mắt xuống, trong mắt tràn ngập dịu dàng thầm lặng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ánh mắt anh đảo một vòng trên người cô, lời nói cường điệu nhã nhặn mang theo trấn an: "Đi thôi, chúng ta quay về."
 
Cô thậm chí còn không có thời gian để hỏi anh tại sao lại biết mà đến kịp thời như thế, chỉ cảm thấy yên tâm và tràn ngập cảm giác an toàn.
 
Bạc Hạnh Nguyệt ngã xuống bùn, quần áo lấm lem trên người còn dính vài sợi cỏ dại.
 
Mà Quý Vân Hoài cũng nhếch nhác không kém, trời mưa mịt mù ướt đẫm mái tóc đen của anh.
 
Khuôn mặt anh đầy mồ hôi, lộ rõ quai hàm rắn giỏi, trận ẩu đả đã làm mấy nút cổ áo sơ mi quân đội của anh bung ra, lộ ra sự tùy ý lại không gò bó.
 
Bạc Hạnh Nguyệt phủi phủi tay, muốn tự mình đứng lên.
 
Không ngờ hai chân mềm nhũn, bất ngờ bị sức lực mạnh mẽ, dễ dàng nhấc bổng cô lên, ôm vào lòng.
 
Tim anh bỗng khựng một nhịp.
 
Cảm giác này y hệt lúc trước, anh biết cô tiếp cận mình là có mục đích, nhưng cũng không ngăn cản cô trêu đùa mình.
 
Đợi đến lúc cùng nhau trở lại xe, hai người im lặng nhìn nhau, cả hai đều ướt đẫm nước mưa.
 
Nước nhỏ giọt từ đuôi tóc của Bạc Hạnh Nguyệt, rơi xuống quần áo  cô, biến thành những tia bọt nước.
 
Quý Vân Hoài bật máy sưởi trong xe Jeep, tìm một chiếc khăn sạch đưa tới: "Lau trước đi."

 
Ngoài cửa sổ xe mưa to gió lớn, những hạt mưa để lại dấu vết nước trên kính cửa xe.
 
"Cảm ơn."
 
Cô giật mình cầm lấy, nhìn thấy những đường gân trên cánh tay anh, tay cô máy móc lau nước mưa trên trán anh.
 
Trong lúc nhất thời cảm thấy tay chân tê cứng, toàn thân tê dại.
 
"Chuyện kế tiếp cứ giao cho tôi giải quyết."
 
Nói xong, Quý Vân Hoài khởi động xe Jeep phóng đi.
 
Xe Jeep đỗ cạnh nhà khách, anh không yên tâm nên đi theo cô vào trong, giọng lạnh lùng: "Lên lầu trước đi."
 
Sau khi gặp lại, đây lần đầu tiên cả hai ở cùng phòng.
 
Sắc mặt Bạc Hạnh Nguyệt vẫn chưa ổn, đôi môi đỏ tươi vì lạnh mà tím tái.
 
Anh nhìn quanh hai vòng rồi nói: "Ngồi đây một lát."
 
Cô ngồi trên ghế, những giọt nước trên cơ thể nhỏ xuống.
 
Quanh khu vực này thường bị cắt nước nóng, cũng chỉ có trong vòng không đến mấy tiếng đồng hồ theo quy định, đa số thời gian nước tắm vòi sen đều là nước lạnh chảy ra.
 
Quý Vân Hoài đi đun mấy nồi nước nóng, đợi nước sôi.
 
Nước mưa dính bùn nên anh từ từ cởi áo khoác, lớp áo trong chiếc áo quân đội làm nổi bật cơ bụng săn chắc.
 
Nửa người Quý Vân Hoài dựa vào tường, lông mi đen nhánh ướt đẫm, giọng nói khàn khàn nhịp nhàng trong lồng ngực: "Nước còn lạnh, phải đun nước, đợi một chút."
 
Giọng cô mơ hồ: "Không sao đâu."
 
Tiếng ấm đun nước phát ra âm thanh lớn như tiếng còi ô tô, xuyên thủng màng nhĩ.
 
Cả hai đều không nói chuyện nữa.
 
Bên tai có tiếng ấm nước sôi, ngoài trời mưa như trút nước.
 
Trong căn phòng tối tăm ảm đạm, bầu không khí giống như cơn giông trước lúc mưa nguồn.
 
Vì động tác quay đầu lại nhìn, đôi mắt anh nhất thời tối sầm lại.
 
Sau khi bị mưa làm ướt, bộ quần áo mỏng manh không thể che được bất cứ thứ gì, ngay cả đôi mắt của Bạc Hạnh Nguyệt lúc này đã ướt đẫm, nhan sắc đã phai nhạt, trông cô giống như một con thú nhỏ bị thương tội nghiệp.
 

Cổ họng anh cuộn lên, một cảm giác ấm áp không thể giải thích được dâng lên trong lòng.
 
Cũng là ngày mưa giống như này.
 
Do áp lực nặng nề từ các chủ nợ, mẹ anh liên tiếp đưa anh chuyển nhà.
 
Mẹ anh làm việc vất vả quanh năm, dù mắt kém nhưng bà muốn buôn bán đồ may vá, thêu thùa để có tiền đóng học phí cho anh.
 
Dưới ánh sáng đèn lẻ loi, ngoài cửa không ngừng vang lên tiếng đập cửa, chửi bới.
 
Lúc đó anh mới thi đỗ trường chuyên, điểm thi đứng đầu toàn trường, thành tích gây một tiếng vang khiến mọi người kinh ngạc mẹ anh đương nhiên rơi nước mắt vui mừng.
 
Nhưng mấy tên côn đồ thời trung học cơ sở biết hoàn cảnh gia đình anh, cố tình chặn anh ở con hẻm phía sau trường, nghĩ cách sỉ nhục, để thỏa mãn sự hiếu thắng của chúng.
 
"Anh, hay là bắt nó chui qua háng của anh đi!"
 
"Đúng vậy, học sinh đứng đầu, bắt học sinh đứng đầu lớp phải quỳ xuống. . ."
 
Những lời đề nghị đến rồi đi, vang vọng trong tai.
 
Người ta nói ông trời yêu thương mọi người nhưng không phải ai cũng có quyền được ưu ái.
 
Từ nhỏ đến lớn, anh học hành chăm chỉ, đối xử tốt với người khác, mong mẹ bớt đau khổ sớm thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn mà đang gặp phải.
 
Nhưng cuộc đời không bao giờ buông tha anh.
 
Bất cứ khi nào vượt qua một trở ngại, lại có những khó khăn mới xuất hiện.
 
Trong con hẻm cực kỳ bẩn thỉu đó, những lời lăng mạ chế giễu rất ồn ào và không thể kiểm soát được.
 
Lần đầu tiên cô gái quay lại một nơi giống như thế này, sau khi cau mày chán ghét, cô vẫn tiến lên một bước.
 
Nhìn thấy một nhóm người vây quanh một chàng trai, cô không thể bỏ qua việc bắt nạt người khác này.
 
Bạc Hạnh Nguyệt quả quyết buộc tội: "Này, mấy người đang làm gì đấy?"
 
Thấy cô vẫn muốn can thiệp vào việc riêng của chúng, một nhóm thanh niên trong xã hội bắt đầu cười nhạo cô, thậm chí còn nghĩ đến việc trêu chọc cô.
 
Không ngờ Bạc Hạnh Nguyệt lại có một nhóm vệ sĩ đi theo, bảo vệ cô: "Cô Bạc, cô không sao chứ?"
 
Một nhóm thanh niên xã hội biết không thể đánh lại, sau khi làm mặt lạnh, thì bỏ Quý Vân Hoài ở đó rồi đi mất.
 

Cô mặc một chiếc áo mưa trong suốt đi tới, từ trong túi móc ra một chiếc khăn tay sạch sẽ, trong đôi mắt to tròn ướt át hiện lên một tia lo lắng: "Cậu không sao chứ?"
 
Sau khi bước qua con đường bùn lầy, đôi giày trắng của cô gái chỉ lấm bùn một chút nhưng vẫn xinh đẹp và trong sáng như bông hồng trắng trong lồng.
 
Giọng nói bị mắc kẹt trong cổ họng, cuối cùng anh cũng không nói được câu gì.
 
Cô gái có thể cảm nhận được sự bướng bỉnh của chàng trai trẻ, cho dù anh có gãy xương đứt gân, cũng đã ăn sâu vào máu anh từ bao giờ rồi.
 
Một giọng nói ngọt ngào vuốt ve bên tai: "Cậu... cần tôi đưa đến bệnh viện không?"
 
Đúng vậy, một số người sinh ra ở vạch đích, có mọi thứ họ muốn trong tầm tay.
 
Ngày hôm đó.
 
Anh cầu nguyện rằng sẽ có ánh sáng trong thế giới của anh, và ánh sáng đó đã xuất hiện.
 
Sau này, Quý Vân Hoài cũng nhìn thấy cảnh cô được vô số người xoay quanh khen ngợi, chứng kiến đủ mọi mặt hỉ nộ ái ố của cô.
 
Cuộc đời của họ, nếu không có vụ cá cược đó, lẽ ra không có điểm giao nhau nào cả.
 
...
 
Nước trong ấm cuối cùng cũng sôi.
 
Suy nghĩ của anh cũng đột ngột dừng lại, như thể anh vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ dài.
 
Quý Vân Hoài định đi ra khỏi phòng, đi ra hành lang châm một điếu thuốc.
 
Nhấn nút bật lửa, cảm giác khó chịu trong lòng chợt tan biến đi rất nhiều.
 
Lúc này trong phòng có tiếng chuông reo, hình như có người đang gọi vào di động của cô.
 
ID người gọi hiển thị "Sư huynh."
 
Quý Vân Hoài dùng đầu lưỡi đẩy gò má, nhẹ nhàng cười một tiếng.
 
Ah.
 
Sư huynh... cô cũng thật biết cách chạm đến giới hạn của anh.
 
Anh cầm điện thoại di động của cô, chuẩn bị ra ngoài phòng tắm hỏi Bạc Hạnh Nguyệt xem cô có muốn nghe máy bây giờ không.
 
Trên tay khoác chiếc áo khoác quân đội ướt sũng, Quý Vân Hoài nhướng mày, vừa đi tới cửa phòng tắm, trái tim đột nhiên nhảy dựng lên.
 
Cửa phòng tắm được làm bằng kính mờ.
 
Dưới cửa kính, đôi bắp chân thon dài thẳng tắp trắng nõn sáng ngời.
 
Bạc Hạnh Nguyệt quay lưng lại, cởi áo khoác dính nước mưa ra, đưa tay ra sau lưng dễ dàng cởi cúc áo lót.
 
Anh cảm giác được chỗ nào đó đang có sự thay đổi.
 

Mái tóc dài xoăn như rong biển bung xõa trên bộ xương hồ điệp.
 
Trong lồng ngực Quý Vân Hoài hơi ngột ngạt, anh quả quyết lùi về sau mấy bước, quay người lại không nhìn nữa.
 
Nhạc chuông cuộc gọi đến của điện thoại vẫn rung từng hồi.
 
Lông mày anh nhíu lại, cảm thấy bối rối.
 
Tiếng nước chảy trong phòng tắm rất lớn nhưng cũng không thể làm dịu đi sự bồn chồn nhất thời trong lòng anh.
 
Dường như có quả bóng giống như những tia lửa lăn trên bãi cỏ, càng lúc càng cháy dữ dội.
 
Giống như ký ức, càng muốn quên thì lại càng nhớ sâu.
 
Quý Vân Hoài không nán lại lâu.
 
Đi ra hành lang, anh ngậm một điếu thuốc, nghiêng đầu châm lửa, khói từ từ tán đi, làn khói xanh thẳng tắp rơi xuống.
 
Một lúc lâu sau, anh ho vài tiếng rồi dập tắt tàn thuốc.
 
...
 
Ai đã từng trải qua chuyện này đều cần thời gian để bình tĩnh lại.
 
Sau khi dùng nước nóng tắm rửa, suy nghĩ của Bạc Hạnh Nguyệt hỗn loạn, sau khi tắm xong nên cơ thể cô ấm hơn rất nhiều, cảm giác bất an trong lòng chậm rãi tan rã.
 
Vừa mặc bộ đồ ngủ bước ra, cô nắm lấy tay nắm cửa phòng tắm, nhìn ra ngoài.
 
Quý Vân Hoài đứng ngoài cửa, thân hình thon dài dáng người thẳng tắp.
 
Bạc Hạnh Nguyệt mặc một chiếc váy ngủ có dây thắt, gấu váy dài qua mắt cá chân, để lộ đôi vai nhỏ nhắn.
 
Bởi vì đang đi một đôi dép đế phẳng bằng nhung nên nhìn từ góc độ này thấp hơn anh rất nhiều.
 
Bạc Hạnh Nguyệt nhón chân lên, tắm xong vẫn còn thơm mùi sữa tắm hương chanh.
 
Sau đó, hơi thở ấm áp của cô phả vào bên tai, cô giơ tay phủi bụi trên cầu vai anh, cô mỉm cười mắt lấp lánh: "Đội trưởng Quý, anh đang trốn tránh cái gì?"
 
"Có người vừa gọi điện thoại cho cô." Quý Vân Hoài nhếch khóe môi, vẻ mặt vui tươi.
 
Bạc Hạnh Nguyệt gật đầu, không suy nghĩ quá nhiều, thuận thế tự nhiên đáp lại một câu: "Là ai gọi vậy?"
 
Quý Vân Hoài rít ra hai chữ trong kẽ răng: "Sư, huynh."
 
Cô nghe xong cũng không có phản ứng gì nhiều, nhấc máy lên không biết có nên gọi lại hay không.
 
Anh tự giễu cười chính mình.
 
Trong lòng Quý Vân Hoài nhức nhối, đôi mắt đen láy khóa chặt, siết chặt cổ tay cô đang cầm điện thoại, "Thử tôi lâu như vậy rồi, có phải cô cho rằng ở trước mặt cô tôi có thể nhẫn như vậy được cả đời phải không, hả?"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận