Dáng vẻ mất khống chế của Quý Vân Hoài đương nhiên cô đã từng nhìn thấy.
Thiếu niên lúc nào cũng lạnh lùng như cơn mưa đông, nhưng đôi khi đáy mắt anh ánh lên sự chiếm hữu nồng đậm, giống như con thú giãy thoát khỏi lồng.
Bầu không khí im lặng không tiếng động.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trên hành lang gần đó thỉnh thoảng có các loại âm thanh, tiếng bước chân, tiếng nói chuyện, tiếng mở cửa đóng cửa.
Hòa vào nhau, tạo thành muôn hình vạn trạng trên thế gian này.
Dãy núi phía xa sương mù lượn lờ, như tơ lụa quấn quanh núi.
Đêm nay cơn mưa lớn ở Bắc Cương vẫn chưa dừng, mạnh bạo cuốn trôi những chiếc lá xanh vừa mới nhú ở tầng dưới phòng khách, cũng cuốn đi cảm xúc lẫn lộn trong lòng.
Vốn dĩ vẫn còn cách bức tường trắng của hành lang phía sau một khoảng, kết quả Bạc Hạnh Nguyệt lảo đảo bước một bước nhỏ, tấm lưng gầy yếu va vào đó.
Bàn tay cầm điện thoại kia còn bị anh giữ chặt trên tường.
Kể từ lúc đó, cô với bức tường hoàn toàn không có khe hở.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phía sau cảm giác lạnh thấu xương, nhưng Bạc Hạnh Nguyệt lại không hề căng thẳng, cũng không vội từ chối, trái lại cô còn cố tình đến gần anh hơn.
Trong ván bài này, bọn họ là đối thủ, dây dưa không rời, không ai muốn chịu thua.
Quý Vân Hoài cúi người, trong lòng khẽ động, lực đạo ở gan bàn tay cũng không nỡ hạ xuống.
Bạc Hạnh Nguyệt thuận thế thoát ra, cong đầu ngón tay cầm điện thoại, rồi úp nó vào tường.
Cô cứ ngẩn ngơ nhìn thẳng vào đôi mắt sâu không thấy đáy của anh, giọng nói dịu dàng lưu luyến:“Quý đội trưởng sao lại biết tôi muốn gọi điện thoại cho ai vậy?”
Thật ra cái Bạc Hạnh Nguyệt vừa mới mở ra căn bản không phải giao diện cuộc gọi.
Cô chỉ muốn xem tin nhắn gửi trên đường bây giờ đã được gửi đi chưa, Lữ Tư Như sau khi biết cô trải qua những gì, sẽ có thái độ như thế nào.
Trò hay này, chẳng qua chỉ mới mở màn.
Đến nỗi khiến Quý Vân Hoài nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ “đàn anh”, lại là học trưởng y học lâm sàng mà cô quen biết khi ở Mỹ.
Gia thế đối phương giàu có, khiêm tốn lễ độ, trình độ học thuật rất cao, trong thời gian du học đã giúp đỡ cô không ít.
Cô đã nhắc với Chung Linh mấy lần, nhưng đều nói về chuyện học tập, cũng không biết cô gái này đã hiểu sai thành cái gì rồi.
Nhưng Bạc Hạnh Nguyệt không nghĩ rằng bây giờ cô vẫn còn tâm trạng đi gọi điện lại cho cái người gọi là đàn anh kia.
Có muốn gọi cũng phải đợi cô giải quyết xong cục diện rối rắm trước mắt này, sau đó mới hỏi dụng ý của đối phương khi gọi cho cô.
“Không phải đàn anh sao?”
Vừa đặt câu hỏi, đuôi lông mày khóe mắt người đàn ông tràn đầy sự lạnh lẽo mà gió xuân không thể làm dịu đi.
Lúc học trung học phổ thông da Quý Vân Hoài hơi trắng, nhưng mà là bệnh bạch tạng, càng giống như cảm giác yếu ớt bất cứ lúc nào cũng có thể chìm trong biển người.
Từ sau khi đến quân đội trưởng thành và lột xác, anh không phơi nắng nhiều nữa, chỉ là làm việc càng trầm ổn, đôi mắt đen láy lại sâu thẳm.
Trong một đám sĩ quan bị rám nắng thành than, anh vẫn có thân hình cân đối và thon dài, hợp với quân phục màu xanh ô liu, trông anh giống như cây tùng vạn năm.
“Không phải.” Cô trả lời dứt khoát.
Cánh cửa đối diện dường như được ai đó mở ra.
Cảm giác kích thích dâng lên trong lòng, khiến cho hai người ở ngoài cửa giống như yêu đương vụng trộm trái đạo đức vậy.
Bạc Hạnh Nguyệt nhíu mày, thoáng nhìn vết máu trên trán anh, liền nói: "Xử lý miệng vết thương một chút rồi đi.”
Vết thương ở lông mày kia cũng không biết có phải là lúc anh đánh nhau với người đàn ông trung niên kia hay không, đối phương dùng thứ gì đó làm bị thương.
Cô nghĩ, nếu để lại miệng vết thương, phải khử trùng rồi bôi thuốc mới không để lại sẹo.
Không gian trong nhà không lớn, nhưng đồ đạc đều được cô sắp xếp ngăn nắp, một hòm thuốc đầy đủ được đặt ở trên chiếc bàn gỗ thấp.
Do tính chất nghề nghiệp của bác sĩ, Bạc Hạnh Nguyệt xách hòm thuốc tới trong tư thế nửa quỳ gối, mắt thấy liền muốn bôi thuốc cho anh.
Ánh mắt của cô phản chiếu dáng vẻ anh ngồi trên ghế, đôi mắt trong veo, sạch sẽ và xinh đẹp.
Rõ ràng là không trang điểm, mái tóc đen còn chưa khô, thậm chí còn nhỏ nước xuống, cảm giác lạnh lẽo ở cổ, hoàn toàn tự nhiên quyến rũ.
Nhưng không biết tại sao, Bạc Hạnh Nguyệt dường như chỉ yên lặng cúi xuống trước mặt anh, cũng có thể khơi dậy ngọn lửa đen tối mà anh luôn kìm nén trong lòng.
Quý Vân Hoài tự nhận mình không phải là người ham dục vọng.
Lúc còn là thiếu niên, khi đám nam sinh xung quanh tụ tập rủ nhau đi xem phim, anh chưa bao giờ tham gia.
Thiếu niên vẫn luôn giữ thái độ điềm tĩnh thường ngày, không rành chuyện người, dường như anh đang ở một thế giới khác với những chàng trai thiếu kiên nhẫn đó.
Kể từ khi gặp Bạc Hạnh Nguyệt, lần đầu tiên anh làm một vài điều không thể diễn tả được.
Dòng nước uốn lượn chảy xuống, những suy nghĩ trong đầu như những chiếc bánh không ngừng nở ra, chiếm giữ, tràn ngập, cắn nuốt…
Giống như cô kéo anh xuống địa ngục, anh cũng cam tâm tình nguyện trầm luân.
(Trầm luân: chìm đắm trong bể khổ)
Bạc Hạnh Nguyệt nghiêng người về phía trước, hơi thở ngọt ngào lập tức dâng đến.
Cô dùng một miếng tăm bông nhúng vào cồn i-ốt xong, cẩn thận chấm lên vết thương trên lông mày của anh.
“Đau thì nói với tôi.” Có lẽ làm bác sĩ lâu rồi, khi gặp phải bệnh nhân, giọng điệu của cô vừa nhẹ nhàng lại chuyên nghiệp.
Quý Vân Hoài nhất thời dở khóc dở cười.
Bởi vì Bạc Hạnh Nguyệt đang xoay người đóng hộp thuốc, anh mới chú ý đến bả vai và cổ lộ ra ngoài của cô đầy vết bầm tím, xung quanh vẫn còn tơ máu đỏ ngầu.
Chiếc váy hai dây ôm lấy toàn thân cô khá chặt, mắt thường có thể thấy được vết thương thoạt nhìn rất đau, không biết cô gái này sao có thể chịu đựng được.
Từ lúc về đi tắm, thậm chí ngay cả khi anh ép cô vào tường, vô tình chạm vào vết bầm tím, cô vẫn có thể giễu cợt trước mặt mình, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Quý Vân Hoài chưa bao giờ hỏi Bạc Hạnh Nguyệt đã trải qua những gì trong sáu năm nay.
Nhưng trên thực tế, cô đã thay đổi từ một thiên đại kim tiểu thư kiêu kỳ, là cô gái sẽ kêu lên vì đau đớn ngay cả khi bị thương nhẹ, trở thành bác sĩ Bạc không bao giờ nhẹ nhàng nói về nỗi đau.
Hơn nữa, cô không thể chạm tới vết thương trên lưng được, nhất định phải nhờ người khác bôi thuốc.
Đôi mắt anh dần tối sầm lại, anh nhẹ nhàng kéo người lại gần.
Bạc Hạnh Nguyệt kinh ngạc, thiếu chút nữa ngã vào vòng tay anh.
Có lẽ là dựa gần quá, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của hai người.
Như thể quên mất thời gian, họ vượt qua khoảng cách sáu năm, nhìn thấu tâm hồn lẫn nhau.
“Cô không thể bôi tới vết thương trên lưng được.” Quý Vân Hoài giải thích ngắn gọn xong, cũng đi tìm thuốc mỡ chữa vết thương.
Làn da của Bạc Hạnh Nguyệt trắng như sứ, nếu để lại sẹo sẽ rất khó xóa, chỉ cần bôi mạnh một chút, có thể để lại vệt đỏ.
Cho nên lúc bôi thuốc cho cô, Quý Vân Hoài cố ý nhẹ tay, vừa nín thở vừa tập trung, lại sợ chính mình bị việc khác quấy nhiễu mà phân tâm.
Người đàn ông nhìn chăm chú, lớp áo quân đội ướt đẫm nước mưa trên người dán chặt vào cơ bụng, mơ hồ có thể nhìn thấy những đường nét mịn màng rõ ràng của cơ bắp dưới lớp áo.
Nhìn từ góc độ này, lông mi của anh được xác định rõ ràng, hơi cụp xuống, cho đến khi chúng khép lại ở đuôi mắt.
Bạc Hạnh Nguyệt bắt chéo chân, mỉm cười dịu dàng, "Sao thế, Quý đội trưởng sợ tôi đau à?"
Quý Vân Hoài giữa ngón tay cầm tăm bông, dừng lại một chút, nói phải cũng không được, nói không phải cũng không được.
Vì vậy, cưỡi trên lưng hổ thì khó leo xuống, anh đã chọn cách đáp lại bằng sự im lặng.
Cảm giác này rất thích hợp, không quá khi nói nó giống như một cú đấm vào bông vậy.
Sau khi bôi thuốc xong, anh thu dọn hòm thuốc, quay đầu lại, tình cờ bắt gặp ánh mắt của Bạc Hạnh Nguyệt.
Cô cầm chiếc máy sấy tóc màu trắng, khởi động sau khi cắm điện, gió ấm thổi sợi tóc còn ướt, trong không khí tràn ngập hơi nước mờ.
“Tôi về đội trước.” Yết hầu của anh cuộn tròn lên xuống, anh im lặng nhìn cô sấy tóc một lúc.
Tóc của Bạc Hạnh Nguyệt vừa nhiều vừa dày, phải mất một lúc mới sấy khô.
Cô nheo mắt nhìn qua, trông lười biếng mà lại quyến rũ.
Giữa tiếng ồn ào của máy sấy tóc, Bạc Hạnh Nguyệt dùng khẩu hình miệng để phát âm từng chữ: “Tôi đưa anh xuống tầng.”
Khi đi cùng Quý Vân Hoài xuống tầng, hai người tình cờ gặp được Lữ Tư Như trên tầng.
Lữ Tư Như vô thức siết chặt ngón tay, cố ý vô tình liếc mắt nhìn cô một cái, lại nhanh chóng rời mắt, trông bộ dạng có vẻ chột dạ.
Có lẽ trong lòng cô ấy lúc này cảm thấy dằn vặt, một mặt sợ Bạc Hạnh Nguyệt trực tiếp tới tra hỏi, mặt khác không thể đoán ra được mối quan hệ giữa Bạc Hạnh Nguyệt và Quý Vân Hoài.
Quý Vân Hoài căng ô đi vào trong cơn mưa, bóng lưng to rộng lại cao lớn.