Nhớ em đến tận xương

Bà chủ nhà trọ khá thân với Bạc Hạnh Nguyệt, nhìn thấy cô và vị Quý đội trưởng kia dầm mưa đi vào, hai người lại ở trên tầng lâu như vậy, đoán cũng chỉ là đoán, chung quy sẽ không mở miệng ra hỏi.


 
Bà chủ: “Bác sĩ Bạc, cô bị ướt cả rồi, đến uống chút canh gừng tôi vừa nấu đi.”


 
Bạc Hạnh Nguyệt cầm lấy bát canh gừng, lễ phép nói: “Cảm ơn.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.


 
Lữ Tư Như không nhịn được, mở miệng trước: "Cô đã về rồi.” 


 
Bạc Hạnh Nguyệt thổi canh gừng đang toả hơi nóng, ánh mắt bình tĩnh.


 
Đôi môi đỏ mọng của cô mở ra khép lại, giọng nói quyến rũ như thì thầm: "Nói chuyện chứ?"

 
Ngay từ khi còn học trung học, danh tiếng của Bạc Hạnh Nguyệt đã thể hiện rõ hai thái cực.

 
Ở trường, Bạc Hạnh Nguyệt chưa từng chủ động bắt nạt bất cứ ai, nhưng vì ngoại hình và gia cảnh, những tin đồn xung quanh cô vẫn tiếp tục lên men, trước nay đều không dừng lại.

 
Vào thời đại mà mọi người vẫn còn quen tham gia các diễn đàn trong khuôn viên trường, tên của Bạc Hạnh Nguyệt luôn bị lôi ra như một trò đùa.

 
Bởi vì là ẩn danh, nên cái gì cũng có, nửa thật nửa giả, không rõ là tốt hay xấu.

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi đó bạn cùng lớp cấp ba của cô tên là Hướng Noãn, cô gái có cơ thể hơi mập, cắt tóc kiểu học sinh, luôn đeo cặp kính đen rất dày.
 
 
Vì chỗ ngồi do chủ nhiệm lớp sắp xếp, trừ khi lén đi gặp bạn học để đổi chỗ, nếu không một học kỳ trôi qua, bạn cùng bàn vẫn như cũ.

 
Hướng Noãn rất ít chủ động nói chuyện với cô, ánh mắt rụt rè, lúc rảnh rỗi thường cầm cuốn "Tác phẩm vĩ đại" đọc.

 
Một ngày nào đó, hoàng hôn buông xuống.

 
Đến giờ ăn, hầu hết các bạn học trong lớp đều đã rời đi, chỉ có Hướng Noãn vẫn nằm trên bàn, trông rất khó chịu.

 
Bạc Hạnh Nguyệt trở về phòng học lấy đồ, nhìn Hướng Noãn im lặng vùi đầu, dựa theo góc nhìn của một nữ sinh cũng đoán được đại khái một hai điều.

 
Hướng Noãn thấy cô quay lại không nói một lời, ngược lại rụt ngón tay vào ống tay áo rộng của bộ đồng phục.

 

Cô cầm chiếc bình giữ nhiệt trên bàn của Hướng Noãn lên, trên đó có in hình một chú gấu hoạt hình rất đáng yêu.

 
Hướng Noãn cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, ấp úng một hồi, sắc mặt thật sự rất khó coi.

 
Bạc Hạnh Nguyệt không nói một lời, cầm bình giữ nhiệt của cô ấy đến quầy nước nóng, sau khi rót hơn nửa cốc nước ấm, vặn nắp lại và đặt lên bàn của Hướng Noãn.

 
Trong suốt quá trình cô không nói lời nào, cũng không làm gì vượt quá giới hạn, quan tâm nhau như bạn học bình thường, hơn nữa dường như còn quan tâm hơn một chút.

 
Hướng Noãn cẩn thận cầm bình giữ nhiệt đang đựng nước nóng uống vài ngụm, ánh mắt đảo quanh Bạc Hạnh Nguyệt.

 
"Thế nào, rất sợ tớ sao?"

 
Ánh sáng rực rỡ, nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt thiếu nữ đặc biệt quyến rũ.

 
Khi đó chưa có cái gọi là "mặt dày" đánh giá như vậy, Bạc Hạnh Nguyệt lớn lên xinh đẹp lại táo bạo nên rất nhiều người có thái độ hoặc là yêu thích hoặc là ghen ghét.

 
Hướng Noãn cắn môi dưới, thăm dò hỏi: “Thật ra… cậu là một cô gái rất tốt, sao không nói rõ ràng với bọn họ?”

 
Thiếu nữ hơi nhướng mày, thản nhiên hỏi: “Ý cậu là trên diễn đàn?”

 
Hướng Noãn gật đầu

 
"Không cần thiết, bọn họ có thể đánh giá tùy thích."

 
Điều mà Bạc Hạnh Nguyệt đã sớm hiểu ra, trên đời này không thể nào bắt mọi người đều thích bạn, cô sống một cuộc sống tự do và thoải mái, càng khinh thường việc giả vờ hiền lành vô hại như Bạc Sơ, mọi việc đều thuận lợi, nhiệt tình duy trì mối quan hệ tốt đẹp với mọi người.

 
Ban đầu cô suy đoán trên diễn đàn cũng không ngoài gia thế, nói qua bao nhiêu bạn trai, nam sinh nào đang theo đuổi cô.

 
Cho đến một ngày nào đó, một bài đăng trên diễn đàn bất ngờ gây xôn xao dư luận.

 
【Ánh sáng của trường Phụ Trung muốn theo đuổi Quý Vân Hoài, người đứng đầu lớp - có hình ảnh và chân tướng! 】

 
Bên trong bức ảnh là hội thể thao, cô đứng ở vạch đích vẫy tay chào Quý Vân Hoài.

 
Cùng lúc đó, bên cạnh Quý Vân Hoài còn có mấy nam sinh.

 
Lầu 1: 【Bức ảnh này mờ quá, có chắn là đang vẫy tay với Quý Vân Hoài không vậy? 】

 

Lầu 2: 【Tôi cá năm mươi xu là không theo đuổi được, cô ấy muốn theo đuổi người khác, nắm chắc phần thắng rồi, nhưng đối phương lại là Quý Vân Hoài... Các cậu có từng nhìn thấy Quý Vân Hoài cười với một cô gái nào chưa? 】

 
Lầu 3: 【Lầu trên này, cũng chưa chắc đâu. Biết người biết mặt không biết lòng, nói không chừng Quý Vân Hoài sẽ thích kiểu này? ! 】

 
Lầu 4: 【Nghe nói Bạc Sơ cũng thích Quý Vân Hoài, Bạc Hạnh Nguyệt nhất định là cố ý làm như vậy, xuống tay cũng thật tàn nhẫn! 】

 
Ở các lầu dưới nói cái gì cũng có, diễn đàn ẩn danh trong khuôn viên trường đã trở thành một góc bí ẩn, nơi sự tò mò và bát quái của mọi người có thể mở rộng vô tận.

 
Sau khi thu hồi dòng suy nghĩ và trở lại hiện thực, Bạc Hạnh Nguyệt đặt chiếc bát xuống đi đến trước mặt Lữ Tư Như.

 
"Có phải cô muốn rất biết tại sao đội trưởng Quý lại đi cùng tôi phải không, hửm?" Bạc Hạnh Nguyệt kéo dài giọng, chậm rãi nói, "Khi tôi đến thăm căn nhà cuối cùng, cô bảo tài xế lái xe đi trước, đường lại xa như vậy, là muốn tôi đi bộ về một mình phải không?"

 
Giọng điệu nhẹ nhàng như vậy, nhưng lại ẩn chứa sự sắc bén, khiến người ta không thể né tránh.

 
Cô không vội vàng nói tiếp: “Nếu muốn trả thù tôi bằng cách này, thật sự quá ấu trĩ rồi. Chúng ta đi chữa bệnh từ thiện, để cố gắng giải quyết vấn đề khó khăn trong việc khám bệnh của họ, cô không tập trung vào việc nâng cao bản thân, chỉ nghĩ đến việc nhắm vào người khác, thì điều này cũng chẳng có ý nghĩa gì.”

 
Lữ Tư Như ngực phập phồng, sắc mặt tái nhợt, nhếch khóe môi, cuối cùng bị áp lực mà thừa nhận: "Thực xin lỗi, mấy ngày nay tâm trạng của tôi có chút thất thường, chuyện hôm nay…tôi chỉ là muốn cô nếm khổ một chút."

 
"Con người bị cảm xúc cuốn đi là một điều đáng sợ." Giọng nói của Bạc Hạnh Nguyệt rất dịu dàng, khi nói những lời đó như thể cô ấy đang tiến hành một phiên tòa xét xử vậy.

 
Sau khi đệm xong câu trước, câu tiếp theo trực tiếp đẩy cô ta vào địa ngục——

 
“Nhưng tôi không muốn chấp nhận lời xin lỗi của cô.”

 
Nói xong, Bạc Hành Nguyệt xoay người đi lên tầng, không nói thêm lời nào.

 
Sau khi về phòng nghỉ ngơi một lúc, cô lặng lẽ nhắm mắt lại, chỉ ngửi thấy mùi thuốc mỡ từ vết bầm tím trên cơ thể.

 
Khi Quý Vân Hoài trở lại ký túc xá, Thịnh Khải Châu còn ở đó thổi một đoạn giai điệu ngắn, nhàn hạ khỏi phải nói.

 
Thịnh Khải Châu quay đầu nhìn lại, thấy người anh ướt sũng, mái tóc nhạt màu trên trán che đi vết xước trên lông mày.

 
Nhìn rất nhếch nhác.

 
Thịnh Khải Châu đứng dậy khỏi ghế, tràn đầy năng lượng và nói với giọng khàn khàn:"Chà, Quý đội trưởng, cậu ướt đến như vậy, không phải là anh hùng cứu mỹ nhân chứ?"

 

Anh ném chiếc khăn mà Thịnh Kỳ Châu đã chuẩn bị sẵn cho mình, tâm trạng dường như có chút khó chịu. 

 
"Ai ya--"

 
Thịnh Khải Châu ngửa mặt lên trời thở dài: “Hỏi thế gian, tình yêu là gì, mà khiến Quý đội trưởng cúi đầu chấp nhận!”

 
Anh nhướng mày, không nói về chủ đề này nữa, “Đi tắm đây.”

 
Hôm nay cái gì cũng đều bất thường.

 
Bình thường, nhiệt độ nước khi tắm của anh rất thấp, nhưng lúc này tăng lên, giống như ngọn lửa không thể dập tắt.

 
Trước mắt đều là cảnh tượng người phụ nữ quay lưng lại cởi cúc áo, xương bả vai thẳng tắp, đỉnh núi tuyết cao chót vót bị tay che khuất một nửa…

 
Miệng khô khốc trong chốc lát, Quý Vân Hoài dựa vào tường phòng tắm, mặc cho dòng nước lạnh chảy xuống.

 
Sau vài ngày, trời trong xanh.

 
Bạc Hành Nguyệt ngồi trong văn phòng, mái tóc xoăn xõa qua tai.

 
Ánh nắng tràn ngập trong căn phòng, thậm chí cả những sợi lông tơ thật nhỏ trên má cô cũng có thể nhìn thấy được.

 
Cô viết xong báo cáo bệnh án, rồi nhìn cây xanh trên bậc cửa sổ.

 
Những ngày này nhờ sự chăm sóc cẩn thận của cô, nó thực sự tràn đầy sức sống.

 
Không hề có chuyện không thích nghi được với môi trường và khí hậu ở Bắc Cương.

 
Đến giờ ăn trưa, Thích Gia Hòa tới mời cô, nói muốn cùng nhau đi ăn ở một nhà hàng trong thị trấn.

 
Thích Gia Hòa biết rằng mối quan hệ giữa hai người đã đến điểm đóng băng sau chuyến đi chữa bệnh từ thiện, nhưng lại không biết chuyện gì đã xảy ra, hỏi bên kia cũng không nói, cô chỉ có thể làm một người tốt, không đắc tội cả hai bên, cố gắng hết sức đứng ở giữa để hoà giải.

 
Sau khi Bạc Hạnh Nguyệt đồng ý, cô xách chiếc túi nhỏ đi ra khỏi bệnh viện.

 
Điều thức thời chính là, sau khi Lữ Tư Như biết cô sẽ tham dự bữa tiệc tối này, đã kiên quyết từ chối.

 
Chiếc xe Van chạy thẳng tới thị trấn, đó là một con đường xóc nảy.

 
Khoảng mười phút sau, Bạc Hạnh Nguyệt xuống xe, định đến điểm chuyển phát nhanh lấy đồ.

 
Sau khi lấy hàng, dường như cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

 
Thịnh Khải Châu đứng bên bồn rửa tay, dẫn ống nước tới.

 

Ống nước chảy ào ào, dòng nước chảy róc rách, dưới nước chảy xuống là một con chó nhỏ màu vàng đáng yêu, khá gầy, phát ra tiếng kêu vui vẻ.

 
Có lẽ khó lắm mới tắm được một lần, chú chó lông xù nghịch nước chơi rất vui vẻ.

 
Ánh mặt trời chiếu thẳng vào, những giọt nước tản ra cảm giác mát mẻ.

 
Bạc Hạnh Nguyệt đến Bắc Cương nhiều ngày như vậy, lần đầu tiên cảm thấy tâm tình của mình được chữa lành một cách khó hiểu.

 
“Bác sĩ Tiểu Bạc, cô tới lấy chuyển phát nhanh à…”Thịnh Khải Châu lau mồ hôi trên mặt, lúc cười lộ ra hai cái răng nanh nhỏ.

 
Cô gật đầu, hỏi: "Ừ, đây là chó của các anh sao?”

 
Thịnh Kỳ Châu khẽ khịt mũi: “Đây là một con chó hoang được Quý đội trưởng của chúng tôi nhặt được ở ven đường, nó luôn được giữ lại điểm chuyển phát nhanh ở đây, chủ cửa hàng gần đó cũng sẽ cho nó ăn, Quý đội trưởng sẽ tới thăm nó trong ngày nghỉ."

 
Cô ngồi xổm xuống, muốn trêu chọc con chó nhỏ màu vàng này.

 
Con chó nhỏ vẫy đuôi đi tới, nhưng giây tiếp theo lại lệch hướng, dính vào chân người khác.

 
Đôi ủng quân đội đi trên mặt đất, phía trên là đôi chân thon dài và thẳng tắp.

 
Quý Vân Hoài một tay cầm túi, ánh mắt cụp xuống, khóe môi nhếch lên nở một nụ cười.

 
Anh chỉ đứng đó, để chú chó nhỏ cọ ống quần của mình với bộ lông đầy nước.

 
Thịnh Khải Châu đang cầm ống dẫn nước, nhưng khi đầu nối tuột ra, nước phun ra như vòi phun nước, khiến người anh ấy ướt đẫm.

 
Bạc Hạnh Nguyệt không thể nhịn được, cười sảng khoái.

 
Thịnh Khải Châu thở dài, không còn cách nào khác ngoài việc dùng một tay cởi bỏ áo tay ngắn của mình.

 
Trong ánh nắng, hạt bụi bay bay, ánh sáng chiếu rọi rực rỡ.

 
Giây tiếp theo, chiếc mũ vành rộng được đội lên đầu cô.

 
Che đi ánh nắng đồng thời cũng che khuất tầm mắt của cô.

 
Quý Vân Hoài cười nhạt giải thích: “Thịnh Khải Châu còn phải thủ thân như ngọc cho vợ tương lai của cậu ta.”

 
Bạc Hạnh Nguyệt nhìn anh dưới bóng của vành mũ, cô tiến lên phía trước một bước, ngửi thấy được mùi linh sam nhàn nhạt.

 
Bởi vì động tác đội mũ nên hai người lại gần nhau hơn.

 
Cô vừa định mở miệng, đôi môi đỏ mọng như có như không cọ qua cà vạt của anh.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận