Nhớ em đến tận xương

Vẻ mặt Thịnh Khải Châu tỏ rõ sự bất ngờ, hừ một tiếng: “Không phải chứ đội trưởng Quý, anh trở nên keo kiệt như vậy từ khi nào thế?” 
 
Chỉ là một gói kẹo thôi mà, anh ấy ăn thử một viên cũng không được.
 
Viên kẹo bạc hà từ từ tan trong miệng, thật sự khiến người ta cảm thấy thoải mái dưới ánh nắng chói chang.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Quý Vân Hoài kéo vành mũ xuống, khóe miệng bất giác nhếch lên vài giây.
 
Ở phía khác, Bạc Hạnh Nguyệt vừa sửa soạn xong trang phục, chậm rãi đi qua đó, gương mặt trắng trẻo bởi vì nắng nóng mà có chút ửng đỏ.
 
Người đạo diễn quay phim tuyên truyền lần này ước chừng bốn mươi tuổi, đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, đang chỉ đạo ở hiện trường.
 
Cảnh quay đầu tiên là ở thao trường, cần phải đứng trên đường chạy và đi về phía trước.
 
Bạc Hạnh Nguyệt vào vị trí dưới ánh nắng chói mắt, cô trang điểm nhẹ nhàng.
Cô chỉ đánh phấn nền, kẻ mày, thoa son và buộc kiểu tóc đuôi ngựa thấp có đường cong nhẹ.
 
Đạo diễn nhìn vào máy quay một lúc,hô to:“Được, cắt, cắt, cắt…”
 
Bạc Hạnh Nguyệt tưởng rằng đã xảy ra vấn đề gì, còn muốn quay lại một lần nữa,cô ngừng lại bước chân đang tiến về phía trước, vén lại những lọn tóc lộn xộn ra sau tai.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Kết quả là đạo diễn lại nở nụ cười, hếch cằm hài lòng, ra hiệu: “Cảnh này xong rồi, tiếp tục cảnh tiếp theo.”
 
Trong chốc lát, cô liền thở phào nhẹ nhõm, dù gì thì cũng dễ dàng hơn nhiều so với cô tưởng tượng.
 
Tại nơi làm việc, cô tự nhận bản thân thích sự chuyên nghiệp. Dù có thành công hay không thì việc quay một đoạn phim tuyên truyền như thế này đều rất tốn thời gian và công sức.
 
Nếu không phải là người phụ trách quân khu không cho cô cơ hội từ chối, cô cũng không thể tưởng tượng ra được là sau khi đến Bắc Cương, mỗi ngày của cô đều trôi qua một cách đáng nhớ như vậy.
  …
Trong quá trình quay phim, lúc đến cảnh quay của người khác, Bạc Hạnh Nguyệt còn phải ở bên cạnh trông chừng.
 
Lúc rảnh rỗi, cô chỉ có thể lấy một viên kẹo bạc hà trong túi ra để ăn.
 
Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu xuống, Bạc Hạnh Nguyệt nhìn càng nhỏ gọn hơn khi mặc bộ đồ tập huấn rộng lớn này, nếu như thật sự ở trong đội ngũ, thì cũng có thể gọi là “người mẫu thời trang”.
 
Trung đội Đặc Cần đã hoàn thành một đợt huấn luyện, các thành viên trong đội được ngồi nghỉ tại chỗ.
 
Mọi người đều đổ mồ hôi nhễ nhại , ánh mắt thi thoảng lại quay sang nhìn tổ quay phim.
 
Thịnh Khải Châu cầm lấy thân chai nước suối, uống ừng ực hai hơi liền.
 
Anh ấy lấy cánh tay lau đi những giọt nước trên khóe miệng, ánh mắt vô tình lướt ngang, đúng lúc nhìn thấy gói kẹo bạc hà trên tay của Bạc Hạnh Nguyệt.
 
Mi tâm của Thịnh Khải Châu nhíu một cái, nghẹn lời, trong đầu anh ấy chỉ có một suy nghĩ: “Thì ra kẻ hề lại là bản thân mình.”
 
Anh ấy đóng xong nắp chai nước suối, thở dài một tiếng: “Bao nhiêu năm nay coi như là trao lầm rồi.”
 

Phim tuyên truyền được quay xong trong vài ngày, về cơ bản thì cảnh của Bạc Hạnh Nguyệt chỉ cần quay một lần là xong.
 
Đạo diễn cho biết lý do của việc này khá đơn giản, cô gái này rất ăn ảnh, trong ống kính xinh đẹp là quan trọng nhất.
 
Bạc Hạnh Nguyệt tình cờ nhìn thấy dụng cụ quay phim của họ, thật sự rất cẩn thận, cô cũng bất giác mong đợi hiệu quả sau khi thành phim rồi.
 
Cảnh quay cuối cùng kết thúc, Bạc Hạnh Nguyệt nhìn bộ đồ tập huấn trên người mình, đột nhiên lại sinh ra chút cảm giác không nỡ.
 
Cách tấm lưới sắt, cô khẽ chớp mi mắt, con ngươi trong suốt như pha lê kia phản chiếu lấy bóng người.
 
Người đàn ông đứng đầu hàng ngũ vẻ mặt nghiêm túc, đôi lông mày rậm, thân hình cường tráng.
 
Cũng phải thôi, chỉ cần Quý Vân Hoài mặc quân phục lên người, đóng hết nút áo, đồng thời mặt mày nghiêm túc, lại tăng thêm vài phần cảm giác thanh tâm quả dục.
 
Trong đội không ai biết bộ dạng đội trưởng Quý lúc riêng tư trông như thế nào.
 
Đương nhiên, sẽ không biết rõ quá khứ của anh.
 
Mấy ngày nay, Bạc Hạnh Nguyệt quay phim tuyên truyền theo sự sắp xếp của đạo diễn, Quý Vân Hoài thì dẫn dắt đội luyện tập những bài tập chạy bộ, bắn súng, tốc độ như thường lệ.
 
Ngoài mặt thì hai người không có cơ hội gặp nhau, lúc riêng tư cũng không ai chủ động liên lạc với đối phương.
 
Dường như cả hai đều đang so đo với nhau, cảm xúc lên xuống như gió như bão, khiến hai trái tim xô đẩy lẫn nhau nhưng lại gắn kết khó rời.
 
Thỉnh thoảng, có những lúc hai ánh mắt giao nhau.
Mỗi lần như thế, Bạc Hạnh Nguyệt luôn cố ý nhìn thẳng vào ánh mắt của anh, không hề tỏ ta né tránh chút nào
Trong đôi mắt hồ ly xinh đẹp đó đều là sự nhẹ nhàng, thản nhiên.
 
Ánh mắt đó, Quý Vân Hoài đã từng thấy lúc học cấp ba.
 
Trước giờ, Bạc Hạnh Nguyệt chưa lúc nào quan tâm đến tính thật giả của tin đồn, khi cô đến nói chuyện, anh luôn mím môi không nói lời nào nhưng cô không để ý, không hề có chút biểu hiện ngượng ngùng nào.
 
Tất cả những gì còn sót lại trong đầu anh là Bạc Hạnh Nguyệt năm mười sáu, mười bảy tuổi, mặc một chiếc váy ngắn đi trước, khi anh cúi người xuống, mùi hoa dành dành hoàn toàn chiếm lấy thế giới của anh.
 
Cô gái có gương mặt xinh đẹp, giọng nói trêu ghẹo: “Bạn học Quý, cậu có thể giảng giúp mình câu này không? Mình không hiểu…”
 
“Xin lỗi, bạn tìm người khác đi.” Giọng của chàng trai khàn khàn, không có chút ấm áp nào.
 
“Tôi chỉ muốn tìm anh, Quý Vân Hoài.” Cô dõng dạc từng chữ mà gọi tên của anh, không cho anh có bất cứ cơ hội nào để né tránh.
 
Lúc này, quân phục của Quý Vân Hoài trang nghiêm, yết hầu động đậy, ánh mắt nhạy bén.
Không thể phủ nhận, thật sự rất nghiêm túc.
 
Ánh mắt của anh đen như sắc đêm, trong giọng nói lạnh lùng lại toát ra sự kiên định khiến người khác phải khiếp sợ: “Sắp phải tiến hành kiểm tra thành quả đặc huấn rồi, trận đấu này chỉ có thể thắng không thể thua, đã rõ hay chưa…”
 
Gương mặt các chiến sĩ trong đội đều bộc lộ vẻ kiên trì, ánh mắt sáng ngời, giọng nói rung động cả bầu trời: “Đã rõ.”
 
Mục đích của việc huấn luyện hàng ngày là giảm bớt thương vong trong chiến tranh. 
Không ai dám thả lỏng hay mất kiểm soát vào thời điểm quan trọng.

 
Lúc này, nội tâm của cô cũng kết thúc sự thử thách, ở một nơi yên ắng, tâm hồn cô lại ngập tràn cảm xúc.
 
Cuối cùng cô cũng hiểu ra sau cuộc hội ngộ, Quý Vân Hoài chưa bao giờ đánh mất niềm kiêu hãnh của mình.
 
Chẳng qua đó là trách nhiệm, sự nhiệt huyết và tận tâm.
 
Trở thành lực lượng mạnh mẽ và ngoan cường nhất để bảo vệ vùng đất này.
  ….
Biên giới phía Tây Bắc, bên cạnh sa mạc.
5 giờ 15 phút sáng, ngoài cửa mưa rơi tí tách, Quý Vân Hoài nghe được tiếng động mà thức dậy.
 
Anh từ giường của ký túc xá bước xuống, nhanh nhẹn thay bộ quân phục màu gạo, cài cúc áo, mang giày vào rồi dậm chân tại chỗ.
 
  Tiếng chuông reo lên, những chiến sĩ tham gia trận đấu đặc huấn đều nghiêm chỉnh đợi lệnh, mang theo hành lý, nhanh nhẹn mà tập hợp dưới lầu.
 
Trước khi xuất phát, người chỉ huy tiến hành phổ cập quy tắc trận đấu, tiếng hô ứng của mọi người vang động trời xanh.
 
Sau lưng là thế giới rộng lớn, cờ đỏ tung bay vi vu trong gió.
 
Bạc Hạnh Nguyệt và bác sĩ Phương ngồi trong xe quân đội, lần này họ được cử qua đó để đảm bảo sự an toàn của tất cả các chiến sĩ trong quá trình huấn luyện ngoài trời này, chỉ cần có người bị thương thì họ phải tập trung tinh thần để ứng phó.
 
Phương Nhất Lãng đẩy nhẹ gọng kính trên sống mũi, trên người thoang thoảng mùi thuốc khử trùng.
 
Anh ấy khiêm tốn, lễ phép nói: “Đây là lần đầu bác sĩ Bạc đến sân đấu để xem trận đấu đối kháng của quân đội đúng chứ?”
 
  “Chúng ta ở bên trong lều trại đảm bảo công việc y tế hậu cần là được.”
 Trên môi Phương Nhất Lãng nở một nụ cười, thông qua cặp kính phản chiếu đôi chút ánh sáng.
 
Bạc Hạnh Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trời đất âm u, sương khói mù mịt bao vây lấy ngọn núi ở phía xa.
 
Mưa rơi đập vào cửa sổ xe, xe quân đội rất nhanh liền phải đi trên con đường núi khúc khuỷu, gập ghềnh.
 
“Tôi đúng là lần đầu đến sân đấu để xem, cho nên cũng khá là mong đợi.” Giọng nói của cô nhàn nhạt, dường như không có hứng thú tiếp chuyện cho lắm.
 
Tính cách của Bạc Hạnh Nguyệt trước giờ đều như vậy, xinh đẹp, can đảm lại vô cùng lạnh lùng.
 
Phương Nhất Lãng khẽ hắng giọng, bình tĩnh hỏi: “Hình như cô rất thân với đội trưởng Quý hả?”
 
Anh ấy từng nhìn thấy hình ảnh lần trước Quý Vân Hoài thắt dây lưng giúp Bạc Hạnh Nguyệt trông rất thân thiện, không hề có vẻ lãnh đạm như thường ngày.
 
“Bác sĩ Phương thấy chúng tôi thân thì thân, không thân thì không thân…” Bạc Hạnh Nguyệt cong nhẹ đôi môi hồng, khóe miệng khẽ nhếch lên, bắt đầu vòng vo với anh ấy.
 
Phương Nhất Lãng xoay xoay ngón tay, chỉ có thể cười ngượng ngùng, không chủ động nói về chuyện này nữa.
 
Sau khi đến nơi tập huấn ngoài trời, các chiến sĩ trong đội lập tức tập hợp, đội mưa để tiếp nhận bài kiểm tra.

 
Làm một hơi mấy hạng mục, thể lực của mọi người cũng cạn dần theo thời gian.
 
Sau hạng mục đẩy bàn cát là trận đấu đối kháng giữa đội xanh và đội đỏ.
 
Lần tập huấn ngoài trời này của họ thời gian gấp, nhiệm vụ lại nặng, thân là đội đỏ, Quý Vân Hoài không hề biết phía đội xanh là nhánh quân nào, đồng nghĩa với việc đấu một trận đấu mà anh ấy không hề có sự chuẩn bị.
 
Bên trong đều là rừng sâu rậm rạp, sương mù ẩm ướt, đất cỏ trên núi lún sâu, giống như bị cơn mưa lớn làm cho dính lại.
 
Quý Vân Hoài đi đến gần chỗ của đội ngũ, lấy điếu thuốc rồi châm lửa.
 
Tia lửa màu cam phất phới trong mưa, tia lửa to cỡ hạt đậu phản chiếu vào trong mắt anh.
 
Nói ra cũng lạ, sau khi ăn bịch kẹo bạc hà của Bạc Hạnh Nguyệt, cơn nghiện thuốc của anh đã giảm đi nhiều.
 
Mỗi khi gặp căng thẳng, suy nghĩ đầu tiên của anh là hút thuốc lá
 
Sắc trời tối dần, các thành viên trong nhóm đều vào trong lều ngồi nghỉ ngơi, ăn lương khô để lấy sức lực.
 
Thịnh Khải Châu vuốt nhẹ vệt nước trên mặt, nước mưa và mồ hôi sớm đã hoà lại với nhau.
Anh ấy xoa xoa gáy nói: “Tuy rằng vẫn chưa biết phía đội xanh là ai, nhưng chỉ cần có đội trưởng Quý ở đây thì chúng ta sẽ không thua, anh ấy là trụ cột tinh thần của đội chúng ta đấy, thanh kiếm nhọn của chiến khu Tây Bắc…”
 
Câu nói “Đánh đâu thắng đó” chính là dùng để chỉ Quý Vân Hoài.
 
Không lâu sau, hai quả đạn tín hiệu được phóng lên, báo hiệu rằng trận đấu chính thức bắt đầu.
Quý Vân Hoài cử máy bay không người đi thám thính tình thế của đối phương.
Sau khi nắm rõ tình thế, liền yêu cầu người bắn tỉa trong đội vào vị trí, nằm ở chỗ cao để ngắm chuẩn xác nhất.
 
Quả nhiên, phía đội xanh không hề chú ý đến mai phục của bọn họ, phân đội nhỏ được cử ra toàn bộ bị bao vây.
 
Nhân lúc tình thế còn tốt, đương nhiên là phải thừa thắng xông lên.
 
Tâm lý của Quý Vân Hoài vẫn luôn ổn định nhưng trái tim anh lại đập thình thịch khi nghe thông báo các thành viên trên máy bay bị thương.
 
Bất luận cuộc tập huấn ngoài trời kết quả thắng thua thế nào, việc bảo đảm mỗi một chiến sĩ trong đội an toàn quay về mới là việc quan trọng nhất.
 
Ngô Hướng Minh cầm lấy bộ đàm, lúc nói rằng phân đội chuẩn bị tiêu diệt một nhánh quân bên đội xanh, có người bước hụt chân, lăn từ trên núi xuống, nhất thời không thể đứng lên.
 
“Đội trưởng, mặc kệ tôi.” Chiến sĩ cắn chặt răng, từ trong kẽ răng lộ ra vài phần quật cường.
 
Ánh mắt của Quý Vân Hoài trầm xuống, cuối cùng cũng đồng ý, nói một cách dứt khoát: “Ngô Hướng Minh, cõng người vào trong chỗ quân y, những người còn lại tiếp tục thực hiện nhiệm vụ tác chiến.”
 
Chiến sĩ trong đội còn muốn nói gì đó nhưng đã bị Quý Vân Hoài phủ định.
 
Những điều anh muốn nói, việc anh muốn làm, sự uy nghiêm trong đó không ai có thể phản kháng.
 
Ngô Hướng Minh nhìn sơ qua địa hình, lại sợ trong quá trình cõng người xuống dưới bị người bên đội xanh chú ý, chỉ có thể đi con đường bí mật để che đậy cho việc rút lui.
 
Sau khi Bạc Hạnh Nguyệt vào trong lều, cô rót ly nước uống để làm ấm giọng.
 
Hôm nay thật sự rất lạnh, cô đã mặc một chiếc áo lông nhưng vẫn không thể chống lại không khí lạnh từ bốn phía.
 
Phương Nhất Lãng đã theo họ lên núi, còn cô thì ở lại lều để canh giữ, để đề phòng những trường hợp khẩn cấp.
 
Lúc nhận được tin từ bộ đàm, Bạc Hạnh Nguyệt còn chưa kịp mặc áo blouse trắng, cô lập tức vén màn cửa của túp lều lên, nhìn thấy quân phục của Ngô Hướng Minh đã ướt đẫm.
 
Cô cũng đi qua giúp đỡ, đứng ở một bên đỡ lấy cánh tay của người đó, cùng nhau đi về phía trước.

 
Không ngờ thời tiết bên ngoài lại trở nên xấu như vậy, trận đấu đối kháng của đội đỏ và đội xanh lại không vì thế mà buông lỏng một giây nào.
 
Ngô Hướng Minh đỡ đồng đội đang trên lưng mình ngồi xuống, thở dốc mà nói: “Bác sĩ Bạc, cậu ấy hụt chân lăn từ trên núi xuống, nhờ cô xem giúp.”
 
“Tôi còn nhiệm vụ đối kháng cần phải thực hiện, đồng đội của tôi nhờ cả vào cô.”
 
Bạc Hạnh Nguyệt gật đầu tỏ vẻ đã biết, cô chỉ rời đi có một lúc, trên gương mặt trắng nõn và mi mắt đã toàn là nước.
 
Ngô Hướng Minh chào kiểu quân đội với cô, sau đó vội vã rời đi.
 
Sau khi Bạc Hạnh Nguyệt chẩn đoán, hỏi người chiến sĩ vài vấn đề, sau đó yêu cầu cậu ấy vén ống quần của cái chân đau lên.
 
Trên chân in rõ những vết bầm xanh tím, vết thương do ngã còn đỡ, nhưng quá chẩn đoán sơ bộ thì chân đã bị gãy rồi, trận đấu đối kháng của những ngày sau chắc chắn không thể tham gia nữa.
 
Sau khi báo cáo tình hình với cấp trên, Quý Vân Hoài không nói lời nào, lập tức đến trước lều trại.
 
Bạc Hạnh Nguyệt từ từ tiến về phía trước, thấy người đến, ánh mắt cô nhìn thẳng lên mặt anh.
 
“Đội trưởng Quý.” Mỗi một chữ đều đi theo tiết tấu, không hề có chút cố ý nào.
 
Vành mũ của Quý Vân Hoài hạ thấp xuống đến mức chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt sâu thăm thẳm.
 
Quân phục ướt đẫm nhưng không thể che đậy thân hình rắn chắc đó.
 
Anh khẽ nhướng mày, lúc ánh mắt chạm phải thứ gì đó, có một khoảnh khắc trở nên mờ nhạt.
Tóc của Bạc Hạnh Nguyệt xoã qua bả vai, toát ra cảm giác thoải mái.
 
Trong bóng tối u ám, Quý Vân Hoài nhìn cô, môi mỏng khẽ động đậy: “Cho cô vài phút để chỉnh trang lại.”
 
Cơn mưa giống như những hạt vỡ nối lại với nhau, anh giống như tia ánh sáng duy nhất trong vùng trời âm u này.
 
Mái tóc đen của đàn ông lấm lem nước mưa, đồng tử đen và sâu cản nhận được hơi ẩm trong không khí.
 
Bạc Hạnh Nguyệt không hề phát giác, đúng ngơ ngác trước lều trại một lúc, nụ cười hiện lên: “Làm gì đó.”
 
 “Qua phía tôi.” Một tay của Quý Vân Hoài đút vào túi quần, một tay còn lại vẫy nhẹ, vẫy tay với cô.
 
Cô tin tưởng anh.
 
Nên tiến về phía trước vài bước, hai người chỉ cách nhau có mấy bước chân.
 
Do hành động đỡ người qua đó, ống tay áo rộng của cô bị kéo đến lỏng lẻo, vai trái lộ ra một mảng, làn da trắng trơn như sứ, trắng đến lóa cả mắt.
 
Và ở bên dưới chiếc áo lông mỏng màu trắng,
lộ ra một sợi dây màu đen.
 
Là thứ gì thì không nói cũng biết.
 
Quý Vân Hoài mím chặt môi, lưng hơi cúi xuống, hơi thở đến càng gần.
 
Lông mi của Bạc Hạnh Nguyệt nhíu nhẹ, sau khi cảm giác được sự va chạm, trái tim khẽ run.
 
Ngón tay của Quý Vân Hoài chạm vào chiếc áo, anh chỉnh lại chiếc áo lông cho cô, đè nén ngọn lửa trong lòng xuống dặn dò: “Mặc áo lại cho đàng hoàng.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận