Trời mưa như trút nước, cảm giác nóng bức tan biến, cả người lại lần nữa cảm thấy lạnh.
Bạc Hạnh Nguyệt khẽ run, đút bàn tay trắng nõn vào túi áo blouse.
“Đi vào rồi nói.” Quý Vân Hoài khẽ chau mày, dường như cảm nhận được sự gắng gượng của cô.
Người chiến sĩ trong lều nằm trên giường, vừa thấy đội trưởng đến, liền chống tay ngồi dậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đội trưởng, xin lỗi…” Anh ấy ấp úng hồi lâu, vẻ mặt đầy áy náy.
Quý Vân Hoài vô cùng bình tĩnh, giọng nói chầm chậm: “Tôi thường dạy các cậu như thế nào, chảy máu chảy mồ hôi chứ không chảy nước mắt.”
Người chiến sĩ mặt mày nghiêm túc, kính lễ với anh: “Vâng.”
Quý Vân Hoài nhìn cô, suy nghĩ gì đó rồi nói: “Tình hình như thế nào?”
“Tóm lại không phải là bị trật nhẹ, kết quả cụ thể cần phải đưa đến bệnh viện gần đây chụp hình mới biết được.”
Điều kiện ở ngoài trời có hạn, Bạc Hạnh Nguyệt chỉ có thể dốc hết sức mình xử lý vết thương cho anh ta.
“Bác sĩ Bạc.”
Anh ngẩng đôi mắt đen láy lên, ánh mắt nhìn thẳng, nhẹ giọng gọi cô: “Sau khi trận đấu kết thúc tôi sẽ đi với cô.”
Bạc Hạnh Nguyệt khoác chiếc áo blouse đang vắt trên vai lên, thật ra cũng chẳng chống lạnh cho lắm, quá lắm chỉ có thể cản gió.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Được thôi.” Cô nhẹ nhàng đi qua đó, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đáy mắt anh.
Quý Vân Hoài đứng ở vị trí lưng hướng vào trong lều, như vậy, anh sẽ chẳng thấy được bất cứ hành động nào của Bạc Hạnh Nguyệt nữa.
Mái tóc đen dài như rong biển được xõa ngang vai, đuôi tóc xõa ngang ngay túi áo.
Chiếc áo ở trong là loại áo thoải mái, nhìn rất hợp với cô, hiện ra thân hình thon thả.
Ánh đèn trong lều lay động, Bạc Hạnh Nguyệt khẽ kiễng chân, ánh mắt rũ xuống cái bóng chiếu trên nền đất.
Như là có qua có lại vậy, cô vẫn khẽ cong môi mỉm cười, dùng tay phủi đi những giọt nước mưa trên vai anh.
Hơi thở nóng ấm như những cọng lông vũ, nhẹ nhàng lướt qua đáy lòng, khiến người ta ngứa ngáy tâm can.
Tay của cô rất đẹp.
Vừa nhìn đã biết là tay của bác sĩ khoa ngoại.
Năm ngón tay thon dài, móng tay có màu hồng lợt, đôi tay cầm chắc con dao phẫu thuật, giờ đây khi chạm vào vai anh vẫn rất tự nhiên.
Thân thể của Quý Vân Hoài khẽ cứng đờ.
Không phải anh không lường trước được ý đồ của cô, nhưng vẫn cho cô cơ hội thực hiện.
Hơi thở của cả hai bất giác trở nên hỗn loạn.
Như là đã trở thành con cờ trong tay đối phương, chỉ có thể bị dắt mũi mà đi về phía trước.
Vẻ mặt của Quý Vân Hoài vô cùng khắc chế, bề ngoài nhìn vào không hề gợn sóng.
Anh dùng lưỡi quét qua răng cửa, xoay người mở cửa lều ra, mang đôi giày quân đội, đi vào màn mưa.
Sau khi quay về phòng chỉ huy hậu phương, trận chiến đã vào thời khắc quan trọng.
Trước mắt đội xanh đang ở thế dưới, nhưng trận chiến chưa kết thúc, không đến phút cuối, không ai biết ai sẽ là phía thắng cuộc.
Quý Vân Hoài trong lúc quan trọng nhất đã ứng phó một cách cẩn thận, kịp thời phán đoán tình thế ở hiện trường, tiến hành bố trí. Người chỉ huy bên đội xanh đã do dự, lo lắng đây là cái bẫy “điệu hổ ly sơn*”.
*Điệu hổ ly sơn: dẫn hổ xuống núi, tức là dụ kẻ địch ra khỏi địa bàn thuận lợi của họ, để làm suy yếu lực lượng.
Nhưng chẳng biết rằng trận này Quý Vân Hoài đang đánh đòn tâm lý.
Cuối cùng cũng hết giờ, kết thúc trận đấu đội đỏ đã giành chiến thắng.
Cùng lúc cũng tuyên bố rằng lần huấn luyện ngoài trời này kết thúc viên mãn, mọi người có hai ngày để nghỉ.
Các chiến sĩ trong đội lần lượt trút đi gánh nặng trong lòng, trên gương mặt bôi lớp ngụy trang nở nụ cười của kẻ chiến thắng.
Thịnh Khải Châu vui vẻ khoác vai anh, hoan hô nói: “Không hổ là đội trưởng Quý của chúng ta nha, quay về mời chúng tôi ăn cơm đi.”
“Đợi một lát đi.” Quý Vân Hoài đứng ở ngoài lều, vẻ mặt thả lỏng.
Thịnh Khải Châu ngồi xổm trên tảng đá, cúi đầu châm lửa, lát sau mới châm một điếu thuốc.
Cách một màn khói, cậu ta nhìn về phía người đàn ông đang căng thẳng kia: “Sao vậy?”
“Phải đến bệnh viện một chuyến.” Quý Vân Hoài vỗ vai Thịnh Khải Châu, tất cả đều ẩn chứa trong những lời chưa nói.
Vậy coi như là Thịnh Khải Châu đã hiểu rồi, có nhiều chuyện tuy bề ngoài Quý Vân Hoài không nói, nhưng sự mạnh mẽ và nghĩa khí trong đáy lòng anh rõ hơn ai hết.
Người trong đội kính nể anh, bội phục anh, đều có nguyên do cả.
…
Cơn mưa nhỏ dần, Bạc Hạnh Nguyệt chờ Phương Nhất Lãng từ trên núi về, hai người mới cùng nhau lên xe Jeep.
Hơi ấm trong xe vẫn chưa đủ, Phương Nhất Lãng hàn huyên với cô vài câu, chẳng mấy chốc lại xoa hai tay để làm ấm.
Xe còn chưa khởi động, cửa kính xe bỗng chốc bị gõ hai cái.
Phương Nhất Lãng vừa thấy Quý Vân Hoài, khẽ ngớ người, lại vội vàng mở cửa sổ xe, cung kính mà gọi một tiếng: “Đội trưởng Quý.”
“Đổi chỗ khác đi.” Anh hất cằm lên, lời ngắn ý gọn, dường như không cho Phương Nhất Lãng cơ hội từ chối nào.
Khí thế của người đàn ông có vẻ áp đảo Phương Nhất Lãng.
Nói xong, Ngô Hướng Minh đã đem người chiến sĩ bị thương đặt ở ghế phụ lái.
Phương Nhất Lãng rũ mắt, nhẹ giọng thương lượng với cô: “Bác sĩ Bạc, chúng ta đổi xe khác đi.”
Quý Vân Hoài khẽ nhếch mày, mi mắt như lông quạ rũ xuống, ánh mắt vô cùng lạnh nhạt.
Rót vào tai anh ấy chỉ có một câu nói nhẹ nhàng: “Cô ấy không cần đi.”
Biểu cảm của Phương Nhất Lãng đã không thể dùng hai chữ “đặc sắc” để hình dung nữa rồi.
“Ồ…” anh ấy chỉ có thể cắn răng mà xuống xe.
Quý Vân Hoài kéo cánh cửa xe ở bên trái ra, cúi người ngồi vào xe, cả người đều ướt vì mưa.
Anh nói với người chiến sĩ ngồi phía trước: “Lái xe đi.”
Cả hai ngồi cạnh nhau, không gian vốn đã nhỏ hẹp, giờ đây càng cảm thấy bí bách.
Tóc con xõa sau gáy cô, gương mặt xinh đẹp của Bạc Hạnh Nguyệt nghiêng về một bên, làn da vô cùng trắng trẻo.
Cảm giác buồn ngủ dần lan tỏa ở trong xe.
Bôn ba cả ngày, đường lại gập ghềnh, hai mắt cô díu cả vào nhau, thật sự quá mệt.
Cứ hễ đến mùa mưa, con người liền dễ buồn ngủ.
Bên tai truyền đến hơi thở đều đặn của cô, hai mắt Bạc Hạnh Nguyệt nhắm nghiền, ngủ rất thoải mái.
Cũng chỉ có lúc ngủ, cô mới gỡ bỏ cái vỏ bọc mạnh mẽ của mình.
Quý Vân Hoài nhìn cô chằm chằm, sau đó liền mỉm cười.
Chỉ là phát hiện, một khi anh chìm vào hồi ức, thì trong đầu toàn là hình bóng của cô gái tỏa nắng trong quá khứ.
Lúc bấy giờ Bạc Hạnh Nguyệt rất có tiếng trong trường, các chàng trai dùng đủ mọi cách để theo đuổi cô.
Vào mùa hè, ánh nắng chói chang như muốn nướng chín cây cỏ bên đường.
Tiếng chuông kết thúc môn thể dục vừa vang lên, cô gái mặc chiếc quần bò ngắn, đôi chân trắng như tuyết, chân mang giày thể thao, không hề để ý mà đi ngang sân bóng rổ.
Trong lúc đó, trong sân vang lên một loạt hò reo, có người cố ý đánh trật trái bóng sang một bên, trước mắt thấy quả bóng đang bay về phía cô.
Theo thông thường, trong tình huống này, cô gái có đẹp cỡ nào cũng đã bị dọa đến bay mất vía.
Trong sân bóng có rất nhiều chàng trai đang chờ xem trò cười, ai cũng có ya đồ riêng.
Có người nghĩ khi cô bị bóng đập vào, sẽ lập tức đưa cô đến phòng y tế; nếu không thì chờ đến khi “đóa hoa của trường” nổi giận để mọi người mở mang tầm nhìn….
Kết quả là Bạc Hạnh Nguyệt khẽ liếc nhìn, tiếp lấy quả bóng, cầm trên tay xoay một hồi.
Chưa chờ chàng trai đánh bóng trật kịp phản ứng, cô dẫn bóng qua người cậu ta, đưa bóng vào rổ.
Tóc đuôi ngựa trên không trung vẽ nên một đường cong.
Cô gái phủi đi bụi trên tay, tóc đen môi đỏ, nhìn vô cùng xinh đẹp.
Nếu dùng bốn chữ để hình dung vẻ mặt của các chàng trai chứng kiến cảnh đó, thì đó là…
Vừa đẹp vừa ngầu.
Bên ngoài sân vang lên một loạt tiếng hò reo, còn vang vọng hơn cả tiếng ve kêu trời hè.
“Vãi, nữ thần____”
“Ánh sáng của trường ___”
“…”
Bạc Hạnh Nguyệt cũng chẳng màng để ý, có vẻ như “ xong chuyện phủi áo rời đi”, không hề quay đầu mà đi thẳng về phía trước.
Mà chàng trai đứng trên lan can lại dõi theo từng bước của cô gái.
Bên tai là tiếng nô đùa, học bài của các bạn.
Thế giới của anh, trong khoảnh khắc đó từ màu đen trắng đã trở nên có sắc màu.
Mơ hồ tỉnh dậy, Bạc Hạnh Nguyệt khẽ vươn vai một cái.
Xe Jeep dừng trước cửa bệnh viện, sau khi Quý Vân Hoài đưa người chiến sĩ bị thương vào trong, Bạc Hạnh Nguyệt lập tức liên lạc bác sĩ khoa nội để chụp hình, chờ đợi kết quả cuối cùng.
……
Sau khi làm xong thủ tục nhập viện, Bắc Cương đã vào đêm.
Hơi lạnh trong không khí càng rõ ràng hơn, những ánh sao lấp lánh chiếu sáng bầu trời đêm.
Ký túc xá ở gần bệnh viện, cô đi vài bước là tới.
“Đội trưởng Quý, tới đây được rồi.” Ánh mắt của Bạc Hạnh Nguyệt lấp lánh, đồng tử vô cùng sáng.
Nhưng nghĩ đến chuyện xảy ra lần trước, Quý Vân Hoài chau này, không yên tâm lắm, theo nguyên tắc của mình, anh đút tay vào túi áo, ý nói: “Tôi đưa cô lên lầu.”
Bà chủ đứng ở quầy mà bấm máy tính, thấy có người đến, ánh mắt lướt qua khắp nơi, mặt mày tươi rói.
Sau khi Bạc Hạnh nguyệt lên lầu liền mở cửa phòng, cởi áo blouse ra, bóng lưng cô đơn, dưới ánh đèn neon vàng vẻ quyến rũ vẫn không hề giảm.
Ánh đèn rọi vào góc nghiêng của người đàn ông, khiến ánh mắt của Quý Vân Hoài thêm vài phần dịu dàng.
“Tách tách ____” hai tiếng, lượng điện không đủ, căn phòng lập tức chìm vào không gian tối đen như mực.
Bạc Hạnh Nguyệt bị dọa giật cả mình.
Thật ra cô bị sợ bóng tối, từ sau khi mẹ cô mất, cô trở thành một người rất không có cảm giác an toàn.
Lúc đầu cô hay nói mớ, phải nở đèn mới ngủ được, sau này dần dần khắc phục làm quen.
Nhưng lúc này cửa sổ trong phòng bị màn che lại, ngay cả sắc trăng cũng không thể rọi vào.
Bạc Hạnh Nguyệt điều chỉnh cảm xúc, siết tay đến nỗi ngón tay trắng bệch.
Nhớ lại lúc học cấp ba bị cúp điện, các bạn đều hoan hô được về sớm, chỉ có cô ngồi lì trên bàn, người bên cạnh gọi cô mới tỉnh táo lại.
Quý Vân Hoài lấy chiếc bật lửa từ trong túi quần ra , “xẹt” một tiếng, ánh lửa màu cam đã chiếu lên mặt bọn họ.
“Tôi ở đây.” Giọng nói của anh vang vọng trong lòng ngực, như có sức mạnh kéo con người ta đi lên.
Từ khi cuộc cá cược bắt đầu thì Bạc Hạnh Nguyệt đã hiểu ____
Từ nay về sau, nếu không phải cô kéo anh từ trên mây xuống, tự nguyện đắm chìm.
Thì là đôi mắt lấp lánh của anh đưa cô đi khám phá thế giới.
Lúc hơi thở giao nhau, Bạc Hạnh Nguyệt cảm nhận được trái tim của mình đang đập rất nhanh.
Không thể phủ nhận rằng, sự xuất hiện của anh đã giảm bớt phần lớn sự khẩn trương của cô.
Việc mất điện ngắn ngủi là do không đủ điện để cung cấp, đợi bà chủ bật lại cầu dao, ánh đèn trong phòng sáng lên rọi đến nỗi cô có chút chói mắt.
Bạc Hạnh Nguyệt ngẩng mắt lên, thở phào nhẹ nhõm.
Cô ngồi trên ghế, rót một ly nước lạnh cho mình, sau đó hỏi: “Anh muốn uống không?”
Dù gì cũng rót dư ra một ly, cô liền đưa đến tay Quý Vân Hoài.
Anh hơi ngớ người, nói: “Cảm ơn.”
Bạc Hạnh Nguyệt thay đôi dép lông, lấy cái khăn khô từ trong phòng tắm ra, nhẹ nhàng lau đuôi tóc đã ướt mưa.
Cô cuộn thành một cục ở trên ghế, nhìn rất nhỏ bé, đôi môi mọng nước.
Lúc bốn mắt nhìn nhau, không ai mở miệng nói chuyện.
Cả hai đều quá giỏi giả vờ.
Vờ không quen biết trước mặt mọi người đã thành chuyện thường.
Nhưng không ngờ rằng trong lúc riêng tư cũng có thể không nhường nhịn nhau như vậy, không ai chịu xuống nước trước.
“Khóa cửa cẩn thận.” Anh mở miệng nói khẽ, không thể che dấu sự quan tâm trong đáy mắt.
Sự mập mờ như dây leo quấn quanh, khiến cho bầu không khí trở nên ngột ngạt.
Bạc Hạnh Nguyệt nhìn thẳng vào đáy mắt anh, nhẹ giọng nhàn nhạt nói: “Khóa kỹ để đề phòng ai?“